Nghe Bạch Lộ kể hết sự việc, mấy người tên Cẩm đều có chút sợ hãi, ngây
ngốc đứng ở đó nhìn Minh Phỉ bất động, Minh Phỉ cũng không bảo các nàng
lui ra, liền nghiêng người dựa vào giường La Hán, ngẩn người ngủ gà ngủ
gật bên chậu than đỏ bừng sắp cháy hết.
Đột nhiên, Cung Viễn Hòa
từ bên ngoài đi vào, thấy mặt Minh Phỉ đỏ ửng, ánh mắt mờ mịt, bỗng lại
có một loại quyến rũ mị hoặc, lại thấy Hoa ma ma cùng Đan Hà, Bạch Lộ
đều không có ở đây, liền biết nàng đã xử lý xong, liền phân phó Kim
Trâm: "Mang nước nóng vào, hầu hạ ta cùng phu nhân rửa mặt."
Kim
Trâm lưu loát mà sai mấy người kia làm việc xong, dẫn họ lui ra ngoài,
cười nói: "Đói bụng sao? Tỷ tỷ mời các ngươi ăn khuya." Nói xong quả
thật đưa mấy gấm tới phòng nàng, lấy một chuỗi tiền đưa cho một ma ma
tới phòng bếp làm bánh trôi để ăn.
Đợi khi chín tiểu nha hoàn ăn
bánh trôi xong, nàng cười nói: "Vừa rồi rất sợ sao? Cũng không có gì
đáng sợ, chỉ cần biết rõ thân phận đầy tớ của mình, giữ vững quy củ,
trong lòng thời thời khắc khắc nghĩ tới phu nhân, phu nhân tự nhiên sẽ
không bạc đãi các ngươi. Các ngươi nhìn ta cùng Đan Hà tỷ tỷ, không phải cũng rất tốt sao? Ai tới nói một chút, tại sao Bạch Lộ bị phạt?"
Lại không nói tới chuyện Kim Trâm ở đây dạy dỗ mấy nha hoàn có thể dùng
trong tương lai cho Minh Phỉ, trong phòng, Minh Phỉ nằm lỳ ở trên giường không chút để ý hỏi Cung Viễn Hòa: "Sao Bạch Lộ lại chọc phải chàng?
Nóng rồi hả?" Cung Viễn Hòa nhàn nhạt nói: "Không nóng. Ta không quen
nhìn loại người như vậy."
Minh Phỉ nảy sinh mấy phần hứng thú: "Nàng là loại người nào?"
Cung Viễn Hòa cười lạnh: "Chỉ dựa vào việc nàng ta chống đối chủ nhân, ta liền không vừa mắt nàng ta."
Minh Phỉ càng nghe càng có hứng thú: "Chống đối chủ nhân? Không phải chỉ là
cự tuyệt hôn sự ta an bài cho nàng sao? Vậy cũng không phải chuyện to
tát gì." Dĩ nhiên, lần này, sau khi Cung Viễn Hòa trở lại, Bạch Lộ tổng
thừa dịp nàng không chú ý, sững sờ nhìn Cung Viễn Hòa đến ngẩn người,
cướp việc hầu hạ Cung Viễn Hòa, mang tâm tư như vậy, kiên quyết không
được.
Cung Viễn Hòa đột nhiên tức giận: "Nàng quả thật không nhận ra nàng nghĩ gì? Tối nay là nàng và Hoa ma ma cố ý để một mình nàng ở
trong phòng phục vụ, sau đó Hoa ma ma sẽ chờ thời cơ tới bắt nàng hiện
nguyên hình? Nàng xem ta là cái gì!"
"Tức giận? Đừng nóng giận,
chàng nghe ta nói." Minh Phỉ đưa tay ôm lấy cánh tay của hắn, cẩn thận
nhìn vẻ mặt của hắn: "Ta là muốn tìm một cơ hội hợp lý hợp tình để đuổi
nàng, không nói tới việc nàng thường xuyên xuất hiện trong phòng, nhưng
nàng còn luôn nhìn chằm chằm vào chàng, khiến ta ngột ngạt. Nhưng muốn
nói ta tính toán chàng, nói vậy là sai rồi."
Cung Viễn Hòa liếc xéo nàng: "Cho ta một lý do để ta không tức giận."
