Thiếu niên quần áo đỏ tươi mặt
như ngọc, mắt như điểm nước sơn, cười nói tự nhiên ngồi ở trên đài cao,
bàn bày trước mặt, phía trên bày đầy hơn hai mươi bình sứ trắng nhỏ viết theo số và cả giấy bút, trong đó trên bảy tám bình đã dán lên giấy
hồng viết tên rượủ.
Thiếu niên cầm một bình lên, dưới đài phát ra một trận âm thanh ông ông, vô số đôi mắt tò mò mà khẩn trương theo dõi nhất cử nhất động của hắn. Thiếu niên khí định thần nhàn, động tác ưu nhã mở nắp bình ra, tiến tới trước mũi nhắm mắt ngửi, thật lâu không nói, mọi
người yên lặng như tờ, có người hô một tiếng như sấm nổ: "Phương gia
tiểu nhi! Cố làm ra vẻ làm gì! Đoán không ra chính là đoán không ra, sớm ngày thừa nhận, để tránh trì hoãn thời giờ của gia gia!"
Minh Phỉ
theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy ở góc đài một hán tử mặc áo khoác màu
tương, vóc người trung đẳng, da mặt xanh trắng, đang đứng ôm tay, bộ mặt cuồng vọng nghiêng đầu liếc Phương Thất. Một gã sai vặt đi theo phía
sau hắn, lỗ mũi hướng lên trời, đôi môi nhu động không ngừng, giống như
nguyền rủa Phương Thất.
"Vị gia này, không dám lấy một canh giờ làm
hạn định, lúc này mới một khắc, ngài không nên gấp." Một vị lão nhân râu hoa râm, lớn tuổi mặc nho phục (quần áo nho gia) ngồi ở trên ghế Thái
Sư, không nhanh không chậm thổi mạnh bọt trà, híp mắt, không chút để ý
nhìn hán tử kia.
Phương Thất nơi này rốt cuộc mở mắt ra, khẽ mỉm
cười, nắm bút lên vận dụng ngòi bút như bay, viết xong, một người tướng
mạo giống người hầu rượu bước nhanh về phía trước cầm giấy chạy một vòng dọc theo đài, cao giọng hô: "Số chín, Lê Hoa Bạch mười năm!"
Cung Tịnh Kỳ thấy chữ, không nhịn được cảm thán một tiếng: "Chữ đẹp!"
Lão nhân mặc nho phục nghe tiếng lấy một xấp giấy đến, tìm số chín, lớn
tiếng thì thầm: "Số chín, Lê Hoa Bạch mười năm" Quay đầu lại nhìn về
phía hán tử da mặt xanh trắng: "Vị gia này, ngươi cũng đồng ý?"
Da mặt hán tử kia càng xanh trắng, lạnh lùng hừ một tiếng, coi như là chấp nhận.
Mọi người vây xem cực kỳ hưng phấn, Phương Thất cũng mỉm cười bình tĩnh khoát khoát tay, lấy tay đi lấy bình số mười.
Vậy mà một cái bình này, hắn lại chưa từng phân biệt ra, lại cười nói: "Cái này sợ rằng phải nếm thử một chút mới được." Tiện tay đặt bình ở một
bên, ngược lại đi lấy bình số mười một.
Theo động tác của hắn, trên
mặt hán tử họ Hình hiện lên ra một nụ cười lạnh lùng, Cung Tịnh Kỳ cắn
khăn nói: "Ta nhìn hình như có chút không ổn." Quả nhiên Phương Thất lại buông bình trong tay xuống, liên tiếp như thế mấy lần, mãi cho đến bình số mười sáu, gã sai vặt kia cao giọng hô: "Phương Thất, ngươi phân biệt không ra được, đừng nên lãng phí thời gian của tất cả mọi người! Sớm
nhận thua đi!" Hán tử kia cười ha ha vài tiếng, khinh thường không nói
ra.
