Đoan Tuệ công chúa muốn xuất cung hòa mình vui đùa với dân chúng, Tuyên
Đức Đế không nỡ cự tuyệt tiểu công chúa duy nhất, ngẫm lại Sở Vương, Duệ Vương đều đã có vợ, liền gọi lão Tam Thọ vương canh chừng Đoan Tuệ công chúa và Tứ hoàng tử, mà Đoan Tuệ công chúa lường trước huynh muội Quách gia sẽ đến phố Thanh Hà, sớm đã tới chờ, bởi vậy mới có lần "Vô tình
gặp được" này.
"Biểu ca, chúng ta thuê thuyền, chúng ta cùng nhau du sông nhé?" Nhìn Quách Kiêu tuấn mỹ nổi bật dưới ánh trăng, Đoan Tuệ
công chúa thân thiện nói.
"Được được!" không đợi Quách Kiêu trả
lời, Vân Phương đáp ứng trước rồi, vui vẻ nhìn về phía mặt nước, chỉ vào chiếc thuyền hoa rất khí thế này hỏi: "Có phải chiếc này không?"
Đoan Tuệ công chúa gật đầu, sau đó nói với Quách Kiêu: "Bến tàu còn phải đi tới phía trước một chút, chúng ta mau đi qua đi."
Quách Kiêu lại nói: "Chúng ta thả hết hà đăng thì trở về phủ, biểu
muội đi theo hai vị điện đi xuống đi, buổi tối gió mát, đừng có nán lại
bên ngoài quá lâu."
Đoan Tuệ công chúa mất hứng, níu cánh tay hắn lại làm nũng: "Ta hiếm khi xuất cung một chuyến, biểu ca bồi bồi ta nhiều..."
Vân Phương đi theo ồn ào: "Đúng rồi đúng rồi, hơn nữa, trước khi đi đại
ca không phải đã đáp ứng rồi sao, đêm nay có thể trở về muộn."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, Đoan Tuệ công chúa nghi ngờ nhìn biểu ca một chút, trừng mắt nói: "Biểu ca sẽ không phải là không muốn bồi
ta, liền kiếm cớ qua loa tắc trách ta chứ?"
Quách Kiêu nhíu mày: "nói bậy bạ gì đó."
"Vậy huynh hãy theo ta du sông đi!" Đoan Tuệ công chúa kéo cánh
tay hắn liền đi lên phía trước. Quách Kiêu không muốn đi, không muốn cho Thọ vương cơ hội nhìn kế muội nhiều, hiện tại Đoan Tuệ công chúa càn
quấy, hắn vô thức muốn nhìn Tống Gia Ninh một chút, nhưng đầu mới động, Vân Phương bỗng nhiên từ phía sau đẩy bả vai hắn. Đều là muội muội,
Quách Kiêu bất đắc dĩ, trầm giọng nói: "Được rồi, du sông thì du sông,
do dự còn thể thống gì."
Đoan Tuệ công chúa, Vân Phương lúc này mới buông ra.
Quách Kiêu quay trở lại trước mặt Thọ vương, Tứ hoàng tử, cung kính nói:
"Huynh muội chúng ta nhân số phần đông, một thuyền khó tránh khỏi chen
chúc, không bằng như vậy, hai vị Điện hạ ngồi chung một thuyền, chúng ta thuê một thuyền khác theo sát phía sau, ý hai vị Điện hạ như thế nào?"
Triệu Hằng không nói, Tứ hoàng tử hào phóng nói: "Thế tử quá lo lắng
rồi, đi ra du ngoạn phải nhiều người mới náo nhiệt, chúng ta cùng
nhau đi thôi."
Quách Kiêu chỉ có thể cảm kích: "Vậy thì làm phiền."
Thương lượng xong rồi, một đoàn người di chuyển về phía bến tàu bên ngoài mấy
trượng. Đoan Tuệ công chúa đoạt vị trí bên trái Quách Kiêu, Vân Phương
vừa đi vừa kéo cánh tay Đoan Tuệ công chúa, Tống Gia Ninh liền đi ở phía sau Vân Phương. Quách Phù Quách Thứ thấy Tứ hoàng tử nhiều lần nhìn
sang bên này, hai huynh đệ đối ánh mắt, tâm ý tương thông, trước khi sáp qua bắt chuyện với Tứ hoàng tử liền chia ra chiếm vị trí hai bên trái
phải của tiểu đường muội.
