Ngày thổ thần năm ấy, hắn mười bốn tuổi. Hắn đi theo một đám đồng học
dạo phố chơi đùa, thuận tiện nhìn thử một chút hình dáng thẹn thùng của
các tiểu thư khuê tú khó có khi ra ngoài hóng gió. Người ta nói mắt thấy mới là thật, tai nghe là giả, nếu muốn biết tiểu thư nhà ai dung mạo ra sao thì phải nắm cơ hội này đi nhìn kỹ một chút mới đúng.
Ngày
này là lúc mọi người đều vui vẻ, bình thường sẽ mặc quần áo tốt nhất của mình. Hắn cũng không ngoại lệ. Sáng sớm mới ngủ dậy Tử Lăng đã chuẩn bị y phục thật tốt cho hắn. Hồng Mai hầu hạ hắn thay chiếc áo dài màu lam
có cổ thêu cành hoa sơn trà uốn lượn sáng bóng, eo mang dây hình vân hoa điểu nạm vàng ngọc, treo bên dưới là hình một con tỳ hưu bằng vàng,
trên đầu cài trâm tử kim nhỏ, lại nhét cây quạt vào tay hắn, cầm gương
cho hắn soi, Tử Lăng đứng kế bên và Tử La đến đưa điểm tâm đều đột nhiên đỏ mặt.
Hắn tinh mắt thấy Hồng Mai nhân lúc hắn không để ý,
hung hăng trợn mắt hai người kia. Sau đó cười giỡn hì hì với hắn, nhất
định bắt hắn phải ăn cháo điểm tâm. Hắn cười đồng ý nàng. Hắn biết hành
động lần này của Hồng Mai cũng chỉ là thị uy với hai người ấy, chứng
minh mình sủng ái nàng. Nhưng vậy thì sao? Hồng Mai ở cạnh hắn đã nhiều
năm, từ nhỏ đã theo hắn, không có công lao cũng có khổ lao, huống chi…
Hắn nghĩ đến đây, bỗng nhiên tâm tình không tốt. Coi như cho nàng một cơ hội cuối cùng.
Sắp đến giờ hắn chuẩn bị đi, Hồng Mai bất ngờ
ganh ghét, nức nở nói: “Dáng dấp công tử gia như thế này không biết là
được gia đình nào coi trọng. Tương lai tụi nô tỳ như chúng ta cũng không biết sẽ rơi vào kết quả gì.”
Hắn nhíu mày, nói: “Những gì ngươi
làm vì ta, ta đều nhớ cả. Tốt hay không tốt, trong lòng ta tự có tính
toán.” Chỉ mong nàng nghe hiểu được ý tứ của hắn. Người bên cạnh hắn
không nhiều lắm, có thể trở thành người trong lòng hắn càng ít hơn, hắn
luôn cố gắng giữ lại phần thích này.
Hồng Mai nghe, không khỏi
vui mừng, rồi lôi kéo hắn nói xấu Tử La: “Mấy ngày nay nô tì phát hiện
nàng không có ở trong phòng mình, giống như thích chạy tới phía bên kia. Nếu đã không đồng lòng với chúng ta, sao không tìm cách xử lý nàng đi?”
Trong lòng hắn bực dọc vô cớ. Nếu không phải Tử La nhắc nhở, để cho hắn tận
mắt thấy Hồng Mai, người hắn tin tưởng thân cận nhất, hạ thuốc vào trong đồ ăn nước uống của hắn, làm sao hắn lại không tin nàng mà lại tin Tử
La? Ai đúng ai sai, trong lòng hắn rõ ràng, nàng vẫn không biết hối cải. Hắn cười nhạt nói: “Không bằng không chứng, đừng nói lung tung! Ta
thích thức ăn nàng ta nấu.”
Cho đến lúc nhìn thấy một đám đồng
học, nhìn thấy bạn tốt Thái Quang Đình, tâm tình của hắn mới đỡ hơn.
