Chu di nương kinh hoảng nói: "Ta không có
kiến thức gì, sao có thể hiểu được cái này? Dĩ nhiên là phu nhân nói thế nào, tỳ thiếp liền xử lý thế ấy."
Cung Tịnh Kỳ thất vọng nói:
"Ta muốn nghe mà, bình thường di nương có nhiều ý kiến, mẫu thân ta cũng nghe theo ngươi, lúc này ngươi nên nói thử xem, không chừng cũng có ý
kiến hay đấy."
Chu di nương cười mỉa: "Bình thường ta có thể nêu
ra ra ý kiến gì nha? Chẳng qua chỉ là làm trò khiến phu nhân vui vẻ mà
thôi, chuyện này lớn như vậy, ta không biết một chút gì cả. Ta chỉ hi
vọng, tất cả mọi người đều tốt, chớ quấy rầy, làm rộn, đừng để người
khác xem mình thành chuyện cười. Tóm lại, phu nhân là trưởng bối, cho dù là đại lão gia cùng đại phu nhân cũng không thể nói gì."
Cung
Tịnh Kỳ chẳng nói đúng sai mà chỉ gật đầu một cái: "Di nương nói đúng
lắm. Tính cách của mẫu thân ta rất nóng nảy, lỡ tay làm ngươi bị thương. Ta mới vừa phân phó người mời một đại phu tới khám cho người. Ta thấy
ngươi đi bộ cũng không dễ, là bị thương ở chỗ nào?"
Chu di nương
thoải mái vén tay áo lên, lộ ra mấy vết thương trên cánh tay: "Không có
gì, trên đùi cũng như vậy, bị thương ngoài da, qua hai ngày liền biến
mất. Đừng lãng phí tiền."
Cung Tịnh Kỳ thấy không
hỏi được gì, không thể làm gì khác hơn là đuổi Chu di nương, lệnh cho
Trương Nhị thẩm cùng nha hoàn của đứng canh ở cửa, chính mình thì vào
trong phòng, tách hai mẫu tử đang đứng cãi nhau ngay giữa phòng ra, trầm giọng nói: "Đừng có ồn ào! Cãi nhau cũng không thể giải quyết vấn đề.
Cũng là vì tốt cho mọi người, ngồi xuống từ từ thương lượng, cũng tránh
cho đến khi mọi chuyện ập lên đầu thì lại vẫn chưa nghĩ ra được cách
giải quyết, bị đánh đến mức không kịp ứng phó. Nếu chúng ta tự khiến mọi chuyện rối loạn lên trước, cũng đừng trách người khác tới đục nước béo
cò."
Cung Nhị phu nhân thấy nàng trầm ổn như vậy, không khỏi
ngẩng đầu lên tán thưởng nhìn nàng, vừa liếc Cung Viễn Trật một cái:
"Học tập Tam tỷ ngươi một chút đi!"
Không biết ba người này
thương lượng đối sách như thế nào. Lại nói, Minh Phỉ cùng Hoa ma ma chia làm hai nhóm, rốt cuộc thì cũng đã thu dọn sạch sẽ những đồ vật trong
sân trước khi trời tối, lại ghi danh sách những vật bài trí ở bên trong, thu vào nhà kho. Minh Phỉ cố ý phân phó phòng bếp giết gà làm thêm món
ăn, sợ mẫu tử Kim thị không làm kịp nên còn gọi Mai Tử cùng Tử La tới hỗ trợ, mọi người ăn vô cùng hào hứng.
Sau khi ăn xong, Minh Phỉ
liền kêu người mang bạc tới thưởng, thừa dịp đoàn người vui mừng, cố ý
gọi Tiết Minh Quý tới phân phó: "Nói cho bọn hắn biết, không cho đánh
cuộc, không cho đùa giỡn nữ nhân, sợ mất bạc thì có thể gửi ở phòng thu
chi, bất luận nhiều ít, cũng có thể nhận được lợi ích giống như ở tiền
trang [ngân hàng]. Đi báo việc này với bọn họ trước đi, nếu như bị phát
hiện bất cứ ai đánh cuộc hay đùa giỡ nữ nhân, vi phạm mệnh lệnh, một văn tiền lời cũng không có, giải trừ giao ước, có khế ước bán thân liền
mang đi bán. Nếu có nhiều tiền hơn thì tự chuộc thân cũng được, thú tức
phụ [cưới vợ] cũng được, làm gì cũng được."
