Minh Phỉ cầm thư trong tay, có chút dở khóc dở
cười, thư của Thanh Hư mỗi năm có một bức, le que mấy chữ, đơn giản
chính là thân thể Tống đạo sĩ mạnh khỏe, hắn lại bị khen ngợi, đã lên
tới Từ Thất Phẩm rồi, thư báo bình an tin không giống thư báo bình an,
thư thăm hỏi lại không giống thư thăm hỏi.
Tốc độ thăng thiên của hắn trái lại rất mau, Minh Phỉ cũng tin tưởng hắn nhất định hòa đồng
tốt. Chỉ là Minh Phỉ không hiểu, thân là một đạo sĩ, suốt ngày tưởng nhớ viết thư cho nàng là sao, hơn nữa thư này còn có rất nhiều nhân tố có
thể mang tới nguy hiểm cho nàng, vì vậy mỗi lần nàng xem xong đem tin
đốt, không lưu lại một chút dấu vết.
Một đóa trà mi cuối cùng của mùa hè đã nở rồi tàn, trời sáng trong không gió, Kim Trâm mang chừng
mười bức họa treo đến nơi thông gió ở cuối hành lang, vừa treo vừa cười: "Tam Tiểu Thư, nô tỳ nghe nói trong kinh thành tranh của Viên Tam công
tử vẽ là nhất tuyệt, rất nhiều người đi cầu, có người cầm bạc đi cầu,
hắn thường là không cho, nhưng nếu là nói chuyện hợp ý, hắn không cần
cái gì cũng sẽ tặng. Những người đó nếu là biết nơi này của tiểu thư có
chừng mười bức họa, không biết sẽ hâm mộ thành cái dạng gì? Xem xem,
những bức họa này vẽ thật đẹp."
"Ta cũng chỉ là dính chút hào
quang của Viên tiểu thư mà thôi, đám người chúng ta có mấy người không
nhận được tranh của huynh ấy vẽ cơ chứ? Đừng nói là mấy ngườitỷ muội
chúng ta, chính là trong phòng lão gia cùng phu nhân cũng có treo tranh
huynh ấy vẽ." Minh Phỉ tựa bên cửa sổ nhìn những bức tranh vẽ các loại
chim hoa tôm cá, thầm nghĩ, Viên Tam công tử Viên Tư Phác thật là một
người quái tính, nàng nếu là hắn, nhất định phải mang tranh này bán giá
cao, không nói cái khác, đổi chút tiền tiền thuốc thang của mình cũng
tốt. Dĩ nhiên, ngàn vàng khó cầu là đúng, nhưng cũng chỉ là vì bán được
cao giá hơn mà thôi.
Kim Trâm suy nghĩ một chút, khẽ mỉm cười:
"Tất nhiên, tất cả mọi người có." Rồi lại bồi thêm một câu: "Chỉ là tiểu thư là nhiều nhất."
Minh Phỉ hơi nhíu lông mày: "Rốt cuộc là ngươi muốn nói cái gì?"
Kim Trâm thấy nàng trầm mặt xuống, lập tức ngừng miệng, yên lặng cúi đầu ra vẻ rất bận. Tam Tiểu Thư tuổi lớn rồi, nhưng hình như không có người
nào tới cầu hôn, chứ đừng nói gì tới môn đăng hộ đối.
Viên phu
nhân cùng Viên tiểu thư đối với Minh Phỉ rất bất đồng, bọn họ đều có thể nhìn được, thật ra thì trừ thân thể Viên Tam công tử không tốt lắm,
không có công danh, người là thật tốt, gia đình không tồi, tối thiểu sẽ
không có những chuyện ngổn ngang kia.
Minh Phỉ úp mặt trên mặt bàn nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.
Thái Quốc Đống sau khi xem xét hôn sự cho Thái Quang Nghi, là sẽ đến phiên nàng.
Nàng không biết nàng sẽ được gả cho nam nhân như thế nào, nhưng có thể chắc
chắn sẽ không quá tốt, bởi vì rất tốt sẽ không tới phiên nàng.
Khi còn bé vẫn không cảm giác được, nhiều chuyện nghĩ đến quá mức đơn giản, sau khi lớn lên mới hiểu được, thân thếnàng như vậy, ngay cả oanh oanh
liệt liệt nói sửa lại mệnh, ngay cả Thái Quốc Đống thăng quan phát tài,
Thái Quang Đình lên thẳng mây xanh, Trần thị sinh con trai mập mạp,
nhưng người xung quanh biết gốc tích vẫn tâm tồn kiêng kỵ. Những thứ
không nói khác, chính là Minh Bội đều có người tới hỏi han, chỉ có nàng
giờ còn không người tới hỏi tới.
