Sở Luật nghe vậy cũng không có nghi ngờ gì. Tại vì con gái ngoan của
anh từ trước đến nay không biết nói dối là gì, chỉ là anh không hề biết, thật ra lần này con gái ngoan này đúng là đang nói dối mình.
Mấy
ngày sau, Tiểu Vũ Điểm cũng quên mất chuyện này đi, tất nhiên cô cũng
chú ý nhiều hơn, cho đến một ngày, Lâm Thanh lại kêu cô đi ăn, cô nếm
thử một miếng, sau khi cảm thấy có chút mặn, đặt đũa xuống, không động
vào nữa.
“Sao thế?” Lâm Thanh rót một ly nước cho cô, nhưng Tiểu Vũ Điểm cũng không hề đụng vào đồ uống đó.
“Không sao, em không có đói lắm.” Tiểu Vũ Điểm sờ bụng của mình, thật ra không phải là không đói, mà là không ăn được, tất nhiên cô cũng không nói
những món Lâm Thanh kêu là có vấn đề.
“Ăn đại một chút đi.” Lâm
Thanh gắp một ít món cho cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của cô, vẫn là một nụ cười không chê vào đâu được.
Tiểu Vũ Điểm có chút do dự, cuối cũng cô cũng lắc đầu: “Xin lỗi, anh Lâm Thanh, em thật sự không có đói.”
Tính tình của cô là như thế, tuy cô rất là dễ nói chuyện, tuy là không có
tính khí gì, nhưng đối với việc mà mình đã kiên trì thì sẽ không dễ dàng thay đổi.
“Được, vậy thì không ăn nữa.” Lâm Thanh cũng không có
miễn cưỡng cô, nhưng, anh ta khẽ rũ đôi mi xuống hiển nhiên cũng lẫn vào chút không vui.
Chiếc xe dừng tại một nơi cách Sở gia không xa
lắm, Tiểu Vũ Điểm mở cửa xe bước ra, cô đeo chiếc cặp của mình lên, vẫy
tay với Lâm Thanh đang ngồi ở trong xe, sau đó quay lưng đi về nhà,
nhưng ánh mắt của Lâm Thanh khi nhìn cô lại một lần nữa lạnh băng.
Sau khi Tiểu Vũ Điểm đi được vài bước, thì phát hiện, hình như mình đã quên mất thứ gì đó, là sữa mà cô mua cho ba, khi trời tối, ba phải uống,
không thể để ba lại uống sữa bột của cô nữa.
Cô liền quay lại,
nghĩ rằng, Lâm Thanh chắc là vẫn chưa đi, khi cô lấy điện thoại ra, gọi
đi, bên đó lại tắt máy, chân cô bước đi nhanh hơn, trong lòng cũng đang
nghĩ, nếu như Lâm Thanh đi thật rồi, vậy cô sẽ đạp xe đi mua lại.
Nhưng, từ xa cô thấy chiếc xe vẫn còn đậu ở đó, cô thở phào, chạy bước nhỏ tới đó, hóa ra chưa đi, thật tốt, cuối cùng không cần phải chạy thêm một
lần nữa.
Chỉ là, khi cô tiến lên thêm một bước, hình như nghe thấy tiếng ai đó đang nói chuyện.
Cô không có tâm trí nào nghe lén bí mật của người khác, nhưng sự thật
chứng minh rằng, chỉ cần một khi bạn đã biết rồi, vậy bạn phải trả giá
cho cái bí mật đó không hề ít chút nào.
Thật ra cô cảm thấy, tốt
nhất là mình nên rời khỏi, có một số chuyện, cô không thể biết, chỉ là
khi cô đang muốn rời đi, lại nghe thấy tên của mình.
Bí mật này, có liên quan tới cô.
Khi cô đang muốn bước chân đi, nhưng đôi chân lại bất chợt dừng lại.
Sở Tương ôm lấy cổ của Lâm Thanh: “Sao thế, chẳng lẽ anh đã yêu cô ta đó
rồi sao? Nhưng anh đừng có quên là, em gái của anh là do cô ta hại chết
đấy.” Sở Tương cười một cách lẳng lơ, nhưng trong con mắt lại lóe lên
một thứ gì đó.
“Yêu cô ta ư...” Lâm Thanh cười nhạo: “Em tưởng là
anh sẽ yêu kẻ thù của mình sao? Quả Nhi là do Sở Chỉ Hi đẩy xuống, mà Sở Luật ngay cả thi thể của em gái anh cũng không tha, cho đến nay anh
cũng không biết em của anh được chôn ở đâu, mỗi ngày anh còn phải ở
trước mặt kẻ thù, còn phải cùng con gái của người đó diễn những trò ân
ái, thật đúng là buồn cười.”