Cung Nghiên Bích nhỏ giọng nói: "Chủ tớ này quá đáng hận! Bọn họ đây là cố ý nhiễu loạn tinh thần của người ta."
Cung Tịnh Kỳ nói: "Rõ ràng chính là tới quấy rối, ngươi hi vọng hắn tốt được như vậy?"
Phương Thất lại mắt điếc tai ngơ, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười điềm đạm,
nhắm mắt ngửi nhẹ bình số mười sáu, lại mở mắt ra, vận bút như bay. Còn
dư lại đối với hắn mà nói, hình như cũng không phải việc khó, cũng chỉ
khẽ ngửi là giải quyết được chuyện.
Mắt thấy hắn muốn bắt đầu nếm
rượu, Tiết Minh Quý ngượng ngùng tới nói: "Nãi nãi, không còn sớm nữa,
nhân dịp hiện tại đường không chen chúc, phải tranh thủ thời gian lên
đường."
Minh Phỉ nhìn sắc trời một chút, nói: "Đúng không còn sớm, đi thôi!" Cũng không quản Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kỳ tò mò đến cỡ
nào, nhẹ nhàng để rèm xuống.
Cung Tịnh Kỳ nghiêng đầu nói: "Phương
Thất này, ta đã nghe Thiệu Ngũ nói về hắn, nói hắn chẳng những bộ dáng
đẹp, là người cũng rất ôn hòa rộng lượng, còn rất thông minh, hôm nay
xem ra, quả thực bình tĩnh ung dung, phong thái xuất chúng. Ta đoán,
người thô kệch kia tất nhiên phải thua!"
Minh Phỉ cười nói: "Hắn muốn thắng chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy. Người ta tới đá quán, nếu
không chuẩn bị đầy đủ, sao lại dám cầm phương thuốc cổ truyền để làm
tiền đặt cược?"
Cung Tịnh Kỳ bình thường thường xuyên nghe Thiệu gia
và Cung Nhị phu nhân nói buôn bán, lập tức lại bắt đầu cảm thán: "Phương thuốc cổ truyền, nếu Phương Thất thắng, Phương gia chỉ sợ lại thêm phát đạt rồi."
Cung Nghiên Bích không nói một lời, cúi đầu loay hoay quạt tròn chuôi ngà voi trong tay.
Hiện giờ Chu Đồng Tri chính là nhân vật số hai ở Thủy Thành phủ, từ trước
đến giờ Chu phu nhân quan hệ thân thiết với mọi người, sinh nhật nàng
tuy nói bên ngoài chỉ là mời mấy nhà có quan hệ tốt đến dùng cơm thường, kì thực, rất nhiều người giống như Minh Phỉ vậy, nữ quyến quan nhỏ đều
nghe tiếng bắt đầu lên đường, mặc kệ thế nào, giả mạo quen mặt cũng
được. Cửa đường nhà Chu gia hẹp, Hình phủ cũng không lớn, cho nên khi xe ngựa Cung gia tới, phía ngoài đầu hẻm sớm đậu đầy xe ngựa kiểu dáng lớn nhỏ, xe ngựa Cung gia căn bản đừng nghĩ chen lách đi qua.
Lúc này
mặt trời chiếu cao, bên ngoài dần dần nóng lên, người Tiết Minh Quý mập, sớm nóng đến mồ hôi đầy đầu, mắt liếc khoảng cách một cái, vội la lên:
"Nãi nãi, đây làm sao? Xe ngựa không qua được."
Minh Phỉ ghé đầu nhìn một chút, chỉ thấy trên xe ngựa bên cạnh một đôi chủ tớ thướt tha duyên dáng đi xuống, chủ mẫu đi phía trước, trong tay tiểu nha hoàn đang cầm
một hộp đáp lễ nước sơn đen, đã trực tiếp đi đến cửa chính Chu gia, nhân tiện nói: "Cũng không xa, chúng ta đi qua thôi. Để người cầm lễ vật
cùng đi theo là được."