Nàng luôn là phải gả, đến tuổi,
Thái Quốc Đống cho dù như thế nào cũng sẽ nghĩ cách gả nàng đi, nếu như gả cho một nam nhân cặn bã, hoặc là làm tái giá cho người ta, nàng đều
gặp phải tình cảnh giống nhau, đó là đối phương thê thiếp thành đoàn,
nam nữ thành đoàn. Cùng đối phương đấu giống như Trần thị? Kinh nghiệm
đối địch của nàng ngược lại phong phú, thế nhưng loại cuộc sống như vậy
thật làm người ta ghê tởm.
Nhưng nếu nàng không thể không gả cho
một nam nhân tương tự như Thái Quốc Đống, nàng không thể trơ mắt nhìn
một đống lớn con thứ thứ nữ hắn sinh ra xâm phạm lợi ích của con nàng,
nàng cũng không dám bảo đảm mình sẽ tạo ra chuyện gì nữa. Hết cách rồi,
mỗi người đều có cuộc sống của mình, đều cố gắng vì mình tranh thủ lợi
ích quyền lợi lớn nhất, muốn sống được tốt hơn, sống đến cuối cùng, so
chính là lực lượng cùng quyết tâm.
Nghĩ đến dữ tợn đáng sợ, không thể không giết chết rất nhiều người liều mạng, Minh Phỉ không nhịn được rùng mình một cái, đó không phải là cuộc sống mà nàng muốn, nàng không
muốn một Trần thị tiếp theo. Ánh mắt nàng một lần nữa quay lại mấy tấm
họa này, hồi tưởng cũng đếm được hơn một năm nay có mấy lần gặp mặt Viên Tư Phác, mấy câu đối thoại thật là ít ỏi. Ánh mắt người thiếu niên kia
trầm tĩnh dịu dàng, tình huống gia đình cực kỳ đơn giản, cha mẹ cũng là
người có kiến thức giảng đạo lý, người duy nhất khó đối phó là Viên Mai
Nhi thì sớm muộn cũng phải lập gia đình, một điểm chủ yếu nhất là, nhà
bọn họ không có thiếp!
Nhưng mà, người thiếu niên kia, sắc mặt
tái nhợt như thế, thân thể gầy yếu như thế,có thể dựa vào cả đời sao?
Nhưng những cái này đều là suy tính về sau, vấn đề trước mắt là người
taa căn bản sẽ không tới cầu hôn, mặc dù tranh tặng nàng xác thực rất
nhiều rất tốt, nhưng những người khác cũng có, hơn nữa còn là Viên Mai
Nhi lấy ra tặng. Viên Tư Phác thân thể kém như vậy, Viên gia sẽ không sợ nàng khắc chết hắn rồi hả? Nàng cười tự giễu một tiếng, liền nghĩ tới
Lý Bích.
Nàng có ý với Lý Bích, không liên quan đến tình yêu nam
nữ, đơn thuần là muốn tìm một người sống qua ngày cùng bạn hợp tác. Nàng mượn việc chăm sóc Thái Quang Đình, âm thầm chăm sóc tốt ăn uống cuộc
sống thường ngày của Lý Bích, thật ra thì chính là muốn cho Lý Bích biết năng lực của nàng, nói cho hắn biết, nàng sẽ làm một thê tử phù hợp có
khả năng. Nàng muốn làm chính là, là một tiểu muội muội thật lòng tôn
kính đối đãi, chìa tay giúp đỡ khi hắn gặp rủi ro.
Lúc ấy nàng
nghĩ, chuyện như vậy là quan trọng duyên phận, điều nàng nên làm cũng đã làm, kết quả phía sau nên do hắn tới sắp đặt. Bởi vì cho dù là lúc nào
thì, đối với người chủ động đưa tới cửa, quá dễ có được, thường thường
đều sẽ không quý trọng. Cho nên nàng có thể chủ động chăm sóc hắn, tận
tình biểu diễn ưu điểm của nàng ở trước mặt hắn, lại vĩnh viễn sẽ sẽ
không chủ động cầu xin gả cho hắn.