Thái Quang Đình nói cho hắn biết hôm nay muội muội nuôi dưỡng ở nông
thôn của mình trở lại, hắn thật tò mò nữ hài tử khắc chết tổ mẫu và mẫu
thân trong truyền thuyết sẽ như thế nào? Nếu tính như vậy, chẳng phải
tính ra hắn còn đáng sợ hơn nàng? Mẫu thân của hắn, tổ phụ, tổ mẫu có
phải cũng xem như bị hắn khắc chết không? Tất nhiên là không phải. Hắn
xì mũi xem thường.
Thì ra Tam tiểu thư Thái gia vẫn là một nha
đầu bị rụng hai cái răng cửa, vừa gầy vừa lùn, thế nhưng có một đôi mắt
hạnh vừa đen vừa sáng, nhìn rất có sức sống, ngũ quan cũng tinh xảo, nụ
cười dịu dàng, nhìn có vẻ thận trọng, thật ra cũng không lúng túng, căn
bản không lộ ra bộ dáng rụt rè giống như từng sống ở nông thôn. Hắn có
chút ngoài ý muốn, nhưng lại cảm thấy nàng vốn dĩ đã là như vậy, thấy bộ mặt đại nha hoàn bên cạnh nàng khẩn trương giấu nàng ra phía sau, trong mắt nàng toát lên vẻ vui tươi nghịch ngợm, hắn cũng muốn cười. Nhưng mà chỉ là một tiểu nha đầu thôi, sẽ như thế nào?
Về đến nhà, chỉ vì hắn khen một câu ddlequydon.um-um Tử La nấu ăn ngon, Tử La bị Hồng Mai
bới móc đánh một bạt tay, lệ ngập tràn trong đôi mắt nhưng Tử La cứng
rắn chịu đựng không nói lời nào, không hề van xin. Sau đó Hồng Mai đưa
cho hắn một ly trà, lại xuất hiện cái mùi đặc biệt đó. Hắn không có biểu cảm ói nước trà lại trong chén, nói mình không muốn uống.
Đêm
đó, lúc Hồng Mai thêm hương dùng nhiều vật đặc biệt khác. Hắn đạp Hồng
Mai xuống giường, mượn cơ hội nổi giận với Hồng Mai. Hồng Mai bị Nhị
thẩm nương “công chính nghiêm minh” cho người kéo đi, nàng biết rõ nàng
gặp phải chuyện gì, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn, lặng lẽ rơi lệ. Hắn nhàn
nhạt nhìn nàng cười, Hồng Mai rùng mình. Hắn phải cám ơn nàng. Không
phải lần đầu tiên hắn bị phản bội nhưng cảm giác lần này thật không
giống. Không giống chỗ nào? Không nói ra được nhưng dù sao vẫn không
muốn thử thêm lần nữa.
Sáng hôm sau hắn mới rời giường, Tử La
báo cho hắn, Hồng Mai không còn. Hắn cười nói nhẹ nhàng, thấy dáng vẻ
kinh hoàng của Tử La, hắn biết hắn cười làm nàng sợ. Cái này có gì ngạc
nhiên? Chẳng lẽ khóc? Dĩ nhiên là phải cười rồi.
Thái Quang Đình rất thương muội tử mới về nhà Thái Tam tiểu thư, quấn hắn muốn chó Mẫu
Đan. Đây không phải là chuyện lớn. Hắn và Thái Quang Đình luôn giao hảo, không giấu nhau chuyện gì, tự nhiên muốn thoả mãn tâm nguyện của bằng
hữu. Chuyện lớn nhỏ trong nhà Thái Quang Đình đều kể hắn nghe, hắn nảy
sinh chút hứng thú với tiểu cô nương này, nghe người bên cạnh kể chuyện
xưa, chia sẻ vui buồn với họ, giúp đỡ người ta bắt mèo quấy rối, nhìn
người ta gà bay chó sủa, mình cũng không giống vậy.
Hắn không
ngờ chó Mẫu Đan lại được gọi “Hỉ Phúc”, nghe hắn liền muốn cười. Đây
không phải gọi “nàng dâu” sao? Có lẽ vì biết một ít chuyện, lần này thấy Thái tam tiểu thư, đã cảm thấy nàng và lần gặp đầu tiên khá là bất
đồng, đồng chung cảnh ngộ.
