Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, không dám tin mở to hai mắt. Thì ra đây mới
là mục đích ban đầu của anh ta, chính là vì con gái cô. Cái gì yêu, cái
gì cơ hội, tất cả là anh ta dùng để gạt người.
"Con là của tôi,
tôi sẽ không để cho anh mang đi." Hạ Nhược Tâm nắm chặt quần áo trong
tay, giọng nói kiên quyết khiến sắc mặt lạnh lẽo của Sở Luật càng thêm
trầm trọng.
"Em không được quên, trên người bé chảy dòng máu Sở
gia." Lúc này đây đến lượt Sở Luật quay người: "Anh cũng không ngần ngại phải trả giá để có thể mang Tiểu Vũ Điểm về, nếu em không đồng ý, như
vậy em chỉ có thể đợi lệnh của tòa án."
"Em hẳn là biết tính tình anh như thế nào, trên đời này anh không sợ thứ gì, anh cũng không sợ sẽ phải đánh cuộc cả cuộc đời Sở Luật. Em cũng nên hiểu rõ, anh muốn, anh
sẽ làm tất cả mọi giá."
"Trừ phi..." Sở Luật quay đầu lại, cúi
đầu, nhìn chiếc nhẫn trong tay: "Trừ phi em mang theo Tiểu Vũ Điểm gả
cho anh, như vậy em mới có thể cùng Tiểu Vũ Điểm ở bên nhau. Nếu không
chỉ cần khi con gái anh về Sở gia thì em vĩnh viễn đừng nghĩ sẽ gặp được con." Anh tuyệt tình nói từng câu từng chữ. Dường như vừa rồi Hạ Nhược
Tâm chứng kiến người con trai thâm tình kia chẳng qua chỉ là phù dung
sớm nở tối tàn.
Anh ta bây giờ mới chân chính là anh ta, cũng mới là anh ta bình thường.
Hạ Nhược Tâm tiến lên một bước, trong nháy mắt, cô rõ ràng cảm giác được
hận ý từ chính mình: "Tôi sẽ không cho phép, Sở Luật, Tiểu Vũ Điểm là
của tôi, con bé là của tôi."
Sở Luật vẫn bước về phía trước nhưng bước chân anh hơi ngừng lại, nhắm hai mắt, lúc này đây một bước cũng không dừng.
Chỉ cần anh muốn làm không có gì là không thành. Chỉ cần anh nghĩ đến không có gì là không chiếm được.
Anh đã sớm chuẩn bị xong xuôi tất cả, nếu cô không đồng ý, như vậy anh cũng chỉ có thể dùng biện pháp cứng rắn này.
Đê tiện hay vô sỉ cũng được. Anh sẽ không để con gái duy nhất rời xa anh, đó là đứa con duy nhất trong cuộc đời anh.
Tay chân Hạ Nhược Tâm lạnh lẽo đứng tại chỗ. Cô uy hiếp Sở Luật cũng chỉ
như đá chìm đáy biển, chịu không nổi một tia hoang vắng. Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên trên người cô mà cô chỉ cảm giác cơ thể thật lạnh lẽo. Cô
vòng tay ôm chặt cơ thể, trong lòng dâng lên sợ hãi khiến cô thiếu chút
nữa không thể đứng vững.
Tâm địa người đàn ông kia vẫn mạnh mẽ
làm cô kinh hãi. Cô xoay người gần như là chạy về nhà. Hàng lông mi dài
khẽ lun, đôi mắt trong suốt chớp liên tục.
Mở cửa, Tiểu Vũ Điểm
một mình ngồi chơi trên sofa. Bé đang ôm búp bê, sau khi nhìn thấy Hạ
Nhược Tâm trở về, vội vàng bò xuống sofa, chân nhỏ chạy nhanh.
"Mẹ..." Bé chìa tay ra ôm hai chân Hạ Nhược Tâm, ngẩng mặt nhìn cô: "Mẹ, quần
áo mới của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Bé nhớ lúc Hạ Nhược Tâm đi nói với bé, mẹ
nói, chỉ cần bé ngoan ngoãn chơi trong nhà, khi trở về Tiểu Vũ Điểm sẽ
có quần áo mới mặc.
Hạ Nhược Tâm cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vỗ
về gương mặt cực kì hồng hào của con. Chỉ cần nghĩ đến có người cướp bảo bối của cô, trong lòng cô liền vô cùng khó chịu. Cô không thể đánh mất
Tiểu Vũ Điểm, cô sẽ chết mất, cô thật sự sẽ chết.
