Công việc đang đến giai đoạn khẩn yếu thì đột nhiên Từ Hải Sinh lại bận
rộn, vì sau khi hợp doanh, phía Hong Kong vẫn chưa phái người đứng đầu
tới, khả năng người này sẽ đến nhà máy trong thời gian gần, Từ Hải Sinh
là một trong số lãnh đạo chủ chốt, phải chuẩn bị tài liệu báo cáo, bàn
giao. Ngoài ra ông ta hình như còn tham gia vài vụ làm ăn khác, Trương
Thắng từng nghe ông ta nói chuyện điện thoại đề cập tới, cho nên nhất
thời không rảnh lo bên này.
Tin tức khai phát khu Kiều Tây còn chưa truyền ra, chẳng ai hứng thú với mảnh đất mà người dân đương địa muốn bỏ đi mà không được, cho nên khi
bọn họ bảy tỏ nguyện vọng, lãnh đạo hai cấp thôn xã tỏ ra nhiệt tình
thương đàm.
Thời gian qua Từ Hải Sinh cũng phát hiện, Trương Thắng mặc dù thường
ngày ít nói, nhưng đầu óc cực kỳ linh hoạt, khả năng thích ứng rất cao.
Nguyên nhân khiến y chậm chạp thua kém là vì ít tiếp xúc, không đủ kinh
nghiệm và tầm nhìn, nhưng một khi tham gia vào chuyện gì là sẽ nhanh
chóng hòa nhập, không khác gì tắc kè đổi màu.
Bây giờ được ông ta rèn luyện, bất kể là từ cung cách ăn mặc, tới giao
tiếp đối nhân xử thế, đều không còn là một Trương Thắng non nớt ngô nghê trước kia nữa. Cho nên sau khi thông qua quen biết liên hệ được mấy vị
quan chức cơ sở, ông ta liền để Trương Thắng đi dò đường trước.
Hiện giờ Trương Thắng đã tới hiệu may Từ Hải Sinh giới thiệu, may hai bộ âu phục thay đổi nhau, tốn mất 2.500 đồng, xót ruột vô cùng, nhưng tiền nào của ấy, mặc vào một cái khí khái tuấn dật, mái tóc lộn xộn trước
kia luôn dựng đứng làm loạn giờ không những được cắt tỉa gọn gàng còn
dùng lượng lớn kéo vuốt tóc giữ nếp, trông nghiễm nhiên thành bộ dạng
một thanh niên xuất sắc. Mỗi khi đi xã giao đều bắt taxi, cái xe đạp nát kia không còn xuất hiện nữa.
Trương Thắng lần đầu chủ trì công việc, hào hứng bắt xe tới xã Kiều Tây, trước tiên là giao thiệp với các cán bộ thôn một phen, gặp mặt có thuốc lá đắt tiền mời, buổi tối có tiệc quy cách cao chiêu đãi, chẳng mấy
chốc như đã thân thiết từ lâu, nhưng bàn tới vấn đề thực chất là đám cán bộ thôn trông có vẻ thật thà đôn hậu này liền đánh trống lảng, không
chịu tiếp chiêu.
Nông dân có cơ trí của nông dân, Trương Thắng bề ngoài đã thay đổi
nhiều, nói là lột xác cũng không ngoa, nhưng giao thiệp với bọn họ thì y vẫn còn non nớt lắm, mặt vẫn chưa đủ dày. Trương Thắng rất bực bội, tất cả chiêu số mà Từ Hải Sinh dạy cho đều đem ra dùng cả rồi, trên thành
phố cũng tự đánh vài trận nhỏ, đều rất thuận lợi, sao đến đây không linh nữa, không biết mắt xích nào có vấn đề. Đám cán bộ thôn này còn khó đối phó hơn những thần tài của ngân hàng, đại khái là Diêm Vương còn dễ,
tiểu quỷ mới khó chơi.
