Trong lúc mọi người ở đây nghĩ Sở Lâm Phong hẳn sẽ
phải chết không thể nghi ngờ thì có một đạo thanh âm thống khổ truyền
vào trong tai của mọi người. Mà chủ nhân của thanh âm này là Lưu Nguyên
Khải.
Chỉ thấy trước mặt của hắn và Sở Lâm Phong xuất hiện một cái rãnh
rộng mấy thước, sâu một thước. Rất may là hắn ta không có rơi xuống.
Mà lúc này y phục của hắn rách rưới, máu tươi không ngừng từ trên người chảy ra, cả người hắn hoàn toàn chính là một người máu.
Trường kiếm trong tay chỉ còn có chuôi kiếm mà không có thân kiếm,
tóc tai rối bời cộng thêm khuôn mặt và cả người tràn ngập vết máu, cho
nên thoạt nhìn hết sức dữ tợn.
Lúc này hắn phun ra một búng máu, nói:
- Ngươi. . . Đây là vũ kỹ gì?
Giống như người áo đen thủ lĩnh kia, đối với một kiếm không có gì lạ
này của Sở Lâm Phong, trong lòng hắn có quá nhiều nghi hoặc.
Chỉ là hắn không có xui xẻo như người áo đen kia, bị một kiếm này
chém giết. Chỉ là từ tình huống ở trên người của hắn cũng có thể thấy
được cũng là cục diện cửu tử nhất sinh.
Trong lòng của Sở Lâm Phong cũng rất là kinh ngạc, không ngờ uy lực
của một kiếm này lại cường đại như vậy. Lúc trước chém giết người áo đen thủ lĩnh kia hắn đã cho rằng là mình may mắn, lần này không ngờ lại là
sự thực.
Nhìn hình dạng của Lưu Nguyên Khải lúc này, Sở Lâm Phong nở nụ cười:
- Không phải ta đã nói cho ngươi chiêu này tên là giết cẩu trảm hay
sao? Sao ngươi không nghe a! Đây chính là vũ kỹ chuyên môn giết cẩu a!
- Ngươi. . . Ngươi nói dối!
Lưu Nguyên Khải cho rằng nếu Sở Lâm Phong đã có thể thi triển ra thân pháp vũ kỹ Huyền giai. Như vậy nhất định có thể thi triển ra vũ kỹ
chiến đấu Huyền giai. Chỉ là phẩm cấp của vũ kỹ này chí ít cũng đã đạt
được tới trung phẩm, thậm chí là thượng phẩm.
Uy lực một kiếm của Sở Lâm Phong lập tức làm cho mọi người chấn động, nhất là người của Lưu gia. Mãi tới khi Lưu Nguyên Khải vì thương thế
quá nặng mà té xuống mặt đất mới bọn họ mới kịp phản ứng, vội vàng đi
nâng hắn dậy.
Trong lòng Sở Nguyên Phách và Lâm Quyền cũng vô cùng khiếp sợ, tâm tình của hai người đều vô cùng kích động.
Sở Nguyên Phách bởi vì nhi tử của mình có được thực lực như vậy mà
cảm thấy kiêu ngạo. Mà Lâm Quyền lại cảm thấy cảm thấy tự hào bởi vì có
con rể như Sở Lâm Phong.
Toàn bộ trận chiến bởi vì Sở Lâm Phong làm Lưu Nguyên Khải bị thương nặng mà rơi vào giây phút giằng co ngắn ngủi.
Chỉ là, rất nhanh người Lưu gia đã kịp phản ứng lại:
- Giết Sở Lâm Phong, báo thù cho gia chủ! Giết Sở Lâm Phong, báo thù cho gia chủ!
Trong lúc nhất thời có vô số ánh mắt tràn ngập lửa giận của mọi người đồng thời nhìn về phía Sở Lâm Phong, giống như muốn chém sống hắn vậy.
- Lâm Phong, viện binh của ngươi đến rồi, không nghĩ tới Lâm Nhược Hi còn có bản lĩnh như vậy. Không ngờ đã mời một cao thủ tới, kế tiếp sẽ
có trò hay để nhìn a!
Thanh âm của Kiếm linh Nguyệt Nhi xuất hiện ở trong đầu của Sở Lâm Phong.
Nghe Kiếm linh nói, trong lòng Lâm Phong lập tức có lòng tin. Có lẽ nguy cơ hôm nay coi như đã trôi qua a.
Đúng lúc này một cỗ khí tức cường đại trước nay chưa từng có khóa
chặt mỗi người ở đây. Khi tức này rất khổng lồ, khiến cho người ta cảm
thấy sợ hãi.