Chân chính để hắn biết Thái tam tiểu
thư bất đồng gì với người khác là hắn thế nhưng thấy nàng muốn giết
người, rồi lại mềm lòng, khiến bản thân bị cắn ngược lại một cái. Hắn
dùng lực lượng lớn nhất của mình trợ giúp nàng, khi hắn nói những lời
nói đáng sợ kia thì nàng chỉ lẳng lặng nghe, an tĩnh đi làm theo lời
hắn, thương lượng với hắn tiếp theo nên làm gì. Làm xong việc đó, hắn có cảm giác thoả mãn kỳ lạ, giống như nàng là một cánh tay khác của mình,
có thể hiệp trợ mình hoàn thành nhiệm vụ người khác không thể hoàn
thành. Hắn nghĩ, nữ hài tử như vậy sau khi lớn lên sẽ ra sao? Mặc dù lúc ấy xem thường nàng đã mềm lòng trong chớp mắt nhưng hắn lại cố tình ưa
thích lúc mềm lòng của nàng. Từ đó cảm thấy nhìn nàng thuận mắt hơn
nhiều. Hắn biết rất nhiều chuyện của nàng, biết nàng đứng vững bước
chân, chung đụng với kế mẫu cũng tốt, biết nàng rõ ràng rất lợi hại,
biết nàng mạnh vì gạo, suy nghĩ chu toàn, giỏi bảo vệ mình và muội muội. Hắn thường cảm thấy nàng rất lợi hại, lợi hại hơn nhiều so với người
cùng tuổi. Nha đầu này rất đặc biệt, lúc nữ nhân kia muốn tìm một mối
hôn sự cho hắn, bỗng nhiên hắn nghĩ, nếu là nàng, hắn sẽ không tính
toán, tối thiểu có thể thương nàng như muội muội, nàng cũng rất nóng
tính, chắc chắn sẽ không phản bội mình như Hồng Mai, hai người nhất định có thể sống chung rất hoà thuận.
Hắn thích đi Thái gia, tất
nhiên là vì đi học cho giỏi, không cần quan tâm vấn đề ăn uống, nhưng
hơn nữa là muốn được hưởng chung cảm giác muội muội thương yêu tôn kính ỷ lại của Thái Quang Đình. Nàng làm gì cũng tốn nhiều
thời gian, ăn ngon vô cùng, mỗi khi thấy mắt nàng cười trước mặt Thái
Quang Đình như trăng rằm, hắn sẽ nghĩ, nếu mình cũng có một người thân
móc tim móc phổi ra đối với mình giống vậy thì tốt biết mấy? Nhưng đệ
muội hắn vĩnh viễn sẽ không quan tâm hắn như thế, Có lẽ cái gì họ cũng
không biết, nhưng có liên quan gì đâu? Tóm lại bọn họ không chung đường
với hắn.
Nàng rất tốt với Lý Bích, có khi sẽ len lén nhìn Lý
Bích, không hề thẹn thùng, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt nghiêm nghị, môi
mím chặt. Người khác nhìn qua thì thấy nàng luôn khẽ cười, mắt như vầng
trăng sáng, nhìn tựa như rất vui vẻ, trên thực tế hắn biết trong mắt
nàng nửa điểm vui vẻ cũng không có. Hắn biết tình cảnh thật sự của nàng
cũng không vui vẻ như bên ngoài, mệnh cứng rắn trong truyền thuyết sẽ là chướng ngại lớn nhất trong đời nàng, theo nàng suốt cả đời. Nàng đang
tính toán cho mình, đang kiếm đường thoát cho bản thân.
Hắn hơi
xem thường ánh mắt của nàng, Lý Bích ấy… nhìn qua là người thô kệch,
trên thực tế nửa điểm nhu hoà cũng không có, chỉ sợ biết nàng biết giết
người hoặc có ý định giết người, cũng sẽ bị hù đến tiêu chảy ra quần
(dạ.. bác tác giả viết thế nha), cảm giác trời đất không tha. Hắn rất
lấy làm lạ, tại sao trước nay nàng chưa từng cân nhắc về hắn?
