Ban đêm, Minh Phỉ nghiêm túc canh giữ ở bên cạnh Minh Ngọc, bởi vì sợ
nàng còn nhỏ ngủ lộn xộn, sẽ quào loạn đụng trúng vết thương, đèn cũng
không dám dập tắt, trông coi đến lúc nửa đêm mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Hoa ma ma ở trong phòng Minh Phỉ là người lớn tuổi nhất, đã sớm tìm cớ đi
ngủ, chỉ còn lại Kiều Đào và một tiểu nha đầu tên là Diệp Nhi cùng nhau
canh giữ ở bên ngoài, thỉnh thoảng vào xem một chút. Hai người thấy hai
tỷ muội ngủ say sưa, cũng liền dựa lưng vào nhau bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Hôm sau mới giờ Mẹo ba khắc (cỡ khoảng 5 giờ 45 phút sáng), không đợi Kiều
Đào tới gọi, Minh Phỉ đã tự động giựt mình tỉnh lại, vừa định duỗi người một cái, đột nhiên phát hiện bên cạnh có một vật nhỏ mềm mềm nóng hổi,
định thần nhìn lại, thì ra là cái mông Minh Ngọc vểnh lên luồng ở trong
chăn gác trên gối đầu —— nàng ngủ vắt ngang, cho nên ngủ thẳng tới giữa
giường.
Minh Phỉ nhìn tư thế này của nàng, không khỏi đổ mồ hôi
lạnh toàn thân, kiểm tra tay của nàng trước, trong miệng trách cứ: "Làm
cái gì vậy? Lộn xộn đụng đến tay thì làm sao?"
Minh Ngọc lật
người ngồi dậy, nhắm nửa con mắt, chu cái miệng đỏ hồng xinh xắn, khóe
miệng mơ mơ màng màng cười: "Tam tỷ tỷ, là mu bàn tay đau, không phải là tay đau, muội không mơ hồ, muội nhớ rất rõ."
Minh Phỉ thấy nàng ngây thơ đáng yêu, không nhịn được nửa ôm lấy nàng ở trong ngực, hỏi "Tay còn đau không? Ngủ có ngon không?"
Minh Ngọc tựa đầu lên vai Minh Phỉ: "Không đau, thuốc kia không tệ. Đêm qua tỉnh dậy một lần."
Minh Phỉ biết phần lớn trẻ con đều đi tiểu đêm, cũng rất kinh ngạc tại sao
Minh Ngọc rời giường vậy mà nàng cũng không biết. Liền hỏi: "Tại sao
không gọi tỷ?"
Minh Ngọc cười nói: "Muội thấy tỷ ngủ ngon, sợ làm ồn tỷ, xung quanh đèn cũng sáng, muội liền tự mình xuống giường đi ra
phía sau giải quyết." Nàng tha thiết nhìn Minh Phỉ: "Tam tỷ tỷ, ngay cả
nha đầu muội cũng không có gọi."
Đây là muốn khen ngợi đây mà,
Minh Phỉ cười xoa xoa tóc của nàng: "Minh Ngọc trưởng thành, thật tiến
bộ, ca ca biết nhất định sẽ khen muội. Được rồi, nếu đã tỉnh thì rời
giường, tỷ tỷ đổi thuốc cho muội, chúng ta rửa mặt rồi đi thỉnh an mẫu
thân."
Minh Ngọc nghiêng đầu nhìn nàng: "Tam tỷ tỷ, lúc ngủ nhìn
tỷ rất không vui, nơi này nhíu lại." Nói xong cánh tay nhỏ bé bị băng
thành bánh chưng liền xoa lên chân mày của Minh Phỉ, có chút lo lắng
nói: "Muội nghe bọn nha đầu nói với Tam di nương, cau mày sẽ nổi lên nếp nhăn. Tỷ còn trẻ như vậy, nếp nhăn nổi lên thì làm sao bây giờ?"
Minh Phỉ "Xì" một tiếng bật cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, nhẹ nhàng cầm tay bánh chưng của Minh Ngọc: "Muội nhìn nhầm rồi."
Minh Ngọc hoài nghi nói: "Sẽ không á, muội còn gạt bằng cho tỷ nữa mà, nhưng muội vừa thả ra tỷ lại nhíu lại."
Dĩ nhiên Minh Phỉ biết trẻ con không nói dối, bởi vì tối hôm qua nàng mơ
thấy mẹ. Nhưng vô luận như thế nào nàng cũng sẽ không thừa nhận, chỉ qua loa nói sang chuyện khác: "Oh, tỷ ngủ như chết vậy sao? Muội làm loạn ở trên mặt tỷ mà tỷ cũng không biết?"