Tứ hoàng tử bất đắc dĩ, đành
phải đi vòng qua phía sau Tống Gia Ninh, nhìn bên mặtTống Gia Ninh
và nói chuyện với nàng: "Gia Ninh biểu muội, cá chép trên hà đăng là
muội vẽ đó hả? Ta ở trong cung chưa từng thấy tranh cá bao giờ." Tuy
rằng rất nhiều dân chúng thả hà đăng đều là tham gia náo nhiệt, xem tối
nay là ngày lễ, nhưng rằm tháng bảy dù sao cũng là thời gian tế
tổ, trên hà đăng vẽ một vòng cá nhỏ, có trang trọng không nhỉ.
Tống Gia Ninh cúi đầu, ngó ngó mấy con cá nhỏ phía trên ngọn đèn hình dáng
hoa sen, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên, xấu hổ giải thích. Lần đầu tiên làm
hà đăng cho cha đẻ, bảy tuổi nàng lo lắng giấy làm hà đăng không có trôi được xa sẽ nhanh chìm, liền vẽ một con cá nhỏ trên mỗi cánh hoa sen, hi vọng cá có thể giúp hà đăng của nàng bơi nhanh chút ít. Lớn lên rồi,
Tống Gia Ninh tự nhiên biết rõ tranh cá không dùng được, nhưng chuyện
này đã thành thói quen của nàng.
"Tứ cô nương, Vương Gia cũng cảm thấy hà đăng của người rất khác biệt, có thể lấy tới cho Vương Gia nhìn một cái không?"
Tống Gia Ninh kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Thọ vương chẳng biết từ lúc
nào đứng ở một bên Tứ hoàng tử, Phúc công công đi theo bên cạnh. Phúc
công công mặt mũi tràn đầy tươi cười, ánh mắt Tống Gia Ninh chuyển
đến trên mặt Thọ vương, đôi mắt thanh tịch như sương kia của Thọ vương,
quả nhiên đang nhìn hà đăng... trong tay nàng. Sau bất ngờ nhất thời,
Tống Gia Ninh nhu thuận gật đầu, cầm hà đăng đi về phía hắn.
Triệu Hằng ngừng chân.
Tống Gia Ninh trong tay nâng đèn, đôi mắt nhìn vạt áo nam
nhân, nhỏ giọng nói: "Ta tùy tiện vẽ tranh thôi, khiến Vương Gia chê
cười rồi." Nàng nhìn qua bức tranh hoa anh đào của Thọ vương, cũng tận
mắt nhìn thấy Thọ vương sao chép Mẫu Đơn, Tống Gia Ninh sẽ không đánh
giá, nhưng theo ý nàng, hoa Thọ vương vẽ ra chân thật y
như thật, một chút cũng không kém với đại gia thiên cổ lưu danh kia.
Triệu Hằng im lặng, chỉ nhận lấy đèn trong tay nàng. hắn rủ mắt, giữ lễ
mà không có nhìn tế văn trênchụp đèn, rất nhanh đánh giá một vòng cá
chép mặt đen mập mạp trên bệ đèn, ánh mắt Triệu Hằng không để lại dấu
vết mà rơi trên người cô nương trước mặt. một mùa hè không gặp,
nàng đã cao lớn một chút, mắt hạnh vẫn thủy nhuận như trước, bờ môi vẫn
căng mọng như trước, chỉ có khuôn mặt nõn nà tinh tế, dường như
gầy đi vài phần. Lúc béo thì ngây thơ động lòng người, bỗng nhiên gầy
xuống, tựa như Tây Thi mang bệnh, làm cho người ta thương tiếc.
"Rất có thú vị của trẻ nhỏ" Triệu Hằng trả hà đăng lại cho nàng, bình luận đơn giản nói.
Tống Gia Ninh đỏ mặt, cúi đầu nói: "Đa tạ vương gia khen ngợi." Rốt cuộc khen rồi, nói cho cùng có mộtchữ "Thú".
"đi thôi." Triệu Hằng lại nói.
Tống Gia Ninh dạ một tiếng, cầm theo hà đăng trở lại chính giữa đôi song
sinh, đêm nay nàng áo trắng quần trắng, được hai đường huynh ngày càng
khôi ngô làm nổi bật lên sự nhỏ nhắn xinh xắn, gió đêm thổi tới trước
mặt, làn váy của nàng đong đưa, giống như hoa ngọc lan trong gió, đẹp
tuy đẹp, nhưng lộ ra vẻ dịu dàng buồn bã nhàn nhạt. Triệu Hằng chưa bao
giờ thấy qua nàng như vậy, không khỏi suy nghĩ nhiều, là nàng ở Quách
gia gặp chuyện không vui, hay là, chỉ nhớ cha đẻ?
