Kim Vân Điêu như mũi tên lao xuống, đảo mắt bay tới không trung vách núi, nhưng không đáp xuống, mà là không ngừng lượn quanh.
Không ít người sắc mặt hơi biến, Kim Vân Điêu này có khí thế kinh người, đặc
biệt hơn những Luyện Khí Kỳ tầng chín, thật là hô hấp liền cũng không
quá thông suốt, không khỏi quá vui mừng không cần chính mình đối mặt Kim Vân Điêu.
Phía dưới sau một tảng đá lớn, thanh niên mặc áo lam
thủ tinh quyền sáo, trong con ngươi có vẻ kiêu ngạo, chân mày hơi nhíu
lại: "Là nhận ra được có sát ý sao?"
"Vẫn còn quá cao!" một bóng
người thanh niên khác được cây đại thụ che chắn, cầm trường kiếm trong
tay, yên lặng tính toán một chút khoảng cách từ mặt đất tới Kim Vân
Điêu, lắc đầu một cái, bỏ đi ý niệm trong lòng.
Hai khối nham
thạch trong chỗ âm u, một thân hồng bào, chỉ lộ ra bóng người tay cầm
trường đao ánh mắt đỏ ngòm, căng thẳng nhìn Kim Vân Điêu.
"Thanh
Tước tỷ, nó là phát hiện chúng ta sao, làm sao không xuống?" Một bên
khác, Âu Dương Phỉ đứng bên cạnh Thanh Tước thì lại có vẻ hơi sốt sắng,
đặc biệt là nàng chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng chín, đối mặt khí thế Kim Vân
Điêu vô hình kinh người, hô hấp cũng nhanh hơn.
Thanh Tước phát
hiện, di chuyển thân thể, che trước người Âu Dương Phỉ, Âu Dương Phỉ chỉ cảm thấy khí thế vô hình của Kim Vân Điêu cũng tiêu tan đi.
"Không cần sốt sắng, nó chỉ là có tính cảnh giác cao thôi, còn chưa phát hiện
ra chúng ta, chờ một lát sẽ xuống thôi." Âu Dương Phỉ nhẹ giọng nói,
giống như một thợ săn kiên trì.
"Ầm!"
Một tiếng ầm ầm thật lớn nổ vang lên, vang ở trong tai mọi người.
Tất cả mọi người biến sắc, Kim Vân Điêu còn chưa xuống, vậy mà có người hành động!
"Này, là ai đánh rắn động cỏ?" Sắc mặt Lam Quân Hào giận dữ, lại chọn thời
điểm này lại ra tay, coi như miễn cưỡng có chân nguyên hộ thể bên ngoài, Kim Vân Điêu ở trên không trung khoảng cách khoảng ba mươi mét dù có
đụng tới, cũng không thể thương tổn được nó, ngược lại Kim Vân Điêu phát hiện mọi người mai phục, sẽ bỏ cái sào huyệt này.
Lần cơ hội nếu có sai sót, có quỷ mới biết có thể hay không có thể tìm được nó nữa.
Mọi người nhìn xem âm thanh bắt đầu từ đâu, đều muốn biết là con nít miệng còn hôi sữa nào ra tay.
"Thanh Tước tỷ, ngươi nhìn kìa!" Âu Dương Phi kêu thành tiếng, chỉ về phía dưới Kim Vân Điêu: "Nhanh quá!"
Chỉ thấy một bóng người áo xanh, lấy tốc độ nhanh đến mức làm người khác
không thấy rõ đang từ dưới hướng lên, xông thẳng về phía Kim Vân Điêu,
bóng người nhanh đến mức thậm chí ở giữa không trung xuất hiện ra tàn
ảnh, khoảng cách Kim Vân Điêu cùng mặt đất khoảng ba mươi mét, trong
phút chốc đã được rút ngắn.
Thanh Tước khẽ nhíu mày, tốc độ của
người này nhanh hơn nữa cũng vô dụng, chẳng lẽ có thể nhanh hơn được Kim Vân Điêu, hơn nữa nó là bá chủ trên không trong tử khí hạp cốc, thủ
đoạn đối phó người kia trên không trung dư sức.
Đúng như dự đoán, Kim Vân Điêu kêu một tiếng, hai cánh vỗ, lập tức bay lên khoảng mười
mét, đem khoảng cách kéo ra, đồng thời vỗ ra một cơn gió hình lốc xoáy,
bao phủ người áo xanh.
Thanh Tước lắc đầu một cái, người áo xanh
giữa không trung lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh ra, khó có thể thoát
khỏi cơn lốc xoáy này, lần này chỉ sợ là không chỉ bị thương, còn nguy
hiểm đến tính mạng, hắn quá lỗ mãng.
"A!" Âu Dương Phỉ lại là tiếng thét kinh hãi.
Bóng người áo xanh từ trong gió lốc nhảy lên thẳng, tốc độ không có chút
giảm, gió xoáy tựa hồ đối với hắn không có bất luận ảnh hưởng gì.
Càng đáng sợ chính là trong nháy mắt thế mà hắn lại nhảy cao hơn so với Kim Vân Điêu.
Hai bên trao đổi vị trí, vọt tới trên lưng Kim Vân Điêu, người áo xanh lấy một con dao bổ vào cánh.
"Ầm!"
Người áo xanh kéo Kim Vân Điêu không còn sức phản kháng với tốc độ nhanh nhất hạ xuống, rơi xuống sau một một ngọn núi nhỏ cách hơn trăm mét, biến
mất không còn tăm hơi.
