"Em cho rằng vậy?" Sở Luật ngước nửa mắt lên: "Anh cho em tiền lương không phải làm bảo mẫu, mà là phó tổng giám đốc."
Đỗ Tĩnh Đường ngượng ngùng xoa mũi: "Còn nói em chiều chuộng trẻ con quá đáng, em xem em còn lợi hại hơn so với anh."
Sở Luật nhàn nhạt nhìn anh một cái, mang tất cả công việc của cậu ta mang
cho mình làm, đơn giản chính là muốn Đỗ Tĩnh Đường có thời gian cùng đi
chơi với Tiểu Vũ Điểm, anh biết Tiểu Vũ Điểm thích cậu ta, người bố như
anh không thể cho con chỉ có thể giúp con làm việc này.
"Được
rồi, em đi tìm bé đáng yêu." Đỗ Tĩnh Đường đứng lên, dù sao ở đây không
còn việc của anh, anh có thể đi tìm Tiểu Vũ Điểm, đúng như anh họ anh
nói, cô nhóc kia đặc biệt thích anh, mà anh cũng đang ngẫm nghĩ biện
pháp để cô nhóc có thể chấp nhận người bố là anh họ anh nhanh một chút,
nếu có thể, cuối cùng là Hạ Nhược Tâm cũng vậy.
Nhưng mà dựa theo tình hình như vậy, xác thật rất khó rồi.
Anh đi ra ngoài, mấy ngày mưa qua đi, quả nhiên hôm nay trời nắng đặc biệt
đẹp, nhìn đi đây đúng là một nơi du lịch hoàn hảo, cho nên người đàn ông kia làm tổ trong bệnh viện bận rộn công việc, quả thực rất...
Đáng thương khủng khiếp.
Hạ Nhược Tâm mặc cho Tiểu Vũ Điểm một bộ quần áo mới, đeo cho bé một nơ con bướm vô cùng đáng yêu.
Cô ngồi xổm xuống, sờ khuôn mặt dài càng giống cô, đứa nhỏ này chỗ nào
cũng giống cô, chỉ có tính tình đôi khi kì lạ, cũng chỉ có vào lúc này
cô mới nhớ tới người đàn ông kia, mà cô hiện tại mới phát hiện tuy rằng
Tiểu Vũ Điểm lớn lên giống cô, nhưng tính tình bé đôi khi lại được sao
chép từ anh.
"Mẹ, mặt Tiểu Vũ Điểm bẩn sao?" Tiểu Vũ Điểm kì lạ
sờ gương mặt, sau đó chạy đi soi gương, bé không thể là một đứa bé bẩn
thỉu, bé phải làm một đứa trẻ xinh đẹp.
"Không..." Hạ Nhược Tâm vừa định muốn ngăn cản, Tiểu Vũ Điểm không cần gấp, chạy đi có khi cũng rất nhanh.
Vừa lúc chuông cửa vang lên, Hạ Nhược Tâm đứng lên, mở cửa ra. Không ngạc
nhiên khi thấy Đỗ Tĩnh Đường, bây giờ Tiểu Vũ Điểm một tiếng lại một
tiếng gọi chú, ngoài anh ra liền không có người khác.
"Cậu đã đến rồi." Hạ Nhược Tâm đối với anh tử tế bất ngờ, vì cô biết anh thật lòng
thương Tiểu Vũ Điểm, hơn nữa Tiểu Vũ Điểm cũng cực thích anh, chỉ cần
cùng anh đi ra ngoài, nhóc con sẽ rất sung sướng.
"Đúng vậy, em đến đón bé đáng yêu." Đỗ Tĩnh Đường ngại ngùng cười cười.
"Chị Nhược Tâm, thật ra chị không biết, khi lần đầu tiên em gặp chị, em còn
coi chị là đối tượng nhất kiến chung tình* đấy, bây giờ nhớ lại, thật ra vẫn nên ngắm nhìn mới tốt." Anh đột nhiên nhớ tới chuyện trước kia, lúc này nói ra không thấy xấu hổ.
*Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu
"Vậy sao?" Hạ Nhược Tâm cũng là cười, có chút từ chối nghe những lời này,
đối với việc đã qua không có nhiều hạnh phúc đáng nói, tóm lại là đau
khổ quá mức hạnh phúc đi, hạnh phúc sau lưng cô thật ra lại là một âm
mưu đau khổ, mà chuyện trước kia cô thật sự cũng không nghĩ nữa, đương
nhiên cũng không muốn người khác vô tình hoặc cố ý đề cập.
"Chị
Nhược Tâm, thật ra có một số việc không phải giống trong tưởng tượng của chị đâu." Đỗ Tĩnh Đường thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, đột nhiên sắc mặt
thay đổi: "Chị còn nhớ anh họ em để người đàn ông kia làm chuyện đó,
chuyện ép chị ly hôn không?"
