Người đưa thiếp mời tới là một quản sự cực kỳ có thể
diện, nói chuyện rất được, thái độ cực kỳ khiêm cung, nhân cực kỳ tinh
ranh, thấy thái độ của Trần thị liền biết người ta không biết gia chủ
nhà mình là ai, nhân tiện nói: "Thiếu phu nhân nhà ta theo thiếu gia hồi kinh báo cáo công tác, ai ngờ thời vận không tốt, đi được nửa đường đã
không còn, Tiểu Thư nhỏ vừa kinh hãi vừa bi thống muốn chết, may mắn phu nhân cùng các tiểu thư chân thực nhiệt tình... Tục ngữ nói đúng, dệt
hoa trên gấm thì dễ, đưa than trong tuyết mới khó, lão gia cùng phu nhân nhà ta hết sức cảm kích, đã muốn tới sớm cửa bái tạ rồi, chỉ là việc
vặt vãnh trong nhà quá nhiều, Tiểu Thư nhỏ lại là người đang có đại
tang, thật sự là không tiện xuất hành. Đành chỉ có thể đơn giản dùng
rượu nhạt thỉnh phu nhân, tiểu thư sang phủ một lần, vẫn mong phu nhân
niệm tình."
Lúc này Trần thị mới hiểu được thì là nhà ngoại tổ
phụ Thôi Cát Cát, chình là Vương thủ phụ Vương Giang và Dương gia phu
nhân hạ thiếp mời, thầm nghĩ Vương gia này làm việc thật đúng là chu
toàn, trên mặt vội tỏ ra vẻ đồng tình rồi hỏi thăm tình huống của Thôi
Cát Cát một chút, lại hậu thưởng quản sự kia.
Thái Quốc Đống nghe nói chuyện này, lo lắng mà nói: "Vết thương ở chân nàng không phải còn chưa tốt sao?"
Trần thị thấy hắn quan tâm mình, lại nghĩ đến mấy ngày nay hắn cũng không
đến chỗ Mộ Vân, mà là bồi bên người mình, không khỏi ôn nhu nói: "Chỉ
cần xương cốt không đoạn, còn có thể đi đường, thiếp thân liền muốn đi.
Cho dù Vương đại nhân đã không còn là thủ phụ nữa, nhưng nghe nói Thánh
Thượng vẫn còn rất thương mến ông ta, mặc dù đệ tử Vương gia không có
nhân vật nào lợi hại, nhưng mà nhân mạch nhà bọn họ vẫn luôn không giống người khác. Nhà họ hiểu lễ tới thỉnh, mặc dù không muốn nịnh bợ nhà họ, lại cũng không có thể đắc tội được. Huống chi Quang Đình ở trong này,
có thêm một người giúp đỡ cũng là chuyện tốt."
Thái Quốc Đống
biết ở phương diện này từ trước đến Trần thị làm vô cùng tốt, cực kỳ có
chừng mực, liền gật đầu nói: "Chính là cái đạo lý này đây. Nàng dặn dò
bọn nhỏ, ngàn vạn không nên nói lung tung. Nếu lỡ có người hỏi, đều phải khen ngợi cho tốt, không được nói ngắn nói dài, bất luận Thôi Mẫn như
thế nào thì vẫn mãi mãi là phụ nhân của Thôi Tiểu Thư, Vương tông cũng
không bắt được cán chuôi gì của hắn, không được đắc tội bất cứ người
nào."
Trần thị nghe ra được đích danh, liền hỏi: "Lần này Thôi Mẫn được điều đi đâu?"
Thái Quốc Đống thở dài: "Chính là nơi mà ta vẫn muốn đi
Tòng tam phẩm Tả tham chính ở Bố Chính Sứ tư tại Phủ Minh.
Trần thị nói: "Không phải Thái Phó nói hoàng thượng muốn động nơi đó sao?"
Không đợi Thái Quốc Đống giải thích, lập tức lại tự mình suy nghĩ cẩn thận: "Chỉ sợ là khâm điểm đi?"
Thái Quốc Đống nói: "Đúng vậy, phỏng chừng về sau Bố Chính Sứ Phủ Minh là vì chuẩn bị cho hắn cũng nên, nàng vẫn cứ nhắc nhở Đại Bá Phụ một phen,
nếu như có thể mưu đường ra khác liền sớm đi đi, nếu như không thể, ngàn vạn đừng đắc tội hắn."
