Sở Vương phi Phùng Tranh mười một tháng chín sinh trưởng tử, đầy tháng cùng ngày Tuyên Đức Đế ban tên, độc nhất một chữ Thăng.
Khi Tống Gia Ninh tới, Thăng ca nhi mới vừa ngủ. Tống Gia Ninh chào
Phùng Tranh, lễ phép tiến đến trước noãn tháp, tò mò quan sát Hoàng
Trưởng Tôn bên trong, kinh ngạc nói: "Lớn lên thật béo nha, so với đệ đệ của ta lúc đầy tháng còn tròn hơn." Không hổ là Long tôn hoàng gia!
Phùng Tranh thích nghe người khác khen con của mình, tâm sự về những
việc vặt trong việc nuôi dưỡng nhi tử, Phùng Tranh đuổi hai nha hoàn
xuống dưới, nàng kéo bàn tay mềm của Tống Gia Ninh, thương tiếc nói:
"Sao gầy thành như vậy?" Tống Gia Ninh và chuyện Lỗ gia nàng có nghe
thấy, bởi vì sai ở Lỗ gia, đối với thanh danh Tống Gia Ninh không có ảnh hưởng gì, nàng liền không để trong lòng, hôm nay gặp lại Tống Gia Ninh, Phùng Tranh cực kỳ kinh ngạc.
Khuôn mặt Tống Gia Ninh thật sự không gầy, đoán được Phùng Tranh là
từ đâu nhìn ra được, đôi má Tống Gia Ninh có chút phiếm hồng, nhưng
trong lòng mừng thầm, nàng chịu đựng quấn ngực chặt như vậy, không phải
là vì muốn lộ ra gầy sao?
"Trước kia tham ăn, hiện tại quản miệng lại." Tống Gia Ninh mặt dày mày dạn nói láo.
Phùng Tranh tuy rằng hiểu chút ít y lý, lý thuyết y học, nhưng đối
với lượng cơm ăn lớn nhỏ và chỗ ấy quan hệ cũng không rõ ràng lắm, liền
không có hoài nghi, ngược lại thay Tống Gia Ninh cao hứng trở lại: "Rốt
cuộc cam lòng từ bỏ miệng thèm ăn của ngươi rồi à." Tống Gia Ninh lớn
lên đẹp như vậy, có thể gầy xuống, dung mạo xuất chúng nhất định sẽ càng tốt hơn, còn lo tìm không thấy lang quân như ý?
Tống Gia Ninh mím môi cười.
"Vương Phi, Vương Gia và tam điện hạ tới."
Tấm mành thật dày bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nha hoàn
thông báo, Tống Gia Ninh biến sắc, lúc này do tư thế ngồi lệch ở bên
giường đổi thành đứng xuống đất, làm một động tác như vậy, Tống Gia Ninh đột nhiên cảm giác được vải quây ngực giống như bị nới lỏng đi một ít.
Trong lòng kinh hãi, Tống Gia Ninh đứng thẳng yên lặng cảm nhận, giống
như không có việc gì.
Chưa kịp hoàn hồn, thì nha hoàn đã đẩy mành ra, Sở Vương đi đầu bước vào.
Tống Gia Ninh cung kính hành lễ: "Dân nữ gặp qua Đại Điện hạ, Tam điện hạ."
Sở Vương gật gật đầu, tùy ý nhìn Tống Gia Ninh, ánh mắt liền dời đến
trên người thê tử và nhi tử đang ngủ, trực tiếp ngồi ở trước giường, bế
bọc tã lót lên, cúi đầu cưng nựng. Triệu Hằng tiếp sau đi vào, bởi vì
Tống Gia Ninh đứng ở bên cạnh hành lễ, hắn không thể tránh khỏi mà nhìn
thấy nàng. Mặc một bộ tiểu sam màu hồng cánh sen, chỉ có cổ áo, ống tay
áo thêu một vòng hoa mai, quần áo không chút thu hút, khuôn mặt trắng
hồng so với hoa mẫu đơn càng ôn nhu, mi thanh mục tú, bờ môi hồng nhuận
phơn phớt, khiến người nhìn mà không biết chán.
