Trần Đại phu nhân dẫn Minh Phỉ ra ngoài, nói xin lỗi: "Ngoại tổ mẫu lớn
tuổi, tính khí cũng càng trở nên cổ quái. Nếu lời vừa rồi có chỗ nào
không đúng, mong rằng ngươi nể mặt mẫu thân mình, không so đo với nàng."
Minh Phỉ cười nói: "Đại thẩm nói đùa, ta chỉ sợ lời nói của ta không đúng, chọc ngoại tổ mẫu nhà ngài mất hứng."
Trần Đại phu nhân hé miệng cười cười: "Không sao." Rồi lại hỏi Minh Phỉ: "Ta nhớ là ngươi còn có một tiểu muội muội, Minh Ngọc, năm nay sắp mười hai tuổi rồi nhỉ? Đã hứa gả với ai chưa?"
Trong lòng Minh Phỉ thầm
nhủ, cái này có phải là muốn làm mai cho Minh Ngọc không? Chỉ mong đối
phương không nên tùy tiện mở miệng, nếu không thành lại đắc tội với
người khác, liền cười nói: "Nàng còn nhỏ tuổi, phía trên còn có Ngũ muội muội. Lại bởi vì ca ca ta không tự lượng sức, có lòng dạ muốn tìm một
người đặc biệt tốt cho nàng, cho nên tuy mẫu thân vẫn hỏi thăm cho nàng, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp."
"Ngươi quá khiêm tốn,
nha đầu Minh Ngọc không tệ, nên xứng với một người đặc biệt tốt." Mắt
Trần Đại phu nhân vòng vo mấy vòng, cười nói: "Ngày mai ngươi muốn tới
Thôi gia? Chúng ta có thể đi cùng nhau không?"
Minh Phỉ có chút
do dự: " Thẩm thẩm cùng mấy biểu tẩu ở Tiết gia cũng muốn đi. Ta sợ là. . . . ." Tuy Tiết gia là một hộ lớn ở Minh phủ, nhưng không ai làm quan,
chỉ sợ Trần gia không muốn lui tới cùng Tiết gia, ở chung một chỗ nhìn
nhau không vừa mắt, ngược lại không tốt.
Trần Đại phu nhân cười
nói: "Là Tiết gia ở thành nam đúng không? Ta cùng lão thái thái và mấy
thiếu phu nhân nhà họ đều là chỗ quen biết. Khi An gia chúng ta mới tới
nơi này, đã được nhà họ chăm sóc nhiều, ở chung rất vui vẻ." Lại tán
dương Tiết cữu mẫu là một người có thể diện, mấy thiếu phu nhân đều là
người phóng khoáng.
Minh Phỉ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy ngày mai chúng ta tới đây gọi các ngươi?" DßĐ(L 9Q@Đ
Trần Đại phu nhân nói: "Không cần, ngươi xem, đầu phố của Thôi gia có một
Vạn Hoa lâu, chúng ta gặp nhau ở chỗ đó. Mặc kệ là ai tới trước, cũng có thể uống trà chờ đợi, không gặp không về."
Trở lại từ Trần phủ, Cung Viễn Hòa một mình đi Đặng gia, nói rõ là không về ăn cơm tối.
Minh Phỉ cùng Tiết cữu mẫu và mấy biểu tẩu ở chung một chỗ đánh bài diệp tử. Tay nàng vô cùng đen, chơi mười ván thì thua hết chín ván, mới được nửa ngày đã thua mất ba mươi lượng bạc, cứ tiếp tục như vậy, ngay cả Tiết
cữu mẫu cũng nhìn không nổi nữa, chỉ vào Minh Phỉ đang khó chịu vì thua
tiền, cười nói: "Hôm nay ta làm chủ, các ngươi thua cũng lấy tiền từ chỗ ta, thắng liền cho vào tiền của mình là được."
Thạch thị vỗ Minh Phỉ, cười nói: "Minh Phỉ, hôm nay túi tiền của mấy người chúng ta đều
no tới đau bụng, tất cả đều thắng từ trên người một mình ngươi. Ngươi
cần phải tiếp tục thua, không thua ta không thương ngươi."
Minh Phỉ chán nản ôm đầu than thở: "Nếu Nhị tẩu thương ta, tại sao không chịu cho ta thắng một chút để mang tiền về nhà?"
