Hoắc Thuyến trong men rượu chẳng biết được mình đang làm gì, nơi này là
đâu. Anh chỉ nghe được giọng một người phụ nữ rất dễ nghe, xung quanh
dường như im lặng để nhường chỗ cho cô.
Thư kí Lê mím môi, người
đàn ông này là ai? Ăn mặc trông có vẻ lịch sử nhưng lại say xỉn đến mức
mất hình tượng như vậy. Cô ngồi xuống cạnh anh, tay nắm lấy cổ tay áo
của anh.
- "Anh này, anh có thể tránh ra cho tôi về được không?"
Hoắc Thuyến mở mắt ra nhìn cô, môi khẽ mấp máy:"Mạn Ninh, em đến tìm anh sao?"
Thư kí Lê cau mày, không nghe rõ được anh đang nói những gì, cô bất ngờ bị
anh ôm lấy, mùi rượu nồng nặc sặc lên mũi cô khiến cô đẩy anh ra.
Rõ là điên mà, không quen không biết lại ôm cô như đúng rồi, thư kí Lê giơ tay cho anh một bạt tai.
"Bốp" Một cái tái cũng khiến cho Hắc Thuyến tỉnh táo đi phần nào, cô nói:"Đồ
biến thái, vô liêm sỉ, anh tránh ra chỗ khác cho tôi."
Hoắc Thuyến đứng dậy, nhìn xung quanh rồi nhìn thư kí Lê:"Cô đang chửi tôi sao?"
- "Anh bị thần kinh sao?" Thư kí Lê tức giận nói, cô đá mạnh vào chân anh rồi đi ra bên kia mở cửa xe, ngồi vào ghế lái. Hoắc Thuyến xoa xoa đầu
gối mình, trời cũng đã khuya, chẳng biết anh suy nghĩ điều gì liền mở
cửa ngồi vào ghế lái phụ của cô.
Thư kí Lê cau mày:"Này, anh muốn làm gì? Mau xuống xe, đồ biến thái này."
Hoắc Thuyến dựa đầu vào ghế, bên tai chỉ toàn tiếng ong kêu, không nghe được gì nữa, có lẽ anh đã say quá rồi. Thư kí Lê tức giận lay mạnh người
anh.
- "Này, anh làm gì vậy? Mau xuống xe cho tôi còn về, này. Nhà anh ở đâu để tôi đưa anh về."
Gọi anh cả trăm lần thì anh vẫn một bộ dạng ngủ im thim thíp, thư kí Lê bất lực nhấn ga rời đi, thôi thì cô sẽ làm người tốt một hôm vậy, chiếc xe
nhanh chóng đi vào đường cái, hướng về khu trung cư của cô ở.
Tại Lâm gia...
Ngoài cửa sổ tiếng gió quét qua cành cây tạo nên tiếng "hú hú" nghe thật rợn
người, bên trong cánh cửa sổ kia là tiếng hét thảm thiết của Hắc Bạch
Lam. Trên chiếc giường rộng lớn kiểu Âu, Lâm Mạn Ninh trên người chỉ
quấn một chiếc khăn, thậm chí đồ lót cũng chẳng có đang ngồi trên người
anh, Hắc Bạch Lam bị sợi dây thừng trói chặt, miếng thịt ngay trước mắt
nhưng chỉ thể nhìn không thể chạm khiến anh khổ sở hết sức.
Lâm
Mạn Ninh véo mạnh vào ngực anh:"Nói, chú và cô ấy rốt cuộc là quan hệ
gì? Tôi thấy người này không đơn giản như những người phụ nữ trước."
- "A..bảo bối...em đừng...có thể mặc quần áo vào không?"
Lâm Mạn Ninh mỉm cười, lắc đầu:"Không thể."
- "Anh và cô ấy là quen biết từ nhỏ, anh và cô ấy đơn thuần chỉ là anh em." Hắc Bạch Lam khổ sở trả lời.
Lâm Mạn Ninh hất cằm, ngón tay chỉ vào tim anh:"Sao hả? Thấy Lâm Mạn Ninh tôi dễ bị lừa như vậy sao?"
- "Không có, nào có chuyện đó, anh nói thật, em phải tin anh."
Lâm Mạn Ninh véo mạnh vào ngực anh:"Tin chú hả? Có thấy anh em nào như vậy
không? Chú không thấy giọng điệu cô ta nói chuyện với chú như tảng băng
gặp phải mùa hè sao? Lại còn ánh mắt nữa, như thể muốn ăn luôn chú ấy."
- "A..bảo bối, đó là cô ta, anh không hề như vậy, hay là em đang ghen?"