Hiện tại nàng lại có chút hối
hận. Nàng nên tìm cách đưa mình cho hắn, tối thiểu hắn không cha không
mẹ, tự ái tự mình cố gắng, biết tốt xấu. Lý Bích thích con gái nhu nhược thì thế nào? Con gái nhu nhược cũng là con gái, nếu như nàng có được
cuộc sống nàng muốn, thỉnh thoảng giả bộ nhu nhược một chút không phải
là chuyện khó khăn gì.
Nàng biết mình đây là chọn kẻ cao trong
đống người lùn, nhưng nàng thì có cách nào? Nàng bị giam ở mảnh trời đất nho nhỏ này, người có thể thấy được trừ người thân cũng chỉ có người
làm, tổng cộng chính là vài người như vậy, mấy nam nhân cùng lứa cũng
chỉ có mấy người như vậy. Nàng không phải là không hy vọng có thể tìm
được một người nàng hứng thú, chỉ là nàng không ôm bất kỳ hy vọng xa vời nào. Kiếp trước cơ hội tốt như vậy, nàng đều không thể làm được, thế
đạo này nàng còn có thể làm được cái gì? Nàng yêu cầu cũng chỉ là một
người có thể làm bạn sống qua ngày, tận lực khiến cuộc sống trôi qua nhẹ nhõm đơn thuần vui vẻ một chút mà thôi, không liên quan tới phong hoa
tuyết nguyệt, lấy phải cụ thể làm chính yếu.
Kim Trâm thấy Minh
Phỉ lại bắt đầu mất hồn, vốn định khuyên nàng đôi câu, nhưng không biết
vì sao lại nói thế, không khỏi khẽ thở dài một hơi, ngồi vào dưới hành
lang làm việc thêu thùa.
Trần thị ôm Thái Quang Hoa đã hơn một
tuổi, chỉ mang theo Dư ma ma cùng bà vú, lúc chậm rãi đi Ỷ Tú viện, nhìn thấy chính là một tình cảnh như vậy. Trong tiểu viện ánh nắng loang lổ, dưới hành lang treo chừng mười bức vẽ tinh xảo, Kim Trâm đang ngồi ở
chỗ râm mát dưới hành lang thêu thùa, Minh Phỉ ngồi ở trước cửa sổ, cầm
một cuốn sách trong tay, ánh mắt cũng là vô định, cũng không biết đang
suy nghĩ gì.
Trần thị nhìn theo ánh mắt nàng tới chỗ mười bức
họa, lại nhìn dáng vẻ mờ mịt của Minh Phỉ, cau mày suy nghĩ một chút,
nhẹ ho một tiếng. Kim Trâm cả kinh đứng lên, vội vàng buông công việc
trên tay nghênh đón. Minh Phỉ ra ngoài cười hành lễ ngay sau đó: "Mẫu
thân tới rồi."
Thái Quang Hoa nhìn thấy Minh Phỉ, xa xa liền đưa
ra một đôi mập mạp tay, ánh mắt lấp lánh, khuôn mặt đều là nụ cười vui
mừng. Trần thị đưa Thái Quang Hoa cho Minh Phỉ, đưa khăn tay lau nước
miếng bên khóe môi đang nhếch lên của Thái Quang Hoa, cười nói: "Trời
nóng như vậy, vật nhỏ này cứ không chịu ngủ, nhất định phải tới tìm con, ta đang lo lắng con cũng đang nghỉ trưa đấy."
Kể từ khi Thái
Quang Hoa ra đời tới nay, Minh Phỉ thường dẫn chơi, Thái Quang Hoa trừ
Trần thị cùng bà vú bên ngoài, người thân cận nhất chính là Minh Phỉ,
tiếp theo là Minh Ngọc, rồi sau đó mới là Thái Quốc Đống. Trần thị nhìn
ra được Minh Phỉ là thật sự thích Thái Quang Hoa, cũng không có ý định
không tốt gì, dần dần cũng công nhận loại quan hệ thân mật này của bọn
họ, có một trưởng tỷ thương yêu cũng là chuyện tốt.
Minh Phỉ
trước hôn gương mặt béo ụt ịt của Thái Quang Hoa của hai cái, mặt mày
tươi cười: "Tối hôm qua con ngủ nhiều, giờ không ngủ được. Trong phòng
con mới rót trà lạnh, mẫu thân uống chút cho đỡ nóng."