Triệu Hằng đang muốn thu hồi ánh mắt, chữ "đứng lên" gần như muốn
thốt ra rồi, thì ánh mắt bỗng nhiên ngừng lại ngay vạt áo nàng.
"Đứng lên đi." Chỉ liếc một cái, Triệu Hằng liền từ trước người Tống
Gia Ninh tránh ra, đứng ở một bên huynh trưởng, cung kính nói với Phùng
Tranh: "Đại tẩu."
Phùng Tranh chỉ vào ghế gỗ tử đàn cách đó không xa, ôn nhu nói: "Điện hạ ngồi đi."
Triệu Hằng gật đầu, người lại không động, ghé mắt nhìn cháu nhỏ được huynh trưởng ôm vào trong ngực. Sở Vương chỉ lo cưng nựng nhi tử nên
cái gì cũng không phát hiện, Phùng Tranh nhìn ra em chồng thích hài tử,
liền nhắc nhở trượng phu: "Điện hạ là tới nhìn Thăng ca nhi, chàng liên
tục ôm làm cái gì, cho Điện hạ ôm đi."
Sở Vương không vui, quét mắt đệ đệ, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói: "Hắn cũng sẽ không ôm."
Triệu Hằng từ đầu đến cuối chỉ nhìn cháu nhỏ.
Phùng Tranh không quản được trượng phu bá đạo, liền nói: "Nếu như các chàng đã tới, vậy thì giúp ta nhìn Thăng ca nhi một lát, ta cùng với
Gia Ninh biểu muội đi hoa viên dạo, hoa phù dung vẫn còn nở."
Sở Vương mắt nhìn đệ đệ, lúc này mới gật đầu.
Phùng Tranh nắm tay Tống Gia Ninh rời đi.
Nha hoàn nhũ mẫu cũng ở bên ngoài, Sở Vương cẩn thận từng li từng tí
buông nhi tử ra, sau đó mang theo đệ đệ ruột đi vào bên trong, cau mày
nói: "Ngươi không phải là thích nha đầu kia sao? Hiếm khi có cơ hội gặp
mặt, sao không biết tìm cách lôi kéo làm quen? Có phải đợi nàng đính hôn ngươi lại hối hận hay không?"
Tháng trước nghe nói chuyện Quách gia Tứ cô nương và Lỗ gia Nhị công
tử nghị hôn, Sở Vương liền đi Thọ vương phủ dạy dỗ đệ đệ một trận, kết
quả dáng vẻ Triệu Hằng là vẻ mặt làm cao thể hiện việc không liên quan
đến mình, khiến trong lòng Sở Vương hoang mang, hoài nghi có phải là hắn hiểu sai ý hay không, cho nên hôm nay hắn mời Tống Gia Ninh tới đây,
chính là muốn xác nhận đệ đệ rốt cuộc nghĩ như thế nào.
"Lời nói vô căn cứ." Triệu Hằng đều đều nói ra, nói xong lộn trở lại chất tử bên kia, động tác không thạo nhưng chuẩn xác mà ôm lấy thằng bé mới đầy tháng. Thăng ca nhi vừa bị cha ruột ôm thả xuống, lúc này lại
bị Tam thúc ôm lấy, thằng bé không thoải mái mà mân mân miệng nhỏ, gương mặt mũm mĩm trắng trắng mềm mềm, nhìn Triệu Hằng trước mắt, lơ đãng
hiện lên một khuôn mặt khác.
"Ta nói một lần cuối cùng, nếu như ngươi thật không thích nàng, sau
này ta cũng mặc kệ." Sở Vương đuổi theo tới, chăm chú nhìn đệ đệ nói,
hắn đường đường là đại nam nhân, nếu không phải đệ đệ ruột thịt cùng mẹ
sinh ra, ai quản hắn có cưới vợ hay không?
