Tống đạo sĩ cười đến mức thấy răng không thấy mắt đâu: "Tiểu cô nương bình phục thật mau."
Thanh Hư cùng Kiều Đào đứng ở trong góc cửa nhỏ giọng nói chuyện, trao đổ đồ
trong tay áo thật nhanh. Thanh Hư làm như không có chuyện gì xảy ra đi
tới cười đắc ý: "Cái này còn nhờ có sư phụ ngài trước mặt chân quân cầu
xin tiên đan kia trở về." Sau lưng Tống đạo sĩ lặng lẽ mắng Minh Phỉ một câu nha đầu ngu xuẩn.
Minh Phỉ nói: "Vậy ta phải tạ ơn người hay là lão đạo trưởng. Nếu như không có lão đạo trưởng cho ta uống tiên
đan, cho dù tiên đan có tốt hơn nữa, ta không uống được cũng chỉ uổng
công. Sau này có cơ hội, ta muốn tự mình tới cửa bái tạ ơn cứu mạng của
lão đạo trưởng." Ý trong lời nói của nàng, cũng chỉ là mượn cơ hội này,
biểu đạt cảm kích trong lòng đối với lão đạo trưởng một phen thôi.
Từ trước đến giờ Tống đạo sĩ không cảm thấy nàng thông minh là chuyện kỳ
quái, phối hợp giả thần giả quỷ nói: "Trong mệnh nếu có thì cuối cùng sẽ có, trong mệnh nếu không có thì chớ cưỡng cầu, tiểu thư là người thiện
lương hiểu lý lẽ, đây là thiện duyên ngài nên được."
Thanh Hư
không nhìn được Tống đạo sĩ khen Minh Phỉ nhất, cũng không thể nhìn Minh Phỉ thổi phồng lão đạo sĩ. Cố ý mất hứng: "Đưa bạc."
Minh Phỉ
nói: "Bạc chắc chắn sẽ không thiếu, đạo trưởng tổng cộng là sáu mươi
lượng đúng không?" Nàng đè nặng rít ra ba chữ sáu mươi lượng, chỉ sợ
Thanh Hư không hiểu ý của nàng.
Thanh Hư híp mắt hồ ly một cái:
"Lần này là sáu mươi lượng. Thời điểm mỗi lần khác nhau, về sau nếu
trong phủ còn cần, thì bàn lại." Muốn mượn cơ hội này muốn chối bỏ ba
mươi bảy lượng bạc, không có cửa đâu.
Minh Phỉ đáng thương nhìn
Tống đạo sĩ: "Lão đạo trưởng, tiểu đạo trưởng này nói như thế là sao?
Hắn trông mong nhìn thấy người khác không tốt ạ?"
Tống đạo sĩ
liền mắng Thanh Hư: "Tại sao ngươi lại nói như thế? Dùng qua mấy viên
tiên đan của lão đạo này, có lẽ về sau vị tiểu thư này cũng không cần
tốn tiền mời chúng ta xuất lực giúp làm chuyện nữa."
Lão Đạo
Trưởng nói câu đầu tiên đã xóa bỏ một khoản nợ dai dẳng năm xưa, làm
mình thoát khỏi một nhân vật kẹo da trâu như Chu Bái Bì, Minh Phỉ không
khỏi mừng rỡ, không thèm nhìn mặt Thanh Hư đang xanh lét, giòn giã nói:
"Cám ơn lão đạo trưởng." Nếu như không phải ở ngay trước mặt Kiều Đào,
nàng suýt nữa không để ý hình tượng quay sang Thanh Hư làm mặt quỷ rồi.
Đang lúc nói chuyện Hoa ma ma đi vào, trong tay xách theo một cái bọc quần
áo nhỏ màu lam nặng nề đặt lên trên bàn, nói: "Kính xin hai vị đạo
trưởng vào xe ngựa chờ một chút, lão bà tử này sẽ đưa bạc tới cho hai vị xem qua." Giọng nói của bà ta hòa ái, sắc mặt lại rất khó nhìn.
Phàm là đạo sĩ đi ra ngoài lăn lộn từ trước đến giờ đều là rất giỏi về quan
sát lời nói và sắc mặt, Tống đạo sĩ rất tự giác dẫn Thanh Hư đi ra
ngoài. Lúc Thanh Hư gần đi, không nhịn được liếc mắt nhìn Minh Phỉ, thấy Minh Phỉ chỉ nhìn Hoa ma ma ngay cả khóe mắt cũng chưa từng liếc về
phía hắn, hung hăng dậm chân mấy cái, thầm mắng Minh Phỉ không có lương
tâm, rất tức giận đi ra.
Hoa ma ma mở bọc quần áo ra, lục lọi mấy nén bạc cùng một số bạc vụn bên trong: "Chỉ lấy được hai mươi lượng,
cộng thêm lúc nô tỳ tới phu nhân cho mười hai bạc vụn, tính cả hai mươi
lượng kia của Tam Tiểu Thư, còn thiếu mười hai lượng. Hồ quản sự nơi đó
còn có một chút, nhưng để giữ lại dùng trên đường. Đây có thể làm như
thế nào cho phải?"
