Thứ Cát Sĩ có ba nơi, thành tích xuất sắc nhất được giữ lại làm ở Hàn Lâm,
được sắp xếp giảng dạy hoặc trở thành **** ở Hàn Lâm, xưng là “Lưu
Quán”. Những người khác thì được phái tới chủ sự Lục Bộ, do Ngự sử đảm
trách; rồi phái tới các nơi nhận chức quan. Cho dù ở Hàn Lâm làm quan có thẩm trật thấp nhất, nhưng cũng là tuyển chọn thanh quý, nếu được vào
Thanh Uyển Các tham dự các vấn đề cơ mật, thì càng được coi trọng. Nên
bình thường mà nói, không người nào là không muốn được lưu lại quán để
nhậm chức ở Hàn Lâm.
Kết quả thi xuống, làm người Thái gia rất
kinh ngạc, thành tích của Lý Bích là tốt nhất trong ba người, Thái Quang Đình và Cung Viễn Hòa cũng không vượt qua được hắn. Vốn là nhìn thành
tích của ba người, nếu là năm trước, thì tất cả đều có thể được lưu lại
Hàn Lâm viện, nhưng trùng hợp, năm nay quan ở Hàn Lâm viện lại khá
nhiều, nên có vẻ nhàn rỗi, công việc viết văn không quan trọng, mà với
năng lực của Chung Thái Phó, hắn cũng không phải một tay che trời ở
trong triều, vì vậy trong ba người chỉ có thể lưu lại một người.
Lấy tâm tư của Thái Quốc Đống, dĩ nhiên là muốn cho Thái Quang Đình lưu lại Hàn Lâm viện, dù sao đây cũng là vinh quang nhất, cũng có tiền đồ nhất: Lý Bích sao, so với Thái Quang Đình khi ra ngoài khẳng định là khó khăn hơn: về phần Cung Viễn Hòa, nhân tình nên thuận tay giúp là phải làm,
nhưng dính đến lợi ích bản thân thì xin thứ cho hắn không có năng lực và sự rảnh rỗi.
Mặc dù Thái Quang Đình cũng rất muốn lưu lại quán,
nhưng hắn tự xua đuổi ý nghĩ đó, trêu đùa bày tỏ Thất phẩm Hàn Lâm làm
biên soạn quá kham khổ, ra ngoài sẽ tốt hơn, hắn rất vui lòng đi Lục Bộ
hoặc Ngoại Phòng, còn lấy thành tích ra để xác định, để cho Lý Bích ở
quán sẽ tốt hơn, tương lai hắn sẽ không muốn vì vậy mà người khác oán
trách hắn. Chỉ là Thái Quốc Đống không thể giúp Cung Viễn Hoàn quá nhiều nên cảm thấy áy náy.
Thái Quang Đình nghĩ tới nghĩ lui, liền
khuyên Cung Viễn Hòa thường xuyên cùng hắn đi giao hảo với con em quý
tộc này nọ, tìm một phương pháp khác, xem có thể lưu lại quán hay không. Nhưng Cung Viễn Hòa lại không có một chút vội vã, cả ngày ngồi ở trong
nhà không ra ngoài, mỗi ngày viết 20 chữ thiên thật lớn, Thái Quang Đình nóng nảy ép hỏi hắn mới nói cho Thái Quang Đình biết, hiện tại hắn chưa từng nghĩ muốn ở lại quán, hắn phải về Thủy thành phủ, hiện tại mười
phần đã hoàn thành được tám phần.
Thái Quang Đình giờ mới biết
hắn đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ đến hôm nay, nên cũng không xen vào
việc của hắn nữa, tính toán đi tìm Lý Bích. Lý Bích chí hướng rất xa,
nguyện vọng lớn nhất cho tới bây giờ của hắn là ở lại Hàn Lâm viện, hôm
nay thành tích của Lý Bích so với hắn tốt hơn, nhưng bởi vì thời vận
chưa đủ, không có người có tiền nào chuẩn bị cho, nên rất có thể bị Thái Quốc Đống tìm cách chèn xuống dưới, trôi qua khó khăn nhất chắc hẳn
chính là Lý Bích.
