Quách Kiêu có hơn một tháng chưa gặp Tống Gia Ninh rồi, ngày ấy sau khi rơi
xuống nước, nàng như một con rùa nhát gan, núp mình ở trong mai.
Nhìn xe ngựa khép kín màn, Quách Kiêu quay đầu ngựa lại, mắt đen như mực.
Nói đến cũng buồn cười, hai người đều ở Quốc Công Phủ, Lâm Vân Đường, Di Hòa Hiên cách nhau có mấy trượng, hắn muốn gặp nàng một lần, so với
Thọ vương bên cạnh còn khó hơn. Kế muội đang trốn hắn, trốn đã lâu rồi, trước khi rơi xuống nước, hắn nói bóng nói gió từ trong miệng hai đường đệ biết được, chỉ cần hắn không ở nhà, kế muội thường xuyên dẫn Mậu Ca
Nhi đi hoa viên chơi, đi bên tổ mẫu nói cười. Đến ngày hắn hưu mộc ở
nhà, buổi sáng kế muội thỉnh an tổ mẫu xong, liền lập tức chạy về Lâm
Vân Đường.
Khi đó, hắn một tháng chỉ có thể ở chỗ tổ mẫu gặp nàng ba lần, mỗi lần vượt qua thời gian một bữa cơm.
Hiện tại, hắn ngay cả một tháng ba lần, mỗi lần thời gian cũng chưa đầy một bữa cơm.
Quách Kiêu biết rõ nàng vì sao trốn hắn, tháng sáu ở phiến sườn dốc
kia, hắn gắt gao đè nặng nàng, vì thân thể mềm mại của nàng động tình,
kế muội khẳng định cũng cảm thấy, hơn nữa còn hiểu được đây là có ý gì.
Nàng nhìn ngây thơ, thật ra hiểu chuyện hơn ai hết, nàng còn cực kỳ am
hiểu che giấu, nhưng không đủ thông minh, nàng không trốn, hắn vĩnh viễn sẽ không phát hiện, nàng trốn, liền rõ ràng.
Móng ngựa đát đát, màn che vẫn không nhúc nhích, Quách Kiêu siết chặc dây cương.
Thật ra, hắn không muốn cho nàng biết, thầm nghĩ nhìn nàng từ xa xa,
nhìn nàng như con sóc béo ăn bánh ngọt, nhìn nàng cười ngọt ngào, nhìn
nàng bị đám đường đệ khi dễ, xấu hổ gò má đỏ đừng, nhìn nàng lúc không
cẩn thận đụng trúng mũi mắt hạnh rưng rưng, ngay cả khi nàng lảng tránh
hắn trong mắt chôn sâu sợ hãi, hắn cũng thích nhìn.
Nhưng nàng là cô nương, nàng trưởng thành, nếu như hắn cái gì cũng không làm, nàng sẽ xuất giá, gả cho nam nhân khác.
Hắn không cho phép, từ lúc phụ thân dẫn nàng vào Quốc Công Phủ một
khắc này, nàng chính là của hắn rồi. Hắn đã từng coi nàng như muội muội, chỉ có hắn khi dễ trêu cợt, người bên ngoài ai cũng không được. Đợi
nàng lớn lên, giống như nụ hoa động lòng người, hắn bắt đầu coi nàng như nữ nhân, hắn có thể vì lý do thế tục chịu đựng không gặp mặt, nhưng nữ
nhân nhất định phải vĩnh viễn lưu ở bên cạnh hắn.
Hắn không có khả năng mỗi lần đều thành công phá hoại nàng và người
khác đính hôn, phương pháp xử lý ổn thỏa nhất, là làm cho nàng biết rõ
lòng của hắn, làm cho nàng cam tâm tình nguyện mà ở lại Quách gia.
Ngựa xe dừng lại, đã đến Quốc Công Phủ, Quách Kiêu trở mình xuống ngựa.
Song nhi bình thường cũng đi theo ở bên ngoài xe, hôm nay trở về, cô
nương gọi nàng hỗ trợ cởi bỏ vải quấn ngực, nàng mới không để ý tôn ti
ngồi lên xe một lần. Lúc này bị Thế tử gia gặp được, Song nhi cúi đầu
không dám nhìn thẳng, xuống xe liền đi tới một bên. Tống Gia Ninh sau đó đi ra, thấy Quách Kiêu canh giữ ở trước xe, khuôn mặt lạnh lùng, nàng
ra vẻ trấn định cười nói: "Đại ca hôm nay trở về thật sớm."