2.8 triệu trong tài khoản là tiền đi vay, mỗi ngày đều tính lãi, đám
người kia không gấp, Trương Thắng không gấp không được. Hết cách, Trương Thắng đành gọi điện báo cáo tình hình với Từ Hải Sinh, hôm nay tâm tình Từ Hải Sinh tựa hồ rất tốt, nghe y kể cứ lớn tiếng cười suốt, mới được
một nửa đã nói:
- Được rồi, cậu không cần nói thêm nữa, tới nhà tôi đi, chúng ta gặp mặt bàn bạc.
Trương Thắng như lửa đốt đít, không chậm một khắc gọi xe tới nhà Tử Hải Sinh.
Từ Hải Sinh sống trong tiểu khu có cái tên rất văn nhà "Thiển thảo u
đình", đây là khu nhà ở cao cấp, xung quanh có hàng rào sắt, có bãi cỏ,
hồ nước, bên ngoài trời nóng như đổ lửa mà bước qua cổng tức thì dịu mát hẳn.
Trong tiểu khu này cũng chia ba cấp bậc, Từ Hải Sinh tất nhiên mua gian
tốt nhất, kiến trúc phương Tây, chú trọng thoáng đãng, khí khái, rộng
gần 200 mét vuông, toàn bộ đồ trang trí trong nhà cũng mang phong cách
Châu Âu.
Con trai Từ Hải Sinh học ở New Zealand, vợ ông ta mới đầu bay đi bay lại suốt, về sau bỏ tiền làm luôn cái thẻ xanh, trở thanh hoa kiều. Từ Hải
Sinh ở một mình trong nước, trong nhà có giúp việc tới quét dọn.
Trương Thắng chẳng có hứng thưởng thức sự hào hoa của khu nhà giàu này,
trời nóng, áo véc cởi ra cầm tay, đang rảo bước đi thì có tiếng nữ nhân
gọi:
- Có phải Trương Thắng không?
Quay đầu lại thấy một nữ nhân, có thể gọi là vưu vật trời sinh cũng
không quá lời, làn da trắng nõn khỏe khoắn, mặt hoa da phấn, một đôi mắt xếch tiêu chuẩn, luôn có cảm giác long lanh nước. Hàng mi nhàn nhạt,
cái môi hồng chúm chím lúc nào cảm giác đang mím môi cười, dáng người
không cao, vẫn thấy thon thả tú mỹ.
Nữ nhân đó mặc mặt váy ngắn màu trắng, áo thun thuần bông hồng ôm sát cơ thể, cái áo mỏng manh càng làm người ta chú ý tới hai bầu vú căng tràn
phía dưới, cặp mông vênh vểnh tạo nên đường cong uốn lượn ưu mỹ, chân
không đi tất vẫn mượt mà, một khí tức thanh xuân mơn mởn nhựa sống tràn
ngập toàn thân, còn mang theo vận vị thiếu phụ thành thục, khiến người
ta chao đảo.
Trương Thắng nhận ngay ra đồng nghiệp cũ ở nhà máy:
- Chị Chung Tình.
Chung Tình đi tới nghiêng đầu nhìn Trương Thắng khắp một lượt:
- Đúng là Tiểu Trương rồi, chị gần như không nhận ra đấy, cậu thay đổi nhiều quá, rất đẹp trai …
Trương Thắng ngượng ngùng cười trừ.
Phòng điện nơi Trương Thắng làm việc ở nhà máy vốn có 4 người, Lão Bạch
già lại ỷ thân phận lười biếng, Hồ Ca là tên chúa trốn việc, Quách Y
Tinh bệnh tật, tất nhiên đa phần công to việc nhỏ tới tay Trương Thắng, y cũng trẻ tuổi nhiệt tình, không nề hà gì, vì thế gần như cả nhà máy đều biết y, y cũng tới sửa điện phòng phát thanh nơi Chung Tình làm việc
vài lần, không ngờ cô vẫn nhớ mặt.
Chung Tình đột nhiên đưa tay ra sờ vai Trương Thắng:
- Làm sao không có cầu vai?
