Bạch Vũ Mộng nằm ở trong lòng Lam Hạo Thần, nhẹ nhàng hỏi: "Thần, vì sao đối với Thu Hằng Duệ, ta lại có cảm giác quen thuộc như vậy, giống như đã
từng quen biết."
Lam Hạo Thần nhíu mày: "Ta mặc kệ hai người có quen biết hay không, dù sao từ nay về sau, nàng cách xa hắn một chút!"
Bạch Vũ Mộng cười cười, tựa vào ngực Lam Hạo Thần, nghe tiếng tim hắn đập, bình yên đi vào giấc ngủ.
Lam Hạo Thần vuốt vuốt tóc Bạch Vũ Mộng, bất đắc dĩ cười, giúp Bạch Vũ Mộng điều chỉnh một tư thế thoải mái, ôm nàng ngủ.
Ngày hôm sau, bọn họ liền khởi hành trở về, đi một lúc lâu, bọn họ tìm một
thị trấn vào nghỉ chân, nếu ở lại vùng ngoại ô, sẽ rất nguy hiểm.
Huyện thái gia rất ân cần đón Lam Ngạo Thiên vào dịch quán, những người khác cũng đi theo.
Bạch Vũ Mộng liếc mắt nhìn đến một người, sau đó nhìn qua Lam Hạo Thần, đều
thấy trong mắt hai người chứa đầy ý cười, bởi vì bọn họ nhìn thấy Nhậm
Trung Trúc.
Nhưng, Bạch Vũ Mộng lập tức nghĩ đến một vấn đề, lúc
trước bởi vì không tiện, nên nàng không mang mặt nạ, người Nhậm Trung
Trúc gặp là nàng lúc mang mạng che mặt.
Nếu như bị nhận ra, vậy sẽ phiền toái, tuy rằng đối với nàng mà nói không sao, nhưng dù sao cũng rất phiền.
Chỉ là, trời không chiều lòng người, Nhậm Trung Trúc vẫn nhận ra nàng: "Là
ngươi!" Hắn hét lớn một tiếng, hấp dẫn được lực chú ý của mọi người.
Lúc đó, sau khi Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần đánh Nhậm Trung Trúc rồi bỏ
đi, làm hại hắn nằm trên giường rất lâu, huyện thái gia tìm mọi danh y,
thiếu chút nữa trị không được.
Lúc này nghe thấy con trai gầm rú, nhìn kỹ, là người ngày đó làm bị thương con của hắn. Nhưng hiện tại,
Hoàng thượng ở đây, hắn cũng không dám làm càn.
Kỳ thực đây là
lần đầu tiên hắn nhìn thấy Hoàng thượng, hắn cảm thấy thật vinh hạnh.
Nhưng nghĩ lại, lúc trước bọn họ nói, bọn họ không hề dễ chọc, bây giờ
lại đi theo phía sau Hoàng thượng, chẳng lẽ...
Vừa định lên tiếng ngăn cản, nhưng đã quá chậm, Nhậm Trung Trúc đã lên tiếng : "Là hai
tiện dân các ngươi, lúc trước dám đối xử với ta như vậy, hiện tại Hoàng
thượng ở đây, ta xem các ngươi còn gì để nói."
Lam Ngạo Thiên nghi hoặc nhìn Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần, chẳng lẽ bọn họ đã từng tới nơi này sao?
"Hoàng thượng, hai cái dân đen này giả mạo làm người bên cạnh Hoàng thượng,
còn nói được người cho phép không cần hành lễ, còn đả thương người khác, thỉnh Hoàng thượng làm chủ cho ta!" Đáng thương cho Nhậm Trung Trúc,
đến bây giờ còn chưa nhận ra sự thật.
Huyện thái gia vừa thấy
tình huống không đúng, vội vàng kéo con trai, hi vọng không làm ra
chuyện sai trái. Nhưng Hoàng thượng đã lên tiếng : "Rốt cục là có chuyện gì xảy ra?"
Nhậm Trung Trúc thêm mắm thêm muối kể lại mọi chuyện đã xảy ra, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần luôn hờ hững nghe, giống như
chuyện này không liên quan gì đến bọn họ, bọn họ cũng chỉ là những người đứng xem.
"Vũ nhi, Thần nhi, thật sự có việc này sao?" Lam Ngạo
Thiên xem như đã nắm rõ mọi chuyện, tất nhiên hắn sẽ không trách bọn họ, ngược lại còn muốn trừng trị Nhậm Trung Trúc.
Tuy rằng Nhậm
Trung Trúc vặn vẹo sự thật, nhưng người khôn khéo như Lam Ngạo Thiên sao có thể không đoán ra, dám xuống tay với con dâu hắn, bọn họ ngại mình
sống lâu quá sao?
"Vị công tử này, ta thấy ngươi đã nhận sai
người rồi!" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu không một chút
phập phồng, làm cho người ta không khỏi hoài nghi thật sự không phải
nàng làm.
"Sẽ không, cho dù các ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra!" Nhậm trung trúc khẳng định.
