Ngày hai mươi mốt, rốt cuộc Trần thị chấp thuận
đám người Minh Phỉ đi thăm Minh Tư. Thời tiết này thật không tốt, không
trung hiện lên tầng mây màu xám nhạt vừa dầy vừa nặng, thỉnh thoảng có
thật bông tuyết nhỏ tung bay rơi xuống. Rơi xuống đất rồi nhanh chóng
hóa thành nước, làm cho người ta cảm giác thêm mấy phần cảm giác lạnh
lẽo ẩm ướt.
Minh Tư lẳng lặng ngồi ở trước cửa sổ, đưa lưng về
phía mọi người không nhúc nhích. Liễu ma ma Trần thị mới cho nàng cười
nói: "Tứ Tiểu Thư, các vị tiểu thư tới thăm ngài."
Minh Tư không để ý tới cũng không động, chỉ ngơ ngác nhìn hồng mai nở rộ ngoài cửa sổ.
Liễu ma ma lúng túng nói: "Tinh thần Tứ Tiểu Thư không ổn, hơn phân nửa thời gian là ngủ, nếu không các vị tiểu thư đổi cái thời điểm đến thăm
nàng?"
Minh Phỉ gật đầu một cái: "Vậy thì tốt, làm phiền Liễu ma ma phí tâm chăm sóc nàng. Chúng ta đi trước."
"Ngươi đứng lại! Thái Minh Phỉ!" Minh Tư đột ngột kêu một tiếng, âm thanh thô
tháo cực kỳ, cũng không biết bao lâu không có mở miệng nói rồi.
Minh Bội ý vị sâu xa nói nhìn Minh Phỉ một cái, cười nói: "Nếu Tứ tỷ tỷ có lời gì cùng Tam tỷ tỷ nói, vậy chúng ta đi trước."
Minh Ngọc nói: "Tam tỷ tỷ, muội chờ tỷ."
"Muội đi trước đi." Minh Phỉ mấy mấy bước tới chỗ ghế bên cạnh Minh Bội ngồi
xuống, ý bảo Liễu ma ma bưng trà, quay đầu lại nhìn Minh Tư: "Muội muốn
nói gì?"
Minh Tư quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm: "Thái Minh Phỉ, ngươi không được chết tử tế!"
Liễu ma ma nghe lời này, bị sợ đến mức vội vàng thối lui ra khỏi cửa, đứng ở cửa lắng tai nghe.
"Ồ." Mặt Minh Phỉ không chút thay đổi, "Ta thế nào đắc tội muội rồi?"
Trong mắt Minh Tư như muốn toát ra tia lửa, ghen ghét nhìn nàng chằm chằm:
"Ta thành cái bộ dáng này, người vui mừng nhất chính là ngươi đi?"
"Ta không thấy sao."
"Ngươi không sao?" Minh Tư có chút kinh ngạc, ngay sau đó âm độc cười rồi, "Ta làm hư chuyện tốt của ngươi, ngươi vẫn không có gì quan trọng? Viên gia bây giờ còn chưa có tới cầu hôn chứ? Ta tạm thời nói cho ngươi biết, ta cùng cha nói rồi, ta có hôm nay đều nhờ Viên gia ban tặng, nếu như ông
đồng ý lời cầu hôn của Viên gia, ta sẽ chết."
Minh Phỉ cau mày:
"Đây là một lý do không tệ, ta đang suy nghĩ nếu là Viên gia muốn tới
cầu hôn, vậy phải làm thế nào mới tốt đâu, có những lời này của Tứ muội
muội, ta yên tâm."
"Ngươi......" Minh Tư luống cuống nhảy lên,
ngay sau đó vừa cười, âm thanh trở nên rất nhẹ, "Còn có...... Viên Tư
Phác đối với ta cũng rất dịu dàng, hắn đối với mỗi nữ hài tử đều dịu
dàng giống nhau, không chỉ là đối với một mình ngươi, đừng tưởng rằng
hắn tặng cho ngươi vài bức tranh chính là coi trọng ngươi."
