Mai Tử cẩn thận tiến tới, nhỏ giọng giải thích: "Tam Tiểu Thư, ở trong
phòng Hỉ Phúc không chịu được, vẫn không ngừng sủa, nô tỳ thấy chung
quanh không có người nào, cũng không còn nhiều người ở trong phòng, liền giao phó Diệp nhi trông chừng phòng ốc cho tốt, dẫn theo Hỉ Phúc ra
ngoài dạo một chút, ai ngờ lại gặp được Cung gia Đại công tử ở chỗ này."
Minh Phỉ cười nhạt: "Vốn là mẫu thân chỉ cho ngươi giúp ta nuôi chó, ta lại
để cho ngươi làm chuyện quá sức rồi, nếu như thế, về sau ngươi chỉ cần
chuyên tâm nuôi chó là được."
Đây là muốn nói, về sau Mai Tử cũng không có cơ hội tiếp xúc với những chuyện khác nữa rồi, nếu để lời này
nói cho nha đầu có tâm ý nghe, không biết sẽ đau lòng đến nhường nào,
nhưng Mai Tử lại thở phào nhẹ nhõm.
Minh Phỉ có lí lẽ của riêng
nàng. Mặc dù biết bây giờ mình quá yếu, ở trong mắt những ngườ ở đây,
chính là một chủ nhân không thể dựa vào, người ta tình nguyện làm nha
đầu trông chó cả đời cũng không nguyện ý làm nha đầu thân cận của nang,
để tránh dính vào vào mấy chuyện này nọ kia, nhứng chính mắt nhìn thấy
bản thân bị ghét bỏ thế này, rốt cuộc cũng thấy khó chịu.
Minh
Phỉ cùng Minh Ngọc mới vừa thay quần áo xong, liền thấy Kiều Đào gương
mặt hồng hồng đi vào nói Đại công tử đến xem hai vị tiểu thư.
Hôm nay Thái Quang Đình đi theo Thái Quốc Đống ra ngoài viện chiêu đãi
khách, loay hoay chân không chạm đất, mới vừa nghe nói chuyện như vậy
liền nhân cơ hội rảnh vội vã chạy tới, xác nhận tỷ muội hai người đều
không có việc gì xong, hung hăng mắng người hầu hạ chung quanh mãi, đặc
biệt là Chu ma ma bị mắng nhiều nhất. Chu ma ma không nói câu nào, chỉ
quỳ ở đó rơi lệ.
Thái Quang Đình quát lên: "Khóc cái gì? Ngày đại hỉ mà ngươi muốn tìm phạt sao?"
Minh Ngọc không đành lòng: "Không phải do Chu ma ma, nếu như không phải là
nàng chặn lại hơn phân nửa, nói không chừng muội cùng Tam tỷ tỷ sẽ phải
bị phỏng."
Thái Quang Đình cười lạnh: "Nhưng tai họa này cũng do nàng mà ra!"
"Người đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống. Chuyện này đã xảy ra
rồi, không tránh khỏi được, cũng không hẳn là lỗi của Chu ma ma." Minh
Phỉ cười khuyên hắn: "Ca ca còn phải đưa Nhị tỷ tỷ đấy, nơi này có ta
nhìn, huynh cứ thoải mái thôi."
Thái Quang Đình vùi đầu hung hăng uống một ngụm trà, đưa mắt lên nhìn tất cả nha đầu ma ma chung quanh,
ánh mắt đều mang theo hoài nghi, hắn cảm thấy không có một người nào có
thể yên tâm sử dụng. Phía trước cũng đã có người tới thúc giục, dù không yên tâm hắn cũng đành phải đi.
Minh Ngọc liền hỏi tới Chu ma ma
có bị phỏng hay không, đặc biệt tỏ ra đau lòng. Thế nhưng Chu ma ma lại
lôi kéo tay của nàng, khóc lên: "Tiểu thư tốt, là nô tỳ có lỗi với
ngài."
Minh Phỉ vội nói: "Mau thu nước mắt lại, ngày đại hỉ." Một đôi mắt lại nhìn chằm chằm Chu ma ma không chớp.
Làm được một bữa tiệc hỉ lớn thế này, Minh Nhã coi như là phong phong quang quang xuất giá rồi, danh tiếng Trần thị hiền lương có thể cũng dương
danh khắp Thủy thành sau khi hỉ sự hoàn mĩ kết thúc. Nhưng từ xưa tới
nay chuyện phát triển đúng theo quy luật, nếu có người hài lòng tất
nhiên có người thất ý, có rất ít trường hợp tất cả đều vui vẻ xuất hiện.
