- Nóng ruột? Nếu như ta nóng ruột thì đã sớm ăn nàng rồi, còn có thể chờ tới bây giờ sao?
Sở Lâm Phong tức giận đáp.
Sau đó hắn cũng không quản Tư Mã Tĩnh Di có đồng ý hay không mà trực
tiếp kéo tay nàng đi về phòng ngủ tu hành của mình, khiến cho các học
viên gặp phải hai người ở trên đường đi kinh ngạc không thôi.
Sau khi tiến vào phòng tu hành đơn độc, vừa vặn đụng phải Ngô Tình
đang từ bên trong đi ra, thấy động tác nắm tay thân mật của hai người,
trong nháy mắt sắc mặt hắn đã biến đổi.
- Sở Lâm Phong, ngươi mang Tĩnh Di tới nơi này làm gì? Nơi này chính là khu vực tu hành của nam sinh, ngươi đừng có làm loạn.
- Ha ha, có phải ngươi đã quên lời nói của ta hay không, dường như
chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản tới. Còn nữa, cái tên Tĩnh
Di này cũng không phải là tên mà ngươi có thể gọi, nàng là nữ nhân của
ta. Cái tên này chỉ ta mới có thể gọi được như vậy!
Sở Lâm Phong có vẻ hết sức bá đạo, ngay cả tên cũng không cho phép người khác gọi như vậy.
- Ngươi. . . Ngươi đừng có đắc ý, khi săn bắn tranh tài sẽ chính là ngày chết của ngươi.
Ngô Tình bị Sở Lâm Phong làm cho tức giận đến mức thiếu chút nữa phun ra máu, tiểu tử này thực sự quá càn rỡ.
- Chờ khi nào ngươi có thực lực kia rồi hãy nói, hiện tại ta cũng
không có thời gian ở đây để nói nhảm với ngươi, ta muốn làm chính sự với Tĩnh Di của ta.
Sở Lâm Phong cười nói, lại kéo tay của Tư Mã Tĩnh Di đi tới phòng ngủ của mình.
- Đợi đã, các ngươi làm chính sự gì vậy?
Ngô Tình có chút không cam lòng hỏi.
Lúc này trên mặt của Tư Mã Tĩnh Di nóng hừng hực, Sở Lâm Phong này
quả thực là xấu xa. Không ngờ chuyện như vậy cũng dám nói ra cho người
khác biết, quả thực là mắc cỡ chết người.
- Ngươi ngu ngốc hay là giả vờ không biết vậy? Ta và nàng có quan hệ
thế nào chẳng lẽ ngươi không rõ, làm chính sự đương nhiên là chuyện sinh hài tử rồi, có cần ở bên cạnh quan sát không, ta không thu lệ phí đâu!
- Ngươi. . . Ngươi. . . Phần khuất nhục ngày hôm nay, ngày sau chắc chắn ta sẽ trả lại gấp mười lần!
Ngô Tình thực sự không ở đây nổi nữa, Sở Lâm Phong này không riêng gì thực lực cường đại mà không ngờ da mặt cũng dày rất dọa người, quả thực chính là lưu manh phố phường.
- Ha ha, tiểu tử! Đấu với lão tử ta, ngươi còn non lắm!
Sở Lâm Phong kéo tay Tư Mã Tĩnh Di trực tiếp tiến vào phòng ngủ của mình, lại khép cửa phòng lại.
- Lâm Phong, có phải ngươi đã hơi quá đáng hay không? Tạo ra cường
địch ở khắp nơi sẽ không có lợi đối với ngươi sau này, không ngờ làm
việc này mà ngươi cũng giống trống khua chiêng như vậy. Ta hận ngươi
chết, ngươi bảo sau này ta nên gặp người khác thế nào đây chứ?
Sắc mặt Tư Mã Tĩnh Di ửng đỏ ai oán nói.
- Khục khục! Đừng nóng giận, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ làm, làm
sớm làm muộn không phải cũng như nhau sao? Lại nói, sắp so tài săn bắn
rồi, ta cũng muốn cho nàng một phần ngạc nhiên!
Sở Lâm Phong lại bắt đầu sử dụng tuyệt chiêu dụ dỗ.
Tư Mã Tĩnh Di lẳng lặng nhìn Sở Lâm Phong. Với sự hiểu biết của nàng
về Sở Lâm Phong, hắn cũng không phải là người xung động. Giữa mình và
hắn đã có rất nhiều cơ hội mà hắn cũng không làm gì. Lần này đột nhiên
muốn như vậy nhất định là có chuyện gì đó.