Trong lòng lại khiếp sợ vô cùng. Trên người Quách Kiêu mặc trường bào cổ tròn thường ngày xanh biếc, nói rõ hắn về Quốc Công Phủ trước rồi,
như vậy vừa vặn, hắn là cố ý đi Sở vương phủ đón nàng sao? Nhưng thường
ngày nàng và các tỷ tỷ đi biệt phủ làm khách, cũng không có thấy Quách
Kiêu đi đón, sao mỗi lần nàng đi Sở vương phủ, Quách Kiêu đều như vậy?
Thấy hắn tự tay muốn vịn nàng, Tống Gia Ninh liếc nhìn Song nhi đã
tránh sang một bên, bất đắc dĩ đặt tay vào lòng bàn tay hắn. Vừa tiếp
xúc, hắn lập tức nắm chặt tay nàng, hơi nóng từ lòng bàn tay hắn thoáng
chốc truyền đến trên người nàng, giống như muốn thiêu hủy nàng. Tống Gia Ninh trong lòng rung động mãnh liệt, nàng đã quá quen thuộc với Quách
Kiêu, khi hắn cao hứng, vẻ mặt có thể nhu hòa hơn so với bình thường,
khi hắn tức giận, chẳng những ánh mắt sẽ lạnh hơn, tay nắm lấy nàng cũng sẽ như lúc muốn động dục, so với bình thường càng nóng hơn.
Hiện tại, hắn là đang tức giận sao?
Tống Gia Ninh vô cùng cứng ngắc bước xuống xe ngựa.
Quách Kiêu kịp thời buông tay ra, cùng nàng sóng vai mà đi, vừa đi
vừa nói: "Trong phòng buồn bực lâu như vậy, có cảm thấy đại ca ngày đó
không có chiếu cố tốt muội hay không?"
Được Thọ vương cổ vũ qua, Tống Gia Ninh đã nghĩ thông rồi, bình tĩnh
mà khách sáo nói: "Đại ca không sai, ta làm sao sẽ trách huynh được, nếu không phải đại ca kịp thời cứu ta lên thuyền, ta có thể sặc nhiều hơn
mấy ngụm nước luôn đó."
Thấy nàng trêu chọc, Quách Kiêu ngoài ý muốn nhìn nhìn nàng, ánh nắng mùa thu nhẹ nhàng từ phía tây chiếu tới đây, gương mặt nàng hồng hào,
da thịt tinh tế tỉ mỉ trơn bóng oánh nhuận, non nớt đến nỗi ngay cả
một sợi lông tơ cũng không nhìn thấy, bờ môi đỏ tươi giống như anh đào
dụ người. Nàng dường như phát hiện được điều gì, mấp máy bờ môi, tầm mắt rũ xuống, Quách Kiêu thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói: "Hắn không xứng
với muội, An An không cần lại hao tổn tinh thần, muội đáng giá tốt hơn."
Tống Gia Ninh chỉ cảm thấy chói tai, không muốn nghe hắn gọi tên mụ của nàng.
Phía trước chính là Lâm Vân Đường, Quách Kiêu bỗng nhiên dừng chân, ra lệnh cho nàng: "Đưa tay."
Tống Gia Ninh ngạc nhiên, vô thức ngẩng đầu, chỉ thấy Quách Kiêu khẽ
hơi cúi đầu nhìn nàng, trên mặt là nụ cười yếu ớt, trong mắt là ôn nhu
nàng chưa bao giờ thấy qua. Tựa như một đầu sói lang hung thần ác sát
bỗng nhiên biến thành con ngựa dịu dàng ngoan ngoãn vui vẻ, Tống Gia
Ninh quá mức khiếp sợ, thế cho nên khi hắn lại dùng giọng nói nhu hòa
bảo nàng giơ tay lên, Tống Gia Ninh ngơ ngác làm theo.
Vừa nâng lên, hắn liền thả hai món đồ vật hắn mang theo vào lòng bàn
tay nàng, Tống Gia Ninh cúi đầu, tay hắn rời khỏi, chỉ còn hai quả táo
mùa đông màu đỏ rực, vừa lớn vừa đỏ vừa tròn, cơ hồ chiếm hết lòng bàn
tay nàng.
"Trên đường nhìn thấy rìa đường có gốc cây táo, táo phía dưới đều bị
người hái hết, chỉ có ngọn cây vẫn còn mấy trái, ta biết rõ muội và Mậu
Ca Nhi thích ăn, trèo lên hái được bốn quả. Hai quả này muội ăn đi, Mậu
Ca Nhi chút nữa ta cho nó." Quách Kiêu nhìn vào đôi mắt đang kinh ngạc
của nàng nói. Nàng lúc trước sợ hắn, là bởi vì hắn không có biểu hiện ra ngoài, hiện tại hắn sẽ để cho nàng biết rõ, bên người nàng có một nam
nhân hiểu rõ nàng nhất.