"Chỉ
là hắn không chịu cùng muội nán lại một khắc, nếu không muội cũng sẽ
không đính hôn trước ta." Minh Phỉ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Minh
Tư, cười cười rồi đi ra ngoài, "Ta nghe nói hôm đó muội ngất đi, là bởi
vì bị Thiệu ngũ dọa sợ? Muội ấy à, thân thể kém như vậy, lá gan nhỏ như
vậy, còn dám một thân một mình nhà đi dạo trong sân nhà người khác, bảo
ta làm sao nói muội cho phải đây. Về sau đi Thiệu gia, nhất định phải
mình yêu quý chính mình mới đúng."
Chân của nàng mới bước ra cửa, sau lưng liền bay tới một chung trà, chung trà rơi xuống đất, tan nát
dưới đất. Minh Phỉ nhàn nhạt nhìn Liễu ma ma vẫn đứng ở cửa giả bộ người gỗ một cái, nghiêm túc khuyên Minh Tư một câu: "Muội nên ăn nhiều cơm
một chút, như vậy mới có hơi sức. Dù là đi Thiệu gia, nghĩ gây gổ tính
toán cái gì, cũng phải chính mình có phần tinh thần mới được, chuyện
không tự lượng sức mình còn là ít làm thì tốt hơn."
Trong phòng
Minh Tư phát ra một tiếng gào thét trầm thấp lên, Minh Phỉ lạnh nhạt
nhìn Liễu ma ma một cái: "Chuyện Tứ Tiểu Thư không ăn cơm, thần chí
không rõ, ngươi phải nhớ sớm bẩm báo lão gia cùng phu nhân một chút."
Liễu ma ma vội nói: "Vâng"
Minh Phỉ nghênh ngang rời đi.
Lúc qua năm mới, Viên Tư Phác đột nhiên ngã bệnh, hơn nữa một bệnh không
dậy nổi, Viên gia chung quanh cầu y xin thuốc. Thậm chí cầu xin đến Thái phủ, chỉ vì muốn tiếp xúc với Thủ Chân tử đang ở trong kinh thành, cho
dù táng gia bại sản cũng muốn cứu tính mạng Viên Tư Phác.
Thái
Quốc Đống viết một phong thơ đi kinh thành, bày tỏ hết sức nhưng cũng
không dám bảo đảm. Đường đại phu vội tới xem bệnh cho Minh Tư, lời nói
thật, thì ra là thân thể Viên Tư Phác nếu là vẫn vững vàng điều dưỡng,
đại khái có thể sống đến 24, 25 tuổi, nhưng bây giờ nếu bệnh cũ tái
phát, nhiều nhất không chịu được qua mùa hè sang năm, thuốc và kim châm
cứu cũng không có tác dụng.
Viên Mai Nhi đột nhiên tìm tới cửa
tìm Minh Phỉ, muốn cầu Minh Phỉ cùng nàng đi thăm Viên Tư Phác một
chút: "Sự việc kia không liên quan tới ca ca ta, Thiệu ngũ cũng không
phải là do nhà chúng ta dẫn tới. Hắn là đi theo Cung Viễn Trật, không
biết tại sao lại âm thầm vào trong sân, thấy Minh Tư một người mang theo nha hoàn đi khắp sân, đã sớm nổi lên tà tâm đi theo......"
"Nhìn một chút cũng sẽ không thế nào." ánh mắt Viên Mai Nhi của cũng khóc
sưng rồi, ; lôi kéo y phục của Minh Phỉ khổ khổ cầu khẩn. Minh Phỉ tiến lùi đều khó.
Trần thị lạnh lùng đi vào: "Viên tiểu thư, xin lỗi, cái thỉnh cầu này chúng ta không cách nào đồng ý. Không phải là trách
nhà ngươi vì sự việc kia, mà là yêu cầu này không hợp đạo nghĩa lễ tiết. Chúng ta có thể tận lực liên lạc Thủ Chân tử, nhưng sẽ không đồng ý yêu cầu tới trong phủ. Ngươi trở về chuyển cáo mẹ ngươi, ta thật sự tâm coi nàng như tri kỷ đối đãi, nàng lại đi mưu hại ta...ta rất thất vọng! Suy bụng ta ra bụng người, nếu là có người van ngươi đi thăm một nam nhân
không quen không biết, ngươi có đi hay không? Cha mẹ ngươi có thể hay
không để cho ngươi đi?"
