- Ta cảm thấy Mục
giáo chủ rất tốt, không bằng gia nhập Tử Hà tông ta thì thế nào? Lấy
thực lực của Mục giáo chủ, ở Tử Hà tông ta cũng có thể có địa vị rất
cao.
Lời này khiến cho Mục Hồng Trần cảm thấy buồn cười, những người khác đều lộ ra thần sắc vô cùng đặc sắc.
- Tiểu tử tốt, lại dám trêu đùa bản giáo chủ.
Mục Hồng Trần điểm một ngón tay ở trên trán Phương Lâm, có chút hờn dỗi nói.
Phương Lâm cười hì hì nói:
- Mục giáo chủ cảm thấy đề nghị này của vãn bối thế nào? Gia nhập Tử Hà tông ta.
Mục Hồng Trần mỉm cười:
- Hay là thôi đi, năm đó ta và tông chủ của các ngươi cũng có một chút
mâu thuẫn, hiện tại cảnh còn người mất, trong mắt của hắn sợ rằng căn
bản không tha được cho ta.
Nói xong, Mục Hồng Trần có chút u oán
liếc mắt nhìn qua Hàn Lạc Vân, hắn lại chỉ mỉm cười, dường như tất cả
đều không có quan hệ gì với mình vậy.
Phương Lâm lại nghe ra được vài điều, có phần kinh ngạc nhìn Hàn Lạc Vân, không nghĩ tới vị sư phụ
này của mình cùng Mục Hồng Trần từng có một đoạn phong lưu?
Tuy rằng Mục Hồng Trần không có nói rõ, nhưng nhìn bộ dạng của Mục Hồng Trần u oán như vậy, lại giống như là bị người từ bỏ vậy.
Không chỉ có Phương Lâm, những người khác cũng liếc mắt nhìn Hàn Lạc Vân,
Dương Kiến Nghiệp vỗ nhẹ vào vai của Hàn Lạc Vân, trên mặt có vẻ nghiền
ngẫm.
- Sư phụ, hóa ra ngài và vị Mục giáo chủ này hóa ra là quen biết cũ.
Phương Lâm giả vờ kinh ngạc nói.
Hàn Lạc Vân thản nhiên nói:
- Đã từng có một đoạn giao tình.
Mục Hồng Trần hừ một tiếng, trở lại trong đám người của Huyền Âm giáo, không nói thêm gì nữa.
Lúc này, mọi người mới chú ý tới Dương Huyền Phong đứng ở bên cạnh Phương Lâm.
- Người này chính là Dương Huyền Phong của Càn quốc sao? Quả nhiên là uy vũ không tầm thường.
- Nghe nói thực lực của Dương Huyền Phong này chính là đệ nhất của Càn quốc, cũng không biết là thật hay giả.
- Bất kể như thế nào, người này là không thể khinh thường được.
...
Không ít người đều nghe nói qua về tên của Dương Huyền Phong, cũng nhận ra
Dương Huyền Phong, không người nào dám coi thường Dương Huyền Phong, dù
sao trong hạ tam quốc này, thiên tài trẻ tuổi thật sự dùng võ lực vang
danh tên tuổi cũng không có mấy người, Dương Huyền Phong vừa vặn chính
là một trong số đó.
Lúc này, Triệu Thần Cơ của Vân quốc, cùng với Mạnh Lãng Thiên của Mạnh quốc đều đang nhìn Dương Huyền Phong, trong
ánh mắt bọn họ tràn ngập ý chí chiến đấu.
Theo Triệu Thần Cơ và
Mạnh Lãng Thiên thấy, chỉ có Dương Huyền Phong thân là hoàng tử mới là
đối thủ của bọn họ, những người khác đều không lọt nổi vào mắt xanh của
bọn họ.
- Càn quốc, các ngươi còn có một người rốt cuộc có tới hay không?
Hoàng Như Long vô cùng bất mãn hỏi.
Hàn Lạc Vân mỉm cười:
- Tất nhiên sẽ tới.
- Hừ, thực sự thật là cao giá, để cho mọi người chúng ta chờ một người của Càn quốc các ngươi sao?
Hoàng Như Long nói.
Lời này vừa nói ra, những người khác cũng lộ ra vài phần bất mãn, Càn quốc
tới cuối cùng thì cũng thôi, nhưng Càn quốc còn muốn tới từng nhóm khác
nhau, điều này thật sự là coi thường bọn họ.
- Gấp làm gì? Cho dù chúng ta còn có một người không đến, với ta và Dương huynh cũng đủ để
ứng phó với thiên hài hai nước Vân quốc và Mạnh quốc các ngươi.
Phương Lâm chẳng hề để ý nói.
Lời này vừa nói ra, khiến cho tất cả mọi người ở đó lập tức yên tĩnh trở
lại, tất cả mọi người nhìn Phương Lâm và Dương Huyền Phong.
- Ha hả, cuồng vọng!
Trên mặt Triệu Thần Cơ hiện ra cười lạnh, trong mắt có vẻ âm trầm.
- Cũng không sợ gió lớn thổi lạnh đầu lưỡi sao?
Trần Vũ vô cùng khinh thường nói.
Liễu Vô Âm không nói gì, chỉ đặc biệt lạnh lùng liếc mắt nhìn Phương Lâm.
Mạnh Lãng Thiên, Hoàng Hạo Sơn cũng căm tức nhìn Phương Lâm, cảm thấy Phương Lâm thật sự quá điên, đơn giản là không xem thiên tài hai nước Vân quốc và Mạnh quốc bọn họ vào trong mắt.
