Nhìn một lần Sở Vương đón dâu, trong lòngTống Gia Ninh xúc
động thật lâu, hâm mộ những tân nương tử khác, thương cảm cho kiếp trước của mình, sau đêm đó liền làm mơ một mộng đẹp. Tống Gia Ninh mơ thấy
nàng trưởng thành, mẫu thân và kế phụ chọn cho nàng một nam nhân tốt,
đám tú nương vây quanh nàng may giá y cho nàng, giá y đỏ chót đảo mắt
liền có thể mặc, hỉ bà trang điểm nàng thật xinh đẹp, phủ khăn voan đỏ
cho nàng. Tiếng pháo nổ, kế phụ cõng nàng đến kiệu hoa Thượng.
Trong mộng Tống Gia Ninh cực kỳ xinh đẹp, kiệu hoa khẽ vấp khẽ vấp, ngọt ngào trong lòng nàng đang lắc lư, kiệu hoa đột nhiên bị người ngăn lại, nàng hoang mang xốc khăn lên, liền nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Quách
Kiêu, hắn một thân giáp bạc đứng ở trước kiệu hoa, bàn tay to liền tìm
kiếm lôi nàng ra ngoài, hung hăng bóp cổ nàng, trừng mắt muốn nứt ra:
"Tiện Thiếp muốn gả người phương nào!"
Cổ Tống Gia Ninh đau quá, nàng tuyệt vọng túm tay hắn, nhưng sờ đến cổ của mình, mắt trợn một cái, tỉnh.
Trong màn một mảnh u ám, Tống Gia Ninh cả người đều là mồ hôi, nghiêng đầu
ngó ngó, ngoài cửa sổ mới tảng sáng, chim tước cũng chưa bay tới líu
ríu. Tống Gia Ninh ngơ ngác nằm trong chốc lát, sờ sờ cái cổ đang đổ mồ
hôi, nghĩ đến tình hình trong mộng, Tống Gia Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười. Tuy rằng phía sau giấc mộng này thật dọa người, nhưng phía
trước thật sự rất đẹp nha, tiếc nuối duy nhất, là nàng từ đầu đến cuối
cũng không có nghe bất luận kẻ nào đề cập đến tên tân lang trong mộng
của nàng, khuôn mặt cũng không thấy được.
Tống Gia Ninh nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên đặc biệt hiếu kỳ, nàng đời này rốt cuộc sẽ gả tuýp đàn ông như thế nào.
Trời đã sáng, Tống Gia Ninh đi Tiền viện tìm mẫu thân, Quách Bá Ngôn đã sớm vào
triều, hai mẹ con mang theo Mậu Ca Nhi cùng ăn điểm tâm. Sở Vương thành
thân trong nhà không khí vui mừng, Tống Gia Ninh chỉ là quần chúng, xem
xong lại tiếp tục trải qua cuộc sống gia đình bình thản ấm áp tạm ổn của mình, trước đi đọc sách luyện tiêu, nghỉ giữa khóa nghe Vân Phương kể
tình hình hôm qua với Nhị tỷ tỷ Lan Phương, hết giờ học cùng Thái phu
nhân, Đình Phương tỷ tỷ ngồi một lát, Tống Gia Ninh liền không thể chờ
đợi được chạy về Lâm Vân Đường, dỗ dành đệ đệ.
Chạng vạng tối
Quách Bá Ngôn trở về, ở Tiền viện đổi qua quần áo, đến Hoán Nguyệt Cư,
vào cửa liền nói với Lâm thị: "Bảo phòng bếp chuẩn bị thêm mấy món ăn,
đêm nay Bình Chương, Đình Phương dùng bên đây."
Lâm thị nghe xong, cười dặn dò Thu Nguyệt, chọn vài món Quách Kiêu, Đình Phương thích ăn.
Quách Bá Ngôn nghe vào trong tai, trái tim liền như ngâm trong suối nước nóng, thập phần thoải mái.
"Phụ thân, đệ đệ tìm người nè." Tống Gia Ninh ôm Mậu Ca Nhi chuyển đến trước giường, Mậu Ca Nhi trong ngực quả nhiên đang dùng sức nhào tới cha
ruột, mắt to đen bóng trông mong nhìn qua nam nhân cao lớn. Lại
hơn một tháng, Mậu Ca Nhi so với hai tháng mập hơn một vòng, Tống Gia
Ninh đều sắp ôm không nổi.
Sợ nữ nhi làm ngã đệ đệ, Quách Bá Ngôn vội vàng nhận nhi tử, giơ lên cao cao hôn một cái.
Cái miệng nhỏ nhắn của Mậu Ca Nhi cười toe toét, đưa bàn tay mập đi bắt phụ thân.
Quách Bá Ngôn cúi đầu cho nhi tử sờ, nhìn khuôn mặt tươi cười đơn thuần của
nhi tử, Quách Bá Ngôn không khỏi cảm khái nói: " Y như Bình Chương,
giống Bình Chương khi còn bé như đúc."
hắn là lời nói vô tâm, đều là nhi tử ruột, lớn lên quả thật giống nhau, nói hai câu rất tự nhiên,
Lâm thị nghe xong, nụ cười lại nhạt một chút, trong đầu ma xui quỷ
khiến hiện ra năm ấy Quách Bá Ngôn yêu thích ôm Thế tử mới mấy tháng,
Đàm thị đã qua đời giống như nàng như bây giờ, đứng ở mộtbên nhìn cười.