Triệu Hằng vẫn trầm mặc như cũ.
Sở Vương chịu không nổi tính tình giống như lão tăng ngồi thiền này
của đệ đệ, đến mức một đôi quả đấm thép của hắn nắm chặt vang ken két.
Triệu Hằng nghe thấy được, nhìn nắm đấm của huynh trưởng, nhàn nhạt hỏi: "Đại ca cảm thấy, nàng. . . tốt?"
Sở Vương khẽ giật mình, cái gì gọi là hắn cảm thấy Tống Gia Ninh tốt, rõ ràng là lúc trước đệ đệ tự tay cầm đĩa cho Tống Gia Ninh hầu hạ
người ta nhả anh đào. Nhưng Sở Vương ít nhiều vẫn hiểu rõ đệ đệ, nếu
thật sự một chút tâm tư cũng không có, đệ đệ cũng sẽ không hỏi những lời này. Suy nghĩ một chút, Sở Vương nghiêm trang nói: "Lớn lên coi cũng
được, nhìn giống như mắn đẻ."
Triệu Hằng ánh mắt lạnh lùng, huynh trưởng làm sao mà nhìn ra được?
Sở Vương nhạy cảm bắt được đệ đệ thoáng nhíu mi, trong lòng rốt cuộc
nắm chắc, liền túm người đi ra ngoài: "Đi, chúng ta cũng đi ngắm hoa,
trời càng ngày càng lạnh hơn rồi, may mắn phù dung nở muộn, bằng không
thì vườn trụi lủi có cái gì mà dạo." Ra khỏi phòng, Sở Vương vừa dặn dò
nhũ mẫu đang trông coi gian ngoài đi vào chăm sóc con hắn.
Vì hoa viên chỉ có một mảnh phù dung còn sót lại có thể thưởng thức,
Sở Vương dẫn đệ đệ trực tiếp đi vườn phù dung, hắn sải bước, còn Triệu
Hằng không nhanh không chậm bước đi, Sở Vương đành phải đi vài bước rồi
chờ một lát, ngay trước khi tính tình nóng nảy của Sở Vương sắp bộc
phát, trong vườn phù dung phía trước bỗng nhiên truyền đến tiếng cười
của Phùng Tranh, cuối cùng cũng trấn an được Sở Vương.
Trước khi vào vườn, Sở Vương vỗ vỗ bả vai đệ đệ, sâu sắc nói: "Cơ hội hiếm có, đừng khó chịu, nàng là nữ nhi Vệ Quốc Công, chính là ngươi đi
cầu phụ hoàng tứ hôn, phụ hoàng cũng phải hỏi Vệ Quốc Công trước một
chút xem người ta có nguyện ý gả hay không. Ngươi nói ngươi cả ngày
nghiêm mặt, vạn nhất Vệ Quốc Công đáp ứng, nha đầu kia ghét bỏ xem làm
sao ngươi lo liệu?"
Triệu Hằng không nhúc nhích.
Sở Vương thở dài, đi nhanh về hướng vườn phù dung.
Nhìn thấy bọn họ, Phùng Tranh giật mình nói: "Chàng, các chàng sao lại tới rồi?"
Sở Vương ngó ngó Tống Gia Ninh đứng ở sau lưng thê tử cũng đang kinh
ngạc không kém, lười tìm cớ nào thích hợp, trực tiếp nắm lấy cổ tay thê
tử, trầm giọng nói: "Thăng ca nhi tỉnh rồi, nhũ mẫu dỗ dành không được,
nàng theo ta đi xem, để Tam đệ trước cùng Gia Ninh biểu muội ngắm hoa
đi."
Phùng Tranh nghe thấy nhi tử đã xảy ra chuyện, lập tức quên cân nhắc lưu Triệu Hằng và Tống Gia Ninh ở cùng một chỗ là có thích hợp hay
không, cộng thêm Sở Vương thúc giục, cơ hồ là kéo nàng đi lên phía
trước, Phùng Tranh cũng quên cả chào hỏi với Tống Gia Ninh, vô cùng lo
lắng theo trượng phu rời đi.