Trần thị thật sự ghi nhớ, nói: "Được, lúc chúng ta trở về ngang Phủ Minh, nhất định nói với ông."
Lại nghĩ đến tính tình kia của Trần phu nhân, đau đầu mà nói: "Thôi, ngài
vẫn lại cứ viết phong thư cho thiếp mang đến, thiếp trực tiếp giao cho
Đại Bá Phụ, đỡ phải Đại Bá Mẫu lại đa tâm."
Ngày thứ hai Trần thị liền mang theo Hàm Dung cùng ba tỷ muội Minh Phỉ lục tung tìm y phục
trang sức, muốn ăn mặc thật chỉnh tề khéo léo, không cho người khác xem
thường.
Từ trước đến nay Minh Phỉ chỉ cầu ngắn gọn lịch sự tao
nhã là chính, rất nhanh liền chọn xong y phục trang sức, đang giúp Minh
Ngọc phối hợp, Bạch Lộ mặt trầm tiến vào nói: "Ngũ Tiểu Thư đến đây."
Đã là đầu hạ, thời tiết dần dần nóng lên, Minh Bội mặc một bô sa y màu
tím, vài bước đã đi vào, mở miệng liền nói: "Các người đã tuyển chọn
được y phục chưa?"
Ánh mắt quay tròn tìm kiếm trong một chồng y phục.
Nàng chỉ nhỏ hơn Minh Phỉ một tuổi, dung mạo dáng người đều kế thừa Tứ Di
Nương, từ trước đến nay có vẻ cao gầy, cho tới bây giờ ẩm thực cũng tốt
lắm, phát dục xinh xắn, nhìn cũng không sai biệt lắm so với Minh Phỉ.
Có kết cục thảm hại của Minh Tư ở đó, nàng đặc biệt quý trọng mỗi một cơ
hội xuất môn làm khách, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất xuất sắc nhất gắn ở trên người.
Lục tung khắp tủ quần áo của chính mình, vẫn luôn cảm thấy được thiếu một thứ.
Minh Phỉ biết nàng có chủ ý gì, liền cười nói: "Đây là của Minh Ngọc, của nàng muội mặc không vừa."
Dặn dò Kim Trâm mở tủ quần áo của mình: "Muội đi chọn đi, nếu đã thích, lấy đi mặc cũng được. Không cần lục lọi nữa."
Minh Bội mừng rỡ, "Muội muốn mượn Tam Tỷ Tỷ cái quần lụa mỏng màu vàng dầu
nhạt chỉ bạc, còn có kiện áo lót xanh lá mạ bằng thun nữa."
Nói xong lại giả vờ hỏi Minh Phỉ: "Tam Tỷ Tỷ, hai kiện này tỷ không mặc đúng không?"
Minh Phỉ ảm đạm cười: "Không mặc, các ngươi tìm cho Ngũ Tiểu Thư."
Bạch Lộ cùng Đan Hà trợn trừng mắt, không tình nguyện lấy đồ ra giao cho Minh Bội, Minh Bội cảm tạ, vui rạo rực ra về.
Bạch Lộ nói: "Tam Tiểu Thư, người luôn luôn để mặc nàng như, nàng càng ngày
càng được một tấc lại muốn tiến một thước, cái gì cũng phải tới nơi này
lấy, không biết, còn tưởng rằng người nào đó xén bớt của nàng."
Minh Phỉ cười nói: "Chỉ là một bộ quần áo mà thôi, nàng và ta la tỷ muội một hồi, chẳng lẽ không đáng? Ta cũng không mặc."
So với Minh Tư như tử địch với nàng thì quả thực Minh Bội tốt hơn nhiều lắm.
Sáng sớm ngày thứ hai Trần thị gọi ba tỷ muội qua nhìn xem họ ăn mặc.
Minh Ngọc mặc váy áo màu phấn, lại chải hai cái búi tóc bánh bao, đội vào
một vòng tường vi hồng nhạt, mang vòng cổ dây vải Bát Bảo, đáng yêu đẹp
đẽ như ngọc.
