Sở Lâm Phong chuyển biến trong nháy mắt đã khiến
cho Lưu Lang trở tay không kịp, kiếm quang hai thước trên thân kiếm đã
làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.
Sở Lâm Phong không còn bao nhiêu tinh thần lực, đảo mắt đã bộc phát
ra công kích cường đại như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái.
Tinh Thần kiếm khí dài hai thước, uy lực bổ ra có thể so lực công
kích với Phong quyển tàn vân, Cuồng Sát Thập Tuyệt Trảm của Lưu Lang
trực tiếp bị phá đi, dễ dàng như lật bàn tay vậy.
Toàn bộ dư kình của Tinh Thần kiếm khí rơi xuống trên người Lưu Lang, thiếu niên ban đầu còn nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng, không ai bì
nổi này thoáng cái đã bị chém thành hai nửa, chết không thể chết lại
được nữa.
Mà lúc này thân thể của Tư Mã Tĩnh Di đáp xuống trước mặt Sở Lâm
Phong, thấy tình huống của Lưu Lang, trên mặt tuyệt mỹ của nàng hiện lên vẻ khó có thể tin được.
Một chiêu, một chiêu đã chém giết đối phương, đây chính là thực lực
của hắn sao? Như vậy từ lúc bắt đầu đã xảy ra chuyện gì, Tư Mã Tĩnh Di
có chút không rõ. Nàng dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía thiếu niên thần bí này.
Mà lúc này Sở Lâm Phong cũng không chịu nổi, sau khi bổ ra một kiếm
này, hắn cảm giác cả người mệt lả, nếu như lúc này có một Huyền vũ cảnh
nhất trọng thiên ở đây thì cũng có thể dễ dàng đánh bại hắn, thậm chí là chém giết.
Trong đầu hỗn loạn, sự vật trước mặt đều trở nên mơ hồ không rõ. Chỉ
là trong lòng thì lại hết sức rõ ràng, đây là Kiếm linh Nguyệt Nhi giúp
đỡ hắn.
Có thể làm cho trên thân kiếm xuất hiện kiếm quang dài hai thước, như vậy chí ít cũng phải là cao thủ Địa Vũ cảnh trở lên mới có thể làm
được. Ngay cả mình cũng không nhất định đã có thể làm được.
Thế nhưng người trước mặt kia lại làm được, mà hắn cũng chỉ có thực
lực Huyền vũ cảnh ngũ trọng thiên. Chuyện như vậy đã vượt ra khỏi phạm
vi hiểu biết của nàng, vì vậy cho nên nửa ngày trôi qua mà nàng cũng
không nói được một câu nào.
Trên lôi đài không có động tĩnh cũng không đồng nghĩ với việc nơi
khác không có, mọi người vây xem dưới đài đã coi Sở Lâm Phong là một
quái vật, là một quái vật rất đáng sợ.
Tỷ thí hai trận đã chém giết hai người, từ sâu trong lòng đã cảm thấy sợ hãi vị thiếu niên này.
Mà ở trên đài khách quý, Lưu Nguyên Khải cũng mắt hổ rưng rưng nhìn về phía lôi đài, từng bước một chậm rãi đi về phía lôi đài.
Trong ánh mắt kia tràn ngập vẻ tuyệt vọng khiến cho người ta nghĩ mà
sợ. Thế nhưng hắn không lỗ mãng giống như Thượng Quan Thương Hùng, uy
nghiêm của Phủ thành chủ không phải là thứ mà hắn có thể khiêu chiến.
Mọi người vây xem rất tự giác nhường ra một con đường cho hắn, nếu
như lúc này mà đắc tội với hắn, không thể nghi ngờ là đang tự mình tìm
cái chết.
- Lang nhi, chúng ta về nhà, phụ thân sẽ không để cho con chết một cách vô ích!
Không để ý tới thi thể đầy máu của Lưu Lang mà hắn trực tiếp bế lên.
Mà máu tươi trên người Lưu Lang liên tục nhỏ xuống, rất nhanh đã nhuộm
đỏ y phục của hắn.
Sau khi đi được hai bước hắn ngừng lại, lẳng lặng nhìn thoáng qua Sở Lâm Phong, sau đó mới rời đi.
Gia chủ Lưu gia rời đi, đương nhiên các đệ tử Lưu gia khác cũng rời
đi theo. Trong mắt mỗi người đều tràn ngập hận ý, mà đối tượng đương
nhiên là Sở Lâm Phong.
Trong ánh mắt tràn ngập cừu hận vô tận, nếu như ánh mắt có thể giết người thì không biết Sở Lâm Phong đã chết bao nhiêu lần rồi.