Ánh mắt Viên Mai Nhi mắt trợn to trong
nháy, cố gắng giải thích: "Không phải vậy, các ngươi hiểu lầm, ca ca ta
chỉ là...... Mẹ ta vậy......" Lại phát hiện như thế nào cũng không giải
thích được, khóc ròng nói: "Lòng dạ các ngươi tại sao hung ác như vậy?"
"Chúng ta tâm địa ác độc?" Trần thị cười lạnh: "Chúng ta vẫn không nói, cũng
không có nghĩa là chúng ta cái gì cũng không biết, đứa bé nhà các ngươi
như châu tự bảo, đứa bé Thái gia chúng ta chính là chuyện vặt? Nếu như
không còn nể mặt tình cảm mấy năm của hai nhà chúng ta, cũng nên chừa
chút đúng mực!"
Lời nói này không chút lưu tình, Viên Mai Nhi khóc chạy.
"Dư mẫu, cho người đi theo đưa trở về, cũng đừng để xảy ra chuyện gì trên
đường." Trần thị cười khổ: "Con người luôn là được voi đòi tiên. Cũng
may ta không có làm chuyện hồ đồ, nếu không thật là hại khổ con rồi."
Lại mắng Viên gia lòng dạ đen tối, biết rõ đứa bé nhà mình sống không
lâu, còn gạt bên ngoài, nghĩ theo tâm ý đứa bé hại khuê nữ nhà người ta.
Kinh thành rất nhanh có tin tức qua, Thủ Chân tử phụng Hoàng mệnh không đi
được, chẳng qua nếu như Viên gia có thể đi Kinh Thành, đến lúc đó hắn
nhất định hết sức chữa trị.
Trần thị đem điều này tin tức đưa đến Viên phủ đầu tiên, bởi vì cho rằng bọn họ nhà thế nào cũng sẽ chạy tới, vừa muốn tận lực không kết thù kết oán, chủ động bày tỏ nguyện ý
phái thuyền quan đưa tiễn. Viên Nhị Lão Gia cùng Viên Nhị phu nhân đích thân đến một chuyến, hướng Thái Quốc Đống cùng Trần thị bày tỏ lòng
biết ơn cùng áy náy, cũng không chờ qua năm liền dẫn theo Viên Tư Phác
chạy tới Kinh Thành.
Qua năm sau, Thái gia cũng muốn về Kinh
thành. Thứ nhất là Thái Quốc Đống nhiệm kỳ đã hết, mà cuộc sống thứ cát sĩ 3 năm của Thái Quang Đình cũng sắp kết thúc, phải thi phân công chức vụ quan trọng trước, ba năm rồi hôn sự của Thái Quang Đình cũng phải
định tại sau khi cuộc thi kết thúc. Mấy chuyện chung vào một chỗ, Trần
thị cũng vô cùng bận rộn.
Chỉ là muốn mang người nào đi cũng là
khiến Trần thị khó xử. Minh Phỉ, Minh Ngọc, Thái Quang Hoa nhất định là
phải đi, Minh Bội có thể đi cũng không đi, Minh Tư kiên quyết không mang theo đi, Tam di nương cùng Tứ di nương cũng không ở hàng ngũ suy tính,
hai thông phòng Kiểu Hạnh cùng Mộ Vân, chỉ đem theo một mình Mộ Vân, mà
Thái Quang Nghi, dù sao cũng là huynh đệ lâu năm duy nhất của Thái
Quang Đình, muốn mang đi, lại sợ hắn ở trên đường làm chuyện xấu, nếu
không mang theo đi, càng sợ hắn thừa dịp nàng không có ở đây, ở nhà làm
chuyện xấu. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định mang theo đi cho thỏa
đáng.
Trần thị nghĩ xong mới thương lượng cùng Thái Quốc Đống,
Thái Quốc Đống nghe nói nàng nguyện ý mang theo Thái Quang Nghi cùng đi
kinh thành tìm lão sư tốt học kiến thức hết sức vui mừng, liền căn bản
không để ý những người nàng mang người nào đi, không mang theo người nào đi, tất cả đều do nàng.