Bên tai Minh Phỉ đeo hai khỏa đông châu mượt mà lủng lẳng, giữa tóc cắm thêm mấy đóa trâm hoa phối một cây trâm ngọc lan Hòa Điền, mặc váy màu xanh biển phối với áo cũng xanh ấm áp, bên hông đeo
đai lưng gấm Phỉ Thúy bản to, giầy màu đậu xanh ẩn hiện bên mép váy,
nhìn qua vừa không khoa trương lại đẹp mắt, vô cùng tươi mát lịch sự tao nhã.
Trần thị lại nhìn Minh Bội, liếc mắt một cái liền nhận ra
đó là quần áo của Minh Phỉ, không khỏi hơi hơi cau mi, bất quá xem Minh
Bội không có tô son điểm phấn, trang sức cũng không quá với thân phân,
vẫn không có điểm phá nàng, chỉ nói: "Tốt lắm, tất cả mọi người không có mặc đỏ thẫm, đến nhà người ta làm khách phải biết chiếu cố tâm tình chủ gia, các con hiểu chuyện lắm."
Đang nói chuyện, Ngân Bình tiến vào bẩm báo xe ngựa Vương gia đã đến cửa.
Trần thị vừa mừng vừa sợ, vui vì thế mà Vương gia lại long trọng phái xe
ngựa tới đón, kinh hãi là vì chỉ là bèo nước tương phùng, lại long trọng như vậy, tới cùng có chủ ý gì.
Không khỏi giữ vững tinh thần tiếp nhận bà tử có thể diện của Vương gia đến đỡ Hàm Dung cũng ba tỷ muội Minh Phỉ lên xe ngựa.
Xe ngựa đi được ước chừng nửa canh giờ mới dừng lại, lại vừa vặn đến trước cửa thùy hoa của Vương phủ, chỉ thấy một vị phu nhân hơn ba mươi tuổi
dẫn Thôi Cát Cát toàn thân quần áo trắng, như sao quanh trăng sáng, một
mực đứng trước cửa thuỳ hoa, cười mỉm chào đón "Phu nhân có thể tới là
được, bà bà ta đang tụng kinh đây."
Ma ma Vương gia đi theo vội vàng giới thiệu: "Đây là đại phu nhân nhà ta."
Thì ra là đại cữu mẫu của Thôi Cát Cát, Trần thị vội vàng đưa tay vịn Hàm
Dung đang chờ phía trước mà làm lễ, sau khi đã bớt bỡ ngỡ, Vương đại phu nhân đích thân dẫ mọi người đi vào trong, lại cười tít mắt liếc một
lượt ba tỷ muội Minh Phỉ, nói: "Phu nhân có phúc, có một nàng dâu thanh
lịch đại lượng cùng ba nhi nữ như hoa như ngọc."
Lại hỏi ngày đó vị tiểu thư nào đã an ủi Thôi Cát Cát.
Minh Ngọc trướng đỏ mặt, vô cùng xấu hổ, vẫn tự nhiên thanh thản đi ra hành lễ.
Vương Đại phu nhân cười nói: "Thì ra lại vẫn còn nhỏ như vậy... Phu nhân thật sự biết giáo dưỡng."
Lại che miệng nghẹn ngào nói: "Thương cho Cát Cát nhà chúng ta... Cũng không biết có thể được phúc khí thế này hay không."
Nha hoàn ma ma bên người Thôi Cát Cát nghe vậy, đều đã đỏ tròng mắt.
Trần thị không thể tiếp lời, đành phải nói: "Cát Cát vừa nhìn đã biết là người có phúc khí."
Lập tức liền có người khuyên Vương Đại Phu Nhân, khi nói chuyện đến chỗ
chính viện Vương phủ, lại thấy bảy tám nha hoàn mặc gấm la ngay ngắn
chỉnh tề xuyên khoanh tay đứng ở dưới mái hiên, khắp cả khu vườn không
nghe thấy chút tạp âm nào, Minh Phỉ ngầm cảm thán quy củ của gia nhân
nhà này thật nghiêm chỉnh.
Có người đi vào bẩm báo, ba bốn vị phụ nhân trẻ tuổi ăn mặc hoa lệ đỡ cái một vị lão thái thái chừng sau mươi
mặt mày phúc hậu đang tươi cười ra đón, khách khí vô cùng, khi nói
chuyện đã không dấu vết quan sát hết thảy đám người Thái gia từ trên
xuống dưới mấy lần, lại cứ nhất định phải mời Trần thị lên ghế.