Minh Phỉ thấy ánh mắt này của hắn, đã biết hắn tất nhiên không phải thật sự
giận nàng, liền trơ mặt ra nói: "Mặc kệ ta có ở đó không, chàng cũng
không thể ở lại phòng đó mới đúng? Đó là phòng nha hoàn nhỉ? Theo lý
thường hẳn là phải phục vụ ở phòng này đi? Nàng muốn làm gì, sao ta có
thể phòng được? Cho nên đây là nàng thấy ta không có ở đó, nhân cơ hội
lợi dụng sơ hở tính toán chàng, mà không phải ta tính toán chàng. Tựa
như một đóa hoa thơm nở rộ, ong mật nha, bươm buớm nha, cái gì, đều sẽ
nhào lên trên, chàng có thể trách người khác không canh chừng hoa cho kỹ sao? Chỉ có thể trách ong mật cùng bươm buớm quá giảo hoạt."
"Nàng chỉ giỏi ngụy biện!" Cung Viễn Hòa không nhịn được cười to, véo mặt của nàng, nói: "Nàng quả nhiên đã uống rượu rồi, có thể dùng hoa để hình
dung nam nhân sao? Mặc dù bề ngoài của ta dễ nhìn, nhưng cũng không thể
dùng hoa để hình dung ta chứ?"
Từ Tử La đến Bạch Lộ, Minh Phỉ
nghĩ đến biểu hiện của hắn, hài lòng điểm chóp mũi của hắn một cái:
"Không thể dùng hoa hình dung chàng, vậy là cái gì? Cỏ?"
Có lẽ nàng bị rượu ảnh hưởng, Cung Viễn Hòa cười cho kéo chăn lên cho nàng: "Ngủ đi."
Minh Phỉ nhất quyết không tha: "Rốt cuộc nàng làm gì lão nhân gia chàng? Có
phải bị sờ tay hay không? Chàng có nói hay không, không nói ngày mai ta
cũng có thể hỏi."
Cung Viễn Hòa hàm hàm hồ hồ nói: "Thật sự không có gì, chính là nhìn chăm chú, mất hồn, đánh đổ trà, dùng khăn lau nước trà cho ta mà thôi."
Minh Phỉ nói: "Quả nhiên bị sờ tay, ta lại bị thua thiệt. Đụng vào tay nào?"
Cung Viễn Hòa đưa tay phải qua: "Tay này." Lời còn chưa dứt, đã bị cắn một
cái, đau đến nỗi hắn hít sâu một hơi: "Nàng làm gì vậy?"
Minh Phỉ buông tay hắn ra, nhắm mắt lại cười khẽ: "Phu quân ta bị người khác
chiếm tiện nghi, ta bị thua thiệt, trong lòng không vui, đương nhiên
muốn dùng chàng để hả giận."
Cung Viễn Hòa xoa cánh tay, nhỏ
giọng nói: "Đây là đạo lí gì? Vì bị liên lụy mà vướng vào tai họa (*),
rõ ràng không phải lỗi của ta, nhưng cũng biến thành ta sai."
(*) Nguyên văn “Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư”: Cửa thành cháy, vạ
đến cá dưới ao; cháy thành vạ lây; ao cá lửa thành; lửa thành hoạ đến cá ao; chó chết, bọ chó chết theo (do tích cửa thành cháy, người ta lấy
nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước).Minh Phỉ nói: "Không phải là chàng thích ta ghen vì chàng sao? Hôm nay ta ghen, chàng có ý kiến?" Không đợi hắn trả lời, nàng nhanh nhảu nói: "Loại chuyện
như vậy, hoàn toàn dựa vào tự giác, chỉ dựa vào việc phòng bị của ta,
sao có thể phòng hết được. Trước mắt là vậy, biểu hiện của chàng không
tệ, về sau cũng đừng làm cho ta thất vọng."
Cung Viễn Hòa vui vẻ ôm nàng: "Sao ta cảm thấy nàng càng ngày càng nhớ ta, càng ngày càng không thể rời bỏ ta?"
Minh Phỉ mất cái liếc mắt: "Không đẹp măt, ta không thèm."
Sáng sớm ngày thứ hai, Cung Viễn Hòa tới bến tàu đưa huynh muội Tiết Tiến Bộ cùng Tiết Diệc Thanh trở về Ô phủ, Minh Phỉ an bài việc nhà xong, nghe
Hoa ma ma bẩm báo việc trừng phạt Bạch Lộ đã được áp dụng, Kim Trâm liền tới báo: "Sát vách phái người tới."
Người tới là Biên ma ma bên người Lý di nương, là mời Minh Phỉ đi qua dàn xếp sự việc.
