Cho nên bộ mặt sinh tồn của quốc gia là điều vô cùng thận trọng,
nguồn thu to lớn nhất của quốc gia này chính là từ du lịch, đúng vậy, là du lịch. Quốc gia này có đường ven biển vô cùng rộng lớn, có danh xưng
nước biển đẹp nhất thế giới, nước nơi này xanh trong suốt, đến cả một
hạt cát cũng sạch sẽ không nhiễm bẩn, nơi này vốn không có khai phá rừng rậm nguyên thủy, nơi này cũng có thức ăn ngon từ các nơi trên thế giới. Vì lẽ đó, nơi này là một quốc gia du lịch, đương nhiên nguồn thu của
người nơi này cũng đứng hàng đầu.
Nơi này vẫn duy trì chế độ
quân chủ lập hiến, hiện tại quốc vương chỉ mới hai mươi ba tuổi, còn tân vương phi của ngài cũng là một người nổi tiếng, minh tinh am hiểu nhảy
múa, là người nước ngoài, cũng là người bổn quốc, thế nhưng lại rất
được dân chúng ủng hộ. Bởi vì vị tân vương phi này, mười tám tuổi cử
hành hôn lễ cùng quốc vương, năm thứ hai, sinh cho vương thất hai người
thừa kế, là một đôi song sinh, đã rất lâu rồi vương thất chưa từng có
người mới, chuyện này quả thật là khắp chốn mừng vui, người dân nơi này
đều vô cùng yêu thích quốc vương của bọn họ, cũng rất ủng hộ ngài.
Quốc vương của bọn họ lại khai phá một con đường mới ven biển, mang đến cho
bọn họ càng nhiều nguồn thu, sinh hoạt càng giàu có, đương nhiên hoàn
cảnh toàn bộ quốc gia vô cùng tốt, mặc dù nói pháp luật nghiêm ngặt,
nhưng đối với công dân mà nói, pháp luật như vậy lại là bảo đảm tốt
nhất.
Cho nên nơi này đứng phía trước toàn cầu, chỗ ở thích hợp với nhân loại.
"Quân Dịch, anh Quân Dịch..." Tiểu Vũ Điểm gấp gáp gọi tên Quân Dịch.
Đúng lúc Quân Dịch đang bàn bạc công việc cùng mấy vị trợ lý đặc biệt, anh vừa nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm liền vội vã đứng lên.
“Làm sao vậy?” Anh đứng ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm: “Sao lại chạy vội vã như
vậy?” Anh đưa tay đặt ở trên trán Tiểu Vũ Điểm, nói tiếp: "Có phải là
nơi nào không thoải mái?" Bên trong hoàng cung, có một đoàn thái y bậc
nhất, đều chuẩn bị vì thân thể của cô.
"Em không có chuyện gì cả." Tiểu Vũ Điểm vội vã nắm chặt tay Quân Dịch.
"Có phải cha mẹ xảy ra vấn đề rồi không? Bọn họ đã đi vào rừng rậm nguyên
sinh hơn nửa tháng, làm sao bây giờ?" Cô gấp đến sắp khóc: "Nhất định là bọn họ đã xảy ra vấn đề rồi, nếu không sao có thể đi lâu như vậy. Trước đây bọn họ cũng hay đi, nhưng mà không có lâu như vậy."
"Bọn
họ..." Quân Dịch nhíu mày, khóe mắt cũng giống như tê rần theo: "Em yên tâm đi, bọn họ không có việc gì đâu, cha em ném toàn bộ công ty cho
anh, hiện tại ông ấy rất tốt, mỗi ngày dẫn theo mẹ em đi thám hiểm, đúng là vẫn bỏ qua công ty."
"Nếu không, em đến đó nha?" Tiểu Vũ Điểm
cắn cắn môi đỏ của mình, quả thực cô cũng rất đau lòng Quân Dịch, phải
quản chuyện quốc gia, còn phải quản tập đoàn Sở Thị. Mặc dù bọn họ nói
xong rồi, sau này cho Sở Diệp thừa kế Sở gia, Sở Diệp là em trong cặp
song sinh, bây giờ được Sở Luật đưa về nước nuôi nấng, chẳng qua là hiện tại lại giao đứa trẻ đó cho Sở Giang, Tống Uyển còn có Thẩm Ý Quân nuôi dưỡng, có mấy ông bà cụ này nuôi dưỡng bé con đó được nuôi trắng trẻo
mập mạp. Còn Sở Luật và Hạ Nhược Tâm quanh năm suốt tháng, đều ở bên
trong rừng rậm nguyên thủy, đi thám hiểm.
"Không cần, anh làm được rồi." Quân Dịch vội vàng nói, sợ Tiểu Vũ Điểm nghĩ không thoáng, chạy
đi làm nữ cường nhân quản lý công ty. Trước tiên không nói có phải cô
quản lý, xem như phải, anh cũng sẽ không để cô đi, lúc sinh song thai,
bác sĩ đã nói, tốt nhất là cô mau chóng sinh con ra, nếu không sau này e là sẽ tạo thành gánh nặng với thân thể. Sau khi sinh con, anh luôn đặc
biệt chú ý đến thân thể của cô, đến hiện tại đều không dám có bất kỳ lơi lỏng nào.
