Thời gian thoáng một cái đến ngày mai, đồng thời cũng là ngày cuối cùng của ngoại môn Đại Tỷ Đấu.
Trên đài cao, không ít người chú ý đến chỗ ngồi mà mấy ngày ngày trước Tần
Lập Phu vẫn hay ngồi, nhưng ngày hôm nay lại không có ngồi, mà là đứng
cuối cùng ở bên phải.
Ở trung tâm chính là chín cái ghế ngồi được xếp theo hàng ngang, theo thời gian thì chín ghế ngồi đều có người ngồi vào, không biết có phải đài ở trên cao quá hoặc là bởi vì có sương mù,
mà ghế thứ chín có bóng người như ẩn như hiện, hình dáng cũng không thấy rõ ràng.
Nhưng vẫn có người có chút nhãn lực, kiến thức rộng rãi có thể đoán được đại khái người ngồi trên kia là ai.
Một người trong số đó được xưng tụng là có kiến thức rộng rãi, chính là Chu Ngư.
Chu Ngư đứng ở trên khán đài, vẻ mặt có chút khiếp sợ nhìn chín bóng người
trên đài cao, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ đây là tám vị phong chủ? Không có
khả năng đi, đây chỉ là một ngoại môn Đại Tỷ Đấu bình thường mà thôi."
"Người thứ chín kia là ai nhỉ, chắc không phải là tông chủ chứ?" Chu Ngư lắc đầu mạnh, suy nghĩ của mình cũng quá bình thường.
Thực ra Chu Ngư đoán không đúng, nhưng cũng gần đúng rồi.
Chín người trên đài cao kia, ngoại trừ tám vị phong chủ ra, người còn lại
chỉ có thân phận thấp hơn tông chủ một chút mà thôi, đó chính là Hình
Nguyên Thu đường chủ Chấp Pháp đường.
Tám vị phong chủ nội môn,
mục đích của ngày hôm nay tới đây chỉ có một, chính là quan sát xem một
chút ngoại môn Đại Tỷ Đấu, đệ tử mạnh nhất là ai.
Những đệ tử này biểu hiện quá kinh diễm, khiến cho các phong chủ có lòng ái tài chi
tâm, những phong chủ này còn có thể mời chào những đệ tử này gia nhập
vào phong (đỉnh núi) của mình.
Đương nhiên, nếu như có nhiều hơn
một vị phong chủ cùng coi trọng một đệ tử, thì phải xem năng lực thuyết
phục của vị phong chủ đó như thế nào nữa.
Lệnh Đông Lai thì lại
có tâm thái không giống như vậy, ngày hôm qua sau khi hắn đã thuyết phục Hoàng Thanh thành công thì hắn dự định ngày hôm nay không đến, mà tiếp
tục ở Thần Tiêu phong ngẩn người tiếp, có điều cuối cùng Hình Nguyên Thu phải đến Thần Tiêu phong, lôi hắn tới đây bằng được.
Hình Nguyên Thu truyền lời nói xuống, yêu cầu ngày hôm nay tám phong chủ đều phải
đến đầy đủ, Lệnh Đông Lai muốn phái đại trưởng lão Thần Tiêu phong là
Vương Thông đi thay hắn, nhưng lại bị Hình Nguyên Thu cự tuyệt.
Người ngạc nhiên nhất chính là Dư phong chủ, vừa nhìn thấy Lệnh Đông Lai xuất hiện thì, vẻ mặt khác lạ, vị phong chủ Thần Tiêu phong này những năm
gần đây, giống như đã bị mọi người lãng quên, không nghĩ tới ngày hôm
nay lại tới đây.
Cho tới nguyên nhân Hình Nguyên Thu tới đây, vốn dĩ ngoại môn Đại Tỷ Đấu là tông chủ giao cho hắn giám sát Ngư Long
phong tiến hành, lần thứ hai này cũng giống như những lần trước hắn nói
với Tần Lập Phu, hắn vẫn rất là nhàn rỗi.
Bởi vì ngày hôm nay đã
ngày cuối cùng của tám người mạnh nhất, trên sân cũng không chia làm
từng sân thi đấu nữa, mà chỉ còn lại một cái sân thi đấu được mô phỏng
mà thôi.
Kể từ sau khi biết được đối thủ của Thanh Tước là một
trong tam đại thiên kiêu, huyết đao - Hồ Hưng, Âu Dương Phỉ tuy ngoài
miệng không nói gì, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ lo lắng.
Thanh Tước vẫn thư thái, ngược lại còn nói với Âu Dương Phỉ: "Đã đến vòng tám người mạnh nhất rồi, gặp đối thủ mạnh cũng là chuyện đương nhiên mà
thôi, mỗi người cố gắng hết sức là tốt rồi."
Hoàng Thanh đứng bên cạnh hai người, gật đầu nói: "Không sai, Đại Tỷ Đấu không quan trọng,
mọi người bình ổn tâm tình là tốt rồi."
"Ừm, Thanh Tước tỷ nhất định sẽ thắng!" Âu Dương Phỉ giơ nắm đấm lên, tiếp sức cho Thanh Tước.
Hoàng Thanh là người đầu tiên vào sân, đối thủ của hắn là Trương Năng, nhìn
vẻ bề ngoài là một người rất ôn hòa, trước khi bắt đầu còn lễ phép hành
lễ đối với Hoàng Thanh nói: "Kính xin Hoàng sư huynh chỉ giáo!"