Nếu sau đó Tộc trưởng phu nhân không hề đơn độc tìm Trần thị nói chuyện,
nói xa nói gần nói nàng tài đức sáng suốt rộng lượng là chuyện tốt,
nhưng nếu như thiếp thất thứ nữ không để tâm dạy tốt, phóng túng qua
loa, thì chính là nàng không làm tròn trách nhiệm làm vợ làm mẹ, thì
trên tổng thể mà nói Thái gia sống hết sức sung sướng.
Nếu Tộc trưởng phu nhân đã lên tiếng, chuyện của Minh Tư liền không thể dối gạt được.
Thái Quốc Đống nghe nói chuyện Minh Tư làm ở chỗ bàn ăn xong, tức đến xanh
mét cả mặt mày, sai người mang Minh Tư đi hung hăng mắng một trận, lại
đòi dùng gia pháp. Minh Tư có bao giờ phải chịu uất ức như thế? Lập tức
khóc lớn không ngừng, giải thích nói đều là lỗi của Chu ma ma, là Chu ma ma cố ý trả thù nàng ta, làm hại nàng ta bị bêu xấu trước mắt mọi
người, cho nên nàng ta mới muốn dạy dỗ Chu ma ma, cũng không phải hướng
về phía Minh Ngọc tạt qua. Muốn nói Minh Phỉ đôi câu, rồi lại không tìm
được điều gì có thể nói.
Thái Quốc Đống mắng: "Dù là người dưới
thất lễ, ngươi cũng nên bẩm ngươi mẫu thân để người xử lý tiếp cũng
không muộn. Ngươi có biết, trước mặt khách nhân tùy ý đánh chửi tôi tớ
cũng là cực kỳ thiếu lễ độ hay không? Nữ hài tử nhà quan trọng nhất
chính là dịu dàng hiểu rõ đạo lý, ngươi xem những gì ta dạy ngươi thành
cái gì? Ngươi không canh kia sẽ làm phỏng người ta sao? Lòng dạ quá mức
ác độc! Mặt mũi của ta cũng gọi bị ngươi ném sạch sẽ. Nghe nói hôm qua
ngươi cũng đã làm ầm ĩ một lần ngay trước mặt khách nhân, mọi việc có
lần một lần hai nhưng không thể có lần ba, phải dạy dỗ ngươi một lần!"
Minh Tư khóc ròng nói: "Không phải là không ai bị phỏng sao?"
Thái Quốc Đống giận đến nói không ra lời, nạt cho nàng một cái: "Ý của ngươi là, phỏng người mới tính là có chuyện à?"
Trần thị lại vì Minh Tư cầu cạnh, nói nàng ta còn nhỏ không hiểu chuyện, về
sau lớn từ từ sẽ tốt. Minh Phỉ cũng thay Minh Tư cầu xin, nói nàng ta
chỉ là thất thủ, còn nói canh cũng không tính là nóng, Minh Ngọc cùng
nàng đều không có việc gì.
Minh Tư thấy Minh Phỉ thay nàng ta cầu cạnh, nghĩ đến nguyên nhân mọi chuyện chính là Minh Phỉ, làm sao lại
nén nổi, tại chỗ liền chỉ mặt Minh Phỉ mà mắng lên, nói Minh Phỉ mèo
khóc chuột giả từ bi, Minh Phỉ uất ức giải thích: "Tứ muội muội muội
hiểu lầm, chúng ta là tỷ muội, không thù không oán, ngươi không tốt đối
với ta có ích lợi gì?"
Minh Ngọc tức giận cắt ngang, nói một câu: "Tam tỷ tỷ, từ đầu chí cuối Tứ tỷ tỷ liền chuyên môn khi dễ tỷ, trước
mọi người mấy lần không cho tỷ mặt mũi, nói tỷ là sao chổi, tỷ nên nói
cho phụ thân mới phải, mà không phải thay tỷ ấy che giấu."