Trần thị
ngồi, thuận tay cầm lên sách của Minh Phỉ mấy lần, thật là du ký, liền
vứt xuống một bên, lại nhìn rổ kim chỉ, cũng là một đôi giày đầu hồ
cho trẻ con đi, đế giày dày hơn hẳn so với bình thường.
Minh Phỉ
cầm con hổ bằng vải cho cho Thái Quang Hoa chơi, cười nói: "Đây là làm
cho Ngũ đệ dùng lúc đi bộ. Chẳng mấy chốc đệ ấy sẽ học đi, giầy quan
trọng lắm."
Trần thị cười nói: "Có con ở đây, ta bớt thao tâm hơn phân nửa. Nha đầu Minh Ngọc kia còn tham ngủ là trước sau như một? Còn
chưa dậy?"
"Còn chưa đâu." Minh Phỉ cười nói: "Nàng chính là ỷ vào mẫu thân thương nàng, cưng chiều nàng, càng lớn càng lười."
Trần thị nở nụ cười: "Nàng lười cũng không phải mấy ngày, chờ qua năm ta phải bắt nàng đi theo học quản gia."
Hai người lại nói thêm chút, ánh mắt Trần thị quét về phía Kim Trâm, Kim
Trâm trưởng thành sớm nhiên hiểu tấtý tứ từng cử động của nàng, lập tức
kéo bà vú đi xuống uống trà.
Thấy trong phòng không có những người khác, Trần thị cười nói: "Những bức họa dưới hành lang này đều là Viên Tam công tử tặng?"Minh Phỉ lập tức sửa: "Là Viên Mai Nhi đưa, cũng chính là huynh ấy vẽ đấy."
Trần thị trầm ngâm một hồi, nói: "Viên phu nhân là người dễ chịu, người nhà họ cũng càng chung đụng càng cảm thấy không tệ."
Minh Phỉ không dám tiếp lời, cúi đầu đem con hổ vải mà Thái Quang Hoa ném
trên mặt đất nhặt lên, yên lặng nghe tiếp lời của Trần thị.
Trần thị lại nói: "Gần năm nay cũng không thấy Viên Tam công tử mắc bệnh,
Viên phu nhân nói nó đã dừng thuốc hơn nửa năm, ta nhìn cũng là người
hiểu biết, cũng rất thực tế. Nếu như thân thể nó cứ tốt như vậy, lấy tài danh của nó, tranh thủ công danh không có vấn đề."
Trong lòng
Minh Phỉ hơi rối hơn bình thường một chút, mở đầu như thế có ý thế nào,
nàng không phải là không hiểu, chỉ là không thể đoán được Trần thị tâm
tư rốt cuộc là cái gì.
Cùng Minh Phỉ nói loại chuyện này, Trần
thị cũng có chút lúng túng, nhưng chuyện này nàng không thể không nói
trước cùng Minh Phỉ, nếu không tương lai xảy ra điều gì ngoài ý muốn,
Thái Quang Đình là người thứ nhất không tha nàng? Nàng cũng không sao,
nhưng là, ánh mắt của nàng nhu hòa mà rơi trên mặt Thái Quang Hoa, đây
là chỗ dựa của nàng, là toàn bộ hi vọng của nàng. Kẻ địch đã có một Thái Quang Chính cùng Thái Quang Nghi, nàng không cần thêm cả Thái Quang
Đình.
Trần thị nâng ly trà lên uống một hớp trà lạnh thấm giọng,
nói, cẩn thận nói: "Mấy ngày trước Viên Nhị phu nhân nói với ta, thích
con có năng lực, muốn kết thân thích cùng nhà chúng ta. Nhà bọn họ nếu
sống qua ngày chỉ là thiếu một chút khôn khéo, nhưng thắng ở chỗ nhân
khẩu đơn giản, làm người thẳng thắn, được đánh giá cũng không tồi. Ta
đồng ý qua ca ca con, sẽ không lung tung làm chủ cho con Cho nên ta muốn hỏi là ý của con thế nào."
Lời nói này đủ rõ ràng chưa? Trần thị cho là mình sẽ thấy khuôn mặt Minh Phỉ thẹn thùng đến mức tận cùng, ai
ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn được nữa
của nàng. Lông mi thật dài che ở ánh mắt Minh Phỉ, không thấy rõ ánh mắt của nàng, nhưng nàng vẻ mặt thật sự là rất tỉnh táo, vượt xa tuổi thật của nàng.