Trần thị vốn không muốn mang Minh Bội
đi, nhưng vì lôi kéo Tứ di nương, vẫn là quyết định đem Minh Bội mang
theo. Sau khi Minh Tư nghe nói, gào khóc một trận, làm ầm ĩ muốn đi,
Thái Quốc Đống lạnh nhạt nói thân thể nàng không được, không thích hợp
lặn lội đường xa, vẫn là không nên đi, ở trong nhà dưỡng cho tốt, nàng
tuyệt vọng lại bị bệnh. Thái Quốc Đống thấy nàng thân thể kém như vậy,
càng cảm giác mình không mang theo nàng đi là chính xác.
Trung
tuần tháng hai, Tri Phủ Thủy thành phủ mới nhậm chức xong xuôi thủ tục
bàn giao cùng Thái Quốc Đống cuối tháng hai, Thái Quốc Đống dẫn đám
người Trần thị, Minh Phỉ ngồi một chiếc thuyền lớn vùng ven sông hướng
Kinh Thành đi.
Dọc theo đường đi tất cả mọi người bình an vô sự,
Trần thị có chút say tàu, công việc chăm sóc Thái Quang Hoa đa số đều
giao cho Minh Phỉ làm. Thái Quốc Đống lấy được thanh tịnh đã lâu, trong
mỗi ngày nhìn Trần thị dịu dàng nhu khí nói chuyện cùng mấy người con
cái, Thái Quang Nghi mỗi ngày núp ở trong khoang thuyền học hành chăm
chỉ, tiểu nhi tử mềm mại thông minh đáng yêu, nữ nhi hiểu chuyện khéo
léo, cho nên có lòng rỗi rãnh ở đêm trăng sáng gió mát đứng ở mũi thuyền ngâm thơ tâm tình.
Mỗi khi lúc này, Trần thị luôn là thân thiện
cho Mộ Vân tiến lên phục vụ, cũng không hề ghen tị, Thái Quốc Đống càng
cảm thấy Trần thị hiền huệ, tâm tình càng tốt.
Sau khi thuyền đi
được nửa tháng, đến Lâm Giang Trọng Trấn, lúc thuyền dừng sát ở trên
bến tàu Lâm Giang chợt thấy một chiếc thuyền lớn sát vách, người người
mặc quần áo tang, tiếng khóc ngập trời.
Thái Quốc Đống nhận ra cùng là một chiếc thuyền quan, cảm thấy kỳ quái, liền sai người đi tìm hiểu.
Mới biết thì ra là đối phương cũng cùng giống như hắn, phải đi Kinh Thành
báo cáo công tác, Tuần Châu Tri Phủ Thôi Mẫn, Thôi phu nhân nửa đường
đột phát bệnh hiểm nghèo, đã bị chết ở tại trên thuyền.
Thái Quốc Đống nghe xong kinh ngạc nói: "Thì ra là hắn."Trần thị đang cảm thán Thôi phu nhân mệnh khổ như vậy, nghe vậy ngạc nhiên nói: "Lão gia chẳng lẽ biết người này?"
Thái Quốc Đống vuốt râu nói: "Làm sao không biết? Nàng trẻ tuổi, ở trong
khuê các lâu ngày tự nhiên không biết người này, người này năm đó tiếng
tăm lừng lẫy. Chính là một trong mấy người có thể đếm trên đầu ngón tay
liên tiếp giành được các chức Giải nguyên từ lúc Đại Phong ta kiến
triều tới nay. Năm đó lúc hắn được Thánh thượng ngự bút bổ nhiệm là
Trạng Nguyên lang đứng đầu mới hai mươi mốt tuổi, người dáng dấp phong
lưu phóng khoáng, lúc dạo phố mê mệt bao nhiêu quý nữ danh viện ở Kinh
Thành, cuối cùng ngay lúc đó Thủ phụ Vương Giang đại nhân lấy nữ nhi
dòng chính của mình gả cho hắn."