Thái Quang Đình Nghĩ, trái phải gì Lý Bích cũng sẽ cầu hôn, đều là người trong nhà, huống chi Lý Bích hết sức khó khăn, không bằng để hắn cùng Thái Quốc Đống đi cầu Chung Thái Phó, để Lý Bích lưu lại quán, hắn đi Lục Bộ hoặc Ngoại phóng cũng tốt. Ai ngờ hắn còn
chưa kịp đi tìm người, Lý Bích đã chủ động tìm tới, thành khẩn bày tỏ
mình cũng hiểu tình cảnh của hắn, sẽ không có bất kỳ ý tưởng lưu lại
quán, để cho hắn không nên vì mình mà chọc giận Thái Quốc Đống, mình có
thể đi Lục Bộ hoặc Ngoại Phóng cũng được.
Trong suốt cả quá trình biểu hiện của Lý Bích đều nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, nói cười
ríu rít, hình như không có chút khổ sở nào, mấy lần Thái Quang Đình muốn tỏ rõ nỗi lòng mình, đều bị hắn chặn lại. Bất luận như thế nào thì Thái Quang Đình đều muốn thúc đẩy để Lý Bích ở lại quán.
Hắn nói với
Minh Phỉ chuyện này, thở dài nói: “Cái này vốn là hắn nên được. Ta không giống hắn, dầu gì ta cũng có phụ thân ở phía sau chống lưng, dù là đi
Ngoại Phòng hoặc là Lục Bộ, thì về sau cũng còn rất nhiều cơ hội: Thế
nhưng hắn lại không như vậy, có lẽ cả đời này cũng chỉ có một cơ hội
này, chí hướng của hắn rất xa………
“Các ngươi luôn qua lại thân
thiết, hắn không muốn tranh giành với ngươi cũng không có gì kỳ quái, ta chỉ sợ hắn không phải thật tâm như vậy.”
Minh Phỉ trầm ngâm hồi
lâu, nói: “Chuyện đại sự của cuộc đời như vậy, hắn lại vân đạm phong
kinh như thế, ngược lại trong lòng ta cảm thấy không chân thật, không
rõ. Tuổi thơ của hắn đơn độc, mười năm sống trong nghèo túng khổ sở học
hành, bên trong cũng có rất nhiều kinh nghiệm gian khó, không phải người thường có thể cảm nhận được. Chuyện không công bố như thế này, nếu hắn
khổ sở trốn tránh ở trước mặt ngươi, sau đó bất đắc dĩ cam chịu số phận, nghĩ thông suốt rồi bày tỏ sự ủng hộ ngươi, cũng coi như rộng rãi khó
có được: nhưng hắn lại biểu hiện thái độ rất lạnh nhạt, thậm chí nói
mình không có chút khổ sở nào, thì có chút giả tạo.
Lấy tính tình hắn biểu lộ hàng ngày mà nói, đổi lại nếu hắn gặp người khác bị cướp,
hắn sẽ bảy tỏ sự xem thường bất bình. Nếu như nói đây là bởi vì nhà
chúng ta đã từng trợ giúp hắn, cho nên hắn mới nguyện ý buôn tha để báo
ân, nhưng ân tình mà nhà chúng ra đối với hắn mà nói, chẳng qua cũng mới chỉ là hơn nửa năm chiếu cô hắn, giúp đỡ hắn lên Thượng Kinh dự thi
thôi mà. Sau khi hắn đi đậu thứ cát sĩ thì tất cả mọi thứ đều do triều
đình cung cấp, đã sớm không dùng qua tiền nhà chúng ta rồi phải không?
Ân tình này có bao nhiêu? Có đáng giá hay không để hắn dùng tiền đồ một
đời để báo đáp? Ca ca không ngại đổi lại suy nghĩ, nếu như là ngươi…
ngươi có thể có loại nhẹ nhõm như vậy sao?”
“Đúng là như thế, sau khi hắn có bổng lộc của mình thì chưa hề dùng qua của ta một đồng
tiền.” Thái Quang Đình cười khổ, “Ý của ngươi nói hắn trong ngoài bất
nhất? Có nhiều người cũng trong ngoài bất nhất, ta cũng không phải là
một hay sao? Nếu là hắn và ta cùng ầm ĩ một trận, từ đó trở mặt, thì
không phải ta sẽ càng khó chịu hơn sao?”