Cung Tịnh Kỳ mới ló đầu ra, liền nhíu mày,
dùng cây quạt che miệng mũi chán ghét nói: "Tại sao như vậy, phân nước
tiểu ngựa đầy đất! Chu gia cũng là, làm sao lại chọn nơi như vậy."
Minh Phỉ cười nói: "Chu gia không phải là người địa phương, hết nhiệm kỳ
phải đi, tòa nhà này chuẩn bị tạm thời, đương nhiên không thể nào giống
như nhà rộng rãi của chúng ta, chính là nhà nương ta, phòng ốc cũng
không lớn, chấp nhận chút thôi."
Chợt thấy một gã sai vặt ven đường kêu lên: "Đây là xe ngựa Cung gia sao?"
Tiết Nhân Quý vội lên tiếng: "Đúng vậy!"
Gã sai vặt kia cười hì hì đã chạy tới, hành lễ, nói: "Nãi nãi cũng tới
rồi, tiểu thư nhà ta ra lệnh tiểu nhân chờ ở nơi này, chính là sợ xe
ngựa của nãi nãi không qua được. Nãi nãi chờ, tiểu nhân đi giúp ngài mở
đường." Dứt lời chiếc xe họ Hình chạy tới trước mặt.
Minh Phỉ vội
vàng gọi hắn lại, cười nói: "Cám ơn ý tốt của tiểu thư nhà ngươi. Qua
lại đều là khách, đắc tội với ai cũng không tốt. Chúng ta đi vào là
được." Hôm nay nàng cũng không phải là Tam Tiểu Thư Thái Tri phủ, mà là
thê tử một tiểu Thôi quan Thất Phẩm, người khác có thể đi bộ vào, nàng
cũng có thể đi bộ vào. Cần gì vì hưởng thụ chút đặc quyền này mà dẫn đến ánh mắt ghen ghét của mọi người?
Tiết Nhân Quý nghe vậy, nhanh chóng nhét một ít tiền vào trong tay gã sai vặt đó, mặt mày hớn hở nói: "Tiểu ca cực khổ rồi."
Gã sai vặt kia cũng nhanh nhạy, không lộ ra dấu vết cất bạc trong tay áo,
cúi đầu khom lưng: "Tính tình nãi nãi tốt, nếu mỗi vị khách nhân đều như nãi nãi vậy, lũ tiểu nhân sai sự này cũng tốt rồi. Tiểu nhân ở phía
trước dẫn đường, mấy vị xin đi chậm."
Minh Phỉ nghe câu nói của hắn có hàm ý khác, nhìn Kim Trâm một cái.
Kim Trâm hiểu ý, vội cười nói: "Tiểu ca, khách nhân tới đều vì khánh sinh của phu nhân, chắc hẳn tính tình mỗi người đều tốt."
Gã sai vặt kia được tiền thưởng nhiều, không thể thiếu bát quái mấy câu,
lắc đầu thở dài nói: " Vị tỷ tỷ này có điều không biết, mới vừa rồi một
vị phu nhân và một vị tiểu thư tới, thấy xe ngựa không qua được, bảo
người đi nói với người gác cổng, đuổi những xe ngựa này ra, người gác
cổng kia đi đến chậm, tiểu thư kia mắng mấy câu, lệnh phu xe nhét một
đống lễ phẩm lên người gác cổng, quay đầu là đi."
Minh Phỉ lấy làm kinh hãi, đây là người nào chứ?
Gã sai vặt kia cười nói: "Ngược lại tính tình phu nhân kia tốt, chỉ là tính tình tiểu thư không tốt."
Vào thùy hoa môn*, nữ quyến quen biết Minh Phỉ vây quanh cùng chào hỏi Minh Phỉ, gã sai vặt kia tựa như một trận gió chạy đi vào mời người thông
truyền cho Chu Thanh. Trong giây lát, Chu Thanh và Trần Oánh dắt tay
nhau tới, đón mấy người Minh Phỉ, cười tủm tỉm sau đó cùng nhau về phía
nhà chính.