“Cho nên...” Anh nâng cằm của Sở
Tương lên, tiến gần đến môi của cô: “Em nói đi, làm sao anh có thể thích cô ta được nữalà yêu, em không biết là hàng ngày khi anh đối diện với
khuôn mặt của cô ta khiến anh muốn nôn đến thế nào đâu.”
“Cho nên, anh đã cho chút gì đó vào trong thức ăn, lại cho vào nước uống của cô
ta, bỏ thuốc có hại cho thận, loại thuốc này sẽ làm hại đến chức năng
thận của cô ta.”
“Lâm Thanh, anh đúng là ác thật, cô ta chỉ còn có một quả thận mà thôi, quả thận đó nếu như không bị hư, đưa cho em cũng
được mà, vậy thì em sẽ có hai quả thận để dùng rồi.”
“Em đúng là
tham lam.” tay của Lâm Thanh lại dùng lực cầm lấy cằm của Sở Tương, “Em
đã có một quả thận của cô ta rồi, tại sao cả cái còn lại cũng không
buông tha?”
“Anh không phải cũng thế sao?” Sở Tương dịu dàng cười: “Mục đích của chúng ta vốn là giống nhau mà, cái em muốn là cả Sở gia,
cho nên, chúng ta ở bên nhau là thích hợp nhất.”
Lâm Thanh dùng
sức ép cô gái trước mặt vào cái cây đằng sau, đôi tay nắn bóp thân thể
của cô, không lâu sau ở đó truyền ra âm thanh cởi quần áo, ở nơi công
cộng, họ như là dã thú vậy, cắn xé nhau, như là muốn ngửi thấy hương vị
của đồng loại vậy.
Nhưng họ lại không biết là, lúc này cách đó
không xa, có một thiếu nữ đang trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt
của cô cuối cùng cũng đã rơi xuống một giọt nước mắt...
Cô lui về sau một bước, lại lui một bước, cho đến khi lui về rất xa, mới chạy thẳng về phía trước.
“Sao thế bảo bảo, có tâm sự sao?” Sở Luật cảm thấy con gái có chút không
bình thường, tóc trắng ở hai bên của anh hình như đã nhiều thêm, nhưng
vẫn là một ông chú đầy sức quyến rũ.
“Không có gì ạ.” Tiểu Vũ Điểm gật đầu, im lặng không nói một lời về chuyện liên quan đến Lâm Thanh và Sở Tương, nhưng mà, bất kể thế nào, cô cũng sẽ bảo vệ cho ba và mẹ thật tốt, cho dù họ muốn làm gì, cô cũng không cho họ làm hại đến ba và mẹ
của cô.
“Ba ơi...” Tiểu Vũ Điểm cười một cái, sau đó nhào vào lòng của Sở Luật.
“Sao thế bảo bảo?” Sở Luật nhẹ nhàng vuốt mái tóc của con, bất kể ông ở
trước mặt người khác là như thế nào, có bị nói là lòng lang dạ sói, hoặc là bất chấp thủ đoạn, nhưng mà, ông là một người ba tốt, vả lại ông còn là một nhà từ thiện, những năm gần đây, đã cứu không ít những đứa trẻ
có bệnh máu trắng, người đàn ông này, ông không nói mình là một người
tốt, nhưng bạn không thể không thừa nhận, những việc mà ông ấy làm, so
với những người tốt khác, thực tế hơn nhiều.
Nhưng bạn cũng chỉ có thế mà thôi, bạn đã từng quyên góp tiền chưa, bạn đã
từng thực sự giúp đỡ họ chưa, không có, cái gì cũng không, họ không cần
sự đồng tình của bạn, sự cảm động của bạn.
Cái họ muốn là hiện thực, là chân thực, thứ mà có thể giúp họ tiếp tục cuộc sống, đó là tiền.
Nhưng mà bạn sẽ cho sao?
Cho nên giữa người tốt với người xấu, ai có thể nói ra một cách rõ ràng.
“Ba ơi, nhuộm tóc lại đi.” Tiểu Vũ Điểm bĩu môi, sờ vào tóc trắng hai bên
mai của Sở Luật, thật ra cô biết là vì cô nên tóc của ba mới trắng, tóc
của ba rất khỏe, ông nội cũng thế, ông nội có nói, khi ông sắp 60 tuổi
tóc mới chuyển sang màu trắng, nhưng bây giờ ba còn chưa tới 45 tuổi,
tóc mai hai bên đã trắng hết rồi.
Cô nhìn thấy sẽ đau lòng.
“Được, nghe lời bảo bảo nhà mình.” Sở Luật đồng ý với con gái, ngón tay vẫn
đang vuốt lên mái tóc của con, bảo bảo nhà mình cuối cùng cũng trưởng
thành, ông cười, ấm áp như lúc ban đầu, như ông dùng chính đôi tay của
mình, mọi thứ của mình, hết lòng nuôi con, hết lòng dạy con vậy.