Hơi ghen tuông, thoáng qua tức thì, quả phụ gả cho
người không vợ, thật muốn so đo những cái kia, cuộc sống sẽ không có
cách trôi qua được.
Nếu như huynh muội Quách Kiêu muốn
tới, một nhà ba người liền đi phòng khách Tiền viện đợi, Đình Phương tới trước, Quách Kiêu trời sắp tối mới từ Mã Quân doanh trở về. Biết được
phụ thân gọi hắn đi Lâm Vân Đường dùng cơm, Quách Kiêu bước nhanh trở về Di Hòa Hiên, không có thời gian tắm gội, qua loa lau lau khuôn mặt đổi bộ đồ mặc ở nhà, lại vội vàng đi đến Lâm Vân Đường, vào nhà liền khom
người bồi tội với hai người ngồi ở chủ vị: "Trong doanh có việc trì
hoãn, làm phụ thân mẫu thân đợi lâu."
Quách Bá Ngôn quả thực đợi thật lâu, một mình hắn đợi không sao, thê tử nữ nhi cũng phải đợi theo, sắc mặt hắn liền khó coi.
Lâm thị ôn nhu nói: "Chính sự quan trọng hơn, Thế tử không cần áy náy, nhìn con nóng quá kìa, nhanh ngồi xuống uống một ngụm trà đi."
"Tạ
mẫu thân quan tâm." Quách Kiêu bình tĩnh nói, ngẩng đầu nhìn mắt phụ
thân, sau đó đi đến ngồi xuống phía bên trái Quách Bá Ngôn, Đình Phương
vừa vặn rót trà cho ca ca, Quách Kiêu lại gật gật đầu với muội
muội, một hơi uống ngay nửa bát. Buông bát trà, ánh mắt vô ý đảo qua bên kia phụ thân, chỉ thấy Mậu Ca Nhi nghiêng cái đầu nhỏ đang nhìn hắn,
hơi giương miệng nhỏ, có chút ngốc, hai mắt nhìn nhau, tiểu gia hỏa bỗng nhiên nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu chui vào trong lòng phụ thân,
giống như ai đó đang trêu chọc hắn.
Quách Kiêu đang muốn dời ánh mắt, thằng bé lại nghiêng đầu ra nhìn hắn, ánh mắt một đôi, tiểu gia hỏa lần nữa quay đầu cười.
Quách Kiêu liền có chút luống cuống, không nhìn đệ đệ, thằng bé không có ai chơi hơn phân nửa sẽ thất vọng, xem đi, quá ngốc.
"Đệ đệ và ca ca chơi đối mắt à." Đình Phương buồn cười nói.
Quách Kiêu nhìn muội muội, thuận thế dời đi ánh mắt, Quách Bá Ngôn ngó ngó
Trưởng Tử, nói: "Mậu Ca Nhi thích ngươi, ngươi ôm một lát đi."
Cố ý muốn cho hai đứa con trai thân cận.
Phụ thân lên tiếng, Quách Kiêu lập tức đứng dậy, đi qua đón Mậu Ca Nhi. Mậu Ca Nhi hôm nay là tôn bối được sủng ái nhất Quốc Công Phủ, các trưởng
bối thích hắn, đám ca ca tỷ tỷ cũng thích trêu chọc nó, chỉ có Quách
Kiêu ôm nó số lần ít nhất, mấy lần có thể đếm được trên đầu ngón tay
cũng đều là Thái phu nhân, Đình Phương cứng rắn nhét qua. Nhưng Mậu Ca
Nhi cũng không sợ người lạ, ca ca còn cách nó mấy bước xa, nó đã giơ
cánh tay nhỏ lên, chờ ca ca ôm, ánh mắt như nước long lanh vô cùng thích thú.
So với đệ đệ tình cảm dạt dáo, Quách Kiêu vẻ mặt như thường, chỉ ôm đệ đệ, một tay kịp thời chế phía sau lưng thằng bé.
Ôm ít, không có nghĩa là không biết.
Tiếp đó ôm một cái liền chọc tới phiền toái, Mậu Ca Nhi rất thích ca ca, lúc ăn cơm cũng không chịu gọi nhũ mẫu ôm đi, Lâm thị tự mình tiếp
cũng không được, muốn ca ca ôm. Quách Bá Ngôn cười nói: "Để Bình Chương
ôm ăn đi, Mậu Ca Nhi nhẹ mà, không sao đâu."
Lâm thị không quá yên lòng ngồi xuống.