*Thùy hoa môn: một kiểu cửa trong kiến trúc nhà thời xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, đỉnh trụ chạm trổ sơn màu
Chu Thanh oán trách Minh Phỉ: "Bên ngoài vừa dơ vừa loạn, ta cố ý để cho người đi đón ngươi, ngươi lại không cảm kích."
Minh Phỉ cười nói: "Ta đây không phải đau lòng ngươi sao? Ngươi tiếp người
này không tiếp người kia, khách nhân nhà các ngươi đều bị ngươi đắc tội
hết."
Trần Oánh cũng tiến vào, nghe vậy cố ý dẩu môi nói: "Suy nghĩ của ngươi là, ta không đau lòng nàng sao?"
Cung Nghiên Bích cười chen lời nói: "Tính cách Oánh tỷ nhi vẫn thích đùa giỡn như vậy."
Trần Oánh quét nàng và Cung Tịnh Kỳ một cái, khẽ mỉm cười: "Rất lâu chưa
nhìn thấy các ngươi, ta tính toán, nhóm người các ngươi ước chừng hơn
một năm không ra làm khách?"
Kể từ lần đó sau khi Cung Nghiên Bích ở
Viên gia châm chọc Minh Phỉ, cũng rất không được chào đón, cơ bản không
có thể xuất môn làm khách, rồi sau đó đến chuyện của Thiệu Ngũ, chính là Cung Tịnh Kỳ cũng bị dính líu. Hai người nghe vậy, đồng thời đỏ mặt.
Chu Thanh là chủ nhân, vội nói: "Khó được các ngươi đã tới, mọi người
đều là quen biết cũ, đừng có khách khí. Tùy tiện."
Minh Phỉ nhân cơ
hội qua đề tài: "Ta nghe gã sai vặt dẫn đường nói, có người bởi vì xe
chặn ở cửa, xe ngựa không vào được tức giận?"
Chu Thanh cười nhạt:
"Chính là Hàn Lâm Tôn tiểu thư, tương lai theo tam phẩm Tả tham chính
Thôi Ngữ Mệnh, Thôi phu nhân, cảm thấy chúng ta chậm trễ nàng, cho nên
tức giận."
Trần Oánh nói: "Vốn là, lúc trước mọi người đều đã quen
biết, nếu như nàng sớm nói nàng muốn tới, Chu Thanh làm chủ nhân cũng sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia. Thời điểm đi mời, nàng kênh kiệu, nói
không nhất định tới, lời này mọi người đều biết là tới không được. Kết
quả đột nhiên lại tới, cũng không phải không đi đón nàng, bất quá trong
chốc lát, dĩ nhiên vậy mà tức giận, tính tính này, chậc chậc, thật đúng
là, tương lai làm sao đượć."
"Chẳng lẽ Viên Nhị phu nhân cũng tức giận?""Viên Nhị phu nhân?" Trần Oánh cười lên, dùng cán quạt khẽ gõ đầu Minh Phỉ
một cái, cười nói: "Ta xem ngươi là gả cho người, không để ý đến chuyện
bên ngoài, một lòng chỉ làm tiểu thận thê. Ngươi không biết bây giờ
trong Viên phủ là Viên tiểu thư đương gia sao?"
Minh Phỉ khẽ mỉm
cười, nàng thật đúng là không biết. Từ khi thành hôn đến nay, việc lớn
việc nhỏ một lố, thân là tân phụ lại đi khắp nơi thì không tốt, nguồn
gốc bát quái cũng có hạn.
Chu Thanh lo lắng nhìn hai tỷ muội Cung
Tịnh Kỳ một cái, giật nhẹ tay áo Minh Phỉ, ý bảo nàng bỏ lại hai người
này phía sau, cùng ba người Trần Oánh các nàng nhẹ nhàng rời đi.