"Đa tạ đại ca." Tống Gia Ninh cố gắng lộ ra một nụ cười vui vẻ, nhưng trong lòng hoang mang. Bỗng nhiên đối tốt với nàng, Quách Kiêu là muốn
làm huynh trưởng tốt an ủi kế muội đã đánh mất hôn sự, hay là, hắn cố kỵ thân phận của hai người không dám cưỡng ép sàm sỡ nàng, muốn dụ dỗ dỗ
dành nàng? Tựa như Lương Thiệu đối với Tam tỷ tỷ, rõ ràng dối trá vô
tình, nhưng lại biểu hiện ra có tình ý muốn thổ lộ.
Nắm hai quả táo mùa đông này, Tống Gia Ninh tâm phiền ý loạn, một mặt sợ chính mình oan uổng Quách Kiêu đang muốn làm huynh trưởng, một mặt
theo bản năng nghĩ hắn không tốt, nhất thời không bỏ xuống được đề
phòng.
Cơm tối Quách Kiêu dùng ở Lâm Vân Đường, Mậu Ca Nhi đặc biệt thích
hắn, lại để cho Quách Kiêu ôm ăn cơm, buổi tối còn muốn đi theo huynh
trưởng ngủ.
Thằng bé ban đêm còn phải bú sữa, Lâm thị sợ quấy rầy Quách Kiêu ngủ, không cho phép nhi tử đi.
Mậu Ca Nhi ôm cổ Quách Kiêu không chịu buông tay, Quách Kiêu cười tỏ vẻ bằng lòng chăm sóc đệ đệ.
Huynh đệ cảm tình tốt, Quách Bá Ngôn vui mừng khi nhìn thấy kết quả này, liền đáp ứng, gọi nhũ mẫu cùng đi qua.
Tống Gia Ninh yên tĩnh ngồi ở một bên, đưa mắt nhìn Quách Kiêu ôm đệ
đệ đi, Tống Gia Ninh lén lút sờ sờ hai quả táo trong tay áo, thật hi
vọng ngày ấy ở trên núi, Quách Kiêu chỉ là một lúc nhịn không được, hi
vọng lý trí của hắn có thể thành công đè xuống phần ham muốn này. Hai
người có chung thân nhân, kế cha mẹ đệ đệ, nếu như Quách Kiêu phạm hồ
đồ, một nhà đều không được yên.
Hai quả táo này, Tống Gia Ninh cuối cùng vẫn không ăn, thưởng cho Lục nhi gác đêm .
Vào canh một, ngay khi Tống Gia Ninh đã chui vào ổ chăn liu thiu ngủ, Thọ vương phủ bên cạnh, Triệu Hằng còn ngồi ngay ngắn ở trước bàn
sách, trong tay cầm bút mực, nhưng sau nửa ngày cũng không hạ xuống.
Phúc công công khẽ khom người canh giữ vài bước bên ngoài bàn đọc sách,
nghe trên đường truyền tới tiếng mõ, Phúc công công mặc dù khuyên chủ tử sớm chút nghỉ ngơi, nhưng mắt nhìn tấu chương trước mặt chủ tử, Phúc
công công vẫn là quản miệng ngậm lại.
Ông từ khi bắt đầu biết chuyện liền hầu hạ ở bên cạnh chủ tử, tối nay là lần đầu tiên, ông nhìn chủ tử viết tấu chương, mà không phải luyện
chữ vẽ tranh.
Sớm không viết muộn không viết, ở Sở vương phủ thấy Tứ cô nương liền
viết, chẳng lẽ chủ tử rốt cuộc nghĩ thông suốt, muốn xin Hoàng Thượng tứ hôn?
Nếu thật là như thế, chủ tử thức trắng đêm viết, ông cũng không đau lòng!
Phúc công công trung thành và tận tâm suy nghĩ, nhưng Triệu Hằng cũng không cho ông canh giữ một đêm, cầm bút tĩnh tọa sau nửa ngày, một khi
bắt đầu viết liền viết một mạch. Viết xong, gác lại một lát cho khô nét
mực, Triệu Hằng khép lại tấu chương, giương mắt nhìn Phúc công công.
Phúc công công ngầm hiểu, lập tức đi ra ngoài dặn dò tiểu thái giám
chuẩn bị nước, như bình thường hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.