Tống Gia Ninh ngây người, đưa mắt nhìn phu thê Sở Vương đi xa, nàng
nhìn Thọ vương đứng ở đối diện, giật mình một lát, ân cần hỏi thăm:
"Vương Gia, Hoàng Trưởng Tôn không có sao chứ?" Sở Vương, Thọ vương đều ở đây, nàng gọi Điện hạ để phân biệt, nay chỉ còn Thọ vương, Tống Gia
Ninh càng quen gọi hắn là Vương Gia.
"Không sao." Triệu Hằng nhìn hoa phù dung bên cạnh nàng nói.
Hoàng Thượng tương lai vẫn ít nói như trước, Tống Gia Ninh cực kỳ mất tự nhiên, nghĩ muốn rời đi, phu thê Sở Vương người ta đi xem Hoàng
Trưởng Tôn rồi, không thích hợp để nàng đến gây cản trở. Mà nếu ở lại,
nàng lại không biết nên bắt chuyện với Hoàng Thượng tương lai như thế
nào, tự ngắm hoa một mình, có phải rất vô lễ hay không? Đáng tiếc nha
hoàn Song nhi và Phùng Tranh lại lưu lại ngoài vườn rồi, bằng không thì
nhiều người, bầu không khí cũng không đến mức cứng ngắc như vậy.
Nàng rũ lông mi, lông mi chớp chớp, ánh mắt Triệu Hằng chẳng biết lúc nào lại trở về trên người nàng, bên tai vang lên lời Phúc công công
nói.
"Vương Gia, hôn sự Tứ cô nương không thành, Quốc Công Phủ thả lời nói là Tứ cô nương đi An quốc tự ngày ấy, Lỗ Trấn nhầm Tam cô nương trở
thành nàng, sau khi hai người rơi xuống nước, Lỗ Trấn giành cứu Tam cô
nương, Vệ Quốc Công không thích Lỗ Trấn ngu dốt, cự tuyệt Lỗ gia. Nhưng bên ngoài cũng có đồn đại, nói, nói Lỗ Trấn không có nhìn trúng Tứ cô
nương, cố ý cứu Tam cô nương con vợ cả."
Tống Gia Ninh trong lòng không có hắn, vậy liền chỉ là một nữ nhân
không liên quan tới hắn, Triệu Hằng không cho thuộc hạ điều tra chân
tướng, nhưng, nhìn nàng gầy gò thành như vậy, Triệu Hằng đã biết được
đáp án. Nàng vô cùng cao hứng đi xem mặt, Lỗ Trấn mãng phu kia, lại đi
coi trọng Quách gia Tam cô nương con vợ cả đi cùng với nàng, bị người
nhục nhã như thế, nàng làm sao có thể giống như người không có việc gì
ăn ngon ngủ ngon?
"Vương Gia, người, người muốn ngắm hoa sao?" Tống Gia Ninh vắt hết
óc, rốt cuộc nặn ra được một câu. Thấy Thọ vương nhìn sang, Tống Gia
Ninh xoay người lại, vừa muốn chỉ đóa hoa phù dung bên trong nở đẹp hơn
cho hắn xem, nhưng ngay khi cả người nàng khó khăn lắm mới xoay được một nửa, Tống Gia Ninh lại giật mình vì cảm thấy vải bố quấn ngực tuột ra
rồi, hơn nữa lần này so với ở trong noãn các còn rõ ràng hơn!
Tống Gia Ninh cả người cứng ngắc, biết rõ Thọ vương gia đang nhìn
chằm chằm vào nàng, Tống Gia Ninh giống như cọc gỗ chậm rãi nâng cánh
tay phải lên, đồng thời cánh tay trái cố gắng kẹp lấy một bên vải bố
quấn ngực đang muốn rơi xuống, cố gắng trấn định nói: "Bên kia hoa nở
rất đẹp, Vương Gia có thể đi qua bên kia thưởng thức."