Minh Ngọc cười nói: "Đúng á, đúng á, ngủ còn sâu hơn heo nhỏ."
Minh Phỉ đưa tay cù ngứa nàng: "Lại dám cười tỷ là heo?"
"Tam Tiểu Thư, Lục Tiểu Thư tỉnh rồi ạ?" Kiều Đào bên ngoài nghe được hai
người ở bên trong cười đùa, vội vàng đứng lên chỉnh sửa qua loa một tý,
vén rèm ghé đầu đi vào xem.
Chỉ thấy Minh Phỉ nửa tựa vào đầu
giường, nửa ôm Minh Ngọc ở trong ngực nhỏ giọng nói chuyện, ánh đèn lờ
mờ chiếu lên đầu tóc đen nhánh của nàng một vầng sáng như đôi cánh, đôi
mắt lóe sáng như sao đêm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng đẹp đẽ mang theo chút trầm ổn cùng u buồn không hợp với tuổi tác.
Nghe tiếng động, Minh Phỉ đưa mắt lên nhìn Kiều Đào khẽ mỉm cười, tuy nụ cười rất
rực rỡ, nhưng đáy mắt lại thoáng ánh lên nồng đậm ưu thương. Dung mạo
của nàng vốn là tổng hợp kế thừa ưu điểm của Trương thị cùng Thái lão
gia, lại kết hợp với vẻ mặt cùng ánh mắt u buồn như vậy, làm cho lòng
người không khỏi cũng sinh ra ưu thương nhàn nhạt theo, không kiềm chế
được muốn bù lại cho nàng chút gì đó.
Kiều Đào ngây ngẩn cả
người, chỉ điều dưỡng hơn hai tháng, Tam Tiểu Thư vàng vọt gầy còm như
cây nhỏ mùa xuân,chớp mắt đâm chồi non, hé ra lộc xanh chói lọi! Nàng
gần như có thể khẳng định, Minh Phỉ sau khi lớn lên sẽ có vẻ đẹp rung
động lòng người.
Phòng ngoài truyền đến tiếng cốc cốc khe khẽ, tiểu nha đầu Diệp nhi vội kéo cửa ra một kẽ hở nhỏ: "Ai đó?"
Là Ngân Bình đứng ở bên ngoài.
Ngân Bình đè thấp giọng xuống, nhưng trên mặt lại không thể áp chế được nụ
cười: "Phu nhân phân phó, hôm qua Lục Tiểu Thư bị kinh sợ, tay lại bị
thương, Tam Tiểu Thư chăm sóc Lục Tiểu Thư cũng mệt mỏi, hôm nay không
cần qua thỉnh an, ngủ thêm một lát, điểm tâm cũng không cần qua dùng.
Phân phó phòng bếp nhỏ, tùy thời chuẩn bị sẵn thức ăn, lúc nào muốn
dùng, thì sai nha đầu qua nói một tiếng sẽ đưa tới."
Kiều Đào đã
ra đón, muốn kéo Ngân Bình đi vào ngồi, Ngân Bình từ chối nói: "Không
được, chớ quấy rầy các tiểu thư nghỉ ngơi. Phu nhân nơi đó bận rộn, ta
phải nhanh về hầu hạ." Chân cũng không dừng lại đi mất.
Kiều Đào
nghĩ thầm Trần thị kể từ khi gả tới đây, chưa bao giờ có nửa ngày nhàn
nhã, đột nhiên phân phó như vậy, chắc là đêm qua Thái lão gia tới ngủ
lại còn chưa dậy, nên cũng mừng thay cho Trần thị.
Minh Phỉ nghe Kiều Đào truyền hết lời, nhắm mắt lại một lát, chậm rì rì nói: "Minh Ngọc, muội còn muốn ngủ nữa không?"
Minh Ngọc lắc đầu: "Không ngủ, ngủ nhiều đến trưa không ngủ được."
Minh Phỉ cười nói: "Tỷ cũng nghĩ vậy. Không bằng ngồi dậy tỷ tỷ thay thuốc
cho muội, sau khi ăn điểm tâm xong, chúng ta ngồi đọc sách cùng nhau
được không?"
Kiều Đào nói: "Tam Tiểu Thư, hiếm có cơ hội ngủ thêm một lát, đêm qua người cũng không có nghỉ ngơi thật tốt, không bằng
người và Lục Tiểu Thư tiếp tục ngủ thêm một lát ạ?"Minh Phỉ lắc đầu
không chịu, bảo Kiều Đào đi xem một chút, nếu phòng chính truyền điểm
tâm thì cùng truyền luôn, ngàn vạn lần đừng làm phiền người ta nổi lò
hai ba lần.