Trần thị khó có khi nghe được
hắn nói loại chuyện này, thấy thú vị nói: "Đó thật đúng là phong quang
vô hạn, nhưng hắn hôm nay cũng một dạng làm Tứ Phẩm Tri Phủ như lão
gia." Ý là cũng không thế nào lợi hại.
Thái Quốc Đống nghiêm mặt
nói: "Không phải, nếu như nàng biết tuổi của hắn nàng cũng sẽ không cảm
thấy hắn không lợi hại. Tính tính xem, đến nay hắn cũng chẳng qua mới ba mươi tuổi mà thôi, Tứ Phẩm quan ba mươi tuổi, có mấy người? Khó được
nhất là người này, trải qua mấy lần chìm nổi, trong triều thủ phụ đổi
vài nhóm, hắn vẫn sừng sững không ngã. Chắc hẳn lần này trở về báo cáo
công tác, cũng vẫn là muốn thăng thiên. Đáng tiếc phu nhân hắn là người
phúc bạc."
Trần thị bĩu môi: "Không phải nói Tam đại chuyện may
mắn của nam nhân, thăng quan phát tài cưới sao? Hắn đúng vui mừng, lúc
này lại có thể cưới một nương tử mỹ miều rồi."
Thái Quốc Đống hì hì một tiếng bật cười: "Nói mê sảng!"
Trần thị cũng liếc mắt nhìn hắn: "Lão gia chẳng phải cũng là?"
Thái Quốc Đống không biết có phải hay không liên tưởng đến chuyện cũ, sắc
mặt cũng có chút khó coi, hồi lâu mới nói: "Ta tự nhận không phải. Thê
hiền phu họa, muốn nương tử mỹ miều, nơi nào có? Một thê tử hiền huệ
toàn tâm toàn ý thực là khó có được nhất."
Trần thị vốn có chút
hối hận nói cái đề tài này với hắn, vội vàng chuyển hướng: "Nếu đã gặp
rồi, có phải cũng nên đi thăm hỏi hay không, bày tỏ một chút, về sau
quen mặt cũng dễ nói chuyện."
Thái Quốc Đống thu lại tâm tình:
"Đúng vậy. Lại nói,Thôi gia này cùng phu gia Đại cô nương Minh Lệ nhà
chúng ta là có hôn. Chính là cháu nhà chồng của Minh Lệ. Nàng chuẩn bị
lễ vật nhiều một chút, sau đó đổi y phục, theo ta cùng nhau đi." Suy
nghĩ một chút lại phân phó Ngọc Bàn, "Cho người ta đi thông báo cho Tam
công tử một tiếng, để cho hắn đổi áo trắng cùng chúng ta đi."
Nghe thấy hắn bất cứ lúc nào bất cứ lúc nào đều nhớ tới Thái Quang Nghi,
Trần thị có chút bất mãn, chịu đựng không nhiều lời, lưu loát chuẩn bị
lễ vật, cho người ta đi thuyền Thôi gia thông truyền trước, lại dặn dò
Minh Phỉ một hồi, thay phục đi theo Thái Quốc Đống cùng hướng về thuyền
Thôi gia mà đi.
Đám người Thái Quốc Đống ước chừng đi nửa canh
giờ mới trở về, đối phương rất cảm kích, chấp vãn bối lễ, dùng toàn bộ
lễ nghi đối đãi cố giao thân bằng đón tiếp bọn họ.
Kim Trâm đem
nghe được tin đồn nói cho ba tỷ muội Minh Phỉ: "Mới ba mươi tuổi, hai
mươi tuổi trúng liền Tam Nguyên, chuyện đột nhiên xảy ra, vị phu nhân
mới chết này mới *** tuổi, là thì ra là tiểu thư Vương thủ phụ, nghe nói dưới gối chỉ có một tiểu thư, mới bảy tuổi, thật đáng thương, quỳ gối
linh tiền muốn khóc cũng khóc không được. Không thể mang theo linh cữu
Thượng Kinh đi, phải tìm đạo quan chung quanh đây gởi lại, chờ Thôi đại
nhân mới chức xong, mới để cho vị tiểu thư này đỡ quan đưa về quê Hồ
Châu đi."