Tống Gia Ninh
lúc này thật sự không có nhớ, trong mắt chỉ có cảnh đêm phồn hoa của phố Thanh Hà, đến bến tàu, nàng tự giác đứng ở một bên, đợi Đoan Tuệ công
chúa và hai vị Vương Gia lên trước. Quách Kiêu giống như tiết thượng tị
năm đó, sau khi đỡ Đoan Tuệ công chúa, đợi Thọ vương, Tứ hoàng
tử đi lên, thì nhìn sang bốn huynh muội Tống Gia Ninh.
Vân Phương bước chân nhẹ nhàng đi vào.
Tống Gia Ninh liếc thân ảnh Quách Kiêu, hơi mím môi, một tay nhấc
đèn, một tay níu tay áo hai đường huynh Quách Phù lại. Quách Phù hiểu
lầm muội muội nhát gan, khà khà cười hai tiếng, sau đó vô cùng săn sóc
che chở muội muội lên thuyền hoa, mà Quách Kiêu từ lúc chú ý tới chuyện
mờ ám của Tống Gia Ninh, liền rời boong thuyền.
Lên thuyền hoa, mọi người dần dần chia làm mấy vòng tròn nhỏ.
Đoan Tuệ công chúa một tấc cũng không rời Quách Kiêu, Quách Kiêu tuy rằng
canh giữ ở bên cạnh kế muội, nhưng hắn biết rõ Đoan Tuệ công
chúa không thích kế muội, vì để tránh cho xung đột, chỉ có thể cố chịu
đựng Đoan Tuệ công chúa, chỉ phái Quách Phù đi chiếu cố kế muội. Quách
Thứ chịu trách nhiệm trông coi Vân Phương, Triệu Hằng một người
ngồi một mình, ai đều không để ý. Tứ hoàng tử vốn muốn trò chuyện cùng
Gia Ninh biểu muội vừa nhìn liền đặc biệt nghe lời, nhưng hắn mơ hồ cảm
thấy đêm nay Gia Ninh biểu muội giống như không có hào hứng du ngoạn, vì vậy Tứ hoàng tử gần 16 tuổi thích náo nhiệt hơn, do dự một chút,
liền đi tìm huynh muội Quách Thứ, Vân Phương.
Quách Kiêu, Đoan
Tuệ công chúa chiếm được đầu thuyền, Triệu Hằng chiếm được đuôi thuyền,
nhóm Quách Thứ chiếm được thân thuyền mặt phía bắc, Tống Gia Ninh liền
chạy tới bờ phía nam bên này. Nhưng hai bên thuyền hoa có lan can chống
đỡ, Tống Gia Ninh cho dù nằm sấp ở trên lan can, cũng không thể khiến hà đăng chạm mặt nước, không có biện pháp, đành phải sửa lại đi đuôi
thuyền. Đầu thuyền bên kia Đoan Tuệ công chúa líu ríu, Tống Gia Ninh
lại không muốn đi mất hứng, Thọ vương không giống vậy, Thọ vương mặt
lạnh tim nóng, chắc chắn sẽ không so đo.
"Vương Gia, ta xong hết
hà đăng liền đi." Cầm theo hà đăng đi đến chỗ Thọ vương gia đang đứng
chắp tay sau lưng, Tống Gia Ninh thấp giọng xin chỉ thị.
Tống Gia Ninh hành lễ, sau đó nâng váy ngồi xổm xuống, bên này không có
lan can, nhưng nhìn boong thuyền rất thấp, cách mặt nước vẫn có đoạn
khoảng cách. Tống Gia Ninh cẩn thận một tay chống boong thuyền, một tay
nâng hà đăng chậm rãi thả thấp xuống, toàn bộ bệ đèn đụng mặt nước rồi,
nàng mới buông tay. Thuyền hoa chậm rãi đi về phía trước, hà đăng theo
làn sóng trôi sang một bên, ngọn đèn trôi lơ lửng, càng ngày càng xa.
Tức cảnh sinh tình, Tống Gia Ninh khó tránh khỏi có chút thương cảm.
"An An đứng lên đi, bên ngoài lạnh lẽo, muội đi bên trong
ngồi một chút đi." Muội muội như vậy có chút đáng thương, Quách Phù thấp giọng khuyên nhủ.