Trần thị có loại cảm giác không chân thực, trong nháy
mắt liền nghĩ đến, Minh Phỉ có lẽ là không hài lòng, nhưng lại cảm thấy
khó trả lời mình. Vội vàng cười: "Con đừng lo lắng, nghĩ như thế nào thì nói thế ấy. Nói thật, ta có chút ghét bỏ thân thể hắn không được, tuổi
cũng lớn hơn con tận sáu bảy tuổi, nhưng là vừa nghĩ đến mọi người đều
biết gốc biết rễ, môn đăng hộ đối, điểm này ai so ra cũng là kém, cho
nên mới muốn hỏi ý tứ của con một chút. Nếu con không thích, ta trở về
đáp lời là được. Con còn nhỏ, ngày sau ngày còn dài, ta lại nghe ngóng
chỗ khác cho con. Sẽ không để con bị uất ức."
Nàng dám mở miệng
như thế này, thứ nhất là bởi vì nàng cũng không coi trọng hôn sự của
Minh Phỉ,nữ hài tử nhà khác đến tuổi này, đã có người tới cửa cầu hôn,
huống chi là nhà như nhà bọn họ. Ngay cả Minh Bội là thứ xuất cũng có
người hỏi thăm, người hỏi thăm Minh Phỉ cũng là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thứ nhất cũng là bởi vì nàng thấy Minh Phỉ nhận những
bức vẽ này của Viên Tư Phác, có lẽ là cũng không ghét Viên Tư Phác. Viên gia lại thật lòng cầu xin lấy Minh Phỉ, huống chi ca ca tẩu tử của Viên Tư Phác đều làm Huyện lệnh ở nơi xa rồi, ngày sau cũng sẽ một mực ở
xa, Minh Phỉ gả đi sẽ không chịu bất kỳ ủy khuất gì, còn có thể quản gia —— đây là Viên Nhị phu nhân chính miệng hứa hẹn, nói là Viên gia chính
là cần một nàng dâu có khả năng như Minh Phỉ vậy, Viên Tư Phác nhu
nhược, nếu như lại tìm nàng dâu nhu nhược, không hiểu sự đời giống thế,
cuộc sống cũng là không còn biện pháp trôi qua.
Minh Phỉ thở dài
một hơi, có chút lo được lo mất, nàng vừa sợ lúc này không đồng ý, về
sau lại không gặp được gia đình đơn giản lại ngay thẳng như nhà họ Viên, lại sợ đồng ý không bao lâu, Viên Tư Phác sẽ bệnh cũ tái phát, đi đời
nhà ma. Nếu là tìm người làm bạn sống qua ngày, nàng có lý do tìm một
người thân thể kiện khang, nếu như Viên Tư Phác thân thể kiện khang,
thật là tốt bao nhiêu?
Trần thị thấy nàng hạ mí mắt không nói lời nào, cũng không ép nàng, nhận lấy Thái Quang Hoa, dịu dàng trấn an nói: "Cũng không gấp nhất thời, nếu không ta cùng nhà bọn họ nói, con còn
nhỏ, chờ một chút lại xem sao, nếu như đứa bé kia thân thể thật sự khỏe
thật, lại nói sau."
"Nhà bọn họ không ngại con sao?" Minh Phỉ
cong cong khóe miệng, ngước mắt nhìn Trần thị: "Nữ nhi khiến mẫu thân
nóng lòng rồi. Thật ra thì nữ nhi biết, ngày sinh đó của nữ nhi cho dù
là sửa lại cũng chỉ là nhà chúng ta nhận thức, nhà người ta cũng không
thể nào chấp nhận. Gặp chuyện tốt không phải nhất định cho rằng là do nữ nhi mang tới phúc khí, có chuyện xấu lại nhất định là do nữ nhi mang
tới. Vì vậy, mẫu thân thật lòng vì nữ nhi suy tính, nữ nhi hiểu được."
Viên gia có lẽ cũng chê điểm này, nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Viên
phu nhân cũng không biểu hiện ra. Dù có thế nào, nguyện ý mở miệng cũng
là tốt. Trần thị thở dài một tiếng, nâng một luồng tóc rơi cho Minh Phỉ, nhỏ giọng nói: "Nơi nào có chuyện đó, con suy nghĩ nhiều rồi, con còn
nhỏ, lại thường ngày đều ở trong nhà, không ai biết điểm tốt của con.
Lúc này đệ đệ con cũng đã trưởng thành, ta có thời gian sẽ mang con ra
ngoài đi dạo, người khác cũng biết điểm tốt của con rồi."