Truy Phong không có chỗ ở, chó này đắc tội quá nhiều người, nếu là hắn đi
vào kinh chỉ có một con đường chết. Hắn nghĩ tới nghĩ lui chỉ có xin
nàng giúp. Qủa nhiên lá gan nàng lớn, chỉ hơi do dự liền đồng ý yêu cầu
của hắn, khó được nhất là Truy Phong thích nàng.
Trong kinh
thành phồn hoa, xa hoa truỵ lạc, mỹ nhân như mây, hắn rất cô độc. Hắn
biết mình không thể nào bỏ qua việc hôn sự nhưng người nào có thể làm
thê tử hắn đây? Thái Quang Đình hỏi lại hắn vấn đề này, hắn cười khổ.
Yêu cầu của hắn nói cao không cao, nói không cao cũng rất cao, hắn chỉ
cần nhìn được mắt, không cần hèn nhát, không độc ác hẹp hòi như nữ nhân
kia, rồi lại không phải chỉ biết khoan dung nhân ái, người kia phải đúng mực, tiến lùi với hắn, cùng chung hoạn nạn. Bất ngờ trong đầu hắn nhớ
đến nàng.
Thời gian trôi qua, hắn cảm giác nếu để nàng cho người khác, đời này hắn không thể tìm được người nào tốt hơn, thích hợp hơn
nàng. Nghĩ đến đây, lòng hắn như lửa đốt, Lý Bích nhìn hắn không vừa
mắt, thật ra hắn nhìn Lý Bích càng không vừa mắt.
Một lần nữa
nhìn thấy nàng, nàng đã trưởng thành thành một tiểu mỹ nhân duyên dáng
yêu kiều, cũng nên bàn chuyện hôn sự. Lúc nàng nhìn thấy hắn, xa cách
rất nhiều so với khi còn bé, nguyên nhân bởi vì mọi người đều đã trưởng
thành nhưng hắn vẫn có cảm giác mơ hồ mất mác. Đặc biệt hôn sự của Lý
Bích và nàng chỉ thiếu chút nữa là định ra thì hắn không thể nói được
mùi vị trong lòng, cảm giác trân bảo quý báu nhất trong túi mình đã bị
trộm.
Lý Bích vô phúc! Hắn vội vàng đưa ra yêu cầu với Thái Quang Đình, nàng không đồng ý với hắn, nói muốn suy nghĩ một chút. Đây là
nhìn không vừa mắt à? Hắn nghĩ, chẳng lẽ bởi vì dáng vẻ hắn quá đẹp?
Thật ra nguyên nhân thật sự vẫn là không ai thích loại gia đình như hắn
mới đúng. Hắn cảm thấy nếu không bắt được cơ hội lần này, về sau sẽ
không còn cơ hội nữa. Người phương Bắc cũng không tin chuyện ấy, có lẽ
chẳng mấy chốc nàng sẽ tìm người tốt hơn. Hắn quá rõ ràng nàng là loại
người như vậy, biết nàng muốn gì, cũng biết mình muốn gì. Nếu hắn không
làm, cả đời này hắn sẽ hối hận.
Vì vậy hắn ra tay với nàng.
Khi hắn ngã nào lên thân thể mềm mại thơm tho của nàng thì
tim hắn không thể khống chế nhảy loạn, nhưng hắn chưa từng quên chuyện
hắn nên làm, chỉ là lúc bị nàng quyền đấm cước đá cho hả giận, rõ ràng
trời còn đang mưa vậy mà hắn lại thấy chân trời có dải cầu vồng rực rỡ,
giống như có hai cái mặt trời.
Sau đó, hắn mới biết, đó gọi là hạnh phúc.
Cuối cùng hắn đã bắt được hạnh phúc.
--- ------ ----- TOÀN VĂN HOÀN---- ------ ---
LỜI TÁC GIẢ:
Đây là ngoại truyện cuối cùng, hơi lộn xộn, viết không hay lắm nhưng không
viết ra được cái tốt hơn, tha lỗi! Tha lỗi! Cảm tạ sự ủng hộ của mọi
người.