Tiểu thái giám bên cạnh thấy mọi người đều đã
chuẩn bị tốt, liền ra lệnh, tất cả đều phi ngựa chạy ra ngoài. Bạch Vũ
Mộng cũng không vội vã, như vậy sẽ chơi không vui.
Đến khi chỉ
còn lại Bạch Vũ Mộng, người khác đều âm thầm cao hứng. Còn tưởng rằng
rất lợi hại, hừ, ngay cả ngựa cũng không cưỡi, vô dụng!
Thu Hằng
Duệ nhíu mày, nhìn thoáng qua phía sau, thấy Bạch Vũ Mộng vẫn thảnh thơi như cũ, bất đắc dĩ thở dài, tiến lên đuổi theo những người khác.
Bạch Vũ Mộng tất nhiên cảm nhận được ánh mắt của Thu Hằng Duệ, nhưng nàng
cũng không có phản ứng gì. Đối với Thu Hằng Duệ, nàng có một loại cảm
giác quen thuộc, nhưng lại không biết từ đâu mà đến.
Nhìn thời
gian không còn sớm, Bạch Vũ Mộng kẹp bụng ngựa, Đạp tuyết liền bay nhanh về phía trước. Từ từ, Bạch Vũ Mộng vượt qua từng người một, mỗi khi
vượt qua một người, nhìn biểu cảm bọn họ tức giận không cam lòng, sinh
ra một cảm giác sung sướng.
Bạch Vũ Mộng không thể không thừa nhận nàng có chút tà ác, nhưng như vậy chơi rất vui, không phải sao?
Rất nhanh, chỉ còn lại Mộ Dung Nam, Dương Dịch Triết, Thu Hằng Duệ là chưa
vượt qua. Tốc độ Bạch Vũ Mộng nhanh hơn, chạy vội về phía trước, tất
nhiên muốn vượt qua bọn họ.
Người phía sau thấy động tác của Bạch Vũ Mộng, cho rằng nàng nhất định điên rồi, phía trước là chỗ rẽ, nàng
không giảm tốc, ngược lại tăng tốc, sợ bản thân sống lâu quá sao?
Những người phía trước nhìn thấy Bạch Vũ Mộng như vậy, cũng đều sửng sốt,
nhưng Bạch Vũ Mộng không cho bọn hắn cơ hội phản ứng lại, ngay trong
nháy mắt, vượt qua bọn họ, tiếp tục chạy về phía trước.
Những
người phía sau kinh ngạc, nàng có thể duy trì tốc độ nhanh như vậy mà
thuận lợi qua khúc cua, lại không hề bị thương, kỹ thuật này, thật sự
rất...
Bạch Vũ Mộng quay đầu nghịch ngợm cười, nụ cười này làm
cho ba người đằng sau ngây người, nhưng Thu Hằng Duệ nhanh chóng hồi
thần, vội vàng giục ngựa đuổi theo. Mặt khác hai người kia cũng không
tụt lại, lần lượt đuổi theo.
Người trên khán đài tất nhiên cũng
thấy được hoàn cảnh này, trong lòng Lam Ngạo Thiên đắc ý, quả nhiên, con dâu của hắn mạnh mẽ như vậy, hắn không nhìn lầm người.
Hiện tại
Bạch Vũ Mộng đã bị Lam Ngạo Thiên định nghĩa trong đầu là con dâu."Bạch
ái khanh, nữ nhi của ngươi thật sự rất đa tài đa nghệ, có thể cưỡi ngựa
đến trình độ này thì phải có công phu rất tốt!" Lam Ngạo Thiên châm
biếm, nói.
Bạch Cẩm Trình xấu hổ cười cười, hắn nghe ra được ý
trong lời nói của Hoàng thượng: "Hoàng thượng, vài năm nay quả thật vi
thần đã sơ sót Vũ nhi, sau này vi thần nhất định bồi thường thật tốt cho nàng." Bồi thường thật tốt, nhưng cũng là vì lợi ích của bản thân.
Lam Ngạo Thiên hàm ý nhìn Bạch Cẩm Trình một cái, thừa tướng này của hắn,
tâm cơ rất sâu, xem ra, cũng tới lúc triều đình nên thay đổi rồi, chỉ
là, nhi tử bất hiếu của hắn, người khác tranh nhau ngôi vị hoàng đế,
nhưng hắn lại không cần.
Có lẽ, sau khi có người yêu, dã tâm cũng thay đổi, dù sao, yêu một người, đều hi vọng cho nàng mọi thứ tốt nhất.
Vừa lòng nhìn Bạch Vũ Mộng, đã sắp đến đích, từ xa xa Bạch Vũ Mộng dẫn đầu, xem ra, nàng thắng chắc rồi. Lam Hạo Thần thở ra, Mộng Nhi, đến khi nào mới có thể ngừng làm cho hắn kinh ngạc đây!
Khi Bạch Vũ Mộng tới đích, đắc ý nhìn Lam Hạo Thần một cái, giống như đang nói: "Xem đi, ta
rất lợi hại!" Lam Hạo Thần bất đắc dĩ lắc đầu, tán thưởng nhìn nàng. Lúc này Bạch Vũ Mộng giống như một đứa nhỏ.
Lam Giác Phong cao hứng
hoan hô: "Thật tốt quá, vẫn là tẩu tử lợi hại!"Câu nói này, đều dọa sợ
mọi người, Lam Giác Phong lại gọi Bạch Vũ Mộng là tẩu tử, rốt cuộc là vị vương gia nào mới được?