- Lâm Phong, nói cho ta biết xem, vì sao hiện tại cần phải làm như
vậy chứ? Có phải ngươi không có cách nào áp chế được khí thể quái dị
trong cơ thể hay không?
Trong giọng nói của nàng tràn ngập lo lắng.
- Tĩnh Di, ta biết như vậy là không công bằng đối với nàng, nhưng ta
cũng không có biện pháp, nàng cũng biết săn bắn tranh tài sắp bắt đầu,
mà thực lực của ta bây giờ căn bản không có cách nào đoạt được vị trí
thứ nhất. Chỉ có hấp thu cửu âm chi khí của nàng thì ta mới có khả năng
nhanh chóng đột phá, nàng đối với ta đều có chỗ tốt rất lớn lao!
Sở Lâm Phong cũng thu hồi vẻ cợt nhả, khuôn mặt trở nên rất nghiêm túc.
- Ta biết mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chỉ là ngươi yên tâm, nếu đã quyết định làm nữ nhân của ngươi. Chỉ cần chuyện có trợ giúp đối với ngươi thì ta sẽ làm tất cả, hy vọng đến lúc đó ngươi nhẹ một chút,
ta nghe nói lần đầu tiên rất đau!
Sau khi Tư Mã Tĩnh Di nói xong lời này, cổ đỏ ửng, giống như hoa hồng đỏ nở rộ, rất mê người.
- Ta hiểu rõ, đi thôi, chúng ta vào bên trong đi!
Sở Lâm Phong nói xong một tay bế Tư Mã Tĩnh Di lên, đi tới giường bên trong phòng ngủ.
Sau khi đặt Tư Mã Tĩnh Di lên giường, Sở Lâm Phong nói rất chân thành:
- Tĩnh Di, nàng cố gắng thả lỏng, khi nàng cảm giác khí thể xuất hiện ở bên trong cơ thể nàng thì nàng nên cố gắng hấp thu, để khí thể vận
chuyển trong đan điền của nàng. Sau đó sẽ hấp thu từ chỗ đó rồi thả ra
ngoài, tạo thành ba chu thiên, nhất định phải nhớ kỹ!
Tư Mã Tĩnh Di gật đầu, nơi mà Sở Lâm Phong nói hấp thu đương nhiên chính là thần bí nhất của mình.
T--ruyệ-n được biên tập tại iread-.vn
- Chúng ta bắt đầu đi, có thể thời gian hơi lâu, nàng cần phải nhẫn nại!
Sở Lâm Phong nói xong trực tiếp bỏ y phục trên người đi.
Thân thể của mình đã bị Tư Mã Tĩnh Di nhìn qua một lần, lúc này hắn
cũng không cảm thấy có gì khác thường. Chỉ là bất quá Tư Mã Tĩnh Di híp
mắt, muốn nhìn một chút nhưng lại cảm thấy xấu hổ.
Khi thấy bộ phận hùng vĩ của Sở Lâm Phong, ngực của nàng như bị cái gì chặn lại vậy, cảm giác duy nhất chính là rất lớn.
Rất nhanh Sở Lâm Phong đã cởi bỏ toàn bộ y phục trên người Tư Mã Tĩnh Di, nhìn thân thể hoàn mỹ của nàng, hắn không nhịn được xung động một
trận, chỉ là lý trí đã nói cho hắn biết, bây giờ là lúc phải tỉnh táo.
Lúc bàn tay chạm vào thân thể của nàng, hắn có thể cảm thấy được rất rõ ràng thân thể của nàng run rẩy một trận:
- Tĩnh Di, buông lỏng một chút!
Nói xong hắn trực tiếp hôn lên môi của nàng.
Chuyện kế tiếp đương nhiên là nước chảy thành sông, trên cái giường
màu trắng xuất hiện một đóa mai hồng chói mắt, từ sau khi Sở Lâm Phong
tiến vào thì Tư Mã Tĩnh Di cũng từ thiếu nữ biến thành nữ nhân chân
chính. . .
Từ đầu đến cuối Sở Lâm Phong đều duy trì vẻ tỉnh táo, hắn cảm giác
được từ trong cơ thể của Tư Mã Tĩnh Di truyền tới cửu âm chi khí. Dường
như mạnh hơn Huyền Âm chi khí của Lâm Nhược Hi, tốc độ tuần hoàn cũng
chậm hơn rất nhiều.
Chờ sau khi hoàn thành ba chu thiên, sau đó đương nhiên là bão tố cuồng nhiệt, thiếu chút nữa đã làm sập giường.
Sau khi mây mưa tan hết, Tư Mã Tĩnh Di dựa sát vào trong lòng Sở Lâm Phong hỏi:
- Lâm Phong, liệu sau này chàng có không để ý tới ta nữa hay không?