Lâm Mạn Ninh trợn mắt, ghen sao? Hình như là có ghen, sáng nay khi nhìn
thấy anh đuổi cô về để ở lại với người phụ nữ đó cô đã rất tức giận, như thể đang ngồi trong thùng giấm vậy.
- "Bảo bối, người phụ nữ nào nhìn thấy anh cũng thèm thuồng như vậy, nhưng riêng em lại hờ hững, có
phải bất công với anh quá không? Nếu em đã không cần thì để anh dâng
hiến cho người khác vậy?"
Lâm Mạn Ninh dùng hai ngón tay nắm lấy
đầu ngực đỏ thẫm của anh rồi xoay mọt vòng:"Dâng hiến, được, tôi xem chú dâng hiến kiểu gì."
- "A..bảo bối, đau quá...đừng mà...anh nói đùa thôi...a...bảo bối, anh xin lỗi, anh sai rồi.."
Lâm Mạn Ninh lườm anh, cô ngồi xuống khỏi người anh:"Tôi ghét chú."
Hắc bạch Lam lo sợ nói:"Bảo bối, anh xin lỗi, anh chỉ nói đùa thôi, không
phải như vậy, cho dù em không cần anh thì anh vẫn cần em, anh không dâng hiến cho ai ngoài em đâu..anh hứa...anh xin lỗi.."
Lâm Mạn Ninh lườm anh, quay sang một bên:"Im lặng, tôi không muốn nghe, tôi muốn đi ngủ."
- "Bảo bối, anh sai rồi, anh chỉ nói đùa thôi.." Anh nằm bên cạnh nói
hàng trăm hàng ngàn lời xin lỗi nhưng cô cũng chẳng thèm đếm xỉa bởi vì
vật nhỏ này đã ngủ từ lâu rồi.
Vừa rồi chỉ sợ cô giận nên anh mới để yên cho cô trói thôi, chứ chỉ sợi dây thừng này mà khống chế được
anh thì thật mất mặt với hai từ "Lão nhị" mà bọn thuộc hạ gọi anh quá.
Anh dùng sức kéo đứt sợi dây thừng ở tay mình rồi cởi trói ở chân, nằm sát
vào người cô, anh nâng đầu đặt cô lên tay mình, lưng cô dựa vào lồng
ngực anh, tay anh đặt ở hông cô, mùi hương cơ thể bay lượn lờ trước mũi
anh.
Hắc Bạch Lam hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Vật nhỏ này thật quá đáng yêu.
Sáng hôm sau..
Tại căn nhà ở trung cư "V1", Hoắc Thuyến cau mày, lông mi khẽ động rồi mở
mắt ra, đập vào mắt anh là phòng khách với cách bày trí ấm áp, anh đang
nằm trên ghế sofa, đặc biệt là tay chân đều bị trói bằng sợi dây thừng.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? Ai dám làm như vậy với anh, những hình ảnh vụn
vỡ trôi qua đầu anh, tối qua sau khi nói chuyện với Mạn Ninh, anh đã đến quán bar giải sầu, hình như là uống quá nhiều, sau đó...
Sau đó..sau đó như thế nào mà anh lại ở đây?
- "Tỉnh rồi?" Lúc này thư kí Lê một thân váy công sở màu đen, mái tóc xõa ngang vai đi ra, nhìn Hoắc Thuyến hỏi.
Hoắc Thuyến cau mày:"Cô là ai?"
- "Là ân nhân của anh." Thư kí Lê nói.
Hoắc Thuyến đứng dậy:"Ân nhân, ân nhân kiểu gì lại trói tôi như vậy."
- "Là do tên biến thái anh tự chuốc lấy, chúng ta rõ ràng không quen
biết, anh lại vô duyên vô cớ leo lên xe tôi, rồi ngủ ở trên, tôi lại
không biết nhà anh, nên đành đưa anh về đây, nhưng sợ nửa đêm tên biến
thái nhà anh sẽ làm gì đó nên tôi đành phòng thân bằng cách này thôi."
Thư kí Lê nói, cô giấu nhẹm đi chuyện cái ôm bất ngờ kia.
Hoắc Thuyến cau mày:"Chỉ có vậy mà cô luôn mồm gọi tôi là tên biến thái?"
Thư kí Lê nhún vai:"Đi thôi, tôi còn phải đi làm."
- "Cởi trói cho tôi đã." Hoắc Thuyến nói.
Thư kí Lê đi ra trước:"Ra ngoài rồi tôi sẽ cởi, biết đâu cởi trong này xong tên biến thái nhà anh lại còn làm điều gì nữa."
- "Cô.." Hoắc Thuyến trước giờ ghét nhất bị nghi ngờ là người này người nọ.
Thư kí Lê nói:"Tôi không có thời gian cho những người như anh đâu."