Trần thị kiên quyết từ chối, nhìn bộ dạng của Vương lão phu nhân thì biết
ngay đây là một vị lợi hại thông minh tinh ranh, đối phương càng khách
khí càng phải thật cẩn thận, nghĩ Vương gia này là người đã từng làm thủ phụ, trong lòng ngạo khí ở đây, một khi thua thế cũng sẽ không khỏi tự
hạ thấp thân phận.
Đối phương khách khí nhiệt tình là khiêm tốn,
nếu là bởi vậy nàng liền thừa nhận ngay là hết sức kiêu ngạo không biết
nặng nhẹ, sẽ bị người xem thường.
Nàng thật cẩn thận, mấy đứa bé bên dưới quen xem mặt cất lời, đương nhiên lại càng cẩn thận gấp bội, là sợ bị người chê cười đi.
Người Vương gia thấy cử chỉ các nàng đều nhất nhất khéo léo, hiểu được khiêm
tốn lễ nhượng, thái độ lại thêm vài phần kết giao thật tình hơn so với
giả ý nịnh hót lúc trước.
Không bao lâu sau, Vương lão phu nhân
liền phái mấy cháu gái đến đón tiếp Hàm Dung và ba tỷ muội Minh Phỉ với
Thôi Cát Cát dạo chơi trong vườn, tự bà ta giữ Trần thị lại nói chuyện.
Mọi người không quen, thật sự tìm không thấy điều gì lí thú để nói, trừ bỏ
tuổi tác giữa Thôi Cát Cát cùng Minh Ngọc xấp xỉ, lại có cảm tình từ
trước, sau khi nói được mấy câu đáng nói, những người khác thật sự không tìm được lời nào khác để nói nữa, Hàm Dung, Minh Phỉ cảm thấy vô cùng
nhàm chán, chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững tinh thần không ngẩn ra.
Khó khăn lắm mới trụ đến giờ cơm chiều, có người tới thỉnh đi ăn cơm chiều.
Bởi vì Thôi Cát Cát muốn giữ đạo hiếu, cũng chỉ ăn chút đồ chay, không thể ngồi chung với mọi người.
Minh Phỉ ở một bên xem xét ý tứ của Trần thị cùng Vương lão phu nhân, Vương
Đại phu nhân lại càng cố gắng tỏ ra thân thiết và tỏ ra mấy phần có thâm ý muỗn kết thân hơn so với lúc trước, không phải vô cùng hào hứng về
việc Vương gia tới cùng tìm Thái gia có chuyện gì.
Sau khi ăn
xong Vương gia lại phái xe ngựa đưa về, Vương Đại Phu Nhân tiễn mọi
người đến cửa thuỳ hoa, lặp đi lặp lại dặn dò từ nay trở đi Trần thị
phải nhớ có dịp đi lại, Trần thị cười mỉm đáp ứng.
Về đến nhà,
Trần thị tiễn người Vương phủ đi, lại đến hỏi chuyện ba tỷ muội Minh
Phỉ: "Hôm nay Vương gia có người nào đến hỏi thăm các con chuyện xảy ra
trên đường không?"
Minh Phỉ cùng Minh Bội đều nói chưa từng có,
chỉ có Minh Ngọc nói: "Có một nha hoàn xinh đẹp ăn mặc cực kỳ đoan trang cầm điểm tâm dỗ con ăn, hỏi con thấy cái gì, nghe được cái gì trên
đường. Lúc ấy làm sao nghe được về chuyện này, tại sao lại muốn đi thăm
Thôi Cát Cát. Có bao nhiêu người đi, tình cảm nồng ấm ra sao vân vân."
Trần thị vội hỏi: "Con trả lời như thế nào?"
Minh Ngọc thoáng có chút đắc ý nói: "Nữ nhi liền nói hai nhà thuyền của hai
nhà đậu ở một chỗ, phụ thân phát hiện một bên thuyền Thôi gia treo đồ
trắng, tiếng khóc rung trời, liền sai người đi hỏi thăm, mới biết thì ra là họ hàng xa. Còn nói đến con chỉ nghe mẫu thân nhắc tới Thôi Cát Cát, tức cảnh sinh tình, nghĩ đến chính mình ngày trước, mới muốn đi an ủi
nàng, cái khác con đều nói không biết."