Tống Gia Ninh và Đình Phương ngồi đối diện Quách Kiêu, lúc ăn cơm, nàng
nhịn không được lưu ý một lớn một nhỏ đối diện. Quách Kiêu một tay ôm
Mậu Ca Nhi một tay cầm chiếc đũa, Mậu Ca Nhi vừa mới bắt đầu thật đàng
hoàng, cũng không lâu lắm liền nghịch ngợm, rướn cả người lao về phía
trước, muốn cướp chiếc đũa và bát của ca ca. Quách Kiêu một tay che ngực Mậu Ca Nhi tránh cho đụng vào, một tay đi chuyển bát lên phía trước,
Mậu Ca Nhi ngửa đầu, hướng ca ca "A" một tiếng, khóe miệng chảy
xuống một đường nước miếng vô cùng đầy đủ.
Nhũ mẫu ở bên cạnh
nhìn thấy, vội vàng dùng khăn giúp Mậu Ca Nhi lau, lau xong thử đón
lấy, Mậu Ca Nhi lập tức co lại trong ngực ca ca.
Ai cũng không có biện pháp.
Quách Kiêu lướt qua cái bàn, múc cho Mậu Ca Nhi cháo gạo đặc biệt chuẩn bị
cho nó, Mậu Ca Nhi sớm mở miệng chờ, ý là bảo ca ca hầu hạ. Quách Kiêu
tự mình ăn một miếng, cho ăn đệ đệ hai phần, bọn người Quách Bá Ngôn
nhìn bọn họ chằm chằm, Quách Kiêu lại chỉ nhìn đệ đệ, không thấy mọi
người trong nhà là biểu lộ gì.
Quách Bá Ngôn vui mừng, Lâm thị rất xúc động, lần đầu tiên cảm thấy, con riêng cũng không có lạnh lùng như biểu hiện bên ngoài.
Tống Gia Ninh nhìn mấy lần liền cúi đầu xuống, bởi vì nàng nhớ tới, kiếp
trước Quách Kiêu đã từng cho nàng ăn như vậy. Có lần nàng sinh bệnh, ốm
yếu cả người vô lực, Quách Kiêu tự tay cho nàng ăn mấy lần, lúc cho ăn
giống như hiện tại, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ. Im lặng ôn
nhu, thật ra Tống Gia Ninh quá cảm động, một lần cho cá ăn chơi, nhìn
con cá chép đỏ trong chum nước lẻ loi kia, vui vẻ ăn nhưng cho dù như
thế nào cũng không bơi ra được vạc nước tựa như nhà giam, Tống Gia Ninh bỗng nhiên liền tỉnh ngộ.
Quách Kiêu là coi nàng như con cá chép đỏ mà nuôi dưỡng, nàng là đồ chơi của hắn, hắn rất thích con cá chép
đỏ, nàng khỏe mạnh, hắn chỉ quản trêu đùa hưởng thụ, nàng bị
bệnh không còn khí lực hầu hạ hắn, hắn đương nhiên phải tỉ mỉ chiếu
cố một phen, dưỡng tốt nàng, hắn mới có thể tiếp tục hưởng thụ. Tốt cho
tất cả, cuối cùng vẫn là vì bản thân hắn vui vẻ.
Từ đó về sau,
Tống Gia Ninh liền sẽ không bao giờ nằm mơ nữa, nằm mơ Quách
Kiêu thật sự thích mình, bởi vậy về sau Quách Kiêu nói hắn muốn cưới
Đoan Tuệ công chúa, nàng sớm đã nhìn thấu, mới không có chút nào đau
lòng, chỉ ngóng trông Quách Kiêu cưng nựng Đoan Tuệ công chúa, miễn cho
Đoan Tuệ công chúa tìm nàng gây phiền toái.
"An An?"
Có
người gọi nàng, Tống Gia Ninh đột nhiên hoàn hồn, Lâm thị buồn cười, lặp lại lời nói của Quách Bá Ngôn: "Ngày mai hưu mộc, phụ thân các con mang chúng ta đi điền trang đạp thanh."
Tống Gia Ninh mừng rỡ. Năm
nay Đình Phương tỷ tỷ đã đính hôn, đầu tháng ba Vân Phương rủ mọi
người đi chơi, Tống Gia Ninh có chút ý động, không biết làm sao hai
đường ca Quách Phù Quách Thứ không chịu đi. không có huynh trưởng làm
bạn, mấy vị cô nương các nàng sẽ không được xuất hành, cho nên cảnh xuân rực rỡ, Tống Gia Ninh chỉ có thể ở hậu hoa viên Quốc Công Phủ tùy
tiện đi một chút, tuy vườn đẹp, mỗi ngày đi dạo cũng muốn ngán.
"Phụ thân thật tốt." Tống Gia Ninh ngọt ngào nói.
Quách Bá Ngôn cười, ánh mắt dừng lại ở trên mặt trưởng nữ, trưởng nữ cuối năm phải xuất giá, hắn lần này chủ yếu là cùng trưởng nữ đi chơi, vài chục
năm trước hắn bề bộn nhiều việc cống hiến cho Hoàng Thượng,
cũng không có cơ hội ở cùng hài tử. Đình Phương hiểu tâm ý phụ thân,
trong lòng vừa ấm vừa chua xót, phụ thân rốt cuộc nhàn hạ rồi, nàng
cũng đã lớn lên, không có nhiều cơ hội ở bên cạnh phụ thân cố gắng báo
hiếu.