Thì ra là sáng nay sau khi rời giường, Cung Nghiên Bích đột nhiên nhớ tới
có một phần trên giá y còn chưa thêu xong, liền cho người lấy ra hoàn
thiện, ai ngờ giá y lại bị người nào đó cắt thành vải vụn. Nàng khóc lớn một trận, hỏi tới cùng, mới biết được, hôm qua sau khi nàng đến chỗ
Minh Phỉ, nha hoàn thân cận của Cung Tịnh Kỳ cáo ốm không đến đã từng
tới viện của nàng.
Nói đúng ra là, Cung Tịnh Kỳ hoàn toàn có hiềm nghi, cũng chỉ có Cung Tịnh Kỳ mới có lá gan làm như vậy, bởi vì ban
đầu nàng đã từng cắt bỏ đồ cưới của mình vì bị Tô gia, là có tiền lệ.
Cung Tịnh Kỳ đương nhiên không thừa nhận, cũng không thừa nhận nha hoàn
của mình từng tới viện nàng ta, nhưng có nhân chứng ở đây, nha hoàn kia
không thừa nhận cũng không được.
Cung Nghiên Bích lại hỏi Cung
Tịnh Kỳ, hôm qua nàng rõ ràng không có bệnh, tại sao liền lấy cớ bệnh mà không chịu tới chỗ Minh Phỉ hẹn? Cung Tịnh Kỳ không nói ra nguyên nhân, lúc ấy Cung Nghiên Bích liền đập phá phòng nàng, Cung Tịnh Kỳ không
phục, hai người liền xông lên đánh nhau.
Chuyện ầm ĩ đến tận chỗ
Cung Trung Tố. Cung Trung Tố vừa nghe liền biết vấn đề này rất nghiêm
trọng, không nói rốt cuộc Cung Tịnh Kỳ có hạ độc thủ hay không, đã là
trung tuần tháng chạp, năm sau Quách gia sẽ tới đón người, nếu không có
giá y thì sao có thể làm hỉ sự? Làm cái khác cũng không kịp đi? Trừ phi
ra ngoài mời một nhóm về làm, nhưng ngày tết như vậy, làm một chiếc giá y tinh tế đẹp đẽ vậy phải tốn bao nhiêu bạc? Phải biết, việc dùng bạc cho hôn sự của Cung Nghiên Bích vẫn luôn được dự tính, phần ngoài ý muốn
này phải giải quyết thế nào?
Lúc này Cung Nghiên Bích khóc lớn
nhấu loạn, từng câu từng chữ đều là gọi Chu di nương, nói là vì cửa hôn
sự này, nàng và Chu di nương chịu hết ghen ghét uất ức không nói, Chu di nương còn vì chuyện này mà mất mạng, mắt thấy nàng cũng không xong,
không bằng để nàng chết theo, để Cung Tịnh Kỳ liền vừa lòng đẹp ý gả đi. Lý di nương trấn an nàng, nàng liền nói phải nghiêm trị nha hoàn của
Cung Tịnh Kỳ, sau đó để Cung Tịnh Kỳ bồi thường giá y cho nàng.
Cung Trung Tố đang buồn rầu vì thời gian và ngân lượng vừa nghe, liền cảm
thấy đây là biện pháp tốt, dù sao hôn sự của Cung Tịnh Kỳ còn định, có
thể từ từ thêu một cái giá y khác. Vì vậy hắn liền bảo Cung Tịnh Kỳ đưa
giá y cho Cung Nghiên Bích, nàng thêu khác, lại cho người kéo nha hoàn
kia đi bán.
Cung Tịnh Kỳ cũng không làm, nàng rõ ràng không có
cắt rách giá y của ai, tại sao muốn bán nha hoàn thân cận của nàng, còn
bắt nàng bồi thường giá y? Giá y của nàng đã sớm thêu xong, nàng dùng
hai năm mới làm xong toàn bộ, tơ vàng sợi bạc trên áo đều là đồ thật,
còn những trân châu bảo thạch khác, giá trị vượt xa cái giá y tầm thường của Cung Nghiên Bích.
Nhớ ngày đó, nàng giận dữ
muốn cắt bỏ đồ cưới, lấy ra mấy lần, cũng không nỡ cắt bỏ giá y này, hôm nay lại phải nhịn nhục đưa cho Cung Nghiên Bích, nàng sao có thể dằn
nổi cơn giận này? Không được! Nàng kiên quyết không làm.