Lệnh Đông Lại ở trên đài cao nhìn xuống thấy Hoàng Thanh vào sân, mí mắt
giật một cái, sau đó liếc mắt nhìn Trương Năng, lại buồn bã nhắm mắt
lại, đối thủ có trình độ như thế này, không có bất ngờ gì xảy ra."Bắt đầu!" Trọng tài tuyên bố.
Trương Năng có binh khí là trường thương, mỗi một lần ra một thương, chân
nguyên ngưng tụ thành hình một đầu ngân long, uy lực cũng thuộc về loại
thượng thừa trong hàng ngũ Luyện Khí kỳ tầng mười.
Hoàng Thanh
cũng không có gấp gáp công kích, Trương Năng đối công mấy chiêu, chợt
nhận ra thực lực hai người có sự chênh lệch quá lớn, hắn căn bản không
thể công phá được phòng ngự của Hoàng Thanh, vì vậy chủ động nhận thua.
"Ngươi chắc là vẫn còn dư sức đúng không?" Hoàng Thanh tò mò hỏi, hắn còn đang muốn xem một chút tuyệt chiêu của Trương Năng là gì.
"Cũng còn
không ít, nhưng cuối cùng vẫn là thắng không được!" Trương Năng cười
cợt, thản nhiên nói: "Ngược lại, ban thưởng của ba vị trí đầu ta lại
không hy vọng, có vào được bốn vị trí đầu hay không cũng không khác gì
mấy."
Hoàng Thanh gật gật đầu, vị nhân huynh này đúng là nhìn rất thoáng.
Trận đấu vô cùng ôn hòa, có thể nói là không có mùi thuốc pháo, giao đấu
liền như vậy xong xuôi, vô sô người chờ mong Hoàng Thanh bại lại thất
vọng thêm lần nữa.
"Hắn lại có thể như vậy mà tiến vào tứ cường sao? Vậy cũng quá đơn giản đi!" Một thanh âm bất mãn vang lên trong khán đài.
"Đó là bởi vì hắn có vận may cứt chó, không gặp phải tam đại thiên kiêu, có điều trận kế tiếp sẽ không thoát được, nhất định sẽ không vào được ba
vị trí đầu đâu!" Một người khác đáp lại.
Trận đấu của Hoàng Thanh kết thúc, trận tiếp theo là của Thanh Tước cùng Hồ Hưng giao đấu.
Mọi người đối với trận này vô cùng chờ mong, tâm tình tăng cao.
Một bên là một đệ tử ngoại môn tu luyện thành [Huyết Đao Kinh] mà mấy chục
năm không ai luyện thành, từ đầu Đại Tỷ Đấu đến giờ, Hồ Hưng vẫn chưa
toàn lực ra tay, mỗi một trận đều ung dung thắng lợi, tất cả mọi người
đều muốn biết [Huyết Đao Kinh] mạnh bao nhiêu.
Một bên khác là
hắc mã của Đại Tỷ Đấu lần này, hiện tại lại được gọi là đệ nhất nữ đệ tử ngoại môn, kinh diễm có, lạnh băng có, tuy vừa bắt đầu không phải là
thân phận tuyển thủ hạt giống, nhưng thực lực kinh người, nàng lại có
thể ung dung thắng tuyển thủ hạt giống tổ thứ tư.
Giao đấu bắt đầu, mức độ ác liệt vượt qua sức tưởng tượng.
Mỗi một đao Hồ Hưng thi triển ra, trên sân đều xuất hiện một tia sương máu, hai người giao chiến khiến cho sương máu tràn ngập, mà ở trong huyết vụ đó, khí thế Hồ Hưng ngày càng mạnh, ánh đao xẹt qua, mặt đất xuất hiện
từng vết đao cắt dài khoảng năm mét.
Thanh Tước bị ép tới kiếm khí không ngừng thu nhỏ lại, chỉ có thể miễn cưỡng phòng thủ.
Đột nhiên, toàn bộ huyết vụ ngưng tụ lại một chỗ, biến thành một đầu huyết
long, trông rất sống động, huyết long bám vào trên đao Hồ Hưng, theo đao chém xuống, đao còn chưa đến, đao khí đã khiến cho nơi Thanh Tước đứng
lún xuống dưới.
Mọi người trên khán đài cũng hô hấp theo, một đao này ra sợ là Thanh Tước không thể thủ được.
Thanh Tước từ lúc bắt đầu giống như là thế hạ phong, không ngừng phòng thủ,
khí thế Hồ Hưng không hề suy giảm, mà trái lại không ngừng tăng lên, tạo thành một đao này.
Hoàng Thanh lại không có căng thẳng như Âu
Dương Phỉ và Chu Ngư, trước đây hắn đã nhìn thấy Thanh Tước xuất thủ,
biết nàng vẫn còn sát chiêu chưa thi triển.
Quả nhiên, dưới huyết long bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng bạc, như ánh sao cắt ngang qua bóng đêm ở phía chân trời vậy.
"Trảm tà!" Một âm thanh u lãnh mang theo sự tự tin vang lên.
Trảm long chi kiếm đánh vào bảy vị trí của huyết long, huyết vụ tan biến.
Coong!
Đao trên tay Hồ Hưng tuột khỏi, hắn kinh ngạc nhìn thanh đao trên đất.
Thanh Tước tay cầm kiếm khẽ run, sắc mặt trắng bệch, nàng vẫn luôn chờ đợi kẽ hở trong đao pháp của Hồ Hưng, đến lúc nàng chờ được thì, một đao này
của Hồ Hưng mang theo khí thế mạnh mẽ, bởi vậy nàng mới phá vỡ đao này
theo đó cũng tiêu hao chân nguyên cũng rất lớn.