Vào ngày hôm sau, từ sau khi được phong vương xuất cung, Thọ vương
Triệu Hằng lần đầu tiên chủ động tiến cung, thường ngày đều là trong
cung thiết yến Tuyên Đức Đế dặn dò các con đều đến, hắn mới lộ diện.
Hắn tính toán thời gian mà đến. Tuyên Đức Đế hết tảo triều, thương
nghị hết chuyện quan trọng với đám đại thần rồi, đang ở Sùng Chính điện phê duyệt tấu chương Trung Thư Tỉnh đưa tới. Nghe Đại Thái Giám Vương
Ân nói Thọ vương đã đến, Tuyên Đức Đế kinh ngạc chau chau mày, nhìn cửa
ra vào nói: "Tuyên."
Chốc lát sau, cửa ra vào xuất hiện một thân ảnh thon dài mặc mãng
bào, Thọ vương gia mười tám tuổi, dáng người cao ngất khuôn mặt thanh
tuyển, tiên phong đạo cốt, dáng vẻ đơn thuần, trong đám hoàng tử Tam
điện hạ Thọ vương mới chính là người xứng với danh hiệu người đứng đầu.
Nhi tử phong thái giống như này, Tuyên Đức Đế vừa kiêu ngạo vừa tiếc
hận, như mỹ ngọc có tì vết.
"Ngày hôm nay sao lại tiến cung?" Tuyên Đức Đế buông bút son, khuôn mặt bình thản hỏi.
"Cầu phụ hoàng, tứ hôn cho ta." Triệu Hằng vẻ mặt như thường nói, lấy tấu chương trong tay áo ra, hai tay đưa cho Vương Ân.
Vương Ân hoàn hồn, xoay người nhận tấu chương, hắn cười đưa tới trước mặt Tuyên Đức Đế: "Lão nô đã nói, năm trước Vương Gia còn nhỏ, chưa có
thông suốt, đây không phải là, tuổi vừa đến, gặp phải cô nương mình
thích, Vương Gia lập tức cầu Hoàng Thượng làm chủ."
Lời này xuôi tai, Tuyên Đức Đế dựa vào ghế dựa, cười cười lấy tấu chương mở ra:
Bẩm phụ hoàng: hôm qua nhi thần đi quý phủ Vương huynh thăm Thăng ca
nhi, tình cờ gặp Tứ cô nương Vệ Quốc Công phủ, Tứ cô nương và Vương tẩu
quan hệ thân thiết, được mời qua phủ làm khách. Nàng hoa dung nguyệt
mạo, đây là lần đầu tiên nhi thần được chứng kiến người xinh đẹp như
vậy, nhi thần vui mừng, khẩn cầu phụ hoàng tứ hôn.
Thọ vương Triệu Hằng, một thân tiên phong đạo cốt, tên tự thanh dật
thoát tục, bình thản tự nhiên. Tuyên Đức Đế sớm đã quên lần trước thấy
tên tự nhi tử là lúc nào, trước mắt nhìn thấy nét bút này không thua chữ tốt của các đại hiền thời kỳ thư pháp, Tuyên Đức Đế đầu tiên là cả
kinh, nhìn thấy nhi tử cầu hôn kế nữ Quách Bá Ngôn, với Tuyên Đức Đế mà
nói, thứ hai chính là kinh ngạc.
Đối với tấu chương, Tuyên Đức Đế khẽ nhíu mày.
Ông biết rõ Quách gia Tứ cô nương, lần đầu tiên là nha đầu kia nói ra lời "tuyệt đối" kinh người, lần thứ hai, chính là Quách, Lỗ hai nhà
nghị hôn trong tháng chín, Lỗ Trấn biến thành trò cười kinh thành, ông
cũng đã nghe được tiếng gió. Nhưng Tuyên Đức Đế cũng không mấy tin
tưởng, mà ông càng tin đó là thủ đoạn Quách Bá Ngôn bảo vệ nữ nhi, tám
phần là hai nha đầu Quách gia đã xảy ra biến cố gì.
Khép lại tấu chương, Tuyên Đức Đế nháy mắt với Vương Ân một cái.
Vương Ân cúi đầu lui ra ngoài.
Tuyên Đức Đế lúc này mới nhìn nhi tử ngọc thụ lâm phong ở đối diện, trầm ngâm nói: "Xuất thân của nàng . . ."
Nếu như là nữ nhi thứ xuất của Quách Bá Ngôn, cũng không có quan hệ
gì, nhưng Tứ cô nương này, chính là kế thất Quách Bá Ngôn mang từ bên
ngoài tới.
Triệu Hằng cùng Đế Vương nhìn nhau, thản nhiên nói: "Có đẹp, là đủ."