Thẩm phán quay đầu lại, nhìn đến không phải
người khác, mà là một đứa trẻ hơn sáu bảy tuổi, ông nhíu mi, là ai cho
đứa nhỏ này vào đây, không phải nói là vụ kiện này bảo mật, không cho
phép người khác tuỳ ý đi vào sao?
Mà ông lại một lần giương mắt,
phát hiện đi vào không phải chỉ có một bé trai mà phía sau còn có bốn gã vạm vỡ, trên người mặc quần áo tương tự kiểu Ả Rập, một thân màu
trắng.
"Là cháu đang nói chuyện sao, cháu bé." Thẩm phán hỏi cậu
bé trên người mặc quần áo nước ngoài, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng liếc
mắt một cái liền cảm thấy đứa nhỏ này không phải người bình thường, phía sau cậu có vài người đàn ông là có thể nhìn ra.
"Đúng vậy." Bé trai tuy rằng nhỏ nhưng lại mười phần khí thế, phía sau cậu còn có vài người đàn ông ít nói cười.
Tiểu Vũ Điểm từ trong lòng Cao Dật ngẩng đầu lên, kì lạ chớp đôi mắt, sao lại là anh ấy?
"Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm, con quen cậu ta?" Đứa bé trai này đột nhiên xuất hiện làm không khí gần như càng thêm kì lạ.
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, giọng nói khụt khịt: "Anh trai nhỏ nói sẽ giúp Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm không phải rời khỏi mẹ."
Bé trai vừa nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm khóc đỏ cả mắt, sắc mặt gần như tối sầm hơn, con thỏ con này, sao vẫn thích khóc như vậy.
"Cháu bé, nơi này không phải chỗ cháu nên tới, bố mẹ không nói cho cháu sao?" Thẩm phán bước lên trước, nói với bé trai, giọng nói tuy lịch sự, nhưng ngữ nghĩa lại nghiêm khắc.
Bé trai lại vô cùng lễ phép cúi người với thẩm phán: "Chào ngài, tôi biết nơi này tôi không nên tới, nhưng
tôi chỉ muốn nói một tiếng, cô ấy." Cậu chỉ Hạ Nhược Tâm: "Còn có cô
ấy." Ngón tay cậu lại hướng về Tiểu Vũ Điểm.
"Hai người cô ấy, không chịu bất cứ sự trừng phạt nào của quốc gia các người."
Thẩm phán sửng sốt, không rõ ý tứ của đứa nhỏ này, cậu ta không phải ở đây
nói bậy chứ, chỉ là khuôn mặt nghiêm túc này, còn có đôi mắt mang theo
đồng tử xanh da trời cao quý kia, dường như không giống với một đứa bé
sẽ nói dối.
Như vậy...
Cậu ta nói có ý gì?
Bé trai
lấy trong lồng ngực ra một tờ giấy: "Họ là công dân nước Cộng hoà
Uzbekistan, vì vậy chịu rằng buộc tất cả luật pháp thuộc quốc gia chúng
tôi. Mà ở quốc gia chúng tôi quyền nuôi nấng con cái, người mẹ cao hơn
hết thảy."
"Đúng vậy, vị thẩm phán này, cậu ấy là hoàng tử quốc
gia của tôi, quý cô kia và đứa bé đó ngày hôm trước đã nhập quốc tịch
quốc gia của tôi, cho nên pháp luật Trung Quốc không có hiệu quả đối với hai người họ."
Một người đàn ông đi lên trước, tay đặt ở trên
ngực trái, không lâu trước đây anh không rõ hoàng tử của bọn họ tại sao
suốt đêm chuyển quốc tịch hai người này nhập quốc gia bọn họ, hôm nay,
anh mới minh bạch.
Mà hoàng tử của bọn họ, dường như trưởng thành sớm quá mức.
Ngài ấy thật sự chỉ có bảy tuổi sao? Quốc vương anh minh của bọn họ dạy con cái thực sự rất đáng ngạc nhiên.
Thẩm phán lại sửng sốt, không nghĩ tới sự tình sẽ chuyển biến thành như vậy, vụ này lại chuyển thành vụ kiện quốc tế, quốc gia này ông đã nghe nói
qua, tuy rằng là một quốc gia nhỏ nhưng trên quốc tế cũng có mức độ nổi
tiếng nhất định, hơn nữa pháp luật quốc gia bọn họ thật sự cũng là như
thế.