Minh
Tư giận dữ, quay đầu liền nhìn chằm chằm Minh Ngọc, trong mắt như muốn
tóe lửa. Minh Ngọc lui về sau một bước, trốn sau lưng Thái Quốc Đống:
"Phụ thân, ngươi xem, Tứ tỷ tỷ bình thường chính là hung dữ như vậy,
ngày đó tỷ ấy cũng là như thế." Thấy Minh Tư tỏ ra bộ chết cũng không
hối cải, Thái Quốc Đống mới vừa được khuyên giải xong, lửa giận lại phần phật dâng lên thật cao, đưa tay tát Minh Tư một bạt tai, phạt nàng ta
đến bên ngoài Từ Đường quỳ cả đêm, lại phạt cấm túc, chép Nữ giới một
trăm lần, chưa học xong thì không cho ra ngoài.
Tính tình Minh Tư nóng nảy khiến Thái Quốc Đống hết sức nhức đầu, hắn có chút giận chó
đánh mèo lên Trần thị, cảm thấy nàng không quản con cái cho tốt, nhưng
bởi vì Trần thị mới vừa lập được công, trước đây cũng mơ hồ đề cập với
hắn mấy lần là Minh Tư ương bướng khó dạy, do chính bản thân hắn nói
Minh Tư còn nhỏ, lớn lên sẽ tốt hơn, vì vậy lần này cũng không tiện nói
cái gì nữa.
Nhị Di Nương ngay từ kh đến đã đứng ở một bên nước
mắt lưng tròng nhìn Minh Tư, lại quỳ trước mặt Thái Quốc Đống cùng Trần
thị nhận lỗi, nói Minh Tư đều bị nàng ta làm hư, về sau nhất định nàng
ta sẽ nghiêm khắc dạy dỗ. Thái Quốc Đống mất mặt thật lớn vì chuyện này, trong lòng tức giận, nhìn nàng cũng không thuận mắt, phất tay áo tỏ ý
biết rồi.
Minh Tư nhớ tới ban ngày mình làm ra chuyện xấu xí, mất mặt, còn có mọi người đối với mình mắt lạnh cô lập lại đối với Minh
Phỉ, Minh Bội, Minh Ngọc nhiệt tình, lại nghĩ đến cho tới nay phụ thân
vẫn luôn không bỏ được mà sủng ái mình đến tận chân răng hôm nay cũng vì thế mà đánh nàng ta, còn trách phạt khiến về sau nàng ta không tài nào
ngóc mặt lên trước mặt mọi người được, không khỏi uất ức nhìn Nhị Di
Nương khóc lớn một hồi, lại đánh chửi nha đầu ma ma bên cạnh một lần cho bõ tức.
Từ lúc Trần thị ra tay tới nay, trong lòng Nhị Di Nương
đã sớm nghẹn thành ngọn lửa lớn rồi, chuyện hôm nay càng làm cho nàng ta không cách nào nhẫn nại nữa. Danh dự của cô gái quan trọng hơn bất cứ
điều gì khác, Minh Tư đã không còn nhỏ, lại là thứ nữ, hôm nay trước mặt mọi người làm ra chuyện xấu xí thế này, về sau muốn tìm một nhà khá giả chỉ sợ phải tốn công tốn sức.
Nhị Di Nương càng nghĩ càng hận,
càng nghĩ càng thấy Trần thị lòng dạ độc ác, không động thủ nữa thì quả
thật không còn đường sống, vừa hận Minh Phỉ cùng Minh Ngọc chắn lối của
Minh Tư. Không khỏi cắn nát răng ngà, dạy dỗ Minh Tư, nói:"Tuổi tác của
con không còn nhỏ, không thể không biết nặng nhẹ như những ngày lúc
trước nữa. Trước sau gì con cũng nên tuân thủ quy củ, nhất định phải
tuân thủ, đừng làm cho người bắt được sai lầm. Đừng bảo là con còn kém
một cái thân phận, dù là tiểu thư vợ cả mà không có danh tiếng tốt cũng
không có kết quả gì tốt đẹp. Mấy ngày nay con liền bình tĩnh ở trong
phòng suy nghĩ lại đi, nếu là không nghĩ cho thông suốt, đừng nói là phụ thân von không buông tha con, ta cũng sẽ không buông tha con!" Minh Tư
khóc đến chết đi sống lại, nói đều là Minh Phỉ Minh Ngọc hai tỷ muội cố ý trêu chọc nàng ta, còn có tiện tỳ Chu ma ma cố ý hại nàng ta lỡ tay,
làm ra chuyện xấu xí, nhất định đòi Nhị Di Nương đuổi Minh Phỉ ra, đánh
chết Chu ma ma hoặc là bán đi thì nàng ta mới hả giận.