“Ầm ĩ một trận tất nhiên là không khôn ngoan, nhưng cũng là thói thường của con người, thế nhưng hắn không có chút nào quan tâm.” Minh Phỉ không ngừng lắc đầu, “Ca ca
nếu là thuận tay đẩy thuyền ở lại viện, sau đó không phải là ngươi sẽ
thiếu hắn một ân tình lớn sao, còn có thể phải thường xuyên lo lắng bị
người ta lên án, lấy tính cách và tính khí của ngươi, về sau ngươi gặp
hắn, không phải sẽ cảm thấy bị sỉ nhục sao? Nếu trong lòng ngươi lo
lắng, cố gắng thúc đẩy việc hắn lưu lại viện, thì đó cũng là việc hắn
nên được, không ai nói ngươi tốt. Nhưng mặc kệ kết quả như thế nào, hắn
cũng lấy được sự khoan dung của người, làm cho người ta, nhớ rõ tình cảm đẹp. Mà căn bản với tính cách và tình khí của ngươi, ta có thể biết
ngươi nhất định sẽ đẩy cơ hội lần này đi, hắn nhất định cũng có thể
biết.
Trở ngại này, sở dĩ hắn một điểm cũng không khổ sở lo lắng, còn có thể nói ra những lời này nguyên nhân lớn chính là, hắn biết
ngươi nhất định sẽ bỏ cơ hội này nhường cho hắn, nhưng nếu biết ngươi
nhất định sẽ đem cơ hội này nhường cho hắn, hắn cần gì phải nói những
lời này? Nếu như theo ta phỏng đoán là thật, loại người như hắn mà hành
động như vậy cũng không phải là quang minh lỗi lạc, ý chí rộng lớn, mà
là bản sao của việc mua danh, cố làm ra vẻ thanh cao, nhưng càng thêm
tột cùng dối trá.”
Thái Quang Đình cười nhìn Minh Phỉ: “Kiến thức của ngươi lớn như vậy sao.”
Minh Phỉ cười nói: “Mẫu thân xem tạp thư nhiều, ta cũng xem theo, nhìn nhiều quá rồi, nghĩ cũng nhiều hơn. Có lẽ là ta hiểu nhầm hắn, dù sao ta
không hiểu hắn nhiều lắm, nhưng mà ca ca có thể thử hắn một lần, giả vờ
thuận nước đẩy thuyền đáp ứng, để nhìn thái độ của hắn như thế nào.”
(Tạp thư: Chỉ những sách vở không liên quan trực tiếp đến thi cử)
Ban đêm Thái Quang Đình và Cung Viễn Hòa cùng nhau uống rượu liền đem
chuyện này ra nói với Cung Viễn Hòa, Cung Viễn Hòa cười nói: “Ta cũng
cảm thấy ý nghĩ của Tam muội muội rất đúng. Nếu hắn không phải là em rể
ngươi, thử hay không thử cũng không quan hệ, nếu là làm muội phu, phó
thác cả đời Tam muội muội, thì nên thử một lần thì tốt hơn.
Dù
sao trái phải thì ngươi cũng đã quyết định chủ ý không cướp của hắn, thử một lần cũng sẽ không làm sao, nếu như ngươi làm không tiện, thì để ta
thay ngươi làm sẽ tốt hơn.”
Thái Quang Đình cười nói: “Chính là
muốn ngươi thử thay ta. Minh Phỉ nói rồi, nếu ra không biết thử như thế
nào, có thể tìm ngươi giúp một tay.”
“Chẳng lẽ ta giống như
chuyên làm loại chuyện như vậy sao?” Cũng Viễn Hòa đỡ cằm cười, “Cái
người muội muội này, rõ là… Bảo ta làm sao tin tưởng nàng chỉ mới là nữ
tử mười bốn tuổi trong khuê phòng đây?” Dám giết người còn chưa tính, có thể bởi vì một chuyện mà nghĩ ra nhiều như vật thật không dễ.
“Muội tử của ta chính là người thông tuệ giờ ngươi mới biết sao?” Thái Quang Đình cười hả hê.
“Ta biết. Chỉ đơn thuần thấy bội phục thôi.” Cung Viễn Hòa vừa đùa vừa thật nói, “Thay vì khổ sở đi dò xét Lý Bích như vậy, không bằng cho nàng
đính hôn với ta thì tốt rồi, ta nhất định coi nàng như châu báu.”
Thái Quang Đình giơ cao nắm đấm lên: “Không cho trêu chọc nàng!”