Trương thị nháy nháy mắt: "Cho nên nha, Nhị tẩu ngươi nói thương ngươi, chỉ là lời hoa mỹ ở ngoài miệng, không bằng ta nha, ta ngày ngày cho ngươi ăn
ngon. Nhớ báo đáp túi tiền của ta nha."
Tiết Viễn Thanh đè vai
Minh Phỉ lại, tức giận bất bình: "Họ đánh chủ ý vào tẩu đó. Biểu tẩu,
ta tới thử vận thay tẩu." Vận may của nàng quả nhiên tốt, đến giờ cơm
chiều quả nhiên đã gỡ lại số tiền đã thua mất thay Minh Phỉ. Minh Phỉ
cười chia đôi với nàng.
Tiết cữu mẫu vẫn nhìn hai người cười đùa, đột nhiên nói với Tiết Viễn Thanh: "Cái người này, sao lại thích tiểu
biểu tẩu của ngươi như vậy, không bằng lần này ở cùng nàng chút thời
gian, lễ mừng năm mới chúng ta lại đi đón ngươi về nhà. Thế nào?"
Tiết Viễn Thanh có chút kinh ngạc, ngay sau đó nghiêng đầu cười nhìn Minh
Phỉ: "Tiểu biểu tẩu phải xử lý chuyện trong nhà, không rảnh chiêu đãi
ta." Nàng lại không biết cho nàng cùng đi Thủy thành phủ cũng là chủ ý
của Minh Phỉ. Minh Phỉ biết thân thể nàng không tốt, liền thương lượng
với Cung Viễn Hòa, muốn mang nàng đi cho Thủ Chân Tử xem một chút, bắt
đầu điều dưỡng. Tiết Đại cữu, Tiết cữu mẫu biết được, tất nhiên vui mừng không thôi.
Minh Phỉ cười nói: "Thường ngày vẫn còn nhiều thời
gian nhàn rỗi, chỉ cần muội không trách ta nghiêm khắc, không phàn nàn
biểu ca muội nói nhiều, ta tất nhiên muốn muội làm bạn với ta."
Tiết Viễn Thanh lớn như vậy, bởi vì thân thể, chưa bao giờ ra ngoài, nghe
thấy Minh Phỉ đồng ý, vui mừng nhảy quanh người Tiết cữu mẫu. D_Đ?L+Q!Đ
Cung Viễn Hòa cho đến gần giữa đêm mới về nhà, Minh Phỉ cho là hắn đi Đặng
gia, chỉ sợ uống rượu say, đã sớm dặn phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu
cho hắn, ai ngờ một chút mùi rượu cũng hoàn toàn không có, không khỏi
kinh ngạc nói: "Ta tưởng rằng mấy người sẽ uống rượu."
Cung Viễn Hòa cười khổ nói: "Đặng Quan đại ca không ở nhà, rượu này uống không được."
Minh Phỉ thấy sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi: "Sao vậy? Song Phúc không nể mặt chàng sao?"
Cung Viễn Hòa nói: "Cũng không đúng." Không có đoạn sau.
Minh Phỉ vốn còn muốn hỏi thăm hắn một chút về chuyện Đặng gia, thấy hắn
không muốn nói, chỉ đành phải trải giường đệm, chỉ vào nước nóng nói:
"Đi tắm một cái rồi ngủ đi."
Giọng nói buồn bực của Cung Viễn Hòa vang lên, hắn nằm trên giường nhắm hai mắt ngẫm nghĩ một hồi, lật người cầm tay Minh Phỉ: "Phỉ Phỉ, nếu có một số tiền lớn cùng rất nhiều quyền thế đặt ở trước mặt nàng, nàng cảm thấy mình rất cần, nên liền đồng ý
với người đó, nghĩ rằng mấy thứ kia kiểu gì cũng có việc cần dùng đến.
Nhưng sau đó nàng lại hối hận, cảm thấy thật ra thì mình cũng không cần
nó, muốn vật quy nguyên chủ (trả đồ vật về nơi nó vốn thuộc về), vì vậy
có người coi thường nàng, mắng nàng không coi nghĩa khí ra gì, vong ân
phụ nghĩa, lật lọng không biết giữ lời. Nàng sẽ làm sao?"