Kiều Đào biết nàng sợ làm cho người ta lưu lại ấn
tượng lười biếng tham ngủ, sợ người ta ghét. Nếu thân mẫu vẫn còn thì
làm sao phải cẩn thận như thế? Kiều Đào âm thầm than thở một tiếng, căn
dặn Diệp nhi bất cứ lúc nào cũng phải nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, sai
tiểu nha đầu khác lấy nước ấm, tự mình động thủ hầu hạ hai tỷ muội rửa
mặt không đề cập tới nữa.
Căn cứ theo căn dặn của Thái Quang
Đình, Kiều Đào trước tách tóc Minh Phỉ ra, lộ ra vết sẹo màu hồng dài
hơn một tấc sau gáy, lấy thuốc mỡ thoa tỉ mỉ. Minh Ngọc kinh ngạc chăm
chú nhìn, càng không ngừng hỏi Minh Phỉ ra sao rồi, có đau hay không,
lúc ấy có khóc hay không.
Kiều Đào không kể chi tiết cho nàng,
chỉ cười nói: "Không có khóc, Tam Tiểu Thư dũng cảm lắm, một giọt nước
mắt cũng không rơi. Lục Tiểu Thư cũng phải đi theo Tam Tiểu Thư học một
tí."
Minh Ngọc nghĩ đến mình hôm qua lôi kéo Minh Phỉ khóc lớn, cũng có chút ngượng ngùng.
Kiều Đào chải song loa kế cho Minh Phỉ, trước buộc ruy băng màu xanh lá thêu hoa nghênh xuân màu vàng, để đầu ruy băng trong cùng đính trân châu nho nhỏ rũ xuống bên tai Minh Phỉ, lại dọc theo dưới đáy búi tóc cắm một
vòng hạt ngọc kết thành một vòng hoa, nhìn tương xứng với cái áo vàng
nhạt cái váy màu lục Minh Phỉ đang mặc, lúc này mới hài lòng gật đầu.
Minh Phỉ tự xem một lần, bởi vì cảm thấy mấy ngày nay trong nhà có việc
mừng, phải ăn mặc trang trọng hơn một chút, nên bảo Kiều Đào lấy đôi
giày gấm thêu đỏ thẩm Trần thị cho nàng kia ra mang vào.
Minh
Ngọc thấy đẹp mắt, la hét nhất định phải ăn mặc giống như Minh Phỉ. Tóc
của nàng ngắn lại không dày, Kiều Đào và Minh Phỉ cùng nhau cố gắng, hao hết hơi sức mới chải cho nàng cái đầu giống như thế, chỉ là quần áo
không tìm được đồ thích hợp như vậy. Nàng tới đây gấp, tối hôm qua chỉ
mang tới có ba bộ, cố lắm chỉ dùng được một cái áo vàng nhạt phối với
cái váy màu lam, giày thì trái lại tìm được đôi giống vậy.
Minh
Ngọc bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nói trong phòng nàng cũng có quần áo giống
vậy, tại sao không đi lấy. Minh Phỉ cười ngắt nhẹ mũi của nàng: "Bởi vì
đây là phòng của tỷ tỷ á, không để nhiều quần áo của muội như vậy. Với
lại, viện của muội cách xa nơi này, Chu ma ma lại bị thương, không ai
trông coi, sai người ta đi tìm tới đây chẳng phải mặt trời cũng lên thật cao rồi à? Không bằng đổi sợi dây cột tóc được không?"
Minh Phỉ
cùng Kiều Đào vùi đầu tìm nửa ngày mới tìm ra hai sợi ruy băng màu lam,
nhưng phía trên lại không thấy thêu hoa, cũng không đính trân châu rũ
xuống. Miệng Minh Ngọc vểnh lên thật cao, Minh Phỉ liền tự tay cài hai
đóa trâm hoa rũ xuống cho nàng, cũng thật không tệ.
Lúc này tiểu nha đầu báo lại nói Chu ma ma tới.
Minh Phỉ bảo người gọi bà ấy đi vào, trên mặt mang theo nụ cười, lẳng lặng
quan sát khuôn mặt của Chu ma ma. Chỉ thấy khuôn mặt Chu ma ma còn sưng, sắc mặt cũng có chút tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy Minh Ngọc thì trong
đôi mắt chợt sáng lên.
Có lẽ là thật sự đau lòng Minh Ngọc nhỉ?
Minh Phỉ suy nghĩ trong lòng, nhiệt tình chào hỏi Chu ma ma, hỏi han ân
cần, lại để cho Kiều Đào gói một lượng bạc cho bà ấy: "Ma ma đi mua một
chút thức ăn ngon, sớm khôi phục thân thể chăm sóc Minh Ngọc thật tốt.