Ông nhìn tờ chứng minh quốc tịch trong tay, tuyệt đối là
chân thật mà không phải giả mạo, hơn nữa cũng không có ai làm giả loại
bằng chứng này, vì vậy tuyên án vừa rồi của ông không có hiệu quả.
"Tôi xin lỗi, Sở tiên sinh, chuyện này, ngài có thể cùng Hạ tiểu thư thương
lượng lại." Ông xoay người gật đầu nói với Sở Luật, mà ông không có
quyền lực.
Vụ kiện quốc tế này, ông đánh không được, cũng không làm chủ quốc gia của người khác được.
Tiểu Vũ Điểm trườn từ trên đùi Cao Dật xuống, chạy tới bên người Hạ Nhược
Tâm: "Mẹ." Bé ôm chặt chân Hạ Nhược Tâm, ngẩng đầu nhìn cô, Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, dùng trán áp nhẹ vào đầu con gái.
Cô đã cho rằng mình mất đi con, chỉ là, cô không có, cô thật sự không có sao?
"Mẹ, Tiểu Vũ Điểm không rời xa mẹ, Tiểu Vũ Điểm chán ghét chú ấy." Bé nói,
lúc ánh mắt nhìn đến Sở Luật cũng không che giấu sự chán ghét. Sở Luật
đột ngột cảm thấy trái tim như bị kéo rách.
Hoá ra, kết quả, anh vẫn không cách nào chạm đến, thậm chỉ con gái càng thêm chán ghét anh.
"Ừm, mẹ cũng sẽ không rời Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, mà không ít người ngồi nghe đã rơi nước mắt.
"Chúng ta chấp nhận đi." Tống Uyển nắm chặt tay Sở Giang: "Có lẽ chúng ta thật sự không thể ích kỉ như vậy, ông nhìn được không, Tiểu Vũ Điểm cần mẹ,
nhưng lại không cần ba ba, cũng không cần chúng ta, chúng ta chỉ có thể
mỗi ngày gặp được cháu là tốt rồi. Nếu không chúng ta khả năng sẽ mất đi cháu gái."
Sở Giang còn có thể nói gì, bọn họ cũng chỉ có thể
chấp nhận một con đường đi này thôi. Chỉ là ông đau lòng con trai, mặc
dù đây là những điều con trai ông xứng đáng, nhưng ông vẫn cứ vì con
trai mà khó chịu, con ông bản tính không xấu, chỉ là quá mức cực đoan.
Hạ Nhược Tâm ôm Tiểu Vũ Điểm đi đến chỗ bé trai, cô buông Tiểu Vũ Điểm
xuống, ngồi xổm trước mặt cậu bé: "Cảm ơn cháu." Mặc dù không biết tại
sao cậu lại giúp cô, nhưng cô thật sự muốn cảm ơn cậu bé.
"Anh
trai nhỏ, anh thật sự tới giúp mẹ?" Tay Tiểu Vũ Điểm giữ chặt quần áo bé trai. Người bên cạnh bé trai khẩn trương tiến lên một bước, tất cả mọi
người đều biết hoàng tử của bọn họ tính tình kì quá muốn mạng, không
thích người khác chạm vào ngài, thậm chí cực chán ghét.
Chỉ là
lúc này đây bọn họ nghĩ sai rồi. Bé trai liếc mắt cảnh cáo bọn họ, tuy
rằng tuổi nhỏ nhưng trên người đã có khí chất lãnh đạo.
"Anh giúp em, thế nên, em nhớ đã đáp ứng chuyện của anh." Bé trai vươn tay nhẹ
nhàng đặt trên mặt Tiểu Vũ Điểm, cảm giác rất kì lạ, không giống với
cậu, cậu không thích người khác chạm vào cậu, nhưng bé gái này, cậu
nguyện ý.
"Nhớ, tên anh là Quân Dịch, không được quên chuyện em
đã đã đáp ứng với anh." Bé trai thu hồi tay, sau đó đi ra khỏi toà án,
phía sau cậu vẫn luôn có bốn gã vệ sĩ cao lớn.
Hạ Nhược Tâm kì
quái nhìn con gái, lắc khuôn mặt nhỏ của con, nhóc con này lại đem mẹ
của bé đi bán, hai người không cẩn thận mà đã trở thành người nước
ngoài.
"Tiểu Vũ Điểm, con hứa hẹn với cậu ta cái gì?" Cô đặt tay
lên trên khuôn mặt hồng hào của con, Tiểu Vũ Điểm chỉ chớp mắt: "Con
quên mất rồi." Bé nghiêng đầu, bé không nhớ đã đáp ứng anh trai nhỏ
chuyện gì.