Ngưu đầu mã diện và tất cả người của Lưu gia đều có chút khẩn trương
nhìn lại một chỗ. Chỉ thấy hai thiếu nữ mang khăn che mặt và một lão đầu tóc trắng xoá đang từ từ đi qua đây.
Đương nhiên Sở Lâm Phong biết hai thiếu nữ kia là ai, ngoại trừ Lâm
Nhược Hi và Tư Mã Tĩnh Di ra còn có ai dùng khăn che mặt chứ?
Mà lão đầu tóc trắng xoá kia Sở Lâm Phong biết, hắn chính là Chấp
pháp trưởng lão của Phủ thành chủ. Lúc đầu, người mang hắn đi ở trên lôi đài chính là hắn, thực lực Địa Vũ cảnh tam trọng thiên.
Lâm Nhược Hi thấy Sở Lâm Phong, rất muốn xông tới xem thương thế của
hắn ra sao. Bởi vì bộ dáng bây giờ của hắn quả thực rất dọa người.
Nhưng nàng lại bị Tư Mã Tĩnh Di kéo lại:
- Chờ Ngô trưởng lão giải quyết những người này rồi qua đó cũng không muộn!
- Hừ, một nơi nhỏ như vậy mà vẫn còn có gia tộc sống mái với nhau, khó có được a, khó có được!
Sau lưng Tư Mã Tĩnh Di, lão đầu tóc bạc kia nhìn lướt qua mọi người trong toàn trường, vẻ mặt rất khinh bỉ nói.
- Ngô trưởng lão, ở trong Lưu Vân Thành chỉ cần có cao thủ thì sẽ trở thành bá chủ một phương. Việc lập gia tộc là chuyện rất bình thường.
Chỉ là ở trong mắt của Ngô trưởng lão, đương nhiên sẽ không coi là gì
cả!
Tư Mã Tĩnh Di thản nhiên cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngô trưởng lão sau lưng rồi lại nói tiếp:
- Chỉ là Phủ thành chủ cũng không không thoát khỏi gia tộc này được, ta nghĩ hẳn ngươi cũng hiểu ý của ta a!
- Tiểu thư nói đúng, ta biết mình nên làm như thế nào!
Lão đầu cười cười, ra vẻ ta và ngươi đều hiểu.
Truyệ-n được dịch trực tiếp- tại iRE-AD-
- Đợi lát nữa để xem ngươi ra tay thế nào. Trong Phủ thành chủ đều nói
thực lực của Ngô trưởng lão cường hãn, thế nhưng đã lâu rồi ta chưa thấy ngươi xuất thủ qua a.
Tư Mã Tĩnh Di rất hy vọng hắn trực tiếp hạ thủ độc ác một chút. Kết
thúc sớm một chút, đương nhiên tiền đề là không được tạo ra nhiễu loạn
quá lớn, nàng còn có nhiều chuyện muốn nói với Sở Lâm Phong.
- Ha ha ha, tốt, hôm nay ta sẽ ra tay. Để tiểu thư mở mang tầm mắt.
Lão đầu cười ngạo nghễ, lại nói với mọi người:
- Ai là chủ sự của Lưu gia, lăn ra đây cho ta nói chuyện!
Thanh âm to rõ, giống như một thanh kiếm đâm vào trong tai của mọi
người, đau đến mức làm cho không ít người thực lực thấp lập tức ngã
xuống mặt đất, lăn lộn.
Lưu Nguyên Khải và ngưu đầu mã diện cũng không ngờ người của Phủ
thành chủ sẽ đến. Hơn nữa thực lực lại cường đại như vậy, trực tiếp đến
tìm mình.
- Không biết vị tiền bối này xưng hô như thế nào, tại hạ Lưu Nguyên
Khải, không biết đã đắc tội với tiền bối chỗ nào. Kính mong tiền bối chỉ rõ!
Cả người Lưu Nguyên Khải đầy vết máu, nói chuyện rất chậm thế nhưng
cũng rất cung kính. Ở trước mặt cường giả như vậy hắn phải cung kính a.
- Ồ, ngươi chính là Lưu Nguyên Khải sao? Tốt, tốt! Ngươi sắp chết
rồi, hiện tại có di ngôn gì thì cứ nói, đừng nói ta bất cận nhân tình mà không để cho ngươi cơ hội nói chuyện!
Lão đầu nói rất là kiêu ngạo cuồng vọng, cũng không có để người ở chỗ này vào trong mắt mình.
- Làm càn! Gia chủ Lưu gia ta há là tồn tại mà ngươi có thể tùy tiện vũ nhục?
