"Tôi muốn hỏi Sở tiên sinh, anh có làm hết tất cả trách nhiệm của một người
bố, anh có nuôi con bé, anh có cho con bé ăn, anh có chăm lo cho con bé
không? Anh dựa vào cái gì mà bây giờ muốn giành con gái với tôi?"
Sở Luật một câu cũng không nói, chỉ có luật sư ra mặt: "Bởi vì thân chủ
của tôi căn bản không biết có một đứa con gái tồn tại..."
"Đủ
rồi, ông câm miệng cho tôi, ông cái gì cũng không rõ, cái gì cũng không
hiểu, ông cũng không có tư cách!" Hạ Nhược Tâm cười lạnh, cô cũng không
khách khí tự châm chọc. Những câu chỉ trích trực tiếp làm luật sư nghẹn
họng, đen mặt.
"Ngài Thẩm phán..." Luật sư còn muốn nói nhưng giọng nói Hạ Nhược Tâm lại một lần nữa nói trước ông.
"Sở Luật, tôi hỏi anh, nếu lúc trước anh biết Tiểu Vũ Điểm tồn tại, anh sẽ làm gì?"
Đôi môi mỏng của Sở Luật mím chặt, đôi mắt đen không có bất cứ ánh sáng
nào, nếu lúc ấy anh biết, nếu anh biết rồi... Anh sẽ thế nào, anh sẽ...
"Anh sẽ xóa sạch đứa bé đúng không? Bởi vì anh sẽ không để bất cứ một ai
ngăn cản hôn lễ của anh và Lý Mạn Ni, chẳng quan tâm đó có phải con anh
hay không, bởi vì bé là con của tôi."
"Anh hận tôi cho nên anh
cũng sẽ hận đứa con của tôi, đây chính là từ miệng anh nói, tổng giám
đốc Sở, lời đã nói, đừng không thừa nhận."
"Ông nói anh ta sẽ
chăm sóc con gái tôi, xin hỏi vì muốn cùng người phụ nữ khác kết hôn mà
để một người đàn ông khác đến diễn tiết mục bắt gian trên giường, để một người đàn ông khác đi hãm hiếp người vợ đang mang thai của mình. Người
đàn ông không có tình cảm, xấu xa như vậy thì rốt cuộc có tư cách gì mà
chăm sóc con gái tôi sao?"
Phía dưới xì xào bàn tán, bọn họ bây
giờ không biết nên tin tưởng ai. Nếu chuyện bốn năm trước, chân tướng sự thật là như thế, vậy sự tình Sở Luật làm không thể tha thứ, một người
đàn ông sao có thể đối với phụ nữ tàn nhẫn như vậy, hơn nữa còn là vợ
của anh ta đấy, anh ta không những hủy hoại hôn nhân của anh ta mà còn
hủy hoại cả đời một người phụ nữ, trái tim anh ta thật sự lạnh giá đến
loại tình trạng này sao?
Sở Giang và Tống Uyển cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều từ mắt đối phương thấy được một sự thật sâu chật vật và nghiêm nghị, chuyện bốn năm trước bọn họ đều có thể đoán,
lời Hạ Nhược Tâm nói chính là sự thật.
"Sở tiên sinh, anh phủ nhận sao? Anh phủ nhận những việc này anh chưa từng làm, anh phủ nhận sao?"
Hạ Nhược Tâm hỏi Sở Luật, nếu ở ngay lúc này, anh ta còn muốn không thừa nhận anh ta đã làm tất cả, vậy cô khinh thường anh ta.
"Đúng vậy, tôi đã làm." Giọng nói Sở Luật nhàn nhạt truyền ra, anh thừa nhận, tất cả anh thừa nhận. Lời anh nói làm bốn phía lần thứ hai sửng sốt,
hiện tại bọn họ đối với Hạ Nhược Tâm từ chỉ trích biến thành cảm thông,
một cô gái bốn năm trước bị huỷ hoại thanh danh, hôm nay cuối cùng chân
tướng cũng được phơi bày, chỉ là bốn năm đã bị đánh mất kia, ai có thể
bồi thường bốn năm cho cô.
"Sở Luật, anh biết sinh nhật Tiểu Vũ
Điểm vào ngày nào không?" Hạ Nhược Tâm cũng không vui bẻ, bởi vì vốn dĩ
những việc này không phải do cô làm, cô chẳng thiếu anh ta cái gì, như
vậy anh ta còn có lí do gì hận cô.
Nếu nói hận thì người hận phải là cô mới đúng.
Sở Luật mím chặt môi mỏng, con gái sinh nhật ngày nào? Anh không biết, tin rằng trên đời này ngoài Hạ Nhược Tâm không ai biết, vì bọn họ đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh các cô.
Tống Uyển dùng ánh mắt dò hỏi Sở Giang, Sở Giang chỉ lắc đầu, bọn họ còn chưa đi hỏi Tiểu Vũ Điểm.