Tiết Minh Quý nghe
vậy, trầm tư một lúc, sau đó cũng không nói gì, chỉ cười nhìn về phía
Cung Viễn Hòa: "Đại lão gia còn có việc gì cần phân phó?"
Lúc
trước Minh Phỉ cũng không đề cập tới chuyện này với Cung Viễn Hòa, cho
nên, khi đột nhiên nghe được, Cung Viễn Hòa thật sự có chút giật mình,
suy nghĩ chốc lát, hắn cười một tiếng: "Chủ ý này của đại phu nhân rất
tốt, liền làm theo phân phó của nàng đi. Không biết bọn họ có chịu tin
chúng ta hay không." Không có bạc trong tay, rất nhiều chuyện không thể
làm, có càng nhiều tiền, thì càng có thể khiến người ta hi vọng, sẽ càng phát triển. Lòng người vừa vững, hậu viện tự nhiên sẽ sạch đẹp hơn rất
nhiều.
Minh Phỉ cười nói: "Chỉ cần có một
người dẫn đầu là tốt rồi." Nàng cũng không tin sẽ có người không thích
chuyện tốt như việc để tiền một chỗ cũng có thể sinh lời. Nhưng điều này cũng chỉ giới hạn trong tình trạng người trong nhà bây giờ còn ít,
chuyện quản lý vẫn dễ dàng, cho nên nàng mới có thể lựa chọn biện pháp
này, nếu trong nhà có nhiều người, nàng nhất định không dám. Không nói
tới chỗ bất lợi như có người ngầm giở trò, chỉ nói tới tiền lời, nàng
cũng đã phải vắt hết não mới có thể bổ sung vào.
Lúc trước Hoa ma ma còn sợ Cung Viễn Hòa sẽ nói Minh Phỉ lãng phí, không cho nàng quản
lý tài sản trong nhà nữa, hiện tại thấy Cung Viễn Hòa đồng ý, không khỏi âm thầm thở phào một hơi. Biện pháp này, lúc nghe Minh Phỉ đề cập tới,
nàng ta vẫn luôn không đồng ý, thấy Minh Phỉ thật sự kiên trì, nàng ta
liền nói Minh Phỉ nên thương lượng cùng Cung Viễn Hòa trước, ai ngờ Minh Phỉ vậy mà lại không thương lượng cùng Cung Viễn Hòa, tự chủ trương
trước. Nói thật, vừa rồi Minh Phỉ nói ra biện pháp mạo hiểm như vậy,
Tiết Minh Quý rõ ràng cũng không đồng ý nên mới hỏi ý kiến của Cung Viễn Hòa. Nếu Cung Viễn Hòa không đồng ý, bác bỏ tại chỗ, vậy sau này, dù
Minh Phỉ có đưa ra quyết định gì thì cũng sẽ gặp phải một chút chất vấn
từ Tiết Minh Quý. Thật may mắn, thật may mắn.
Minh Phỉ đợi Tiết
Minh Quý đi khỏi, liền cảm kích nhìn Cung Viễn Hòa, cười một tiếng: "Ta
bỗng nhiên nảy ra ý tưởng này, cũng không kịp thương lượng với chàng,
còn tưởng rằng sẽ bị chàng mắng, vừa rồi trong lòng ta thấp thỏm không
yên, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, lại không thể đổi ý ngay trước mặt
Tiết tổng quản, nếu là lúc chỉ có chúng ta cũng không sao, nhưng trong
trường hợp này, bỗng nhiên đổi ý, chỉ sợ sẽ bị người khác cười chê."
Thời gian chung đụng của nàng và Cung Viễn Hòa càng dài, nàng lại càng
muốn biết ranh giới cuối cùng của hắn ở đâu, cũng không phải là vì muốn
dò xét. Hắn cho nàng nắm quyền lực, tự do hoạt động trong gia tộc nhỏ
này, nhưng quyền lực này rốt cuộc lớn đến mức nào, đây là một vấn đề.
Cung Viễn Hòa cầm tay nàng, nhẹ giọng nói: "Ta giao gia tộc cho nàng, những
chuyện nhỏ nhặt này dĩ nhiên là nàng làm chủ. Cho dù có tốn bạc, nhưng
có thể tốn bao nhiêu? Không quên chuyện quan trọng, ta liền không để."
Hắn vẫn hiểu đạo lý "ngay mặt giáo tử (dạy con), sau lưng giáo thê (dạy
vợ). Dù có không đồng ý, hắn cũng sẽ không hạ thấp Minh Phỉ ngay trước
mặt Tiết Minh Quý, huống chi việc làm này của Minh Phỉ, cẩn thân suy
nghĩ lại, cũng tràn đầy đạo lý.