Thật ra từ nơi của Uông thị nàng lấy được ba
mươi lượng bạc, lại cố ý chỉ nói hai mươi lượng, mặt khác nói mười lượng là mình lấy ra. Trên người nàng vẫn còn bạc Trần thị cho, nhưng thứ
nhất bạc này không nhiều lắm, thứ hai nàng tự có tính toán —— cái này là của đích mẫu Trần thị cho, những năm này Trần thị đối với nàng cũng
không thân thiết, khen thưởng cũng không nhiều, Minh Phỉ đã có cơ hội
này, không thể thiếu cần phải tính toán một phen, vừa được bạc vừa có
tương lai.
Kiều Đào khăn khăn cho rằng nhất định Hoa ma ma dấu
riêng bạc phu nhân cho Minh Phỉ, liền cắn chết không chịu lấy bạc còn
thiếu ra, dùng giọng thương lượng nói: "Nếu không thì, cùng hai đạo sĩ
thương lượng một chút, trước thiếu lại?"
Hoa ma ma cười lạnh: "Đường đường Đồng Tri tiểu thư xem bệnh mà phải ký sổ, nói ra cười chết người!"
Kiều Đào suy nghĩ một chút, nhanh nhẹn cởi khuyên bạc, cởi vòng bạc: "Nơi
này của nô tỳ có chút đồ trang sức, mặc dù không bao nhiêu tiền, nhưng
cũng chống đỡ qua cửa này trước."
Con ngươi của Minh Phỉ xoay
vòng, cũng làm bộ muốn lấy khóa trường mệnh treo trên cổ xuống, lại bảo
Kiều Đào đi lấy mấy món đồ trang sức ít ỏi của nàng, rồi cảm thán: "Nếu
không phải đôi bông tai hoa mai bằng vàng của ta bị người đánh cắp đi,
cũng có thể đáng giá một chút bạc." Cuối cùng tìm được một cơ hội thích
hợp giải thích rõ với Hoa ma ma đôi bông tai vàng đi nơi nào, sau này
nếu Trần thị có hỏi, tự có Hoa ma ma giải thích.
Kiều Đào nghe
vậy, nhìn thật sâu Minh Phỉ một cái, lại thấy Minh Phỉ liếc mắt nhìn
mình, trong mắt có kiểu giảo hoạt cùng tín nhiệm của đứa trẻ.
Hoa ma ma thở dài, nói: "Những thứ đồ trang sức này của tiểu thư đều là phu nhân cho, sau khi trở về còn phải đeo, làm sao có thể lấy ra trả tiền
thuốc? Kiều Đào là người bên cạnh tiểu thư, cũng phải chú ý thể diện của tiểu thư, không thể một món trang sức cũng không có. Đều thu lại cả đi, còn thiếu lại để nô tỳ tìm cách thôi." Nói xong trả lại khuyên bạc và
vòng tay nhỏ của Kiều Đào cho nàng ta, còn mình cắn răng, hết sức đau
lòng lấy cây trâm mạ vàng lớn chừng chiếc đũa trên đầu, cởi vòng bạc
trên cổ tay ra ném vào trong bọc quần áo màu lam, cười nói: "Cứ như vậy
là được rồi."
Minh Phỉ mở to hai mắt: "Ma ma, đó là của ma ma . . . . . ."
Hoa ma ma quay đầu về phía Minh Phỉ từ ái cười một tiếng: "Tam Tiểu Thư, chỉ cần người tốt, nô tỳ đã thấy thỏa mãn."
Minh Phỉ cảm kích nói: "Ma ma cùng tỷ tỷ đối đãi với ta như thế, ta ngày sau nhất định không dám quên. Đợi sau khi trở về, ta xin ca ca bạc trả lại
cho ma ma."
Hoa ma ma khiêm tốn nói: "Tam Tiểu Thư khách khí. Chỉ có chủ tử cái gì cũng tốt, người phía dưới mới có thể diện. Nô tỳ cũng
nên đi ra ngoài đưa bạc thôi."
Đợi Hoa ma ma đi, Kiều Đào cười:
"Hoa ma ma thật là có biện pháp, đã như thế mà còn có thể nhanh chóng
lấy được nhiều tiền từ chỗ Ngô nãi nãi như vậy."
Minh Phỉ cười cười: "Xem ra Ngô gia rất có tiền, hai mươi lượng bạc mày cũng không nhăn liền lấy ra."
Kiều Đào không khỏi cười lạnh một tiếng.
Minh Phỉ tò mò hỏi: "Tỷ tỷ cười cái gì?"