Tống Gia Ninh dạ một tiếng, vịn huynh trưởng
xuống đứng lên, còn chưa có đứng vững, biến cố nảy sinh, thân thuyền
chẳng biết tại sao lung lay dữ dội một cái! Quách Phù vì đỡ muội muội
vốn đang khom người thân thể nghiêng về phía trước, thân thuyền
nhoáng một cái, hai chân hắn không có trầm ổn, tức khắc liền ngã xuống
nước. Cánh tay Tống Gia Ninh bị hắn nắm, lực đạo kéo theo khiến nàng
muốn rơi xuống nước, vào đúng lúc này, cánh tay phải đột nhiên bị một cỗ lực đạo khác mạnh hơn bắt lấy, quả thực kéo nàng trở về!
Tống
Gia Ninh thất kinh, không hề báo trước nhào vào một vòng tay ôm ấp, lồng ngực này rộng lớn rắn chắc, trường bào xanh nhạt mang theo hương mai
như có như không. Thân thuyền còn đang nhẹ nhàng lắc lư, Tống Gia Ninh
như lục bình không có rễ, theo bản năng ôm chặt nam nhân cho nàng dựa
vào. hắn đứng rất vững, hai tay ôm chặt eo nàng, Tống Gia Ninh lòng còn
sợ hãi mà ngẩng đầu, chống lại một khuôn mặt tuấn mỹ vô trù. Trăng sáng
treo cao, Thọ vương Triệu Hằng cao lớn rắn rỏi, một đôi mắt trong trẻo
nhưng lạnh lùng không có bất kỳ cảm tình đang nhìn nàng.
Trong
trí nhớ của Tống Gia Ninh, không khỏi trở lại kiếp trước trước khi chết, khi đó nàng nằm trên mặt đất, Tân Đế cũng là rủ mắt như vậy, nhìn nàng
như con sâu cái kiến.
Bên tai truyền đến tiếng giẫm bước chân,
Tống Gia Ninh lập tức hoàn hồn, vội vàng trốn ra sau, Triệu Hằng cũng
lập tức thu tay lại.
Tống Gia Ninh biết mình nên nói lời cảm tạ,
nhưng ánh mắt liếc qua thân ảnh Quách Kiêu đã xuất hiện, Tống Gia Ninh
vô thức quay đầu sang một bên khác, xoay một cái, khiếp sợ
phát hiện đường huynh Quách Phù đang đập nước thình thịch, thật vất vả
đứng vững vàng, quần áo toàn thân đã ướt đẫm, mộtthân chật vật, như gà
rơi vào nước canh.
Tống Gia Ninh vừa lo lắng vừa muốn cười, nàng
cố gắng nhịn xuống, chạy tới chỗ Quách Thứ cao giọng cười ha
hả, không chút nào đồng tình với ca ca ruột.
"Chuyện gì xảy ra vậy!" Quách Phù bò lên trên thuyền, trừng mắt chất vấn.
Đoan Tuệ công chúa ở đầu thuyền, hiểu rõ tình huống, vừa cười vừa giải
thích nói: "Bên bờ có đứa bé rơi xuống nước, người chèo thuyền vội vã
chống đỡ, không khéo đụng phải thuyền bên cạnh."
Quách Phù vốn
định đánh người chèo thuyền một trận, biết được nguyên nhân xảy ra
chuyện, liền chẳng muốn so đo với người chèo thuyền, ôm hai tay lạnh run chạy vào mui thuyền. Trung tuần tháng bảy, ban ngày nóng bức, buổi
tối đã chuyển sang lạnh. hắn muốn thay quần áo, Quách Thứ, Tứ hoàng tử
đuổi theo bỏ đá xuống giếng, Quách Kiêu quét mắt chỉ kế muội cách Thọ
vương hai bước, mắt nhìn Tống Gia Ninh đôi hỏi: "không có sao chứ?"
Tống Gia Ninh lắc đầu, đôi mắt nào cũng không có nhìn.
Quách Kiêu vẻ mặt không có thay đổi gì, nhưng đáy mắt lạnh một mảnh, vừa nãy
thuyền lắc lư, hắn đỡ biểu muội xong liền lập tức chạy ra phía sau, tận
mắt nhìn thấy một màn kế muội và Thọ vương ôm nhau rồi tách ra kia. Nếu
như Thọ vương chỉ là đơn thuần giúp đỡ kế muội một chút, trong lòng kế
muội không có quỷ, khi hắn hỏi như vậy, kế muội sẽ nhìn Thọ
vương, hiện tại nàng lại giả vờ như cái gì cũng không có phát sinh...
Ngực có đốm lửa bùng cháy, Quách Kiêu một chút cũng không muốn lưu lại nữa, cất giọng dặn dò người chèo thuyền: "cập bờ!"