Cung Viễn Hòa cười cười: “Sao ta dám trêu chọc nàng? Ta ngưỡng mộ còn không
được nữa là? Không phải ngươi không thích sao, ta không nói là được chứ
gì.” Thấy vẻ mặt của Thái Quang Đình hơi hòa hoãn, giọng điệu của hắn
lại than thở: “Thật ra thì hai người môn đăng hộ đối sẽ tốt hơn. Những
thứ khác không nói, chỉ riêng việc tiêu bạc thôi cũng đã cãi nhau bao
nhiêu lần rồi.”
“Nói vậy là thế nào?” Thái Quang Đình cau mày nhìn hắn.
Cũng Viễn Hòa cười: “Không dám lấy người khác làm ví dụ. Chỉ nói ba người
chúng ta cũng thấy được, ta và ngươi cùng nhau, ngươi chưa bao giờ không thích việc ta tiêu bạc, cũng sẽ không cảm thấy ta lấy bạc đưa những
công tử bột kia đi du ngoạn là lãng phí tiền, chỉ khuyên ta uống ít
rượu, học tập tốt không được lấy thân thể ra đùa bỡn, nếu ta đưa ngươi
vật gì tốt, ngươi cũng sẽ không từ chối, thoải mái nhận lấy, bởi vì
ngươi có thể trả ta, không sợ người khác nói ngươi dùng tiền của ta:
Mà hắn thì sao, hắn nhìn không quen ra tiêu một đống bạc, không ưa nhìn ta ăn tiên y nộ mã, cũng chưa bao giờ nhận quà tặng của ta, vừa có cơ hội
là khuyên ta đừng nên lãng phí, phải đi đường ngay, ăn bữa cơm cũng có
rất nhiều cách nói, càng sợ đám bạn kia của ta làm ô ếu thanh danh của
hắn, ta cũng không dám vì vậy mà diệt sạch danh tiếng khí cốt của hắn.
(Tiên y nộ mã: Món ngon, hải sản tươi sống)
Nếu sinh hoạt tập quán đều khác nhau như vậy, tự nhiên sẽ không thể ở cùng
một chỗ, nhưng bởi vì chỉ là bạn bè, không cần thâm giao cũng không cần
vạch mặt. Vợ chồng với bằng hữu lại không giống nhau, từng cử chỉ đều
liên quan tới lợi ích, ý nghĩ quan điểm bất đồng sẽ cãi nhau, hứng thú
yêu thích bất đồng cũng không hài hòa. Một người cảm thấy mời bữa cơm
tiêu một lượng đã là có mặt mũi, một người lại cảm thấy mất mặt, không
ầm ĩ mới là lạ. Đây không phải là lỗi của ai, mà là những việc trải qua
bất đồng, nên không hiểu lẫn nhau.”
“Theo như ngươi nói, Lý Bích
không phải là lương phối tốt sao?” Thái Quang Đình phồng má nói: “Ta nói phẩm cách của hắn, ngươi lại kéo đến sinh hoạt tập quán tầm mắt ưa
thích. Ngươi kéo xa như vậy làm gì? Người nghèo hèn cưới tiểu thư quan
gia nhất định sẽ hòa ly sao? Luận điệu hoang đường! Người và hắn bất
đồng, đó là bởi vì ngươi không làm cho người thích, ta với hắn ở cùng
chỗ đều tốt. Hơn nữa Minh Phỉ nhà ta rất biết lo liệu việc nhà.”
“Ta cũng chỉ là nói tình huống bình thường thôi, cũng không phải là tuyệt
đối.” Cung Viễn Hòa thấy dáng vẻ thở phì phò của Thái Quang Đình, làm
hắn không khỏi bật cười nói: “Hắn còn chưa phải là muội phu của ngươi,
mà đã bảo vệ như vậy rồi? Hắn có phải là lương phối hay không không phải mấy ngày nữa sẽ biết sao? Hắn khả dĩ thông minh lanh lợi, cũng không
thể không có khả năng gian xảo dối trá.”
Thái Quang Đình đập hắn một quyền: “Người là người tốt? Ngươi càng gian xảo dối trá hơn.”