Một khách khanh trưởng lão của Lưu gia đột nhiên quát, tuy rằng hắn
cũng sợ thực lực của lão nhân này. Thế nhưng người ở đây nhiều như vậy,
đối phương dù có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
- Phải không? Vậy trước tiên ta sẽ bắt ngươi khai đao, coi như là trả giá vì không tôn kính đối với lão phu!
Lão đầu kia nói xong, hai tay vung lên, trưởng lão Lưu gia cách xa hơn mười thước trực tiếp trôi lơ lửng lên ở trên không trung.
Ngay sau đó một tiếng vang thật lớn vang lên, thân thể tên trưởng lão Lưu gia kia trực tiếp bị phân tán. Tạo thành một màn mưa máu ở trên
không trung, bầu không khí hết sức kinh khủng.
Một chiêu, chỉ dùng một chiêu đã chém giết được đối phương. Hơn nữa
cự ly còn xa như vậy, thực lực như vậy quả thực là thứ mà mọi người mới
nghe lần đầu. Tất cả mọi người đều bị chấn động, bao gồm có cả Sở Lâm
Phong.
- Đây là thực lực của Địa Vũ cảnh tam trọng thiên sao? Cũng quá cường đại thật, khi nào ta mới có khả năng đạt được cơ chứ?
Trong lòng Sở Lâm Phong tự lẩm bẩm.
- Lâm Phong, thực lực này ở trong mắt của ta chỉ có thể coi như là
con kiến hôi mà thôi. Chỉ cần ngươi đạt tới Địa Vũ cảnh nhất trọng thiên là có thể có được thực lực như vậy. Chỉ là với tình huống hiện tại của
ngươi xem ra phải đột phá tới Huyền vũ cảnh lục trọng thiên thì ở trong
người ngươi mới có thể hình thành Địa tinh đan, đây mới là chuyện quan
trọng hiện tại.
Kiếm linh Nguyệt Nhi nói.
Sở Nguyên Phách không nghĩ tới lúc này mình lại gặp được một cường
giả lợi hại như vậy đến giúp đỡ mình, trong lòng hắn lập tức vui vẻ,
nói:
- Đa tạ ân viện trợ của tiền bối, trên dưới Sở gia vô cùng cảm kích!
- Ai cần ngươi cảm kích! Ta nể mặt tiểu thư nhà ta cho nên mới đồng ý giúp các ngươi. Đừng có lôi kéo tình cảm với ta, ngươi còn không xứng!
Thanh âm rất là cậy mạnh, căn bản không coi Sở Nguyên Phách vào đâu.
- Tiểu tử Lưu gia, hiện tại đến phiên ngươi, ta nói rồi, hôm nay ta
muốn ngươi chết, như vậy nhất định ngươi phải chết, ai cũng không thể
cứu được ngươi!
Cũng là vung hai tay lên, Lưu Nguyên Khải trực tiếp bay lên trên không trung:
- Không, không! Cầu xin tiền bối thủ hạ lưu tình, ta nguyện ý dâng
toàn bộ gia sản của Lưu gia, cầu tiền bối tha cho ta một mạng!
Trước mặt cường giả tuyệt đối, con kiến hôi không có quyền lợi gì.
Lão đầu này không lập tức chém giết Lưu Nguyên Khải mà lên tiếng hỏi Tư
Mã Tĩnh Di:
- Tiểu thư, người thấy thế nào?
Đạt được gia sản của Lưu gia có thể giải quyết được chuyện khẩn cấp
của Sở Lâm Phong, đây có thể nói là chuyện một công đôi việc. Đương
nhiên Tư Mã Tĩnh Di không có lý do gì không đồng ý.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên nhìn thấy Sở Nguyên Thanh cả người tản
mát ra tà khí. Từ nhỏ Tư Mã Tĩnh Di đã đọc nhiều sách vở, đương nhiên
nàng biết đó khí tức khi là tu hành Cửu Âm Huyết Trảo mới có.
Khẽ cau mày, nàng cả giận nói:
- Ở trong Lưu Vân Thành ta lại có người ác độc như vậy tồn tại sao?
Ngô trưởng lão, mau chém giết người Cửu Âm Huyết Trảo kia đi!
Chém giết người của Sở gia, đương nhiên Sở Lâm Phong không thể ngồi
yên không để ý đến. Tuy rằng Sở Nguyên Thanh tội ác tày trời, thế nhưng
dù sao cũng là Nhị thúc của mình. Khi lão nhân kia chuẩn bị chém giết Sở Nguyên Thanh, Sở Lâm Phong đã vọt tới trước mặt của hắn...