Minh Phỉ rũ mắt xuống, bỗng nhiên nở nụ cười, rất vui vẻ gật đầu: "Ừ, nhất định. Ta sẽ hết sức làm xong
mỗi một việc, nếu ta không cẩn thận làm hỏng chuyện gì, chàng cũng phải
nhắc nhở ta, nhưng không được trách ta, không thể mắng ta." Nếu không
nàng sẽ cảm thấy trong lòng yên.
Cung Viễn Hòa kéo tay của nàng
khe khẽ hôn một cái, lại mở bàn tay nàng ra, áp sát vào gương mặt của
hắn, con mắt lóe sáng nhìn nàng: "Được, nếu ta làm sai, nàng cũng phải
nói với ta, không thể buồn bực, âm thầm tức giận trong lòng. Chúng ta
phải ở chung cả đời, có chuyện gì cũng phải nói rõ với nhau."
Dưới
ánh nến, gương mặt anh tuấn của hắn bỗng trở nên xinh đẹp như hoa, Minh
Phỉ đột nhiên nảy ra ý tưởng ác bá đùa giỡn tiểu mỹ nhân, khóe mắt đảo
qua, chỉ thấy đám người Hoa ma ma đã sớm lui ra ngoài, trong phòng chỉ
có tân phu thê hai người, vì vậy yên tâm, lớn mật nheo mắt nâng cằm Cung Viễn Hòa lên, cười nói: "Cũng không biết đây là tiểu gia nhà ai, lúm
đồng tiền như hoa, quả nhiên trang nhã khác thường."
Lời còn chưa dứt, liền bị Cung Viễn Hòa đẩy nhào về phía trước, ngã lên chiếc giường La Hán, con mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào nàng, nói: "Không chỉ là
mặt đẹp, còn có một thứ khác còn đẹp mắt hơn, ta cho nàng xem một chút,
bảo đảm nàng xem xong liền thích." Một tay gắt gao kéo tay của nàng sờ
xuống phía dưới.
Mặt Minh Phỉ đỏ lên, giãy giãy, Cung Viễn Hòa
lại càng giữ chặt hơn, thở mạnh, nói: "Phỉ Phỉ thân ái, ta nhớ nàng lắm. Nó cũng muốn." Trong miệng nói xong, đầu lưỡi quen thuộc liếm trên vành tai nàng, không nặng không nhẹ mà nhéo nhẹ một cái lên chỗ mẫn cảm
trước ngực nàng, thấy hai mắt Minh Phỉ khép hờ, lông mi thật dài khẽ
run, không nhịn được rụt người một cái, không cưỡng nổi mà đắc ý cười
một tiếng, lật người liền một cái liền khiến nàng đè ở trên người hắn,
kéo tay của nàng ấn lên nơi đã cứng lên ở phía dưới, giọng nói khàn
khàn: "Xoa xoa giúp ta."
Lại thấy Minh Phỉ đột nhiên mở mắt, đẩy
hắn, lật người xuống khỏi giường La Hán, bên môi mang theo nụ cười đắc
ý, nói: "Bẩn! Ta còn chưa tắm!"
Cung Viễn Hòa nhào qua, ôm eo nhỏ của nàng: "Ta không chê nàng bẩn."
Minh Phỉ nhỏ giọng lại sẵng giọng: "Nhưng ta chê chàng bẩn." Cái mông vung
cao, dán chặt vào thân thể hắn, không nặng không nhẹ mà cọ xát, cọ cho
hắn căng thẳng khó chịu một hồi, một luồng nhiệt lưu không khống chế
được mà xông lên, xông đến nỗi khiến hắn vừa hưng phấn lại vừa mừng rỡ,
toàn thân đều tràn đầy lực lượng, đang muốn giải quyết Minh Phỉ tại chỗ, Minh Phỉ đã hô một tiếng: "Ai đang ở bên ngoài? Cho người đưa nước tới. Ta cùng lão gia muốn tắm rửa."
Cung Viễn Hòa nghĩ ngợi, cho dù
có mang nước tới thì cũng không thể nhanh như vậy, liền dây dưa Minh Phỉ không chịu thả: "Vừa đúng lúc tẩy rửa."
Vừa dứt lời cũng là lúc
giọng nói của Tử Lăng truyền tới từ cửa ra vào: "Phu nhân, Hoa ma ma đã
sớm cho người chuẩn bị xong, hiện tại liền đưa vào sao?"