Toàn bộ đều phát sinh trong tích tắc, động tác của thanh y nhân nhanh đến mức không người nào ở đây nhìn thấy rõ
hình dạng hắn, chỉ biết là một nam tử.
Sau khi đột ngột xảy ra, hoàn toàn yên tĩnh.Vô số người nhìn chăm chú phương hướng thanh y nhân rời đi, trố mắt ngoác mồm.
"Thanh Tước tỷ, ta không có xuất hiện ảo giác chứ?" Âu Dương Phỉ vỗ ngực mình: "Người kia là nhảy lên dùng một con dao đánh chết Kim Vân Điêu sau đó
mang đi!"
Một lát sau đó!
"A, không nghĩ tới là vị sư
huynh nội môn theo chúng ta tới đây chơi với chúng ta!" Lam Quân Hào đi
tới đỉnh vách núi, nhìn chằm chằm phương hướng thanh y nhân rời đi, khẽ
nở nụ cười.
Mọi người phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, ngoại môn sao có thể có tu sĩ Luyện Khí Kỳ nghiền ép Kim Vân Điêu như thế, đây
hẳn ở trong nội môn?
"Nhảy cao đến hơn bốn mươi mét, nghĩ đến là
dùng [Khinh Thân Thuật] hoặc [Ngưng Không Thuật] hoặc thuật pháp khác!"
Có người hiểu được lập tức nói ra.
Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có thể dùng thuật pháp, hành động vừa nãy của thanh y nhân cũng hợp với lẽ thường.
"Chuyện này thật quá mức rồi, người nội môn vậy mà lại tới tử khí hạp cốc cướp
nhiệm vụ, chúng ta phải đi Công Đức Đường đòi một lời giải thích!" Lập
tức có người bất mãn, tông quy tông môn, tử khí hạp cốc là nơi dành cho
đệ tử ngoại môn.
Kiếm tử Lý Tử Long nhìn chăm chú phương hướng thanh y nhân rời đi, trầm mặc không nói, một lúc sau đó quay người rời đi.
Huyết đao Hồ Hưng so với Lý Tử Long đã sớm rời đi không thấy bóng dáng.
Âu Dương Phỉ đẩy vai Thanh Tước một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì nói:
"Thanh Tước tỷ, ngươi có cảm giác hay không thanh y nhân này có chút
quen thuộc!"
Thân hình Thanh Tước hơi khựng lại.
Một người mặc áo tơ tằm thượng hạng, trên đó là hoa văn thanh trúc, hoa lệ nhưng cũng có phần đường nét rối loạn.
Cùng bóng người thanh y nhân giống nhau.
"Không thể nào?" Ngay cả Thanh Tước luôn trầm ổn cũng không nhịn được thốt lên.
Chu Ngư ở phía xa đang quan chiến, sửng sốt một lúc, quyển sổ cùng cây bút
đã rớt xuống đất lúc nào không hay, đột nhiên nhảy cae người lên, vận
dụng thân pháp, tới hướng thanh y nhân mới bắt đầu xuất hiện từ vị trí
kia.
Một mảng nham thạch vỡ vụn thành hình mạng nhện, chính giữa
có thể nhìn ra dấu vết hai chân, Chu Ngư cẩn thận đưa tay ra, nhẹ nhàng
đặt xuống nơi có dấu vết.
Bộp một tiếng, dấu vết bị lực tác động liền vỡ, giống như vỏ trứng gà dễ vỡ không thể tả.
"Không phải [Khinh Thân Thuật], cũng không phải [Ngưng Không Thuật]." Chu Ngư
khẳng định: "Đây thuần túy là dùng sức mạnh của thân thể nhảy lên."
"Hắc mã, hắc mã!" Cả người hắn trở nên hưng phấn: "Vị sư huynh kia chính là hắc mã a!"
"A!" Chu Ngư vỗ đùi, ảo não không thôi, giống như bỏ mất trăm điểm cống hiến: "Ta vậy mà không hỏi tên vị sư huynh kia!"
Loáng cái đã qua ba ngày, sự tình Kim Vân Điêu truyền ra tại Ngư Long Phong gây ra sóng lớn mênh mông.
Không ít người chạy tới Công Đức Đường, báo rằng có đệ tử nội môn xông vào tử khí hạp cốc, còn cướp đi nhiệm vụ đệ tử ngoại môn, yêu cầu tông môn đưa ra câu trả lời thỏa đáng.
Cuối cùng trưởng lão chấp sự Công Đức
Đường Tần Lập Phu phiền muộn không thôi, công khai sáng tỏ, cùng ngày đó không có bất kỳ đệ tử nội môn nào tiến vào tử khí hạp cốc, trận pháp
của hạp cốc hoạt động không có sai sót, cũng không thể tìm ra sai ở đâu.
Lời Tần Lập Phu vừa nói ra, cũng không làm phong ba dừng lại, không ít
người bàn luận tu sĩ Luyện Khí Kỳ không có khả năng một chiêu giải quyết Kim Vân Điêu.
Đặc biệt là đệ tử ngoại môn ở Ngư Long Phong không nhiều, tính ra cũng chỉ có mấy ngàn, nhưng điều tra cho tới bây giờ
cũng không có ai nói ra được thanh y nhân kia là ai, mọi người đối với
người bí ẩn này một chút ấn tượng cũng không có.