Minh Phỉ nghe còn chưa có cảm giác gì, mắt Minh Ngọc
đột nhiên liền đỏ, ban đêm nằm ở bên cạnh Minh Phỉ nhẹ giọng nói: "Tam
tỷ tỷ, chúng ta cùng mẫu thân nói, chúng ta ngày mai cho phép chúng ta
đi thăm một chút vị cháu gái nhỏ này thôi. Rất đáng thương."
Minh Ngọc nói: "Lúc mẫu thân chết ta còn nhỏ, tình huống cụ thể không nhớ rõ ràng, chỉ nhớ rõ năm ấy mưa rất nhiều, mùa đông thật dài thật lạnh,
trong phòng rất đen, muội rất sợ."
Lúc Trương thị chết, Minh Ngọc mới ba tuổi. Minh Phỉ thở dài, ôm chặt nàng: "Được rồi, ngày mai chúng
ta đi nói với mẫu thân, chẳng qua nếu gấp gáp lên đường, không kịp muội
cũng đừng oán mẫu thân. Hơn nữa, người ta cũng không nhận ra muội, nếu
không thích nói chuyện với muội, muội cũng đừng khổ sở."
Minh
Ngọc cười nói: "Muội nào có không hiểu chuyện như vậy? Muội chỉ là nghe
nói vị tiểu thư kia quá đáng thương. Âu sầu trong lòng, lại cùng đại tỷ
tỷ chúng ta có chút quan hệ, cho nên mới đặc biệt muốn đi thăm nàng một
chút thôi, về phần nàng có thích hay không, đó lại là một chuyện khác."
Minh Phỉ cười nói: "Muội nghĩ được thoáng thế là tốt rồi."
Trần thị nghe nói Minh Ngọc có suy nghĩ này, cực kỳ ủng hộ, tự mình đi
thương lượng cùng Thái Quốc Đống, lại để cho người uyển chuyển đi nói
cùng Thôi Mẫn. Dù sao tuy là tốt bụng đi thăm người, nhưng cũng muốn xem người ta có vui lòng hay không, nếu không chỉ có thể là phí sức lại
chẳng có kết quả tốt.
Thôi Mẫn nghe nói cũng là hết sức cảm kích, lập tức an bài người đi tới nhận. Trần thị tự mình dẫn ba nữ nhi đi
thuyền Thôi gia, Minh Phỉ kinh ngạc phát hiện đồ vật trên thuyền của
Thôi Mẫn sử dụng tốt hơn nhiều so với Thái gia, đều thuộc về cái loại đó nhìn tầm thường, thật ra thì không hề rẻ.
Lễ nghi Thôi Mẫn làm
đủ, xa xa đứng ở một bên hành lễ với Trần thị, Minh Phỉ loáng thoáng
thấy là một vóc người rất cao lớn, da màu tiểu mạch, ngũ quan thâm thúy, không có để râu, quần áo thỏa đáng, cả người tản ra ý vị nam nhân
thành thục mê người.
Thôi gia Đại tiểu thư nhũ danh là Cát Cát,
mặc đồ tang, quỳ gối trên một chiếc bồ đoàn cũ khóc đến đầu vai giật
giật, tiếng khóc cũng không nghe được rõ ràng. Minh Phỉ biết sau khi đau lòng đến cực hạn, ngược lại khóc không lên tiếng, tựa như nàng lúc ban
đầu vậy.
Một người trung niên vú già mặc quần áo trắng thuần đỡ
đầu vai Thôi đại tiểu thư, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư, bà ngoại Thái
gia cùng mấy vị biểu di đến thăm ngài."
Thôi đại tiểu thư thẩn
thờ đứng dậy từ trên bồ đoàn, cũng không thèm nhìn mọi người mà hướng
mọi người thi lễ, sau đó lại tiếp tục quỳ gối trên bồ đoàn.
Vú
già trung niên kia áy náy nói với Trần thị nói: "Thái Phu Nhân, thật là
xin lỗi, phu nhân đi đột ngột, tiểu thư nhà ta còn nhỏ, không chịu đựng
được đả kích như vậy. Kính xin ngài và các vị tiểu thư thông cảm nhiều
hơn, đừng cùng nàng so đo."