Hắn
đang nói giả như, thật ra thì chính là hắn gặp chuyện này? Mà Song Phúc
chính là người mắng hắn, coi thường hắn. Trong lòng Minh Phỉ căng thẳng, mở mắt nhìn người trước mặt, mặc dù trong bóng tối, nàng không nhìn rõ
nét mặt Cung Viễn Hòa, nhưng nàng biết Cung Viễn Hòa giờ phút này nhất
định đang nghiêm túc nhìn nàng. Nàng nhẹ nhàng thở một hơi, giơ tay lên
sờ sờ mặt của hắn, nhỏ giọng nói: "Như vậy, khi chủ nhân ban đầu cho ta
khoản tiền kia, chắc hẳn nhất định cũng có điều kiện? Hơn nữa điều kiện
kia không phải dễ dàng làm được như vậy, phải hay không?"
Cung Viễn Hòa khẽ thở dài một hơi: "Chưa từng có chuyện tốt từ trên trời rơi xuống."
Minh Phỉ nói: "Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm. Lòng người sẽ thay đổi, ngay lúc đó cho là thật tâm, vật đổi sao dời, sau sẽ có những ý nghĩ khác cũng không có gì là lạ. Nếu không muốn làm, hơn nữa lý do
này là lý do chính đáng, ta cũng chưa từng làm chuyện có lỗi với đối
phương, ta cho là, cũng không tồn tại cách nói vong ân phụ nghĩa. Hợp
tác phải đồng lòng mới có thể đạt được hiệu quả mong muốn, nếu tâm không cam tình không nguyện, vẫn bất đắc dĩ tiếp tục miễn cưỡng làm, đó mới
là không có trách nhiệm đối với hai bên. Nếu người cho ta khoản tiền
kia, làm giao dịch với ta thật sự thông minh, nên hiểu đạo lý này. Dù có buôn bán hay không, nhưng nhân nghĩa vẫn còn, cần gì nhất định phải làm ồn ào thêm, đối với hai bên cũng không có bất kỳ chỗ tốt nào."
Cung Viễn Hòa nhỏ giọng nói: "Làm người quá khó khăn. Mặc dù đều hiểu đạo
lý, nhưng khi thật sự rơi lên đầu mình, cũng sẽ không dễ buông bỏ như
vậy."
Minh Phỉ thử dò xét nói: "Chàng nói đi, có phải chuyện liên quan tới Đặng gia hay không? Đặng đại ca ấy là người cho chàng tiền
sao? Hắn muốn chàng làm gì? Ta xem bộ dáng của hắn, hình như cũng không
phải người có tác phong làm việc như vậy." Hoặc là, chính là vẫn đang
hết sức lôi kéo?
Cung Viễn Hòa im lặng nở nụ cười, sờ sờ đầu của
nàng: "Không phải, không phải, đoán sai rồi, chỉ là hôm nay nghe bọn hắn nói đến chuyện của một cố nhân (người quen cũ), có chút cảm khái mà
thôi. Ngủ đi."
Minh Phỉ ôm lấy cổ của hắn, nhỏ giọng nói: "Nhưng
ta sẽ lo lắng cho chàng. Ta vẫn muốn biết, hắn giúp ta đưa mẫu thân đi
Đăng Châu, lại gặp phải loại chuyện đó. . . . . . Có thể khiến cho chàng lại thiếu nhân tình của bọn họ không? Chàng có bị làm khó không?"
Di(en=da§nle®quy¥don;
Cung Viễn Hòa ôm sát nàng, nhỏ giọng nói:
"Đừng nghĩ nhiều, ta một chút cũng không bị làm khó. Chuyện kia ta sẽ có cách giao phó khác, hắn cũng không có thiệt thòi gì." Minh Phỉ nói
không sai, lòng người sẽ thay đổi, những thứ hắn đã từng cho là hắn cần
nhất kia, đến bây giờ lại cảm thấy, hắn cần là vì người khác thấy lạ.
Minh Phỉ tìm một tư thế thoải mái ở trong lòng hắn, nhẹ nhàng ngáp một cái
nói: "Ta vẫn muốn nói với chàng, tiền đủ là được, phòng ốc đủ ở là được, quan lớn hay nhỏ đều không sao cả, bình an khỏe mạnh quan trọng nhất."