Cung Viễn Hòa vỗ tay cười to: “Ngươi là tin tưởng lời của ta nên mới tức
giận như vậy? Cho dù ta có gian xảo dối trá, cũng sẽ không đi nói với
ngươi mấy lời nói giả mù sa mưa như vậy. Nếu ta muốn, ngươi không tranh
cùng ta, ta sẽ nhớ ân tình đó: Ngươi muốn cùng ta tranh giành, ta sẽ tìm biện pháp tranh giành, là của ta chính là của ta, nói gì đến nhường hay không chứ? Mọi người đều vất vả học tập trong nhiều năm, nào có dễ dàng đâu.
Như vậy, ta đi nói với hắn, Thái đại nhân cố ý muốn ngươi
vào Hàn Lâm, ngươi không phải không biết xẩu hổ đi nói với hắn, để cho
ta đi nói xin lỗi với hắn, hỏi hắn muốn đi nơi nào, rồi tận lực thành
toàn cho hắn, nếu hắn thật sự có ý nhượng bộ, nhất định đã sớm có tính
toán, nếu hắn nhận định ngươi nhất định sẽ làm cho hắn, thì khẳng định
hắn sẽ ứng phó không kịp, hãy nhìn xem hắn bày tỏ như thế nào.”
Vì vậy Thái Quang Đình liền gánh vác trách nhiệm đi vận động Thái Quốc
Đống, Cung Viễn Hòa đi nói với Lý Bích những lời này, lại tặng thêm một
câu: “Thái đại nhân cảm thấy rất có lỗi với ngươi, đồng ý gả Tam muội
muội cho ngươi, còn nói sẽ giúp ngươi lựa chọn một chỗ tốt, về sau sẽ
lại mưu tính tiền đồ cho ngươi.”
Quả nhiên Lý Bích luống cuống
trong chốc lát, Cung Viễn Hòa lại hỏi hắn đã nghĩ tới đi nơi nào chưa,
hắn không nói ra, ép, thì hắn nói còn chưa nghĩ ra, để cho hắn nghĩ mấy
ngày nữa. Cung Viễn Hòa cũng không ép buộc hắn, chỉ nói dẫn hắn đi gặp
mấy người bạn, có lẽ còn biện pháp khác cũng nên, hắn cũng đi theo.
Ngày đầu tiên Cung Viễn Hòa mời những người không phải tốt đẹp gì. Từng
người thừa dịp Cung Viễn Hòa bị người quen gọi đi mà trêu cợt Lý Bích,
một người nói hắn tài danh bên ngoài, lúc này cố gắng khắc khổ, lần này
chắc hẳn sẽ được giữ lại viện Hàn Lâm nhậm chức: một người lại dùng gậy
đánh rắn, đến Lý biên soạn cũng gọi ra: một người khác lại nháy mắt, nói một cách đầy ý vị sâu xa nghe thấy lão gia nhà mình nói, năm nay không
phải cứ khảo tốt là có thể lưu lại viện, dù sao có thể phát huy được ở
trường thi hay không là cả vấn đề, hoàng thượng muốn nghe ý kiến của lão thần và thầy giáo, người bình thường có thành tích tổng hợp như thế
nào, lúc bình thường ra sao, còn không phải là là chuyện các đại thần
nói một câu nhỏ sao: Một người nữa lại làm bộ oán giận, đã như vậy, thi
cái gì mà thi, tới cuối cùng lại là một loại biểu hiện rất đồng tình với Lý Bích, chửi mắng mấy cái rồi dừng lại, không cho nói chuyện này, ý vị muốn an ủi Lý Bích mấy câu không rõ.
Lúc thời điểm Cung Viễn Hòa quay trở lại, Lý Bích đã say. Đây là lần đầu tiên hắn cùng với những
Quý công ty mà bình thường hắn coi thường uống rượu say.
Ngày hôm sau, Cung Viễn Hoà tới nói xin lỗi Lý Bích, nói mình biết những người
đó nói cái gì, mắng đám bạn kia, đám người kia chịu nhận lỗi với hắn mời hắn uống rượu, Lý Bích không chút do dự cự tuyệt. Cung Viễn Hoà lại
nói, đã như vậy, không bằng đi chỗ khác, gặp người khác, người này là
chất tử của Hàn đại học sĩ, rất trượng nghĩa, có thể nhờ người này tiến
cử hắn với Hàn đại học sĩ.
Lý Bích không đi: “Đã như vậy, ngươi để cho hắn tiến cử ngươi đi.”