Trần thị nhìn bộ dáng đứa bé kia cũng cảm thấy đáng thương, không nhịn được lấy khăn lau lau nước mắt: "Hài
tử ngoan, người chết không thể sống lại, con bớt đau buồn, con phải sống tốt, mẹ con ở dưới suối vàng có biết, cũng vui mừng hơn."
Thôi đại tiểu thư không nói gì.
Một cô gái xinh đẹp ước chừng 23-24 tuổi cầm khăn lau nước mắt đi tới, đẩy
Thôi đại tiểu thư một cái, nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, ngài đãi khách
như vậy là không được."
Thôi đại tiểu thư quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng một cái, thấy thế nàng vội vàng rút tay về.
Lông mày Trần thị liền nhăn nhăn.
Cô gái xinh đẹp này thấy Thôi đại tiểu thư không để ý tới nàng, làm bộ lau nước mắt hành lễ với Trần thị: "Thái Phu Nhân, Thái Tiểu Thư, lão gia
nhà ta phân phó nhất định phải chiêu đãi mọi người cho tốt, xin mời sang bên này uống trà."
Trần thị thấy bộ dạng nàng nói chuyện không
giống vú già, nói quản sự không giống quản sự, thê không thê thiếp không thiếp, liền nhìn vú già trung niên kia: "Xin hỏi vị này xưng hô như thế nào?"
Vú già trung niên kia mang theo mấy phần khinh thường: "Đây là Lương di nương trong phủ chúng ta."
Trần thị"A" một tiếng, nói: "Thì ra là Lương di nương." Cũng không có đoạn
sau, ngược lại hỏi ba tỷ muội Minh Phỉ: "Không phải các con muốn nói với Cát Cát mấy câu sao? Vì sao lại tới rồi cũng không lên tiếng? Thuyền
của chúng ta còn chưa tới nửa canh giờ nữa là phải đi rồi."
Minh Ngọc nghe vậy, nhanh chóng đi tới dịu dàng nhẹ giọng nói chuyện cùng Thôi đại tiểu thư.
Vú già trung niên kia thấy Trần thị dường như khinh thường không hỏi Lương di nương này, lập tức mời Trần thị ngồi xuống, Trần thị cũng không
ngồi, cười nói với Lương di nương này: "Lương di nương, thật xin lỗi,
thuyền của chúng ta đợi lát nữa sắp chạy, làm phiền di nương nói một
tiếng cùng Thôi đại nhân, sẽ không quấy rầy rồi." Nàng là có chánh thất
phu nhân có cáo mệnh, dĩ nhiên là khinh thường giao thiệp với một người
thiếp thất, như thế đã là rất cho mặt mũi.
Cho dù như thế, trên mặt Lương di nương còn là thoáng qua một tia không vui, gượng cười tìm cớ tránh đi.
Không biết Minh Ngọc nói cái gì cùng Thôi đại tiểu thư, Thôi đại tiểu thư
nhào vào bồ đoàn khóc lên. Trần thị dọa chết, khiển trách Minh Ngọc:
"Con nói cái gì..., con nói cái gì rồi hả?"
Vú già trung niên kia kéo Trần thị lại, gạt lệ nói: "Phu nhân chớ trách, tiểu thư chúng ta
cuối cùng cũng khóc thành tiếng, lúc trước nhưng dọa sợ nô tỳ."
Trần thị thở phào nhẹ nhõm, cùng đám người Minh Phỉ cùng nhau khuyên nhủ
Thôi đại tỷ khuyên, lại nói mấy câu an ủi rồi mới cáo từ. Thôi Mẫn vẫn
lễ số chu toàn tiễn di, lại nói rất nhiều lời cảm tạ.
Minh Phỉ
nghe được Trần thị tức giận bất bình nói với Dư ma ma: "Bệnh hiểm nghèo? Hừ, nam nhân không có một người tốt, nghe nói Thôi phu nhân là rong
huyết khi sinh, một xác hai mạng. Chỉ đáng thương đứa bé."