Nếu có Bạch Vũ Mộng tương trợ, sợ là muốn
đoạt ngôi vị hoàng đế sẽ càng thêm dễ dàng. Thấy Hoàng thượng thích
nàng, chỉ sợ nàng sẽ có thêm quyền quyết định quan trọng.
Bên kia mọi người đều có tâm tư, Lam Giác Phong cũng ảo não vỗ đầu. Kỳ thực hắn không phải đứa nhỏ, bình thường đều giả vờ, đến lúc mấu chốt, liền lòi
đuôi ra.
Bởi vì Lam Giác Phong là huynh đệ tốt của Lam Hạo Thần,
cho nên chuyện của Lam Hạo Thần và Bạch Vũ Mộng hắn cũng biết một ít,
bình thường lúc không có ai đều gọi Bạch Vũ Mộng là tẩu tử, Lam Hạo Thần cũng không phản đối.
Nhưng hôm nay, hắn cao hứng, không cẩn thận gọi như vậy. Vụng trộm liếc mắt nhìn Lam Hạo Thần, thấy hắn hình như
không giận, cảm thấy may mắn, Lam Hạo Thần mà tức giận, sẽ rất đáng sợ.
Lam Hạo Thần còn đang nghĩ, dù sao sớm muộn gì Mộng Nhi cũng sẽ là của ta,
ta cũng đang muốn tuyên bố việc này, như vậy cũng không tệ.
Khi
Bạch Vũ Mộng trở lại khán đài, cũng cảm nhận được ánh mắt khác nhau của
mọi người, dùng mắt hỏi Lam Hạo Thần, Lam Hạo Thần chỉ hàm ý bảo nàng
không cần lo lắng, không có chuyện gì.
"Ha ha ha, không hổ là Vũ
nhi, Vũ nhi, ngươi nói đi, muốn ban thưởng gì, trẫm đều thỏa mãn
ngươi!"Tâm tình Lam Ngạo Thiên cực tốt, nói.
Bạch Vũ Mộng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hình như rất buồn rầu, đột nhiên, nói: "Hoàng
thượng, không biết có thể cho ta gửi tạm lần sau mới nói không!"
"Được!" Lam Ngạo Thiên sảng khoái đáp ứng."Vậy Hoàng thượng thiếu ta hai lần
ban thưởng, người phải nhớ kĩ." Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt mở miệng nói,
trong lời nói không có cảm tình gì.
Lam Ngạo Thiên gật đầu, xem
như thừa nhận. Mọi người lại cả kinh, đã là lần thứ hai, hai thánh chỉ
trống, cho dù nàng muốn vài thành trì, sợ là Hoàng thượng cũng sẽ cho
nàng.
Lam Hạo Thần sủng nịch nhìn Bạch Vũ Mộng, chỉ biết nha đầu
này lại có ý định quỷ quái gì nữa. Nàng đang vì tương lai mà chuẩn bị,
tuy rằng nàng không nhất định phải lấy được hai thánh chỉ đó, nhưng có
để làm bùa hộ mệnh cũng không sao.
Những người khác cũng đều đã
trở lại, bọn họ vẫn như cũ phẫn nộ nhìn Bạch Vũ Mộng. Chỉ có Bạch Cầm
Ngâm là không có biểu cảm gì, giống như mặc kệ chuyện của nàng, nhưng
tay vẫn nắm chặt thành hai đấm đã tiết lộ cảm xúc của nàng.
Bạch
Vũ Mộng và Lam Hạo Thần liếc nhau, sao Bạch Cầm Ngâm lại cho nàng một
loại cảm giác là lạ, cảm giác quái dị nói không nên lời. Giống như trên
người nàng ta có thế lực tà ác nào đó bao phủ.
"Kế tiếp là trận
thứ hai, vẫn như cũ cần dùng đến ngựa, mỗi người đều sẽ cưỡi ngựa chạy
trên đường đã quy định, cách một đoạn sẽ xuất hiện một tấm bia, điều các ngươi cần làm là bắn tên. Cuối cùng người nào bắn được nhiều điểm nhất
chính là người chiến thắng."
Bắn tên đối bọn họ mà nói cũng không khó, nhưng ngồi trên lưng ngựa bắn tên cũng có chút khó khăn. Bất quá,
bọn họ là ai, tuy rằng không thể bách phát bách trúng, nhưng vẫn không
thể làm khó bọn họ được.
Bạch Vũ Mộng hưng phấn nhíu mày, lâu rồi không chơi đùa với thương. Tuy rằng đây là kiếm, nhưng so với thương
cũng không khác biệt lắm, lâu như vậy không luyện, không biết có cảm
thấy mới lạ hay không.
Lam Hạo Thần thấy bộ dáng hứng thú của Bạch Vũ Mộng, cúi đầu hỏi:
"Mộng Nhi, rốt cục nàng có phải người hay không, sao cái gì nàng cũng biết
hết vậy!" Trong thanh âm mang theo một chút ý trêu tức.
"Ta không phải người chẳng lẽ chàng là người sao? Đừng nói với ta là chàng không
biết mấy thứ này, chắc chắn là gạt người." Ngữ khí Bạch Vũ Mộng khinh
bỉ, lạnh lùng nói.
Lam Hạo Thần sờ sờ mũi, được rồi, những thứ
này hắn đều biết, hơn nữa, nếu Mộng Nhi không phải là người, như vậy
chẳng phải bản thân hắn cũng không phải sao?