- Ngốc nghếch, nàng là nữ nhân của ta, như vậy cả đời này đều là nữ
nhân của ta. Sao ta lại không để ý tới nàng chứ, vì sao nàng lại nói như vậy?
Sở Lâm Phong vỗ về Tư Mã Tĩnh Di rồi hỏi.
- Ta lớn hơn chàng ba tuổi đó, chàng sẽ không ghét bỏ ta già chứ?
Tư Mã Tĩnh Di nói ra một câu khiến cho thiếu chút nữa Sở Lâm Phong đã phun ra máu.
- Sẽ không, sẽ không, nàng đừng suy nghĩ nhiều!
Sau này lão quái vật một nghìn năm tuổi như Kiếm linh Nguyệt Nhi cũng có thể trở thành nữ nhân của ta, một chút tuổi như nàng thì có là gì
chứ.
Sở Lâm Phong thầm nghĩ.
- Lâm Phong, ngươi nói ai là lão quái một nghìn năm tuổi? Có phải ngươi ngứa da hay không?
Thanh âm của Kiếm linh lập tức xuất hiện.
- Không nói gì cả, Nguyệt Nhi tỷ tỷ ngươi đừng suy nghĩ nhiều!
Lưng của Sở Lâm Phong lập tức toát ra mồ hôi lạnh, Kiếm linh này đúng là không có chỗ nào không có mặt thật.
- Mau dậy đi, nhìn xem thân thể có gì thay đổi hay không?
Sở Lâm Phong lập tức nói sang chuyện khác, nói thêm mấy câu nữa với Kiếm linh Nguyệt Nhi, không chừng sẽ phải chịu khổ đầu.
Sở Lâm Phong nhớ kỹ lần đầu tiên Lâm Nhược Hi ân ái cùng mình, thoáng cái Chu Tước ấn ký trên mặt đã trở nên như có như không, tuy rằng trên
mặt Tư Mã Tĩnh Di không có gì, thế nhưng có lẽ thực lực có thể tăng lên
cũng không nhất định.
Tư Mã Tĩnh Di nhanh chóng mặc vào y phục, sau đó vận chuyển Địa tinh
đan trong cơ thể, khoảng chừng hơn mười giây sau, nàng mừng rỡ kêu lên:
- Lâm Phong, ta cảm giác đã đột phá, vốn ta đang ở Địa Vũ cảnh nhị
trọng thiên đỉnh, hiện tại ta cảm giác đã đột phá đến tứ trọng thiên.
Cái này cũng quá thần kỳ!
- Ha ha, chuyện này rất bình thường. Ta còn tưởng rằng nàng có thể
đột phá đến Địa Vũ cảnh ngũ trọng thiên kia đấy. Chỉ là tứ trọng cũng
không tệ, đây chính là kinh hỉ mà ta cho nàng! Thích không?
Sở Lâm Phong cười nói, Thuần Dương chi khí này quả nhiên là lợi hại,
trực tiếp đột phá cảnh giới, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng
được nổi.
Sau đó Sở Lâm Phong lấy ra hơn mười viên tinh thạch trung phẩm ở trong nhẫn trữ vật cho Tư Mã Tĩnh Di rồi nói:
- Số tinh thạch này nàng cầm, phân với hai người Nhược Hi và Đường Lỵ đi. Thuận tiện cho Ngưu Thiên hai viên, tiểu tử này không tệ, ta thích!
- Chàng lấy đâu được nhiều tinh thạch như vậy chứ, đây dường như là tinh thạch trung phẩm mà?
Thấy Sở Lâm Phong thoáng cái đã xuất ra nhiều tinh thạch như vậy, Tư Mã Tĩnh Di cảm thấy giật mình.
- Nàng đừng hỏi, trong vòng một tháng này phải nắm chắc thời gian hấp thu tinh thần lực bên trong. Ta cần bế quan một tháng ở trong Tinh Thần mật thất. Đến khi săn bắn bắt đầu thì ta mới đi ra. Hiện giờ ta phải
luyện hóa cửu âm chi khí của nàng, Tĩnh Di, nàng phải chăm sóc bản thân
mình cho tốt!
Sở Lâm Phong cảm giác lúc này cửu âm chi khí trong cơ thể của hắn đã
có dấu hiệu không bị khống chế, hiện tại hắn phải luyện hóa. Nếu không
hậu quả sẽ không tưởng tượng được nổi. Ngay sau khi nói xong hắn trực
tiếp chạy ra khỏi cửa phòng, chạy đi về phía Tinh Thần mật thất.