Trần thị nhéo nhéo gương mặt nàng: "Lục Tiểu Thư càng ngày càng tài giỏi hơn rồi."
Vừa cười liếc Minh Phỉ một cái, "Đều đi xuống nghỉ tạm đi."
Buổi tối sắc mặt Hàm Dung vui mừng địa qua đi cùng Minh Phỉ kề tai nói nhỏ:
"Thì ra từ trước đến nay Thôi lão phu nhân không thích tiểu thư Vương
gia, nghe nói người vừa chết mà bắt đầu tìm mối chung quanh muốn tái
giá, Thôi Cát Cát muốn theo linh cữu về Hồ Châu, Vương gia lo lắng, nghĩ muốn người Thôi gia viết thư cho Đại Phu Nhân chúng ta chăm sóc thay,
vẫn muốn biết được Hồ Châu có những loại nữ nhân thế nào, nhân phẩm như
thế nào. Lại hỏi phu nhân, liệu Thủy Thành Phủ, Phủ Minh có con nhà nào
thích hợp nhất."
Người vừa chết không tới trăm ngày, mà bà bà bắt đầu hỏi thăm chung quanh muốn tái giá, nghĩ đến người Vương gia cực kì
phẫn hận bất bình, mà lại bất hạnh không có biện pháp với đối phương,
đành phải hỏi thăm ngầm bằng đường khác.
Chính là vừa Thái gia có nữ nhi tại Hồ Châu, lại là thân thích Thôi gia, Thôi Mẫn vừa muốn đi an ủi nhậm chức, vì thế tìm Trần thị tới hỏi thăm tin tức, chuẩn bị trước
một bước cũng chẳng có gì lạ nữa.
Loại người như Vương thủ phụ vậy, làm sao nguyện ý bị người khác nắn bóp trong tay được?
Chuyện Thôi Mẫn tái giá hơn phân nửa không thể để người Thôi gia được như ý.
Chỉ vì Vương gia ở xa xôi, không có biện pháp nào đưa tay ra xa thế, nếu
như ở gần hơn, Thôi phu nhân Vương thị chưa chắc đã gặp xui xẻo như thế.
Minh Phỉ đang ngầm phân tích, đột nhiên tay bị Hàm Dung ra sức kéo một phát, Hàm Dung sẳng giọng: "Còn nghĩ cái gì a? Ta đã nói chỗ mấu chốt cho
muội rồi."
Minh Phỉ cười nói: "Muội đang suy nghĩ, Thôi phu nhân
có phải chết vì tai nạn như trên phố như đã truyền hay không? Liệu bên
trong có cái ẩn tình gì không? Thôi đại nhân có thật sự sủng thiếp diệt
thê hay không? Muội cảm giác Vương gia sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, lại nói
Thôi đại nhân cũng làm quan, cũng không biết có chịu để nhà bọn họ đùa
bỡn như thế không?"
Hàm Dung thoáng trầm tư một phen, nói: "Nhắc
tới sự kiện này, khi đó tuy ta nhỏ, nhưng cũng có ấn tượng, Thôi đại
nhân là thiếu niên tài tuấn, thời xưa chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi
Đình đã liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng
nguyên, oanh động kinh thành, Vương thủ phụ gả hòn ngọc quý trên tay cho hắn, đồ cưới có tổng cộng 120 hòm, quả nhiên là mười dặm hồng trang.
Đúng là khi đó nghe cô cô cùng mẫu thân ta bàn chuyện phiếm có nói, vị
tất tài tử giai nhân liền là lương phối. Có lẽ trong này có rất nhiều
chuyện mà chúng ta không biết đến đi. Không cần lo chuyện phiếm nhà
người ta, trước tiên chúng ta nói chuyện của muội đi."
Minh Phỉ nói: "Muội có chuyện gì?"