Đảo
mắt đến hậu đường, mấy người đi vào phòng khách, các phu nhân ngồi vây
quanh trong phòng khách đồng thời quay đầu lại, thấy Minh Phỉ và tỷ muội Cung gia, vẻ mặt không giống nhau. Chu phu nhân cười vươn tay về phía
Minh Phỉ: "Hài tử ngoan, nhanh đến bên ta, nương ngươi làm sao còn chưa
tới?"
Minh Phỉ cười dẫn Cung Tịnh Kỳ và Cung Nghiên Bích tiến lên
hành lễ, nói: "Thẩm thẩm, mẫu thân ta đã sớm nói nhất định phải tới,
chắc là là có chuyện trì hoãn. Bệnh của thẩm nươn ta không tốt, không
thể tự mình đến chúc mừng ngài, không thể làm gì khác hơn là để ta mang
hai muội muội này đến."
Chu phu nhân hàn huyên mấy câu với các nàng, tự thả cho các nàng lặng lẽ rời đi.
Minh Phỉ chân trước mới ra phòng khách, đã nghe sau lưng có người cao lớn ở
trong góc nhẹ nói một câu: "Đây chính là tức tử sống chết ồn ào muốn hòa ly cái nhà kia?"
Minh Phỉ ưu sầu nói: "Nào có dễ dàng như vậy? Nói là không có bạc, chi tiêu cũng khó
khăn. Lại không cho chúng ta gánh vác, cũng không cho ta về nhà mẹ đẻ
vay tiền, ba ngày hai bữa liền tìm cái chết, nghe thế chúng ta làm sao
mà làm? Dầu gì cũng có ân nuôi dưỡng, cũng không thể trở mặt được. "
Trần Oánh gật đầu: "Đúng vậy. Một chữ hiếu lớn hơn trời, đúng thật là các
ngươi rất khó. Chuyện này, mấu chốt vẫn là xem công công ngươi thấy thế
nào."
Minh Phỉ lạnh cả tim, quả nhiên cách nghĩ của thế nhân
chính là như vậy, mặc kệ Cung Nhị phu nhân có bao nhiêu ác độc, người
đần độn cũng đều chê cười bà ta, lên án bà ta, nhưng nếu bọn họ thật sự
trở mặt không tiếp nhận, mọi người cũng đều sẽ xoay đầu lại chỉ trích
bọn họ bất hiếu.
Đang lúc nói chuyện, một tiểu nha đầu bên cạnh
Chu phu nhân chạy tới, cười nói: "Cung Đại nãi nãi, Thái phu nhân đã
tới, mời ngài sang nói chuyện đấy."
Chu Thanh còn có một đám
người cần phải tiếp đón, nên đành phải để cho hai người Trần Oánh và
Minh Phỉ tự trở về phòng khách. Trần thị, Chu phu nhân, cùng với một phụ nhân đầu đầy châu ngọc ngồi ở chính giữa phòng khách, đám người còn lại xoay tròn xung quanh, Minh Phỉ nhận ra đó là phu nhân Hồng tri phủ tri
phủ đương nhiệm Thủy Thành Phủ, lập tức hiểu được ý tứ của Trần thị, vội vàng chỉnh sửa lại y phục đồ trang sức mỉm cười đi tới, trước tiên đến
gặp Trần thị: "Mẫu thân."
Trần thị ra vẻ tức giận, chỉ về phía
nàng cười mắng: "Nha đầu không hiểu chuyện, gả cho người rồi mà vẫn
giống như lúc còn là tiểu cô nương như đúc, chạy loạn khắp nơi, một chút cũng không hiểu được làm chính sự. Còn không mau tới ra mắt Hồng bá mẫu ngươi?" Rồi quay sang Hồng phu nhân nói: "Tỷ tỷ đã gặp qua, đây chính
là tam nữ nhi không nên thân của ta, mới vừa gả vào Cung gia hơn một
tháng, còn chưa có tính tự giác đã làm thê tử của người ta, vào cửa liền cùng các tỷ muội ngày trước của nàng ở chung một chỗ, cũng không biết
mặt thú vị ở chỗ của các thẩm nương."