"Vậy sao, vậy thì là chúng ta làm!" Bạch Vũ Mộng miễn cưỡng nói một câu, giống như không có quan hệ gì với nàng.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc, thừa nhận thoải mái như vậy,
thông thường không phải đều sẽ muốn biện minh một chút sao, sao nàng lại trực tiếp thừa nhận, còn không hề chột dạ.
Lam Hạo Thần bất đắc
dĩ cười cười, hắn biết, Mộng Nhi lại muốn chơi đùa rồi, hắn cũng không
ngăn cản nàng, chỉ cần nàng vui là tốt rồi.
Lam Ngạo Thiên có
chút kinh ngạc nhìn Bạch Vũ Mộng, ngược lại hình như hiểu ra điều gì đó, hiền lành cười cười, thật không hổ là con dâu của hắn, đủ phúc hắc!
"Sợ là ngươi thật sự nhận lầm rồi, bình thường Vũ nhi cửa lớn không ra cửa
nhỏ không tới, sao lại tới nơi này đả thương ngươi được?" Hạ Thi Lan ở
một bên lên tiếng.
Nghe thấy Hoàng hậu mở miệng nói, Nhậm Trung
Trúc có chút không hiểu, sao Hoàng hậu lại gọi tiện nữ nhân kia thân mật như vậy, chẳng lẽ thật sự có quan hệ với nhau sao?
Nhậm Trung
Trúc cảm thấy sợ hãi, chẳng lẽ điều bọn họ nói đều là sự thật? Chống lại ánh mắt cười như không cười của Bạch Vũ Mộng, Nhậm Trung Trúc càng
hoảng sợ.
"Trẫm quả thật có hứa hẹn với Vũ nhi không cần tuân thủ lễ tiết, hơn nữa, hiện tại nàng là Phán Vũ công chúa, địa vị ngang với
Hoàng hậu, tất nhiên càng không cần thiết." Thanh âm uy nghiêm của Lam
Ngạo Thiên vang lên.
Lúc này Nhậm Trung Trúc mới hiểu, sao hắn
lại ngốc như vậy, lại gặp phải Phán Vũ công chúa, lai lịch rất lớn, nam
nhân này tất nhiên cũng là người có thân phận, vậy hắn phải chết bao
nhiêu lần đây!
Bạch Vũ Mộng lườm Nhậm Trung Trúc một cái, tay
lặng lẽ động, một ít bột phấn từ trong tay nàng phát tán ra ngoài, hành
động này không có bất luận kẻ nào nhìn thấy, ngoại trừ Lam Hạo Thần luôn chú ý tới Bạch Vũ Mộng.
Khóe miệng nhẹ cười, Bạch Vũ Mộng theo
Lam Ngạo Thiên bước đi, Lam Ngạo Thiên cũng không xử phạt Nhậm Trung
Trúc, bởi vì hắn biết, tất nhiên Vũ nhi sẽ có biện pháp.
Trở lại phòng, nhìn thấy Lam Hạo Thần đi theo vào, Bạch Vũ Mộng ngồi ở bên cạnh bàn, thảnh thơi rót một chén trà, uống.
Bạch Vũ Mộng thần bí cười: "Không nói cho chàng biết, đến lúc đó chàng sẽ biết, chỉ là một lễ vật nho nhỏ mà thôi."
Dừng một chút, hình như Bạch Vũ Mộng nhớ tới cái gì, liếc mắt nhìn Lam Hạo
Thần, khó chịu hỏi: "Đúng rồi, nô tì trung thành của chàng đâu rồi?"
Lam Hạo Thần sửng sốt một chút, mới biết Bạch Vũ Mộng hỏi Hoài Mai: "Sao đột nhiên lại nghĩ đến nàng ?"
"Lúc trước không phải gặp nàng ở đây sao, thế nào, không mang nàng theo sao?" Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt hỏi.
Nhìn phản ứng của Bạch Vũ Mộng, trong lòng Lam Hạo Thần nở hoa, nhưng vẫn
nghiêm túc nói: "Ai da, ta thật sự đã quên mang nàng theo, sớm biết như
vậy ta nên dắt nàng theo!"
Bạch Vũ Mộng nghe xong, tức giận xoay
đầu đi, không hề để ý tới Lam Hạo Thần. Lam Hạo Thần cười cười, đi vòng
qua Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng giãy dụa một chút, nhưng vẫn không tránh
được.
"Mộng Nhi, nàng phải tin tưởng ta, ta đã sớm kêu người tiễn bước nàng, là vì nàng ta, chúng ta mới cãi nhau, không nên nghĩ đến
việc đó nữa được không?"
Bạch Vũ Mộng bỗng chốc trầm mặc, nàng
nhớ tới lúc trước, hai người bọn họ cãi nhau, có lẽ từ lúc ấy đã bắt đầu yêu rồi, tất cả đều vì ghen mà ra.
Bạch Vũ Mộng nhẹ nhàng tựa
vào lòng Lam Hạo Thần, không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ lẳng lặng suy
nghĩ, nghĩ tới một ít chuyện nàng luôn không dám nhớ tới.