Hàm Dung cười nói: "Mẫu thân rất được Vương lão phu nhân yêu thích, Vương
lão phu nhân chủ động hỏi chuyện hôn sự của muội. Nói là nghe thấy thúc
tổ mẫu cùng dì đều đã hỏi thăm giúp nhà ta, liền ghi nhớ ở trong lòng,
bây giờ hôm ấy thấy rõ Minh Phỉ cùng Minh Bội, cảm thấy đều là cô nương
tốt, nghĩ muốn thay muội làm mai mối."
"Nghe nói là bà con của Vương gia, ấu tử của Lễ bộ Lưu thị lang, là thứ cát
sĩ cùng một lượt với ca ca muội, cuối cùng vào hàn lâm. Ta nghe ca ca
muội nói, nhân phẩm của người này cũng cũng không tệ lắm, chỉ là hơi
thanh cao một chút."
Hàm Dung cười nói, "Ta nói với muội, chỗ này của chúng ta không hề quá so đo chuyện đó đâu. Cô cô ta liền sinh vào
tháng hai cũng chẳng làm sao. Mấy ngày nữa hẹn mẫu thân đi chơi, chính
là muốn thỉnh mẫu thân tẩu tử của đối phương sang xem muội."
Nói xong nhéo mặt Minh Phỉ một cái, "Nói đi, ta thương muội như vậy, nói cả chuyện này cho muội, muội cám tạ ta như thế nào?"
Minh Phỉ nghe vậy, không thể không làm bộ thẹn thùng một hồi, nửa đẩy nửa
đưa kéo Hàm Dung đi, trở về phòng liền nằm ở trên giường ngẩn người.
Quả nhiên ngày hôm sau khi Trần thị cùng Thái Quốc Đống thấy Minh Phỉ thì thần sắc đã không hề bình thường như trước nữa.
Mới nếm xong điểm tâm liền có thợ may tới cửa, lôi kéo Minh Phỉ khoa tay
múa chân rất lâu, khến cho toàn thân Minh Phỉ không được tự nhiên mới
buông ra nàng, ngược lại tinh thế thương thảo mọi chuyện với Trần thị.
Mắt Minh Bội đều đã đỏ, rõ ràng là Trần thị bất công, vẫn được Thái Quốc
Đống cho phép trắng trợn bất công, nàng cũng không dám bày tỏ bất mãn,
chỉ có thể lôi kéo Minh Phỉ nháo sau khi thợ may đi: "Tam tỷ tỷ, may
kiểu dáng gì mới thế, sau này nhớ cho muội mặc với."
Minh Phỉ còn chưa trả lời, Trần thị liền khiển trách nói: "Đi đi! Mấy thứ kia bớt
của con sao? Càng lớn càng không ra gì, quả thực không hiểu được nặng
nhẹ! Suốt ngày liền chỉ đòi quần áo của Tam tỷ tỷ con, ta chưa từng
thiệt thòi con cơ mà!"
Trong lòng lại nghĩ thầm quả nhiên Minh Bội là đứa không có chút thể diện, đức hạnh y như Tứ Di Nương.
Minh Bội đã lâu chưa bị Trần thị khiển trách, sợ tới mức thở cũng không dám
thở, Hàm Dung vội vàng giảng hòa, khuyên giải Minh Bội xong, lại lén
tặng cho Minh Bội một tấm vải để Minh Bội bớt đi lòng ganh tỵ phần nào.
Bỏ ra số tiền lớn tìm thợ may có tay nghề nên tốc độ rất nhanh, giữa trưa
ngày thứ hai liền mang y phục của Minh Phỉ tới, chính là một kiện áo
mỏng màu Đinh Hương, phối với váy tơ lựa màu Mẫu Đan thêu nhánh mai,
phối với khí chất đoan trang đại lượng của Minh Phỉ, mặc vào rồi trông
người có vẻ lớn hai tuổi, có vẻ đặc biệt đoan trang mỹ lệ.
Trần
thị thấy được mặt mày cong cong, lại lấy từ hộp nữ trang của mình một
đôi khuyên tai kim tương khảm thạch tinh tử cho Minh Phỉ đeo lên, lại
chọn giúp nàng một cây trâm bạc khảm toàn thạch tinh tử toàn mai hoa,
cười nói: "Hô hô, ăn mặc thế này, ta cũng không nhận ra rồi."
Mọi người đều đã cười rộ lên, Minh Bội vừa hâm mộ vừa ghen tị, về đến viện liền phát giận.