Bất kể tuổi đời hay tuổi nghề Chung Tình đều hơn Trương Thắng, hơn nữa
đã lập gia đình, cho nên chỉ coi Trương Thắng như đứa em nhỏ, động tác
này rất tự nhiên. Nhưng với chàng trai độ tuổi tràn trề tinh lực như
Trương Thắng, thiếu phụ thành thục Chung Tình mang sức hút trí mạng, bàn tay mềm mại đặt lên làm y hơi chút thiếu tự nhiên:
- Em thấy như thế hơi gò bó, nên bảo họ không làm.
- Thế là không được rồi, áo này nhất định phải có cầu vai, nếu không
chẳng khác gì áo sơ mi mặc nhà thường ngày hết, không phù hợp … phải
rồi, nhà em ở đây sao? Đổi đời rồi?
- Chị trêu em.
Trương Thắng cười:
- Em tới gặp giám đốc Từ có chút việc.
Chung Tình “ồ” khẽ một tiếng:
- Vậy chị không làm phiền em nữa, hẹn gặp lại.
Trước khi đi còn vỗ ngực Trương Thắng, cười tủm tỉm:
- Rắn chắc đấy.
Chung Tình đi rồi vẫn để lại mùi hương thoang thoảng dễ ngửi, Trương
Thắng đi mấy bước còn lưu luyến quay đầu nhìn bóng lưng mạn diệu, xương
hông Chung Tình rất đẹp, giống Tiểu Lộ của y, Trương Thắng thích nữ nhân có hông đẹp.
Tới nhà Từ Hải Sinh, Trương Thắng thay dép vào phòng khách, ngồi xuống
một cái là đem tình hình mấy ngày qua kể kỹ lưỡng cho ông ta nghe.
Từ Hải Sinh mặc bộ đồ ngủ thoải mái, đi tới bên tủ rượu bằng gỗ lim, lấy ra một chai XO, rót một lý quay về, vừa nhấp nháp rượu ngon, vừa tĩnh
lặng nghe Trương Thắng kể chuyện.
- Giám đốc Từ, anh nói có lạ không chứ, đám cán bộ thôn mà còn lên mặt
hơn cả người ngân hàng, bọn họ cứ cười ha hả, nói tới vấn đề là lảng đi. Anh nói xem, rốt cuộc vấn đề là ở đâu?
Trương Thắng rất bực bội, vốn tưởng chuyện này dễ dàng, nông dân trong
thôn ai cũng đang mong ngóng bán được đất chuyển đi nơi khác làm ăn,
mình đem tiền tới tận nhà đám cán bộ thôn này lại đủng đỉnh:
Từ Hải Sinh lắc ly rượu, uống một hơi hết sạch, ngậm trong miệng chốc
lát thưởng thức hết tư vị của nó rồi mới từ từ nuốt vào, nheo mắt nói:
- Mấy ngày qua tôi bận rộn, không nhắc nhở cậu được. Chuyện này trách
nhiệm chủ yếu là ở cậu, cậu quá nhiệt tình, quên mất thân phận cậu là gì rồi à, là nhà doanh nghiệp từ thành phố xuống phát triển nông thôn, cậu tới đó là tạo phúc cho họ, là cha bọn họ, cậu phải có cái giá của mình, ấy vậy mà chưa gì đã dùng tới quy cách đãi khách cao nhất, đến kẻ ngốc
cũng nhìn ra cậu nóng lòng mua đất.
- Cậu đừng có mà xem nhẹ đám cán bộ thôn, bọn họ có lẽ kiến thức hạn
hẹp, ăn mặc quê mùa, nói năng thô tục, nhưng không đại biểu trí tuệ của
bọn họ thua kém người khác. Ài, kẻ địch xem ra rất giảo hoạt đây, nếu
không nhìn ra cậu nóng ruột cỡ nào, bọn họ đã không vững như núi Thái
Sơn. Sợ là qua quá trình giao tiếp, người ta nắm thóp cậu rồi, không sợ
cậu không chi nhiều hơn.