"Sinh nhật Tiểu Vũ Điểm là ngày 25 tháng 3, đối với Sở tiên sinh tin chắc rằng sẽ không quên chứ?"
Sắc mặt Sở Luật biến đổi, ngày 25 tháng 3 là ngày anh và Lý Mạn Ni kết hôn, sao anh có thể quên, mỗi một năm đến ngày kỉ niệm kết hôn này Lý Mạn Ni vô cùng coi trọng, tất yếu là phải đi đến tiệm bánh mua một chiếc bánh
kem, huống chi là mỗi một năm anh đều lãng phí tâm tư để tìm quà tặng.
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, cô không khổ, nhưng nghe vào tai người khác nói cô không khổ thì đúng là giễu cợt người khác.
"Một ngày đó, tôi nhớ rất rõ ràng, một ngày mưa rất lớn, anh và vợ mới cưới
động phòng hoa chúc, một mình tôi sinh hạ con gái, chính tay tôi cắt
cuống rốn của con, bởi vì tôi chỉ có một mình. Anh cắt đứt hết tất cả
thu nhập kinh tế của tôi, chỉ có mỗi ngày tôi đi thu thập quần áo của
người khác để giặt, là những người xa lạ đó thấy tôi đáng thương nên cho tôi công việc này. Anh không cho tôi sống, nhưng người khác lại cho tôi và con gái sống, cho dù là ngày tuyết lạnh, tôi vẫn giặt sạch những bộ
quần áo đó trong suốt 6 tháng."
"Tiểu Vũ Điểm được sinh ra, con
bé thường bị bệnh, tôi mang theo con đi làm công nhân khuân vác, tôi
đoạt bát cơm với đàn ông, cho dù tôi có mệt đến đâu, chỉ cần cúi xuống
là có thể nhìn được Tiểu Vũ Điểm được buộc trên người tôi, con bé lúc đó chỉ có mấy tháng, vì để có thể chữa bệnh cho con, ban ngày làm khuân
vác, ban đêm tiếp tục giặt quần áo."
"Khi anh cho vợ trăm vạn
ngàn vạn mua trang sức thì tôi lo lắng ôm con đang bệnh nặng đến bệnh
viện, tôi không đủ tiền để trả tiền viện phí, cho nên tôi chỉ có thể bán máu mới đủ tiền viện phí cho con gái. Khi các người ăn một bữa cơm
nhiều tiền như vậy thì chúng tôi sinh sống hèn mọn kiên cường, tôi vì
tiết kiệm tiền mà có khi một ngày chỉ ăn một cái bánh bao, hai mẹ con
chúng tôi nước nóng cũng không dám đun, chỉ sợ không trả nổi tiền điện."
"Ai có thể tưởng tượng cơ chứ, đường đường là con gái của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị không phải uống sữa mà lớn lên mà con bé uống nước hồ* và
nước mì lớn lên, vì tôi căn bản không có tiền mua sữa bột cho con."
"Khi con hai tuổi cũng đã giúp tôi đi thu quần áo từ các gia đình, đã học
được cách giúp tôi giặt quần áo, cùng nhau kiếm tiền, khi các người mặc
trên người bộ quần áo ngàn tệ thậm chí vạn tệ thì tôi lại một nữa bán
máu mới có thể mua cho con được một con búp bê đầu tiên."
Đột
nhiên Hạ Nhược Tâm cảm giác mu bàn tay mình thật lạnh, từng giọt nước
mắt không có lí do cứ như vậy rơi xuống làm trước mắt cô nhoè đi.
"Các người không phải đều nói tôi làm ở quán rượu, nói tôi hạ tiện, nói
không biết xấu hổ sao? Tôi không có tư cách đứng ở đây cùng hô hấp một
bầu không khí với các người phải không? Như vậy các người biết tôi đi vì cái gì sao?"
"Bởi vì con gái tôi bị bệnh, không có ai nguyện
giúp tôi. Tôi đi tìm anh ta, tôi đã đi tìm anh ta rất nhiều lần, cầu cứu anh ta, tôi quỳ xuống cầu xin anh ta, nhưng anh ta giúp tôi không? Anh
ta đã cứu chúng tôi sao?"
"Con bé bị bệnh rất nghiêm trọng, tôi
cần rất nhiều tiền, cho dù có bán hết máu trên người tôi, cũng cách số
tiền đó quá xa, tôi chỉ có thể bán chính mình, tôi đã dùng tất cả biện
pháp cứu con để con nhỏ có thể sống sót."
*ăn/uống hồ: lần trước
quên giải thích. Các nàng luôn nghĩ hồ dán không thể ăn đúng không?
Nhưng cô giáo dạy văn của tỷ hơn 60t mà trẻ như 40 đã ăn hồ dán đó (chả
biết có đẹp da được không nhưng da cô ấy đẹp thật). Cái này cũng chỉ
giải thích từ hiểu biết của tỷ thôi nên các nàng cũng đừng ăn hồ dán làm gì =]]