Nhũ nương của nàng hỏi nàng làm sao vậy, nàng thở phì phì không trả lời, phiền táo kéo chăn tới che qua đầu.
Nhũ nưởng của nàng giúp nàng kéo chăn ra, cười nói: "Ngũ Tiểu Thư, thời tiết nóng bức như vậy, ủ mãi phát bệnh thì làm sao?"
Minh Bội bổ nhào vào trong ngực nàng nức nở nói: "Chỉ làm y phục cho nàng,
không chịu làm cho ta. Bất luận ta mặc cái gì, làm tốt đến mức nào,
trong mắt người ngoài vĩnh viễn chỉ có nàng, có thứ tốt gì cũng chỉ nhớ
kỹ cho nàng cùng Minh Ngọc, chỉ vì các nàng là con vợ cả, ta lại do
thiếp sinh dưỡng."
Nhũ nương của nàng an ủi nàng nói: "Dòng chính thứ có khác, đây là chuyện không có biện pháp giải quyết. Tam Tiểu Thư
lớn nhất, một ngày việc hôn nhân của nàng không thỏa, người theo phía
sau liền chịu thiệt, đừng tìm phu nhân nháo. Chỉ cần phu nhân còn dẫn
người đi theo ra ngoài là tốt rồi."
Minh Bội ngồi nghĩ nửa ngày, rốt cục suy nghĩ cẩn thận, lại thu lại khó chịu, tươi cười đến nói xin lỗi Minh Phỉ đạo.
Minh Phỉ biết nàng xoắn xuýt cái gì, ảm đạm cười, nói: "Y phục trang sức gì
gì đó, ở trong lòng ta thật sự không coi là cái gì, khó có được là tỷ
muội một hồi, tuổi tác của muội và ta cũng lớn, còn không biết còn được
mấy năm có thể cùng một chỗ, sau này cuối cùng vẫn là cần tương hỗ giúp
đỡ."
Cũng không quan tâm Minh Bội nghe hiểu được hay không, lại tự thu thập mọi thứ đi.
Thái Quang Đình có tâm muốn nói chuyện Vương gia nghĩ muốn thay Minh Phỉ làm mai mối cho Cung Viễn Hòa nghe, lại chẳng thấy được bóng dáng tăm hơi
của Cung Viễn Hòa suốt mấy ngày nay, cũng không biết đi nơi nào.
Nghĩ một hồi, lại có chút tức giận, nếu như chính Cung Viễn Hòa cũng không
để việc này ở trong lòng, mình cũng không cần thay hắn bận tâm những
chuyện này, cuối cùng cũng chỉ là nhìn nhau, không có thể nào định ra
nhanh như vậy được.
Ngày ấy thân cận ấy, thời tiết không tốt, cả
ngày lại gặp mưa phù, Trần thị lo lắng không biết có thành không, chốc
chốc cử người đến Vương gia hỏi thăm, kết quả biết được Lưu gia phu nhân có bênh phong thấp, mỗi gặp thời tiết mưa dầm thì toàn thân phát nhức
dậy không nổi, đành đẩy về sau mấy ngày mới được.
Trần thị liền
bắt đầu lòng nghi ngờ có phải hay không coi trọng Thái gia không, Vương
gia chỉ đảm nhận trọng trách làm một cây cầu, dù sao tuy Lễ Bộ Thị Lang
chỉ là Chính Tam Phẩm, chỉ cao hơn Thái Quốc Đống nửa cấp, nhưng quan ở
kinh thành cùng quan ở ngoài cũng không giống nhau.
Càng nghĩ
càng mất hứng, vừa vặn Thái Quang Đình mộc hưu, tiện thể bảo hắn nghĩ
cách đi nghe ngóng tình hình, nếu như đúng với những gì nàng đoán, nàng
kiên quyết không cần lấy nhiệt tâm đi chịu ghẻ lạnh, bởi vì miễn cưỡng
kết thân cũng không thoải mái.
Thái Quang Đình vừa mới ra khỏi cửa chân trước, chân sau Cung Viễn Hòa đã tới.
Đúng lúc ngày thứ hai Thái Quốc Đống cũng đi, người cũng không có ở nhà,
Trần thị đành phải để cho Thái Quang Nghi đi tiếp đãi hắn.