Phòng ở lâu ngày không có người ở dù có dọn dẹp, thay đổi chăn mới, khi ngủ vẫn cảm thấy ẩm ướt, lành lạnh. Nằm xuống giường, nghe nước mưa rơi trên mái hiên rất ồn ào không ngừng, Minh Phỉ một
chút buồn ngủ cũng không có, đến gần sáng thì cảm giác nặng đầu nghẹt
mũi, hình như bị cảm lạnh.
Hoa ma ma và Kim Trâm phát hiện, vội
vàng gọi người đến bắt mạch và chăm sóc, hận Tam di nương không thể đến
nhanh để đi trở về. Minh Phỉ ăn một bát cháo bỏ thêm hành hoa, uống một
bát nước gừng, đang nằm nghỉ để mồ hôi tuôn ra, Triệu nương tử đi tới,
trước hỏi thăm cơ thể Minh Phỉ, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt nàng nói: “Cô nãi nãi, thì ra là Nhị công tử, là được… Nha, cái đó, hắn nói hắn nghe chuyện di nương đổ bệnh, đã đợi rất lâu ở cửa đại
môn rồi, bảo là muốn nhìn Nhị di nãi nãi một chút, người xem cái này…”
Minh Phỉ nhàn nhạt nhìn nàng ta, nhưng thật lâu không nói lời nào, Triệu
nương tử có chút sợ hãi, kinh hồn bạt vía nhìn Minh Phỉ: “Tam cô nãi
nãi…?”
Minh Phỉ nói: “Để hắn vào đi.”
Sắc mặt Triệu nương tử buông lỏng, vội vàng đi ra ngoài.
Kim Trâm nói: “Nãi nãi, sao ngài lại cho hắn đi vào? Nếu sau này phu nhân biết chuyện, ngài sẽ làm sao?”
Minh Phỉ cười nhạt: “Vậy thì có thể thế nào? Ta cũng không ngăn được. Ngươi
cho rằng, thời gian lâu như vậy, thật sự hắn chưa từng tới thăm người
sao? Khi phu nhân còn ở nhà cũng sẽ không nói, hôm nay phu nhân không có ở nhà, Tam di nương lại là người nhu nhược, thiện lương, sợ rằng người
nào cũng lớn gan hơn mấy phần.” Không có ai không thể mua được bằng bạc, huống chi là Triệu trang đầu cũng chỉ là người làm mà thôi, thật sự dám không tuân theo sao? Thái Quang Chính có thể đợi sau khi nàng rời đi
mới trở lại cũng được, thế nhưng hiện tại lại lựa chọn phương thức này,
chỉ sợ là muốn trắng trợn nán lại đây một thời gian ngắn rồi.
Hoa ma ma nói với Kim Trâm: “Ngươi mới là người hồ đồ. Nếu Triệu nương tử
thật sự không muốn cho hắn đi vào thì làm sao lại vội vàng đi tới thưa
với nãi nãi? Hiện tại, nãi nãi chúng ta đã xuất giá rồi, không quản được những thứ chuyện này ở nhà mẹ đẻ, cần gì phải khiến người ta tị hiềm,
oán ghét?” Sớm muộn gì Nhị di nương cũng phải chết, trông nom những thứ
này làm cái gì chứ?
Lại qua gần nửa canh giờ, Triệu nương tử lại
đi tới nói: “Cô nãi nãi, vị Trịnh công tử kia muốn gặp ngài một lần,
người xem có thể gặp không?”
Cũng lại là bộ dáng này nữa, còn
muốn gặp làm gì chứ? Chẳng lẽ gặp mặt còn có thể trở lại như cũ sao?
Minh Phỉ đỡ đầu nói: “Thân thể ta không thoải mái, không thể tiếp
khách.”
Triệu nương tử không dám khuyên, chỉ đành rời đi. Thái
Quang Chính nghe nói Minh Phỉ không muốn gặp hắn, hắn cũng không dây dưa nhiều.
Qua giờ tỵ, Tam di nương đội mưa chạy đến. Nghe nói Thái
Quang Chính đang ở trong phòng Nhị di nương thì trực tiếp đi tìm Minh
Phỉ, dáng vẻ đau buồn lo lắng hỏi han: “Nghe nói ngươi cũng bị bệnh?
Cũng tại ta, ta không nên để ngươi đi cùng ta đến đây.”