Hôm qua làm phiền bà giúp đỡ."
"Là nô tỳ không có bản lãnh." Trong lòng Chu ma ma cảm động, đứng ở nơi đó ôm Minh Ngọc muốn khóc lại không dám khóc.
Minh Phỉ sợ bà khóc, vội gọi bà ở một bên nhìn mình thay thuốc cho Minh
Ngọc. Lúc này Mai Tử mang đôi mắt sưng đỏ ôm Hỉ Phúc tới, rụt rè đứng ở
trong góc nhỏ nhìn Minh Phỉ đổi thuốc cho Minh Ngọc, cũng không dám tiến lên.
Kiều Đào cau mày nhìn Mai Tử một cái, trầm giọng nói: "Tại sao lúc này mới đến?"
Mai Tử ngập ngừng nói: "Hỉ Phúc đêm qua làm ầm ĩ, lúc trời sáng, muội không chịu đựng được ngủ quên." Ngụ ý là nàng ta trông coi Hỉ Phúc cả đêm,
ngủ không được ngon giấc, cho nên tới trễ.
Hóa ra nàng ta nghĩ
chỉ có một mình nàng ta là chịu khổ đấy? Kiều Đào cười lạnh một tiếng,
không hề để ý tới nàng ta nữa, tự chạy đến bên cạnh Minh Phỉ xem vết
thương Minh Ngọc bình phục như thế nào.
Minh Phỉ chỉ lo cúi đầu
thoa thuốc lên tay Minh Ngọc, nghe Minh Ngọc thỉnh thoảng hít khí liền
an ủi trêu chọc nàng mấy câu, lại thỉnh thoảng dạy Chu ma ma lúc thay
thuốc phải chú ý những gì, Minh Ngọc không thể ăn cái gì vân vân. Từ đầu đến cuối ngay cả nửa ánh mắt cũng không nhìn Mai Tử, giống như trong
phòng này hoàn toàn không có người như vậy.
Mai Tử cắn cắn môi,
thả Hỉ Phúc xuống. Hỉ Phúc rơi xuống đất, trước tiên bốn cái chân ngắn
giang rộng ra, duỗi lưng một cái mới tung tăng đi về phía Minh Phỉ, cọ
chân Minh Phỉ hai cái, nằm ở trên giày Minh Phỉ.
Minh Phỉ thoa thuốc lên tay Minh Ngọc xong, mới cười nói: "Hỉ Phúc này thật là không sợ người lạ."
Chu ma ma lấy lòng nói: "Mèo này chó này vân vân, có linh tính nhất, người
nào thật lòng đối tốt với nó, nó đều biết hết. Tam Tiểu Thư thiện tâm,
đương nhiên nó sẽ thân cận với người."
Minh Phỉ cười nói: "Đúng
thật, ngày trước ta có nuôi một con chó, mặc dù không có xinh như Hỉ
Phúc, nhưng thông minh nhất, còn cứu mạng của ta."
Kiều Đào mang
theo mấy phần kiêu ngạo, nói cho đám tiểu nha đầu trong phòng nghe:
"Đúng đó, sau này con chó kia thất lạc, Tam Tiểu Thư còn chi ra năm
lượng bạc cho người quen đi tìm. Mọi người đều khuyên nàng nói, con chó
kia cũng chỉ là con thổ cẩu thôi, mất thì mất thôi. Tam Tiểu Thư lại
nói, mặc dù chỉ là con chó, nhưng nó đi theo nàng hai năm, lại từng cứu
mạng của nàng, nàng làm sao cũng phải tìm nó về. Tam tiểu thư chúng ta
là người thiện tâm nhất, ai thật lòng đối tốt với nàng, nàng sẽ thật tâm đối tốt với người đó." Nói xong liếc Mai Tử một cái, chỉ thấy Mai tử ở
một bên cúi đầu rũ mắt, gương mặt đần độn, trong lòng liền dâng lên mấy
phần ghét bỏ.
Diệp Nhi tới nói: "Phu nhân nơi đó truyền điểm tâm."
Kiều Đào vội đi tới thấp giọng hỏi: "Lão gia đi rồi sao?"
Diệp Nhi lắc đầu: "Không nhìn thấy."
Thì ra ở chỗ này dùng điểm tâm. Kiều Đào tiếc nuối chạy đến phía trước cửa
sổ ghé đầu liếc mắt nhìn, thầm nghĩ hiếm có được cơ hội này, tại sao phu nhân không chịu để cho tỷ muội Minh Phỉ cùng dùng điểm tâm, cũng nhân
cơ hội để lão gia trông thấy Tam Tiểu Thư chứ? Cứ để như vậy chẳng quan
tâm, đây coi như là chuyện gì vậy chứ?