Cung Viễn Hòa dùng quai hàm dán vào da đầu của nàng, vỗ vỗ lưng của nàng đáp một tiếng "Ừm", hình như là ngủ thiếp đi. Minh Phỉ thoải mái nhích vào
trong ngực hắn, rốt cuộc ngủ thật say.
Nghe được tiếng hít thở
nhẹ nhàng mà có tiết tấu của Minh Phỉ truyền đến từ bên người, Cung Viễn Hòa mở mắt, hắn cẩn thận từng li từng tí sờ sờ mái tóc lạnh lẽo óng
mượt của Minh Phỉ, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn ở trên tóc nàng. Có
nàng, bình an khỏe mạnh quả thật quan trọng nhất, cho nên, dù có thế
nào, hắn đều sẽ cho nàng một gia đình vững vàng hạnh phúc.
Ngày
thứ hai, Minh Phỉ cùng đám người Tiết cữu mẫu, Tiếu thị quả thật ngồi
trong nhã gian của Vạn Hoa lâu chờ Trần phu nhân cùng Trần Đại phu nhân
đến. Trần phu nhân thấy đám người Tiết cữu mẫu, mặc dù vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng cũng không có làm ra bộ dạng lỗ mũi hướng lên trời, đám người
Tiết cữu mẫu tất nhiên không kiêu ngạo không tự ti, Minh Phỉ liền tin
lời của Trần Đại phu nhân.
Trương thị nhẹ nhàng kéo Minh Phỉ, ý
bảo nàng nhìn phụ nhân ăn mặc lịch sự, tao nhã chỉnh tề có tuổi không
quá khác biệt so với Trần phu nhân đang đứng sau lưng Trần Đại phu nhân: "Ngươi quen người nọ sao? Nàng vừa nhìn thấy ngươi, liền len lén quan
sát ngươi."
Trần Đại phu nhân đã ân cần giới thiệu: "Ai nha, ta vậy mà quên giới thiệu,
đây là đệ tức của mẫu gia ta. Lần này tới Minh phủ học với cháu ta, ta
sợ một mình nàng ở nhà nhàm chán, liền dẫn nàng cùng đi ra ngoài tham
gia náo nhiệt." Mẫu gia của Trần Đại phu nhân họ Thang, nàng chỉ có một
đệ đệ, không cần hỏi, đây chính là Thang đại phu nhân rồi. D_đ&l€q@đ
Thang đại phu nhân tiến lên mỉm cười chào hỏi mọi người, lời nói văn nhã, cử chỉ đoan trang lễ độ, rất được mọi người yêu thích.
Tiết cữu mẫu nhìn sắc trời một chút, nói: "Thời gian không còn sớm, chúng ta đi thôi."
Mọi người cùng nhau xuống lầu, đang muốn lên xe, chợt nghe thấy một giọng
nói vui sướng của một nam tử trẻ tuổi: "Nãi nãi, mẫu thân, sao mọi người lại ở đây?" Bên cạnh là một thiếu niên mặc áo bào màu trứng muối, trong tay đang cầm quyển sách.
Minh Phỉ vừa nhìn mặt thiếu niên này
hai cái, rũ lông mi xuống, liền nhận ra là nhi tử của Trần Đại phu nhân, người giành Hỉ Phúc với nàng, còn lưu lại nhiều dấu chân trên người
nàng, Trần Tới. Trần Tới lại không nhận ra nàng , chỉ cười nói với Thang đại phu nhân: ", Thịnh đệ là một mọt sách, thấy sách thì cái gì cũng
quên."
"Ai cho con tùy ý bỏ mặc đệ đệ như vậy?" Trần Đại phu nhân không vui trừng mắt liếc hắn một cái, lại liếc qua Minh Phỉ, khiến Minh Phỉ không giải thích được. Cho đến lúc sau đó, một thiếu niên thanh tú
văn nhã mặc một cái áo lụa trắng ngọc phấn bước ra từ thư viện bên cạnh, Trần Đại phu nhân lại trịnh trọng hướng giới thiệu với mọi người đây là chất nhi (cháu trai) Thang Thịnh của nàng, năm nay 16 tuổi, ở đây chờ
kì thi Hương sang năm, trong lời nói rất có ý tán dương đối với chất nhi này, Minh Phỉ mới chợt hiểu ý tứ của Trần Đại phu nhân.