Minh Phỉ
hỏi tình huống Minh Tư, Tam di nương chỉ thở dài: “Bình thường cơ thể
nàng đã kiều nhược, nhìn thấy bị ra máu đã sợ đến hôn mê bất tỉnh, từ
sau khi ta đến, cũng chưa thấy nàng tỉnh lại. Tứ cô gia không có ở nhà,
sắc mặt của bà bà nàng ta khó coi vô cùng, trước mặt ta liền đánh Địch
Nhi hai cái bạt tai, sau đó còn sai người mang xuống đánh tiếp, không
thèm quan tâm đến lí lẽ của ta… Ta thấy ta có ngây ngô ở lại đó cũng
không thể làm gì nên khi nghe nói người đã không có việc gì, ta lập tức
rời đi.” Lại dặn dò Minh Phỉ: “Hôm qua trời mưa nên hôm nay trên đường
bùn lầy rất khó đi, ngươi bảo bọn họ cẩn thận một chút, chớ để ngã xe
rơi vào bùn lầy, lúc đi đến đây, suýt nữa xe ngựa của chúng ta rơi vào
đấy.”
Tam di nương đã đến rồi thì Minh Phỉ cũng không nán lại làm gì, lập tức đội mưa trở về thành. Đi được một nửa đường thì xe ngựa
dừng lại, phu xe nói: “Nãi nãi, phía trước có một chiếc xe ngựa rơi vào
trong bùn lầy, không đánh xe ra được.”
Kim Trâm kéo rèm lên, thấy cách đó không xa có một chỗ rẽ, phu xe và một người trẻ tuổi đang đội
mưa dùng sức kéo xe lên. Phu xe kia mặc áo mưa nhưng người trẻ tuổi kia
chỉ mặc áo vải mộc, toàn thân ướt đẫm nước mưa, hai người hợp lực vừa
kéo vừa đẩy nhưng xe ngựa kia vẫn không nhúc nhích chút nào.
Minh Phỉ nói với Kim Trâm: “Đi nói Tiết tổng quản đi qua giúp bọn họ một tay đi.”
Tiết Minh Qúy chỉ huy hai phu xe đi cùng đi đến giúp bọn họ một tay. Nhiều
người nhiều sức hơn, rất nhanh đã đẩy chiếc xe ngựa kia thoát khỏi bùn
lầy. Kim Trâm cười nói: “Nãi nãi, thật có thể được rồi.”
Minh Phỉ nhắm mặt lại nằm ở trong ngực Hoa ma ma, thấp giọng đáp một tiếng: “Ừ.”
Bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng nói của Tiết Minh Qúy: “Nãi nãi, vị công tử này muốn đáp tạ ngài đấy.”
Quả nhiên ngay sau đó có một giọng nói của nam tử trẻ tuổi vang lên: “Đa tạ phu nhân đã giúp đỡ.”
Minh Phỉ miễn cưỡng lên tinh thần nói: “Đi ra khỏi nhà, người nào không gặp khó khăn? Công tử không cần phải khách khí.”
Người nọ nghe giọng nói của Minh Phỉ đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc đứng đó
nhìn chăm chăm vào xe ngựa, Tiết Minh Qúy mất hứng, uyển chuyển nói: “Vị công tử này, đại nãi nãi chúng ta đã nói không cần phải khách khí thì
thôi đi, trời đang mưa lớn, ngãi vẫn nên tranh thủ thời gian trở về đi,
chớ để bị đổ bệnh.”
Người nọ lại thử dò xét mà nói: “Không biết trong xe ngựa là người Cung phủ sao?”
Kim Trâm tò mò nhấc tấm rèm lên nhìn ra ngoài rồi nhanh chóng để xuống, sau đó ghé sát bên tai Minh Phỉ nhẹ giọng nói: “Nai nãi, ngài kia không
phải là người đó sao? Chính là cái vị năm ngoái chúng ta gặp ở kinh
thành, đồ đệ của thủ chân tử đấy.”
Sao hắn lại ở chỗ này được?
Không phải nói là đợi sau khi chuẩn bị xong đạo quán, chọn ngày lành
tháng tốt mới tới sao? Chẳng lẽ là hôm qua hắn đi cùng quan Khâm sai đại nhân? Minh Phỉ chợt ngồi dậy, xốc rèm lên nhìn ta ngoài, vừa đúng lúc
chống lại đôi mắt hồ ly quyến rũ.
Thanh Hư mặc một bộ y phục
thanh bố trường bào không thể bình thường hơn, trên tóc cũng chỉ cắm một cây ngân trâm rất bình thường, toàn thân ướt đẫm, khuôn mặt cũng bị
nước mưa làm ướt, trên mặt lộ rõ vẻ phức tạp đang chăm chú nhìn nàng.
Minh Phỉ cười với hắn: “Thì ra là ngươi.”