Minh Phỉ liếc mắt nhìn Cung Viễn Hòa một cái, khẽ mỉm cười: "Ừ, hiện tại liền đưa vào."
Nhưng trong lòng thì cảm thấy Hoa ma ma thật đúng là diệu nhân (người thông
minh, tài giỏi), tuyệt không bỏ qua bất kỳ một cơ hội khiến Tử Lăng ấm
ức.
Cung Viễn Hòa tức giận một hồi, hạ nhân quá biết nhìn sắc mặt chủ tử, quá chu đáo cũng không phải là chuyện tốt.
Nghe tiếng động ở cửa, nhìn thấy Minh Phỉ cười đến phách lối giống như tiểu
hồ ly, trong lòng lại cực kỳ không cam lòng cực kỳ, cắn eo nàng mấy cái, hung dữ nói: "Ta cho nàng làm chuyện xấu!" Cho dù đám người Tử Lăng có
mang nước vào, hắn cũng căn bản không để ý tới, không chút kiêng kỵ.
Minh Phỉ không thoát được, ngã vào trong ngực hắn không ngừng cầu xin tha
thứ, cười nhiều đến nỗi hơi thở cũng trở nên gấp gáp, khóe mắt liếc về
phía Tử Lăng, chỉ thấy nụ cười nhạt như có như không của Tử Lăng, lúc đổ nước vào thùng thiếu chút nữa làm đổ ra ngoài, trong lòng hiểu rõ, càng phát càng cười lớn hơn.
"Phu nhân, nước chuẩn bị xong rồi." Tử
Lăng tái mặt đứng ở một bên không chịu đi, Cung Viễn Hòa không kiên nhẫn nói: "Xong thì thì xong, ngươi còn đứng đây làm gì? Đi ra ngoài!" Đợi
Tử Lăng đóng cửa xong, liền cười gằn ôm ngang người Minh Phỉ: "Muốn tắm
rửa phải không? Tiểu gia xinh đẹp như hoa tới hầu hạ nàng tắm rửa."
Minh Phỉ giống như đi vào cõi thần tiên, loại người buồn vui thất thường như Tử Lăng này, thật sự chỉ là một nha hoàn? Mặc dù nàng ta là người do
Cung Nhị phu nhân đưa tới, nhưng không nhất định là nàng ta có quyền tỏ
thái độ bất mãn với chủ tử. Có phải hay không là vẫn luôn bị Cung Viễn
Hòa tin tưởng Tử La đây? Đang suy nghĩ, trước ngực đã không nặng không
nhẹ bị cắn một cái, đau đến nỗi nàng phải thở nhẹ một tiếng, cáu giận
nói: "Chàng cầm tinh con chó sao?"
Cung Viễn Hòa lộ ra một hàm
răng trắng sáng: "Không cho thất thần." Đây không phải là không coi
trọng hắn, không để hắn trong lòng sao? Tiếp đồ, phía dưới hơi dùng sức, đính đến Minh Phỉ hít một hơi, tay không nhịn được phàn thượng hông của hắn, nhẹ giọng nói: "Nhẹ một chút, ta sợ đau......"
Tiếng "sợ
đau" kia, mềm mại uyển chuyển, mang theo chút giọng mũi, khiến trong
lòng Cung Viễn Hòa giống như có một đốm lửa nhỏ cháy hừng hực, nhanh
chóng thiêu đốt hắn, trong đầu một mảnh hỗn độn, một chút cũng không
muốn ngừng lại. Trong mắt chỉ thấy một đôi mắt nửa khép nửa mở, hàng
lông mi phía trên con ngươi run run giống như nụ hoa khẽ rung trong gió, đôi môi đỏ thắm như cánh hoa hồng khẽ mở, lộ ra hàm răng trắng nhỏ xinh ở bên trong. Theo cần cổ thon dài trắng như tuyết, hắn nhìn thấy hai
khỏa hoa lôi phấn hồng nho nhỏ đang vui thích nhảy lên theo động tác của hắn, giống như trong nháy mắt sẽ nở rộ thành một đóa hoa kiều diễm đến
tận cùng......
Hắn ngây dại, ái ngại nâng mặt của Minh Phỉ lên,
trịnh trọng ở đặt một nụ hôn lên trán của nàng, không kìm được liền thốt ra một câu: "Ta sẽ rất nhẹ rất nhẹ, nhất định không làm nàng đau."