Vì vậy
Cung Tịnh Kỳ cũng vứt bỏ hình tượng, học Cung Nghiên Bích la lối om sòm
lăn lộn, khóc lớn nháo loạn, tìm cái chết, nói Cung Nghiên Bích một là
ghen tị giá y của mình tốt hơn so với giá y của nàng, hai là ghi hận
nàng lúc trước đã từng bán nha hoàn bên cạnh Cung Nghiên Bích, liền tính toán lên giá y của nàng, tự mình cắt giá y của chính mình để trả đũa.
Muốn lấy giá y của nàng, có thể, muốn bán nha hoàn của nàng, cũng được,
để nàng chết rồi bán!
Hai bên không ai nhường ai, loạn thành một
đoàn hỏng bét. Cung Trung Tố lấy ra uy phong của gia trưởng cũng không
ai thèm để ý tới, đám người Cung Viễn Trật tới khuyên cũng không có tác
dụng, hai vị tiểu thư từ nhục mạ lẫn nhau đến nắm tóc, vuốt mặt, đấm đá
lẫn nhau. Ma ma nha hoàn thật khó khăn mới kéo ra được, hai người cũng
không ngừng, càng la hét ầm ĩ, thậm chí hô lên có ta không có nàng, bất
đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là mời Minh Phỉ tới.
Minh Phỉ
nghe xong, buồn buồn mà nói: "Đây chính là lỗi của ta rồi, ai bảo hôm
qua ta nhiều chuyện mời hai vị tiểu thư tới đây chơi chứ? Nếu nhị tiểu
thư không đến chỗ ta, cũng không cho người khác có cơ hội cắt giá y của
nàng đúng không?"
Ma ma này cười khan nói: "Phu nhân nghĩ nhiều.
Chuyện như vậy sao có thể có dính líu tới phu nhân? Phu nhân mời các
tiểu thư tới đây làm khách, có lòng tốt, sao có thể là lỗi của phu
nhân?"
Minh Phỉ gật đầu một cái: "Nếu nói như vậy, ta yên tâm.
Nói nửa ngày, có thể tra rõ rốt cuộc là ai phá hỏng giá y không? Là ai
dám cả gan làm loạn như vậy?"
Ánh mắt ma ma vụt sáng, cười nói:
"Lúc ấy hai vị tiểu thư nói đều có lý, lão gia cũng xử không rõ. Chỉ là
nhị tiểu thư cũng không thể tự cắt giá y của mình."
Minh Phỉ quan sát vẻ mặt của nàng ta, rõ ràng chính là tin lời nói của Cung Nghiên
Bích, cho là bởi vì Cung Tịnh Kỳ ghen tỵ mà cắt giá y của Cung Nghiên
Bích. Nếu ma ma nều đều cho là như vậy, liền có thể biết được suy nghĩ
của phần lớn người bên chi thứ hai rồi.
Giá y cũng đã
bị cắt nát, muốn làm ầm ĩ thế nào liền làm, lôi kéo nàng làm cái gì? Lập tức liền nói: "Chuyện như vậy ta cũng không quản được. Lão gia đã từng
làm quan cũng không xử rõ rốt cuộc chân tướng sự tình như thế nào, một
phụ nhân như ta sao có thể biết rõ? Hai bên đều là muội muội, nếu ta
khuyên Nhị muội muội, nàng nói nàng uất ức, muốn ta lấy lại công đạo cho nàng mới bằng lòng bỏ qua; nếu ta khuyên Tam muội muội, nàng cũng nói
nàng uất ức, muốn ta lấy lại công đạo cho nàng. Tới cùng cũng không rõ,
rốt cuộc ta nên nghe vị muội muội nào? Chỉ sợ cuối cùng cũng khuyên
không được ai, ta lại bị người ghét, trong ngoài không được lòng người
rồi. Không đi, không đi." Không nói gì, liền cho người tiễn khách.
Hoa ma ma mỉm cười đỡ ma ma kia ra ngoài, để một miếng bạc vụn trong tay ma ma đó, cười nói: "Hôm qua phu nhân chúng ta uống hơi nhiều, thân thể
không thoải mái, đang phiền muộn." Ma ma này hiểu ý, cười nói: "Chuyện
đó thì đúng rồi, loại chuyện như vậy, thân phụ cũng không xử trí được,
sao đại tẩu nhà bên có thể khuyên được? Nếu đại phu nhân không thoải
mái, vậy thì nên nghỉ ngơi cho tốt, ta sẽ nói lại với bên kia."