Ngọc Tâm cười như không cười nhìn Phương Lâm, trong mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm, hình như cảm thấy Phương Lâm rất thú vị.
Dương Huyền Phong cảm thấy đau đầu một hồi, âm thầm nói với Phương Lâm:
- Ngươi vẫn nên khiêm tốn một chút, những người này không có một người nào kém hơn Lý Quan Tâm.
Phương Lâm bĩu môi:
- Ngươi xem thử ngươi đi, cảnh giới cao hơn ta, lá gan lại nhỏ hơn ta,
nếu đã tới, lại phải tỏ ra khí phách mới đúng, không thể khiến cho Càn
quốc mất mặt được.
Dương Huyền Phong im lặng, nói mạnh miệng
chính là tỏ ra khí phách sao? Nói mạnh miệng tuy rằng nhất thời thoải
mái, nhưng đợi lát nữa, nếu như bị người khác đánh bại, vậy những lời
ngươi nói mạnh miệng bây giờ đều sẽ biến thành trò cười.
- Hàn tông chủ, đệ tử của Tử Hà tông các ngươi trở nên tự tin như vậy từ khi nào?
Phiêu Miểu tông chủ Hạc Thiên Niên vừa cười vừa nói, chỉ có điều trong lời
nói lại dường như có vài phần xem thường đối với Tử Hà tông.
Hàn Lạc Vân thản nhiên nói:
- Nếu như không có tự tin, ai sẽ đến nơi đây nữa? Lẽ nào quý tông Trần Vũ lại không có tự tin sao?
Đối mặt với lời hỏi ngược của Hàn Lạc Vân, Hạc Thiên Niên chỉ cười ha hả, không có đáp lại.
- Chỉ có điều cuồng ngạo như vậy cũng cần phải có thực lực xứng đôi mới
tốt, bằng không người chỉ biết nói mạnh miệng sẽ không đứng vững nổi ở
chỗ này đâu.
Triệu Trấn Long cười lạnh nói.
Hàn Lạc Vân liếc mắt nhìn Triệu Trấn Long, lên tiếng nói:
- Triệu Trấn Long, trước kia có một vài chuyện hi vọng ngươi không quên.
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Triệu Trấn Long hơi biến sắc, nặng nề hừ một tiếng.
Phương Lâm biết Hàn Lạc Vân nói lời này là có ý gì, thê tử của Hàn Lạc Vân
cũng là mẫu thân của Hàn Ngâm Nguyệt cùng Hàn Hiểu Tinh bị hoàng thất
của Vân quốc hại chết, đây là mối thù không đội trời chung.
Lúc này, Hàn Lạc Vân không có lập tức đánh nhau với Triệu Trấn Long đã tính là tương đối kìm chế.
- Được rồi được rồi, nếu đến gần đông đủ, vậy cứ dựa theo lệ cũ đi.
Mục Hồng Trần đứng ra hoà giải, cười nói với mọi người.
Cái gọi là lệ cũ chính là bái tế anh linh của Hư Thiên giáo này, dù sao
cũng là tiến hành thi đấu ba nước ở trong địa bàn của người ta, cho dù
Hư Thiên giáo này đã đều đã tiêu vong không còn tồn tại, chỉ còn lại có
cảnh tượng đổ nát và thê lương, nhưng mỗi lần tới đây, lệ cũ bái tế anh
linh của Hư Thiên giáo vẫn được giữ lại.
Ngay lập tức, ở dưới sự
dẫn dắt của nhân vật lớn trong từng thế lực, mọi người đi tới trước sơn
môn của Hư Thiên giáo, nơi đây từ lâu đã không nhìn ra được sơn môn, chỉ có một khối bia đá cực lớn sứt mẻ vẫn đứng sừng sững ở trong đống đổ
nát.
Trên tấm bia đá đầy những những vết tích, vừa nhìn có thể
thấy được đó đều là vết kiếm, mà ở trên tấm bia đá còn có khắc hai chữ
lớn cổ xưa tang thương - Hư Thiên.
Cái gọi là bái tế anh linh
chính là bái tế tấm bia đá này, bởi vì đây thứ duy nhất còn tính là hoàn chỉnh do Hư Thiên giáo lưu lại.
Bái tế mặc dù chỉ là một nghi
thức, nhưng mấy vị nhân vật lớn này đều có chút nghiêm trọng, bọn họ
cũng không khinh thường chỉ bởi vì đây là một nghi thức.
Phương
Lâm nhìn tấm bia đá có hai chữ Hư Thiên gần như sẽ bị tàn phá bất kỳ lúc nào, trong lòng hắn dường như có cảm giác, hắn nghĩ đến Đan Thánh cung, đó cũng là tông môn cổ xưa từ vô số năm tháng trước, đã tiêu vong từ
lâu, cũng không biết hiện tại Đan Thánh cung còn lại cái gì nữa?
Sau khi bái tế tấm bia đá, mọi người trở lại quảng trường trên đỉnh núi, mà lúc này, các võ giả đến đây quan sát cuộc chiến tam quốc đều tập trung
lại, chờ đợi cuộc thi đấu ba nước bắt đầu.
- Nghe nói Càn quốc chỉ có hai người tới.
- Hình như Phương Lâm cũng mặt trong đó.
- Như vậy không phải là vô nghĩa sao?
- Ai biết được.
...
Cái gọi là thi đấu ba nước tất nhiên là do chín thiên tài của ba nước tranh đấu với nhau, không có quy tắc gì, có thể lựa chọn bất kỳ đối thủ nào.
Lúc này, ở bên phía Vân quốc lại có một người đứng dậy.
- Trần Vũ của Vân quốc khiêu chiến với Phương Lâm.