Thanh Hư lau nước mưa trên mặt từ từ nói: “Cung đại nãi nãi.”Tiết Minh Qúy ngạc nhiên nói: “Thì ra là người quen cũ?”
Minh Phỉ thấy Thanh Hư không có mặc đạo bào, lập tức nói: “Là người quen cũ, Hoa công tử và đại gia cũng là người quen.” Lại hỏi Thanh Hư: “Ta còn
tưởng rằng ngươi và lão đạo trưởng phải mấy ngày nữa mới đến, ngươi ở
đây còn lão đạo trưởng đâu?”
Kim Trâm thấy vậy lấy một cái ô đưa
cho hắn. Thanh Hư lắc đầu, rũ mắt xuống, yên lặng trong chốc lát rồi chỉ chỉ vào xe ngựa: “Ông ấy đang ở trong xe.”
Minh Phỉ cười nói:
“Mưa lớn như vậy, các ngươi là muốn đi đâu? Phía trước, bùn lầy rất sâu, không bằng về thành trước đi, đợi trời trong xanh lại tới không được
sao?”
Thanh Hư cười cười: “Có quá nhiều người đến bái phỏng, sư
phụ ngại không thể từ chối nên không muốn sống ở trong thành, vì vậy mới đi tới đây nhìn một chút.” Nói rồi nhìn kỹ sắc mặt của Minh Phỉ một
chút, lo lắng nói: “Ngươi bị bệnh à?”
Minh Phỉ sờ sờ lên mặt:
“Chỉ bị cảm lạnh nhẹ thôi.” Nàng bảo phu xe đánh xe đi đến phía trước:
“Đi, ta đi đến xem lão đạo trưởng một chút, nghe nói lão nhân gia bị
bệnh, cũng không biết hôm nay ra sao rồi.”
Thanh Hư nhanh chóng
xoay người lại, chạy nhanh tới nói với người trong xe ngựa mấy câu. Sau
đó, Tống đạo sĩ râu tóc bạc trắng vươn đầu ra ngoài, mỉm cười phất phất
tay về phía Minh Phỉ, trung khí mười phần nói: “Nha đầu, các ngươi đi
trước đi. Chúng ta còn phải đi dạo một vòng nữa.”
Minh Phỉ nghe
giọng nói của hắn khỏe mạnh, nhìn qua cũng rất tinh nhanh, thì rất vui
mừng: “Lão đạo trưởng, mấy ngày nữa ta đến đạo quán thăm ngài nhé.”
Tống đạo sĩ cười nói: “Nửa tháng sau ngươi hãy đến, những ngày sắp đến ta
đều không có thời gian rảnh, những người đó thật phiền chết người. Ca ca ngươi có nhờ ta mang ít đồ cho ngươi, ta đã sai người đưa đến trong phủ rồi.”
Minh Phỉ cảm ơn, bỗng nhiên Tống đạo sĩ nói: “Mấy ngày nay thời tiết quá tệ, nếu không có chuyện gì thì đừng ra ngoài đi loạn sẽ
tốt hơn.”
“Vâng” Minh Phỉ phất tay với Tiết Minh Qúy rồi quay
sang Thanh Hư, nói tạm biệt với hai thầy trò rồi tự trở về thành. Vừa về tới nhà, quả thật Đan Hà cầm một phong thư và một cái hộp giao cho nàng nói: “Nãi nãi, sáng nay có người đưa tới mấy thứ này.”
Minh Phỉ
nhìn thấy trên lá thư là chữ viết quen thuộc, không kiềm được, khóe
miệng cong lên nét cười vui vẻ. Trong lá thư là hai lá thư khác, một
phong là của Thái Quang Đình, một phong khác là do Minh Ngọc viết.
Thái Quang Đình kể khổ với nàng, nói sau khi Hàm Dung có bầu, tính khí trở
nên cổ quái rất khó phục vụ, mặc dù nói như thế nhưng nhìn những chữ
trên thư lại tràn đầy hạnh phúc.
Còn Minh Ngọc viết tất cả đều là những chuyện tình của tiểu nữ nhi, nào là học sách gì, kết giao với
bằng hữu nào, đi đến đâu du ngoạn, vàng cát lại làm cái gì, trong kinh
thành lưu hành loại y phục nào, quả thật không khó nhìn ra được nàng
cũng rất hạnh phúc.
Trong hộp là quà tặng cho nàng, một ít vải
hoa thịnh hành lúc bây giờ cùng một ít trâm ngọc khảm san hô tinh xảo,
còn có mấy quyển tiểu thuyết rất thịnh hành lúc nữa, còn lại là nghiên
mực và hai khối mực mai hoa tặng cho Cung Viễn Hòa nữa.