Cung Viễn Hoà cười nói: “Nhà ta nghiệp lớn, nhất định phải trở về Thuỷ Thành phủ. Nếu không ta nhất định cũng lưu lại viện.
Ngươi khảo được kết quả tốt như vậy, nhưng vì những nguyên nhân này mà không
được ở lại quán thì thật sự đáng tiệc. Ngươi đi đi, biết thêm một người
là thêm một cơ hội, quả thật có thể được việc, cũng làm cho Quang Đình
bớt áy náy. Tương lai ngươi chớ quên chỗ tốt của ta là được.” Nửa lôi
nửa kéo Lý Bích đi.
Lý Bích vui mừng phát hiện, lần này Cung Viễn Hoà giới thiệu với hắn Hàn Đại Chi, người này hắn biết trước kia có lần cùng Thái Quốc Đống đi ra ngoài đã từng gặp qua ở nhà Chung Thái Phó,
đây chân chân chính chính là một đệ tử nổi danh thế gia, cũng là người
thông thái. Hàn Đại Chi cũng thật thưởng thức Lý Bích, luôn mồm nói hắn
như vậy mà không thể lưu lại quán thì thật sự đáng tiếc, còn bảy tỏ ý
nguyện muốn tiến cử Lý Bích. Cung Viễn Hoà thấy chuyện sắp thành được
một nửa, liền mượn cớ rời đi, Hàn Đại Chi liền hỏi Lý Bích đã đính hôn
chưa.
Lý Bích trả lời là chưa từng.
Hàn Đại Chi cười nhẹ một tiếng, cũng không nhắc lại, hẹn Lý Bích giờ ngọ ngày hôm sau đi Trân Lâm lâu, hắn mời khách.
Giờ ngọ ngày hôm sau, Lý Bích đi Trân Lâm lâu, Hàn Đại Chi thấy hắn lần này lại càng thêm thân thiết, trên đường nói đến một người Đường muội của
mình, là nhân phẩm tuyển chọn tốt nhất, như có ý cùng hắn kết thân. Lý
Bích giả vờ câm điếc, đợi đến lúc đối phương xoi mói mới nói rõ mình và
Thái gia đã có ước hẹn bằng miệng, Hàn Đại Chi cười lạnh: “Thái gia tính là cái gì! Bất quá chỉ là quan hệ thầy trò với Chung Thái Phó mà thôi,
cái khác tính là gì? Tiểu quan tứ phẩm, nhiều vô số kể. Nơi nào so được
với Hàn gia chúng ta? Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm một chút, nữ nhi Hàn
gia chúng ta há có thể để loại phàm phu tục tử với tới? Ta thấy nhân
phẩm của ngươi xuất chúng mới tính nói tới, ngươi lại không tán thưởng
như vậy! Chẳng qua chỉ là một Cát sĩ, thật cho rằng một bước lên trời,
tính là cái gì chứ!”
Lý Bích khẩn trương giải thích, Hàn Đại Chi
không chịu nghe, cười lạnh rời đi, Lý Bích vội đi tìm Cung Viễn Hoà nói
việc đã xảy ra.
Cung Viễn Hoà kinh hãi: “Người này lòng dạ rất
hẹp hòi, vậy phải làm sao bây giờ mới phải? Về sau ngươi nhất định phải
ăn thiệt thòi từ hắn rồi. Làm không tốt thì đến Kinh thành cũng không ở
lại được, chỉ có thể ra ngoài đến huyện nhỏ làm huyện lệnh hoặc huyện
thừa thôi.”
Lý Bích chán nản một hồi lâu, nói: “Ta cũng không tin hắn có thể một tay che trời. Một mình hắn cũng không thể đại diện cho
Hàn gia.”
Cung Viễn Hoà đoán hắn nghĩ tới tới Thái gia thấy hắn
bị khi dễ sẽ không bàng quang đứng nhìn, nên tự tiếu phi tiêu cười:
“Ngươi ở Kinh thành ba năm, có một số việc cũng đều có thể nghe thấy.
Dưới chân thiên tử nhiều quý nhân, coi như Thái đại nhân che chở ngươi,
nhưng cũng phải nhìn Chu Thái Phó có chịu hay không.” Thấy mặt Lý Bích
trắng bệch, lại nói: “Ngươi yên tâm, là ta giới thiệu cho ngươi biết
người này, ta nhất định tìm cách giải quyết. Ta dù là không nhìn mặt mũi của ngươi, nhưng cũng phải nhìn mặt mũi của Quang Đình và Tam muội
muội.”