Nhị Di
Nương chờ dụ dỗ Minh Tư thật tốt, trở về viện của mình, lại gọi nha đầu
ma ma ban ngày phục vụ trong bữa tiệc tới tỉ mỉ hỏi han, càng đưa ra kết luận chắc chắn là có người cố ý làm hại Minh Tư. Đêm qua mấy lần nàng
ta đi kiểm tra nhà kho, hôm nay lại loay hoay giống như như con thoi,
sớm mệt mỏi không chịu được, lại thêm phiền não trong lòng, nhắm mắt nằm ở trên giường lại không ngủ được. Miễn cưỡng chờ đến lúc sắc trời dần
tối, nghĩ đến ban ngày đánh nát bát khay chén cốc không ít sợ rằng phải
bồi thêm một khoản lớn, Minh Tư lại bêu xấu, phải dụ dỗ Thái Quốc Đống
cho tốt mới được, liền hỏi hai người Thải Bình Thái Tú Thái Quốc Đống đi đâu? Nghe nói vừa đi chính phòng, không khỏi đem lược đồi mồi trong tay hung hăng đập xuống đất. Thải Bình thận trọng lấy lòng nàng:"Di nương,
mấy ngày nay không phải trong phủ bận rộn sao? Có lẽ là lão ga muốn cùng phu nhân thương lượng chính sự đấy mà, chờ thêm hai ngày cho chuyện này kết thúc, không phải ngài sẽ lại tới sao? Ngần ấy năm như thế, lão gia
luôn luôn là người hiểu rõ ngài nhất. Dù là ban đầu Tứ di nương mới vừa
vào cửa, cũng không thể vượt qua ngài mà."
Nhị Di Nương trợn mắt
nhìn Thải Bình một cái:"Ngươi thì biết cái gì? Chắc chắn có âm mưu, hỏi
một chút ngày hôm qua bọn ăn mày thấy những người nào?" Cuộc sống nhiều
năm tranh đoạt cho nàng giác quan thứ sáu bén nhạy, chỉ bằng nàng ta
hiểu rất rõ Thái Quốc Đống, nếu như không phải là Trần thị có bí pháp gì cầm chân Thái Quốc Đống, thế nào có khả năng liền lưu lại tận ba đêm
chứ.
Nhị Di Nương ngồi ở dưới ngọn đèn, tay xoa lấy cằm, nhíu mày đẹp suy nghĩ vô số khả năng có thể xảy ra, càng nghĩ trong lòng càng
sợ. Nam nhân làm quan, thích nhất chính là thăng quan phát tài, Trần thị xuất thân quan lại thế gia, loại sự vụ mưa dầm thấm đất được không ít,
chỉ sợ là lợi dụng phương diện này bó buộc tâm tư Thái Quốc Đống.
Đây hoàn toàn là địa phương nàng ta thiếu sót nhất.
Nàng tự hỏi mặc dù là dung mạo tư thái, dụ dỗ nam nhân, quản gia quản lý tài sản, những thủ đoạn ở phương diện này khiến nàng ta dám cùng Trần thị
quyết tranh hơn thua, những năm này nàng cũng lợi dụng việc quản gia,
kiếm không ít tư lợi, ở bên ngoài mở ra mấy cửa hàng, buôn bán làm ăn
tốt lắm, có không ít kiến thức, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhân ở đại viện sâu trong phủ, chưa từng được chạm những thứ này, bàn về phương
diện này tới nàng ta thủy chung kém Trần thị một mảng lớn.
Nhị Di Nương đang phiền lòng, Thải Tú cười nói:"Di nương, nước nóng ngài dùng để tắm rửa đã đưa tới, hiện tại liền tắm rửa sao?"
Nhị Di Nương cau mày:"Đó là đương nhiên, mệt mỏi cả ngày, một thân hôi thối."
Một nha đầu mặc quần áo vải thô sức xách theo một thau nước nóng thật lớn
đi vào, hành lễ với Nhị Di Nương, từ từ rót nước vào thùng tắm sau tấm
bình phong, sau đó yểu điệu duyên dáng đi ra. Đây chính là Kiều Hạnh,
tuy đầu tóc rối bù, lại khó cản sức thanh xuân, đặc biệt là bộ ngực hoàn mỹ cùng vòng eo mảnh khảnh mềm dẻo, cặp mông tròn trịa, khiến Nhị Di
Nương thấy tức muốn bắn ra tia lửa, tự ti mặc cảm, không khỏi nảy ra
ghen ghét, hừ lạnh một tiếng, nháy mắt với Thải Tú.