Sở Nguyên Phách thấy nhi tử chuyển bại thành thắng cũng không có một
chút vui sướng nào cả. Vẻ mặt lạnh lẽo bình tĩnh của Lưu Nguyên Khải như vậy đã khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Dùng sự hiểu biết của Sở Nguyên Phách đối với Lưu Nguyên Khải, đối
phương là một người có thù tất báo. Đối phương làm như hôm nay là sợ thế lực của Phủ thành chủ, nhưng sau khi rời đi. Ngày sau chính là sự trả
thù vô tận.
- Ông thông gia, lần này có thể con rể ngươi sẽ có phiền toái, hy
vọng đến lúc đó ngươi có thể giúp đỡ Sở gia ta vượt qua nguy cơ lần này.
Sở Nguyên Phách nói xong, trong lòng cảm thấy rất bất đắc dĩ.
- Lão Sở, ngươi yên tâm đi. Nhất định Lâm gia ta sẽ dùng lực toàn tộc để giúp đỡ ngươi. Không vì cái gì khác, là vì ta đã chấp nhận người con rể này.
Lâm Quyền nói rất thành khẩn, khiến cho người ta nghĩ hắn thực sự thật tâm giúp đỡ Sở gia.
Xảy ra chuyện như vậy, Tư Mã Tĩnh Di cũng có chút khó xử, Sở Lâm
Phong giết liền hai người, đã không có tư cách đứng ở trên lôi đài này
nữa.
Chỉ là trực tiếp bảo hắn đi xuống thì nàng lại cảm thấy đáng tiếc,
mặc dù nàng có thể trực tiếp dẫn hắn đi tới Thiên Long học viện, nhưng
lại thành ra xung đột với quy củ của gia tộc tỷ thí.
Thiên Long học viện chỉ tuyển chọn người trong top ba. Mà Sở Lâm
Phong không thể nghi ngờ là không có cách nào tiến vào trước ba được.
Khi Tư Mã Tĩnh Di đang do dự không biết nên xử lý chuyện này như thế nào thì Sở Lâm Phong đã lên tiếng.
- Tư Mã mỹ nữ, ta biết ngươi khó đưa ra quyết định. Ta sẽ rời khỏi gia tộc tỷ thí lần này!
Sở Lâm Phong nói rất kiên quyết, không có một chút do dự nào cả.
Ng---uồn: ir-ead.vn
Hắn biết tình huống của mình, tinh thần lực trong cơ thể đã tiêu hao hầu như không còn. Cho dù ở lại trên lôi đài thì trận kế tiếp cũng không có khả năng thắng lợi.
Tư Mã Tĩnh Di nhìn Sở Lâm Phong một chút, nàng biết hắn đưa ra quyết
định như vậy, một nửa nguyên nhân là vì mình. Tuy rằng tinh thần lực của hắn tiêu hao quá nhiều, nhưng cũng có thể hồi phục lại a.
Phủ thành chủ đưa ra quyết định, bất kỳ người nào cũng không dám phản bác, nhưng lại tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn. Cho nên sau khi đấu
tranh tư tưởng, Tư Mã Tĩnh Di gật đầu.
- Trận tỷ thí này Sở Lâm Phong thắng, nhưng bởi vì hắn làm trái với
quy tắc tỷ thí cho nên thủ tiêu tư cách, đồng thời cũng tiếp nhận nghiêm phạt của Phủ thành chủ. Chấp pháp trưởng lão, mời đưa hắn đi.
Hai vị lão giả đi tới trước mặt của Sở Lâm Phong, một người trong đó cười nói:
- Tiểu tử, đi thôi! Làm trái với quy tắc, nghiêm phạt không nhỏ đấy!
Mặc dù là nói với Sở Lâm Phong, nhưng thanh âm lại truyền vào trong
tai của mọi người rất rõ ràng, ý tứ chính là quy củ của Phủ thành chủ
không thể thay đổi, dù cho Sở Lâm Phong là một thiên tài thì cũng phải
đối xử bình đẳng.
Chỉ là Sở Lâm Phong lại thấy khóe miệng của Tư Mã Tĩnh Di hơi giật
giật. Lão giả còn lại kia gật đầu, hắn biết nha đầu kia lại đang sử dụng công phu truyền âm mà người khác không có cách nào nghe được.
Sau khi Sở Lâm Phong bị mang đi cũng chỉ còn lại có hai trận tỷ thí,
ba trận tỷ thí trước đó có thể nói là trận sau đặc sắc hơn trận trước.
Chỉ là phía sau đặc sắc cũng là kết cục vô tình.
Sở Lâm Nguyệt bị đào thải một cách vô tình trong trận thứ tư, may mà
không bị thương tổn. Người thắng nàng là một đệ tử ngoại tộc, thực lực
chỉ có Huyền vũ cảnh lục trọng thiên, không thể không nói vận khí của
hắn quá tốt.