“Yên tâm đi!” Quân Dịch biết cô đang lo lắng cái gì,
anh ôm cô vào lòng ngực, anh là chỗ dựa cho cô, trước ngực anh là thuộc
về cô. Anh sẽ cho cô một không gian an toàn nhất, sẽ không để cho cô lại chịu thêm bất kỳ thương tổn nào, cho dù là khóc cũng không được.
"Anh sẽ phái máy bay trực thăng, không, anh tự mình đi tìm bọn họ, em quên
rồi sao, trên người bọn họ đều có vệ tinh định vị, sẽ không xảy ra
chuyện."
Nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn cứ lo lắng, kỳ thực cô mới hai
mươi mốt tuổi, ở trong mắt cha mẹ cô vẫn là Bảo Bảo, đương nhiên, ở
trong mắt Quân Dịch, cô cũng là Bảo Bảo.
Mà lúc này, bên trong một mảnh rừng mưa, có một cái lều vải không lớn được dựng lên.
Một người phụ nữ rất trẻ tuổi đang ngồi trên đất, trong tay cô chính cầm mấy xiên thịt, vừa quạt lửa vừa nướng thịt.
"Đây là thịt gì vậy?" Người phụ nữ ngẩng mặt lên hỏi người đàn ông nhặt củi.
Người đàn ông ngồi xuống, ném từng que củi vào trong bếp lửa: "Đây là thịt rắn, mùi vị rất ngon."
"A..." Người phụ nữ cũng không có cảm giác sợ sệt, hiện tại năng lực chịu đựng của cô rất mạnh.
"Anh thật sự từng làm bộ đội đặc chủng sao?" Người phụ nữ vẫn còn có chút
không tin, đương nhiên hai người này không phải ai khác, chính là Hạ
Nhược Tâm và Sở Luật, bọn họ đã ở chỗ này nửa tháng, không có cái gì
không thích ứng, bọn họ mang nhiều đồ, hơn nữa Sở Luật cũng có kinh
nghiệm sinh tồn ở dã ngoại, ông đến nơi này, như là đến thế giới của
mình, cái gì cũng có thể giải quyết, nếu tốt như vậy, tự do như vậy, tại sao bọn họ phải trở lại?
"Không phải em từng trải qua sao?" Sở Luật lại cho thêm củi vào lửa.
Anh đưa tay xoa tóc người phụ nữ, tóc cô rất tốt, không hề có chút tóc bạc, chỉ là tóc anh đều đã trắng, đã lâu không có nhuộm, ôi, già rồi.
"Em không nhớ em trai em sao?" Sở Luật xoay chuyển giọng điệu, trong giọng nói có thể nghe ra sự chế nhạo...
"Đó là cháu trai!" Hạ Nhược Tâm bấm lên cánh tay Sở Luật, lúc trước đùa
giỡn, cô nói mình không muốn có cháu, Sở Luật nói muốn có cháu, không
gọi cô là bà, là em của cô. Hiện tại tên nhóc kia trắng trẻo mập mạp,
đúng là không gọi cô là bà, mà là chị gái xinh đẹp.
Đây tuyệt đối
là do người đàn ông này dạy, không thể không nói, thủ đoạn làm ăn của Sở Luật rất mạnh mà thủ đoạn bồi dưỡng người thừa kế, càng đáng sợ hơn.
“Được rồi, cháu trai.” Đương nhiên Sở Luật sẽ không đương đầu với cô, anh cầm lấy xiên thịt nướng trên lửa, kết quả bên tai lại nghe được một trận âm thanh kỳ quái, anh ngẩng đầu lên, gió thỉnh thoảng thổi tới trước mặt
anh, sau đó lại lớn hơn một ít, chỉ thấy một chiếc máy bay trực thăng
đang không ngừng xoay quanh.
Sở Luật kẹp chặt xâu thịt xiên bằng trúc.
"Nhược Tâm..." Anh gọi tên vợ mình.
"Hả?" Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, đáp: "Sao vậy?"
“Em phải về thăm em trai mình rồi..."
Hạ Nhược Tâm trơ mắt nhìn máy bay trực thăng từ bầu trời chậm chạp hạ xuống.
Cô nhẹ nhàng hít một tiếng.
Kỳ nghỉ thật đẹp.
Đáng tiếc, đã kết thúc rồi.
Chỉ là, không sao cả, sau khi thăm em trai, bọn họ lại đến đây.
Ánh mắt hai vợ chồng nhìn nhau, đều như nhau.
Bởi vì, bọn họ đều hiểu được.
Nếu như có kiếp sau, chúng ta còn muốn ở cùng nhau.
Nếu như có kiếp sau, chúng ta còn muốn làm vợ chồng.