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, cô cắn đau
khóe môi: "Chuyện kia đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại." Lại một lần
nữa bị người ta vạch trần vết sẹo này vẫn làm cô đau lòng, sao cô có thể quên được, một người chồng nhưng lại để người đàn ông khác tới cưỡng
bức vợ anh ta, tự cắm sừng mình, có bao nhiêu hận, có bao nhiêu tàn nhẫn mới có thể đủ để làm ra được chuyện như vậy.Chuyện như thế tàn nhẫn cỡ nào mới có thể làm được, anh lúc ấy đối với cô thật sự đủ hận, đủ tàn nhẫn.
"Thật ra không phải như chị nghĩ." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng muốn giải thích, có thể nhìn được sự kháng cự trong lòng Hạ Nhược Tâm không phải bình
thường, mà chuyện này nếu không nói ra thì khúc mắc trong lòng cô vĩnh
viễn sẽ không biến mất.
"Em đã gặp người đàn ông kia, em còn bảo
anh ta không được động đến chị, chỉ làm giả bộ, em xin lỗi lúc ấy em
không ngăn cản." Đỗ Tĩnh Đường có chút khó chịu đựng.
Hạ Nhược Tâm thở ra một hơi, sắc mặt đã như thường.
"Tôi biết, cậu không thể, bởi vì không có lúc đó còn có tiếp theo, nhưng tôi muốn cảm ơn cậu, nếu không có cậu có lẽ tôi mất đi không chỉ là thanh
danh."
"Không phải, không phải, không phải như chị nghĩ." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng xua tay: "Thật ra không phải, em cũng là sau này mới
biết được, anh họ anh ấy cũng không làm như vậy, thật sự không có, cho
dù em không ngăn cản, anh ấy cũng đã cảnh cáo người đàn ông kia không
được thật sự động thủ với chị. Thật ra anh ấy không tàn nhẫn giống như
chị tưởng tượng."
"Còn có..." Đỗ Tĩnh Đường nói một chút hơi khô miệng lưỡi, nhưng có một số việc anh nhất định phải nói ra mới được.
"Anh họ, anh ấy không phải cố ý khiến chị cùng đường, anh ấy chỉ muốn chị
trở về cầu xin anh ấy, chỉ cần lúc ấy chị đi cầu xin anh ấy, anh ấy cũng sẽ không bức chị đến cuối con đường."
"Anh ấy từ nhỏ đã muốn thứ gì thì nhất định phải có được, cho nên tính cách anh ấy mới tồn tại
những thứ ngang ngược không gì sánh được, có lẽ lúc ấy anh ấy không hiểu về tình yêu, nhưng trong ý thức có lẽ đã sớm biết anh ấy yêu chị."
"Cậu không cần phải nói." Hạ Nhược Tân không muốn nghe những lời này, cô chặn lại lời anh: "Đều qua rồi, tôi quên rồi."
Xoay người, chuyện quá khứ, mặc kệ nguyên nhân gì gây ra đều đã xảy ra, ai
cũng không thể thay đổi, cô đã từng chịu khổ sở thì chính là như thế.
"Không được, chị nhất định phải nghe hết em nói mới được." Đõ Tĩnh Đường vội
vàng đứng ở trước mặt cô, chỉ thiếu nắm chặt bả vai cô: "Chị biết tại
sao anh ấy đối tốt với Lý Mạn Ni không? Có lẽ chính anh ấy cũng không
biết, đôi khi anh ấy luôn tìm kiếm cái gì trong Lý Mạn Ni?"
"Chị cũng không phát hiện sao? Thật ra Lý Mạn Ni cho em cảm giác đôi khi giống một người."
"Tôi biết mà." Hạ Nhược Tâm chỉ cười, khóe môi cười tràn đầy giễu cợt: "Cô ấy giống Hạ Dĩ Hiên."
"Không đúng." Giọng nói Đỗ Tĩnh Đường rất nghiêm túc: "Cô ta giống chị, không giống Hạ Dĩ Hiên."
Hạ Nhược Tâm đờ người, bây giờ thảo luận vấn đề này có phải hơi dư thừa
hay không, cô và người đàn ông kia không bao giờ có khả năng nữa cho nên cũng không cần lại để nó rối tinh rối mù, không cần phải biết ai là thế thân của ai.
"Anh ấy không để chị mang bất cứ thứ gì của Sở gia
đi, nhưng chị không biết, tất cả thứ thuộc về chị đều được anh ấy cất
giữ bảo vệ rất cẩn thận, còn có nơi này." Đỗ Tĩnh Đường đặt tay lên trên ngực: "Nếu chị có cơ hội nhìn thấy bên trong túi áo của anh ấy, chị sẽ
phát hiện nơi đó anh ấy chứa một thứ, là anh ấy bốn năm vẫn luôn mang
theo bên người chưa từng bỏ ra."
"Nếu chị nói anh ấy yêu Lý Mạn
Ni, tại sao Lý Mạn Ni còn phải bị người khác lợi dụng mà cho anh ấy uống thuốc ức chế thần kinh? Tại vì sau khi chị rời đi theo thời gian cảm
xúc của anh họ đã chịu ảnh hưởng, anh ấy đã nóng nảy bất an, nếu anh ấy
là yêu vậy vì sao Lý Mạn Ni không tin, trực giác phụ nữ rất chuẩn, chính là cô ta đã biết anh họ thật ra không yêu cô ta."