Động tác giọng nói của nàng cũng vô cùng cứng ngắc, Triệu Hằng không
có hứng thú với hoa phù dung, nhíu mày hỏi nàng: "Muội, làm sao vậy?"
Tống Gia Ninh khóc không ra nước mắt, vật kia đang rơi xuống, Thọ vương lại không rời đi, nàng sẽ mất mặt chết đi mất!
Tống Gia Ninh một cử động nhỏ cũng không dám, hạ cánh tay phải kẹp
lấy hai bên, khuôn mặt đỏ lực cúi đầu cầu hắn: "Vương Gia, người đi ngắm hoa đi. . ."
Khuôn mặt mịn màng oánh nhuận của nàng đỏ ửng còn quyến rũ hơn cả hoa phù dung đầu cành, bỗng nhiên lại đỏ lên như vậy, Triệu Hằng hoàn
toàn bị nàng khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, không những không có đi tới chỗ
ngắm hoa Tống Gia Ninh chỉ, ngược lại từng bước một đi về hướng Tống Gia Ninh, cuối cùng đứng cách nàng hai bước, cúi đầu, trầm giọng nói: "Vì
sao xấu hổ."
Không phải nghi vấn, mà là mệnh lệnh.
Ở trong lòng Tống Gia Ninh, người nam nhân này là Hoàng Thượng tương
lai, nếu là hỏi vấn đề khác, thì cho dù trả lời sẽ rơi đầu, nàng cũng
thành thành thật thật nói rõ, chỉ có vòng vải bố đã chảy xuống một nửa
này, Tống Gia Ninh thà chết cũng không muốn nói ra. Hơn nữa Tống Gia
Ninh biết rõ, tiếp tục giằng co nữa, đợi phu thê Sở Vương trở về, tình
cảnh nàng gặp phải chỉ biết sẽ càng lúng túng hơn, cho nên nàng nhìn vạt áo Thọ vương, lấy hết dũng khí nói: "Vương Gia, ta, ta bỗng nhiên đau
bụng, xin Vương Gia thứ tội. . ."
Nói xong, nàng kẹp cánh tay cúi đầu hành lễ, miễn cưỡng qua loa liền chạy về phía trước.
Mới chạy hai bước, bỗng nhiên một bàn tay to dài vươn ra, nắm chặt
lấy nàng cánh tay! Tống Gia Ninh không hề chuẩn bị mà ngã về phía hắn,
một cánh tay bị hắn kéo, một cánh tay khác không tự chủ được rơi xuống,
thiếu đi cánh tay kẹp, lúc Tống Gia Ninh chưa kịp hoàn hồn thì đã đứng ở trước mặt Triệu Hằng, một dải lụa trắng thật dài từ phía dưới vạt áo
nàng rơi xuống . . .
Triệu Hằng kinh ngạc nhìn dưới mặt đất.
Tống Gia Ninh trước liếc ánh mắt của hắn, cúi đầu, đợi nhìn thấy tấm
vải bố quấn ngực mà nàng vô cùng kiêu ngạo nằm trên mặt đất, màu trắng
kia mới chướng mắt làm sao, chiều dài như vậy không thể không chú ý,
Tống Gia Ninh đừng nói mặt, lỗ tai cổ, toàn thân đều đỏ lên, trong đầu
k.h...ô...ô...ô...n...g, hoàn toàn quên mất nên phản ứng như thế nào .
Yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng nghe tiếng, ánh mắt Triệu Hằng, theo
dải lụa trắng này một tấc một tấc chuyển lên làn váy nàng, lại chậm rãi
dời lên trên, phát hiện nơi "Gầy gò" lại "Béo" trở về, lại nhìn đống lụa trắng kia, Triệu Hằng rốt cuộc hiểu rõ công dụng của đống lụa trắng.
Thế nhưng, hắn không hiểu, khó hiểu mà nhìn nàng, hỏi: "Vì sao, muốn. .
."