"Mẹ... mẹ làm
sao vậy?" Tiểu Vũ Điểm nghiêng mặt, kì lạ hỏi Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, Tiểu Vũ Điểm ngoan lắm, không có chạy lung tung, cũng không làm bẩn nhà, mẹ có
phải đang tức giận hay không?" Bé con từ trước đến nay luôn mẫn cảm, đã
phát hiện ra Hạ Nhược Tâm không thích hợp.
"Không sao, mẹ chỉ đi
nhiều, có chút mệt." Hạ Nhược Tâm hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống
ôm con vào trong lòng, Tiểu Vũ Điểm cũng ngoan ngoãn mặc cho cô ôm.
"Mẹ mệt rồi, phải nghỉ ngơi cho tốt nha." Bé vòng tay ôm cổ mẹ, đôi lông mi thật dài khẽ chớp.
Hạ Nhược Tâm đến đây mới lấy quần áo cô vẫn luôn cầm trong tay, bởi vì
dùng quá nhiều sức cho nên túi bên ngoài bị nhăn nhúm. Thật may, quần áo bên trong vẫn nguyên vẹn, bằng không cô thật có lỗi với con gái.
"Đây là mẹ mua cho con, thích không? Sao mẹ có thể quên chuyện mẹ đã đáp ứng với Tiểu Vũ Điểm được chứ, trước nay mẹ đều chưa có lừa gạt Tiểu Vũ
Điểm, đúng hay không?"
Cô lấy quần áo ra, một chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, vô cùng đẹp. Tiểu Vũ Điểm vừa nhìn chiếc váy trong tay
Hạ Nhược Tâm, đôi mắt lập tức sáng ngời: "Mẹ, rất đẹp ạ." Bé cọ khuôn
mặt vào quần áo: "Mềm thật đấy."
"Thích không?" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mái tóc mới mọc dài ra của con gái, rất nhanh là có thể kẹp nơ con bướm rồi.
"Thích," Tiểu Vũ Điểm gật đầu thật mạnh, bé thật sự rất thích.
"Để mẹ thay giúp Tiểu Vũ Điểm." Hạ Nhược Tâm kéo tay con, đưa bé vào trong
phòng của các cô, Một tay Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê nhưng đôi mắt vẫn luôn
nhìn chiếc váy trong tay Hạ Nhược Tâm, hai con mắt sáng cong như trăng
non.
Cao Dật vừa mở cửa ra liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
Môi anh không tự chủ được dương lên, mỗi ngày vất vả về nhà, có người
nấu một bàn đồ ăn ngon, cảm giác như thấy thật tốt.
Anh còn chưa đẩy cửa ra, một bóng dáng nho nhỏ đã sà vào lòng anh, anh nhanh tay đỡ lấy.
"Tiểu Vũ Điểm, đã nói bao nhiêu lần, nếu con bị té ngã, bố sẽ mặc kệ con có
khóc hay không." Anh nghiêm mặt, nhưng nhìn đến khuôn mặt quả táo đáng
yêu, lại tức giận gì cũng không có, đứa nhóc này thật đúng là ăn chắc
anh rồi.
"Bố, Tiểu Vũ Điểm xinh đẹp không?" Tiểu Vũ Điểm ngẩng
mặt lên, trong tay vẫn cầm một con búp bê cũ. Bé mặc một bộ quần áo mới, thật xinh đẹp, môi hồng răng trắng, ngoan ngoãn đáng yêu.
"Xinh
đẹp, Tiểu Vũ Điểm đương nhiên là xinh đẹp nhất." Anh Dật cúi xuống bế
Tiểu Vũ Điểm lên, hôn lên khuôn mặt trắng hồng của bé. Nhóc con này, đi
học xinh đẹp như này, về sau phải làm sao bây giờ?
"Nhược Tâm, em thật sự sinh ra một đứa bé đẹp tàn nhẫn." Anh nói, lại nhéo cái mũi nhỏ của Tiểu Vũ Điểm một cái. Tiểu Vũ Điểm vui vẻ cười, mặc dù bé cũng
không hiểu trong miệng Cao Dật "đẹp tàn nhẫn" là có ý tứ gì.
Hạ
Nhược Tâm chỉ cười: "Đúng vậy, con đã học được cách chọn quần áo để mặc, nhưng may là một đứa con gái, bằng không em thật sự không biết phải làm sao bây giờ?" Cô nói xong, cúi đầu sắp cơm lên bàn, Cao Dật cẩn thận
phát hiện gương mặt tươi cười ẩn giấu điều gì.
Anh buông nhóc con trong lòng xuống, vỗ khuôn mặt nhỏ của bé: "Tiểu Vũ Điểm, con tự đi
chơi một lúc, bố và mẹ có chuyện cần nói." Tiểu Vũ Điểm gật đầu một cái, chạy vào phòng khác chơi búp bê