Minh Phỉ lôi kéo tay Trần
thị không thuận theo: "Mẫu thân, con sai rồi."Trần thị chỉ cười không
nói, ngay sau đó Minh Phỉ liền nhu thuận nhấc váy hành lễ một cái với
Hồng phu nhân, "Bá mẫu vạn phúc."
"Ta đã nghe nói mẫu nữ các
ngươi tình thâm, hôm nay thấy quả nhiên là thật." Hồng phu nhân khoảng
chừng hơn bốn mươi tuổi, lớp phấn dầy hơn nữa cũng không giấu được da
mặt đen sẫm, mỉm cười kéo Minh Phỉ đánh giá một phen, nói: "Thật là một
tiểu tức phụ đáng yêu, tháng sau trong nhà của ta có một buổi họp mặt
thưởng sen, đến lúc đó ngươi cũng tới nhé."
Minh Phỉ vội vàng cảm tạ.
Trần thị nhìn chung quanh một lượt, cười nói: "Tại sao Thẩm của con không có tới?" Không đợi Minh Phỉ trả lời, lại nói tiếp: "Là bệnh còn chưa hết
ư?" Hiển nhiên là dời đề tài đến trên người Cung Nhị phu nhân.
Chu phu nhân hiểu được Trần thị có ý muốn Hồng phu nhân trong lúc mấu chốt
đứng ra giúp tiểu phu thê Minh Phỉ một phen, vội ở một bên hát đệm, Hồng phu nhân cũng đã sớm nghe nói qua chuyện Cung gia, mỉm cười ở một bên
nghe, cũng không đáp lời. Trần thị cũng không thất vọng, chỉ nhặt những
chuyện quan trọng, lời nói nghe hiểu được dư vị nói sơ sơ mấy câu cũng
liền lướt qua.
Sau khi ăn xong Minh Phỉ cùng với Chu phu nhân,
Trần thị, Hồng phu nhân chơi mạt chược, tuy thọ tinh là Chu phu nhân,
nhưng phu nhân trưởng quan là lớn nhất, ba người dốc hết sức ăn bài,
thua bài, mấy vòng chơi bài trôi qua, Hồng phu nhân thắng vui vẻ ra mặt. Thật may là bà ấy khẩu vị không lớn, rất nhanh liền đứng dậy đùn đẩy
không chịu chơi nữa, có người kéo bà ấy khuyên bà ấy, bà ấy cười nói:
"Ta đây đều là dính không khí vui mừng của thọ tinh, đủ rồi, đủ rồi, ta ở bên cạnh xem các ngươi đánh là được."
Trần thị dò xét không
thành, thấp giọng dặn dò Minh Phỉ: "Về sau con đừng cố ham chơi, loại
trường hợp này, nên cùng bọn họ ở một chỗ mới hay, mọi người quen thuộc, tương lai có gió thổi cỏ lay gì, cũng cầu được nhân tình tốt."
Minh Phỉ vội nói: "Dạ, con nhớ rồi.
Trần thị nói: "Con xem vị Hồng phu nhân này, là một người hiểu chuyện, phải
tôn trọng một chút. Nên qua lại nhiều, đối với các con chỉ có chỗ tốt.
Nếu ta đi Đăng Châu, có một người như thế che chở cho con, sẽ không có
ai có can đảm làm gì con."