Nếu như đổi lại là bất kỳ một người nào khác thì hắn cũng không có một chút khả năng chiến thắng nào cả.
Người thắng sau cùng là Nhị thiếu gia của Thượng Quan gia tộc, Thượng Quan Vô Tình. Thực lực Huyền vũ cảnh thất trọng thiên, dường như đối
thủ giao chiến với hắn không kiên trì được quá năm phút đồng hồ dã chủ
động nhận thua.
Bởi vì Sở Lâm Phong rút lui, một người vốn có thể tiến vào top ba bị
thủ tiêu danh ngạch. Chuyện hôm nay xảy ra quá đột nhiên, những người
tấn cấp còn lại đều bị tiêu hao tinh thần lực rất lớn. Vì vậy tỷ thí
phải dời tới ngày hôm sau.
Quyết định như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy công bằng, trong đó Công Tôn Hoằng là người cao hứng nhất, vốn hắn tưởng rằng mình đã không có hy vọng nào nữa. Thế nhưng không nghĩ tới lại xuất hiện cơ hội
chuyển mình.
Nhưng trong lòng của Lâm Nhược Hi lại không cao hứng nổi, Sở Lâm
Phong bị mang đi, nàng lại bất lực, cho dù có đạt được vị trí quán quân
cũng không có ý nghĩa.
Không có Sở Lâm Phong ở bên người, nàng tiến vào Thiên Long học viện
chẳng khác nào là đang chịu dày vò, so với như vậy còn không bằng không
đấu nữa thì hơn. Lúc này trong lòng nàng đã âm thầm hạ quyết tâm, tỷ thí ngày mai trực tiếp bỏ quyền là được.
Phủ thành chủ, trong một đại sảnh, Sở Lâm Phong đang ngồi ở trước một cái bàn từ từ thưởng thức bánh ngọt. Nghiêm phạt mà Tư Mã Tĩnh Di nói
chính là để hắn một mình nghỉ ngơi ở chỗ này.
Tình huống như vậy là chuyện mà bất kỳ kẻ nào cũng không nghĩ tới, Sở Lâm Phong cũng biết chuyện như vậy là không thể tưởng tượng được nổi.
- Mùi vị bánh ngọt của Phủ thành chủ ta ra sao?
Thanh âm của Tư Mã Tĩnh Di từ bên ngoài truyền đến.
- Nhanh như vậy đã tỷ thí xong rồi sao?
Sở Lâm Phong quay đầu lại hỏi.
- Ngươi có tính toán gì không?
Lúc này Tư Mã Tĩnh Di đi đến tới trước mặt hắn.
- Tiến vào Thiên Long học viện!
Sở Lâm Phong nói rất thẳng thắn, hắn biết Tư Mã Tĩnh Di có biện pháp.
Tư Mã Tĩnh Di trực tiếp ngồi vào phía đối diện của Sở Lâm Phong rồi cười nói:
- Ngươi đã bị hủy bỏ tư cách thì sao có thể tiến vào học viện được nữa chứ?
Sở Lâm Phong nhìn nữ nhân xinh đẹp mà lại thần bí ở phía đối diện một chút, lại cười nói:
- Làm phiền nàng cách xa ta ra một chút, không thì chuyện ngày đó sẽ
lại xảy ra. Hôm nay tình huống của ta không chịu nổi một chưởng của nàng đâu.
- Vì sao? Có phải ngươi có chuyện gì khó nói hay không?
Tư Mã Tĩnh Di lập tức tò mò hỏi.
- Nàng muốn biết thật?
- Đúng vậy!
- Để ta tiến vào Thiên Long học viện!
- Có thể, nhưng ngươi phải đồng ý với một yêu cầu của ta!
- Yêu cầu gì?
- Sau khi tiến vào Thiên Long học viện, trong vòng một năm phải tiến vào Ưu Đẳng tiểu đội.
- Ngươi cũng phải đồng ý một yêu cầu của ta. Lập tức cách xa ta ra một chút, ta sắp không khống chế được mình.
Sở Lâm Phong lập tức cảm thấy bụng dưới có một cỗ cảm giác khô nóng xông thẳng lên trên đầu, tràn ngập đầu óc của hắn.
Tư Mã Tĩnh Di còn chưa phản ứng kịp, chỉ là nhìn thấy đôi mắt đỏ như máu của Sở Lâm Phong, dường như nàng đã hiểu ra cái gì đó.
- Này, đừng tới đây!
Đáng tiếc là đã muộn, Sở Lâm Phong đã giống như một đầu ác ma trực tiếp nhào về phía thân thể nàng. . .