Kiều Đào thản nhiên nói: "Không có gì, người còn nhớ chuyện nô tỳ mới vừa
nói với người không? Phu nhân cho Ngô nãi nãi rất nhiều tiền đồ vật, bà
ta lấy ra một chút đưa tới cho người chữa bệnh là phải, cũng không kỳ
quái. Nhưng Hoa ma ma mới cùng người chung sống mấy ngày nay, dĩ nhiên
cũng không tiếc lấy tiền vốn của mình ra trả tiền thuốc cho người. Tiểu
thư người từ nhỏ đã nhìn quen ấm lạnh, người cảm thấy có khả năng sao?"
Đây chỉ là thủ đoạn của Hoa ma ma thôi! Nếu nàng là người chưa từng thấy qua ấm lạnh nhân gian, cũng đã bị Hoa ma ma giả nhân giả nghĩa thu mua rồi.
Hạ nhân giống như bọn họ, được gia chủ ban thưởng là số ít, nhưng chỉ cần có năng lực, cũng sẽ tìm cách gom chút tiền sắm sửa ngân
trâm vòng bạc linh tinh gì đó đeo ở trên người tạo thể diện. Bởi vì Hoa
ma ma là ma ma giáo dưỡng nên phải dạy dỗ quy củ, bình thường vẻ mặt lời nói tương đối đều khó coi, cùng với bà vú từ ái chỉ cần hỏi han ân cần
dịu dàng là hai khái niệm, bình thường các tiểu thư phu nhân đều không
quá ưa thích, đương nhiên nhận được ban thưởng cũng không nhiều. Cho nên nếu Hoa ma ma không phải có chỗ khác dựa vào, hoặc là có dự định khác,
làm sao lại rộng lượng lấy tiền vốn của mình ra giúp một người có tiền
đồ không rõ như vậy, chỉ chung sống với nhau hơn một tháng mà thương xót cho nữ hài tử à?
Minh Phỉ rất cảm kích Kiều Đào không vòng vèo
nói thật với mình, chỉ điểm cho mình như vậy, lại không giống như Kiều
Đào nói rõ ra hết như vậy, chỉ nói: "Những thứ này ta đều không hiểu, dù sao ta chỉ biết tỷ là người của ca ca ta, sẽ không hại ta, tỷ đối xử
với ta tốt nhất, ta chỉ tin tỷ, tỷ thấy nên làm như thế nào thì làm như
thế đó là được."
Lời nói này Minh Phỉ nói ra làm cho Kiều Đào
hưởng thụ vô cùng, đặc biệt là câu kia "Tỷ là người của ca ca ta" làm
cho mặt phấn của nàng ta ửng hồng, ngượng ngùng không dứt. Ở dưới ánh
mắt tin tưởng tha thiết của Minh Phỉ, nàng ta thành khẩn nói: "Tam Tiểu
Thư yên tâm, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng che chở người, không để người
thua thiệt. Người chờ, ngày mai nô tỳ nhất định sẽ làm cho người hại
người không bước xuống giường nổi, không, bắt đầu từ tối nay."
Mắt của Minh Phỉ cười thành trăng rằm: "Ta tin." Lại tỏ ra vẻ lo lắng:
"Kiều Đào tỷ tỷ, ngày mai chúng ta vẫn phải tiếp tục lên đường à? Nếu đi trễ, mẫu thân có tức giận hay không?"
Kiều Đào do dự nói: "Nhưng bộ dạng người thế này. . . . . ."
Hoa ma ma đã đuổi hai thầy trò kia đi, đi vào nói: "Chỉ cần tiểu thư không
kéo dài, ngày mai nhất định phải đi! Hôm đó là ngày tốt phu nhân chọn
ra, không thể làm trái." Bà ta nhìn Kiều Đào như có chút không đồng ý
với ý kiến của bà ta ý vị thâm trường nhỏ giọng nói: "Đêm dài lắm mộng.
Hiện tại đại phu Ngô gia mời còn chưa có tới. Mới vừa rồi nô tỳ đi hỏi
Ngô nãi nãi lấy tiền, bà ta hận không thể cầm kéo đâm chết nô tỳ."
Kiều Đào thở dài: "Cho dù là Lang trung tới, thuốc này chỉ sợ cũng không dám uống."
Minh Phỉ nghe Hoa ma ma cùng Kiều Đào nói thầm với nhau, chỉ cười ngây thơ:
"Chúng ta ngồi xe ngựa đi ạ? Con ngựa kia cần phải cho ăn thật tốt. Nếu
nó đau bụng giống như ta, cũng không còn bạc mời lão đạo sĩ đến giúp nó
xem bệnh rồi."
Hoa ma ma sành sỏi, thoáng cái liền nghĩ tới một
chuyện khác có thể xảy ra từ trong những lời này của Minh Phỉ, nếu Uông
thị ở bên này của Minh Phỉ không đắc thủ, rất có thể sẽ xuống tay với
ngựa cùng xe kéo. Ngay lập tức nghiêm túc nhìn Minh Phỉ bảo đảm: "Tam
Tiểu Thư cứ yên tâm, có bọn nô tỳ ở đây, nhất định bảo đảm ngài bình an
thuận lợi tới Thủy Thành phủ."