Ngay sau đó vội vã đi ra cửa một chuyến, trở lại nói: “Hàn Đại Chi nói, ngươi đã cùng Thái gia có ước hẹn bằng miệng, vì sao lúc
trước không nói rõ? Hắn trước có hỏi qua ngươi đã có đính hôn hay chưa,
ngươi nói chưa từng, hắn mới nói lên, sau đó ngươi lại cự tuyệt hắn, rõ
ràng là cố ý đùa giỡn hắn. Ngươi cũng thế, nếu Thái đại nhân đã xác định bày tỏ nguyện ý đem Tam muội muội gả cho ngươi, ngươi nên nói một
tiếng, cũng sẽ không có chuyện hiểu lầm này rồi.”
Lý Bích vội
nói: “Ta nghĩ dù sao vẫn còn chưa hướng biểu cữu trong nhà cầu hôn, nên
mới không nói chuyện của Tam muội muội cho hắn biết, ai ngờ lại có thể
như vậy………”
Cung Viễn Hoà nói: “Ta lại đi tìm Hàn Đại Chi nói một chút, để cho hắn không nên tức giận, đến lúc đó ngươi bồi hắn một chút
lễ coi như là xong. Mặc kệ hắn nói thế nào, ngươi tuyệt đối đừng chọc
giận hắn nữa.”
Lý Bích không cự tuyệt.
Cung Viễn Hoà đem
chuyện mấy ngày nay nói cho Thái Quang Đình nghe, “Căn bản không có thăm hỏi được chút gì, mờ mịt luống cuống; lần đầu tiên uống say rượu,
khuyên cũng không được, sau lại cự tuyệt nói xin lỗi, có thể thấy được
là trôi qua rất khổ sở, như vậy kết luận lúc trước nói với ngươi những
lời kia đều là giả dối; nghe người ta hỏi hắn đã đính hôn chưa, đã có ý
trung nhân chưa, hắn quả quyết nói không có; sau đó người ta muốn đem
muội tử hứa gả cho hắn, hắn lại cự tuyệt; nhưng lúc nghe người ta nổi
giận mắng nhà ngươi, cũng không có nổi giận phấy tay áo bỏ đi, ngược lại ngồi ở chỗ đó giải thích, cho đến khi người ta rời đi mới đi, cũng
không phải để cho ta hoài nghi hắn làm vậy là cố ý. Hắn đã động lòng,
các ngươi còn phải thử sao? Thử lại chỉ sợ cũng không chịu được.”
Thái Quang Đình cười khổ: “Lá gan của các ngươi cũng quá lớn, nếu như lúc đó hắn đồng ý Hàn Đại Chi, thì các ngươi làm thế nào? Bắt ai gả cho hắn
đây?”
Cung Viễn Hoà cười nói: “Nếu như lúc đó hắn đồng ý, ha ha, chi bên suy tàn của Hàn Đại Chi còn thiếu sao?”
Thái Quang Đình có chút khó chịu: “Hàn Đại Chi tin được sao? Ngươi lại ở
trên người hắn tốn bao nhiêu bạc? Ta trả lại cho ngươi.”
“Tất
nhiên là tin được, không tốn bạc.” Cung Viễn Hoà nói: “Ta làm việc ngươi yên tâm, cha ngươi không đồng ý cho đi Lục Bộ chứ gì?”
Thái
Quang Đình nói: “Khẳng định là không đồng ý, mấy ngày nay thấy ta đều
giống như thấy kẻ thù. Chẳng qua là ta tìm cơ hội gặp Chung Thái Phó, ta thấy ý tứ của hắn, hình như tương đối giống ý tứ của ta, còn giữ ta lại chơi hai ván cờ. Ta cảm thấy được, chuyện như vậy có lẽ có thể thành
công.”
Cung Viễn Hoà nói: “Nàng thì sao….. Ta nghĩ nàng đại khái
cũng sẽ không quá khổ sở. Tối hôm qua nàng vẫn cùng ta nói, mặc kệ là Lý Bích ứng đối như thế nào, đều nói ta không cũng khổ sở, Lý Bích tranh
thủ tiền đồ của mình không có gì sai. Chỉ là ta trải qua chuyện này,
không biết nên tìm người nhà như thế nào cho nàng.”