Minh Phỉ
hưng phấn lật qua lật lại phong thư, cho đến khi Hoa ma ma thúc giục
nàng, nàng uống xong thuốc, tắm rửa xong mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Khi nàng thức dậy, trời đã tối từ lúc nào, Minh Phỉ mới lật người thì có
một đôi tay vòng tới ôm ngang hông của nàng, giọng Cung Viễn Hòa rất
trầm: “Đã tỉnh rồi hả?”
“Hắc. Bây giờ là lúc nào rồi?” Minh Phỉ
duỗi lưng chỉ cảm thấy xương cốt cả người đau nhức. Cung Viễn Hòa trả
lời: “Qua giờ tuất rồi. Nàng thật là, chỉ ngủ một giấc mà thành ngủ luôn cả một ngày rồi.”
Minh Phỉ nhích lại gần ngực hắn, vùi đầu vào lồng ngực hắn, nhẹ giọng hỏi: “Chàng hết bận rộn rồi?”
Cung Viễn Hòa cười khẽ: “Vốn là chưa có hết bận, nhưng người chủ trì không
đến, những người khác thấy không còn thú vị gì cho nên đã giải tán sớm
một chút, chỉ còn lại mấy người Hồng tri phủ, Chu đồng tri cùng mấy
người khác.”
Minh Phỉ cười nói: “Ta cũng gặp rồi.” Liền nói
chuyện gặp gỡ thủ chân tử và Thanh Hư cho hắn nghe: “Ta nói muốn đến
thăm ông ấy, nhưng ông ấy nói phải nửa tháng sau mới quay lại, còn nói
các ngươi quá phiền toái.”
Cung Viễn Hòa trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Chỉ sợ là ông ấy đến bờ sông xem mực nước đó.” Đứng dậy đốt
cây đèn cầy, rồi lấy chiếc áo thật rộng thật dày khoác lên người nàng:
“Mặc áo vào rồi đứng dậy ăn tối, ta đã bảo bọn họ làm canh cá mà nàng
thích ăn đấy.”
Minh Phỉ đưa tay ra nũng nịu: “Chàng mặc cho ta.” Vẫn về nhà là thoải mái nhất.
Minh Phỉ vịn vào cánh tay hắn nhảy xuống giường: “Trận mưa này lớn quá, sợ
là chưa ngừng lại đâu, ta cảm thấy cứ như vậy nữa chỉ sợ sẽ ngập úng
mất.”
Cung Viễn Hòa cúi đầu sửa lại vạt áo cho nàng: “Không phải
sẽ ngập úng mà nhất định sẽ trở thành tai họa. Cứ mưa như thế này thì
nhiều nhất chỉ là ba ngày sau, đê đập nhất định sẽ vỡ.” Hàng năm đều gia cố đê điều, thời của Thái Quốc Đống đã vậy cũng không nói làm gì, nhưng khi đến trên tay Hồng tri phủ thì tất cả chỉ làm ra vẻ thôi. Đến lúc
đó, mặc dù Thủy Thành không có gì đáng ngại, song hai huyện ở vùng hạ
lưu và vạn mẫu ruộng tốt ở gần bờ sông tất nhiên sẽ bị tàn phá nghiêm
trọng.
Không khác với dự đoán của Cung Viễn Hòa, ngày hôm sau,
quả nhiên thủ chân tử đến bữa tiệc đãi khách quý, trong bữa tiệc đã uyển chuyển nhắc nhở Hồng tri phủ rằng mực nước sông đã quá cao rồi, có cần
làm cái gì để chuẩn bị hay không? Hồng tri phủ xem thường cho rằng đê
đập kiên cố cực kì, hi hữu lắm trong năm năm nay mới có trận mưa lớn như thế vào mùa thu, nhưng dù có mưa như thế thì mực nước dâng cao thế nào
cũng dễ dàng đối phó thôi, tất nhiên vạn vô nhất thất.
Thủ chân
tử cũng không nhiều lời, mới bắt đầu dạ tiệc chưa bao lâu đã thoái thác
bệnh còn chưa khỏe nên về nghỉ ngơi sớm. Cũng không ngoài dự tính, Hồng
tri phủ đích thân phân phó đám người Chu đồng tri tiếp đãi, phục vụ quan Khâm sai chu đáo, cẩn thận. Cùng lúc đó, hắn cũng không quên kinh tế và chính trị là hai vấn đề quan trọng, nhận được tin tức Cung nhị phu nhân bệnh tật chưa khỏe, sau khi bán cửa hàng thì dùng tiền chữa bệnh, hắn
cảm thấy nên chờ đợi một thời gian nữa nên lập tức chuyển mắt sang Thiệu gia.