Minh Phỉ dốc lòng nghe dạy dỗ, chỉ cảm thấy, nếu đổi lại nàng làm kế mẫu, việc này cũng chỉ có thể làm được
tới đây Hồng phu nhân không đánh bài, Chu phu nhân hiểu rõ nên cũng
không đánh, bưng ly trà xanh, đi bồi Hồng phu nhân nói chuyện, Hồng phu
nhân thấy Minh Phỉ đứng ở sau lưng Trần thị, bưng trà đưa nước, săn sóc
tự nhiên, nghe Trần thị nói chuyện, vẻ mặt trước sau đều mỉm cười, nhìn
ra được tình cảm giữa hai người rất tốt, không khỏi có mấy phần hứng
thú, gọi Minh Phỉ qua: "Ta nghe nói nhà các ngươi có cả một vùng đất,
bên bờ trồng đầy hoa quế, tháng tám hoa quế nở ra, chèo thuyền đi từ
phía dưới qua, hoa có thể rơi khắp người đầy mặt đầu cổ, giống như đi
dưới mưa hoa, là thật sao?"
Minh Phỉ vội cười đáp, thử thăm dò
nói: "Nếu bá mẫu không chê, đến lúc đó chất nữ chuẩn bị mở tiệc hoa quế, sẽ mời bá mẫu và các muội muội tới chơi." Đề tài mở ra, Minh Phỉ bỏ
chút nịnh nọt, dụ Hồng phu nhân mặt mày hớn hở, liên tục nói: "Mẫu thân
ngươi thật đúng là một diệu nhân (người tài), có thể dạy dỗ ra một nữ
nhi như ngươi vậy."
Chu phu nhân thấy Minh Phỉ ứng đối tự nhiên,
ngẫm lại Chu Thanh vẫn còn rất hồn nhiên, nên bèn cho người đi gọi Chu
Thanh tới đây, muốn để cho nàng nghe cũng đi theo học một ít. Ai ngờ
tiểu nha hoàn rất mau trở lại kề ở bên tai bà nói mấy câu, bà mất hứng
đứng dậy đi ra ngoài.
Minh Phỉ nhìn ở trong mắt, đang nghĩ không
biết Chu phu nhân nghe được chuyện gì, thì thấy Cung Nghiên Bích và Cung Tịnh Kỳ sắc mặt tái nhợt đi vào, chớp mắt nhìn thấy nàng, liền thật
nhanh đi tới chỗ nàng đứng. Đôi môi Cung Nghiên Bích khẽ phát run, Cung
Tịnh Kỳ thấp giọng nói: "Tẩu tẩu, Nhị tỷ tỷ có chút không thoải mái, hay là chúng ta đi về trước?"
Trong bụng Minh Phỉ do dự, vội cáo lỗi với Hồng phu nhân, rồi cùng hai người đi tới một bên, thấp giọng nói: "Làm sao vậy?"
Đôi môi Cung Nghiên Bích càng run nhiều hơn, trong mắt nhanh chóng tràn đầy nước mắt, mắt thấy rất nhanh chảy ra nước mắt, Minh Phỉ vội vàng nhìn
xung quanh một cái, thấp giọng quát nói: "Không được khóc! Nhanh thu
nước mắt lại!" Cung Tịnh Kỳ vội véo Cung Nghiên Bích một cái, "Nhị tỷ,
đây là lúc nên khóc sao? Muốn gọi người đến cười nhạo chúng ta hả!"
Cung Nghiên Bích liều mạng thu nước mắt về, dùng sức cắn môi, không dám mở
miệng. Cung Tịnh Kỳ nhỏ giọng nói: "Chẳng qua là gặp được Chu Tiệm, nói
hai câu mà thôi, các nàng...... Thật quá phận." Oán hận lôi xé cái khăn
tay trong tay, cắn răng nghiến lợi. Minh Phỉ thở dài, thấp giọng nói:
"Lúc này không thể đi, vô luận như thế nào cũng phải chịu đựng chút thời gian."Mặc kệ có phải là Chu gia quá đa nghi hay không, lúc này đi, đều
không thích hợp.