Minh
Phỉ nghe vậy, càng khẳng định suy đoán của mình là không sai, cũng thầm
than chính mình xui xẻo, giãy giụa tới giãy giụa đi, thủy chung không
thể thuận buồm xuôi gió. Ngửi mùi cây hương trầm nhàn nhạt trên người
Trần thị, tựa đầu ở đầu vai Trần thị, mũi có chút chua xót: "Mẫu thân,
con vẫn rất nỗ lực."
Nữ hài tử quan trọng nhất là phải có nơi
chốn tốt, Trần thị tức cảnh sinh tình, cũng có chút chua xót, đưa tay
cầm lấy tay Minh Phỉ, vỗ nhè nhẹ lưng của nàng Minh Phỉ,, dịu dàng nói:
"Ta hiểu rõ."
Đôi mắt trong sáng của Thái Quang Hoa mở to tò mò
nhìn động tác của mẫu thân và tỷ tỷ, nâng lên một cái tay nhỏ, học bộ
dạng Trần thị vỗ nhẹ nhẹ đầu Minh Phỉ, trong miệng phát ra một chuỗi âm
tiết mơ hồ.
Minh Phỉ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, không nhịn
được cười: "Nói cái gì vậy, lớn như vậy, chỉ biết kêu cha và mẹ chứ? Lúc nào thì cũng hô một tiếng tỷ tỷ tới nghe một chút."
Trần thị
cũng liền theo Minh Phỉ đổi đề tài, ngược lại cùng nàng nâng lấy Thái
Quang Hoa. Không lâu sau có người có chuyện tìm tới, bởi vì Thái Quang
Hoa không chơi đủ, chết sống không chịu đi, Trần thị suy nghĩ một chút,
đem Thái Quang Hoa cùng bà vú ở lại chỗ Minh Phỉ, tự mình đi chính phòng xử lý chuyện.
Đây còn là lần đầu tiên, Kim Trâm có chút kích
động, cười nói: "Tình cảm của Phu nhân và Tam Tiểu Thư càng ngày càng
tốt rồi." Từ sau khi Thái Quang Hoa ra đời, không biết là bởi vì do Trần thị cũng làm mẫu thân, hay là do hứa hẹn của Thái Quang Đình, tóm lại
bây giờ Minh Phỉ cùng Trần thị chung đụng càng ngày càng hòa thuận, Trần thị đã không còn lúc nào cũng đề phòng nàng giống ngày trước. Nhìn dáng vẻ này, hình như là rất tín nhiệm rồi. Chỉ có những người đã đi theo
Trần thị bên cạnh lâu dài mới biết, được Trần thị tin tưởng, là một việc không dễ dàng cỡ nào.
Minh Phỉ có chút như buồn, cũng không để
gọi bà vú nhìn ra, chỉ đi theo Thái Quang Hoa chạy loạn khắp nơi, mệt
mỏi ra một thân mồ hôi, phát tiết uất ức không có chỗ xả trong lòng.
Trần thị trở về chính phòng, xử lý xong chuyện vụn vặt, cầm bút viết thư cho Thái Quang Đình.
Dư ma ma mặc dù không biết nàng viết cái gì, nhưng cũng có thể đoán được
đại khái, liền nói: "Phu nhân không thương lượng cùng lão gia sao?"
Mặt Trần thị không chút thay đổi: "Thương lượng với hắn cái gì?" Những nữ
nhi khác ngược lại là có thể trực tiếp hỏi Thái Quốc Đống, về phần ba
huynh muội Minh Phỉ, nàng trực tiếp thương lượng xong cùng Thái Quang
Đình rồi thông báo cho hắn là được. Minh Phỉ cùng Minh Ngọc hôn sự,
nàng chỉ cầu không thất bại.
Dư ma ma nói: "Lá thư này đi Kinh
Thành, tới tới lui lui cũng phải hơn một tháng, nếu là Viên gia lại tới
hỏi, thế nào đáp lời? Nô tỳ nhìn bộ dạng Tam Tiểu Thư, hình như là rất
không thích." Nàng muốn nói nếu không thay Minh Phỉ hỏi thăm thêm mấy
nhà người ta, hỏi xa một chút như thế nào, có thể tưởng tượng được tính
khí của Trần thị, cũng không dám mở miệng.
Trần thị từ chối cho ý kiến: "Trước cứ để đó rồi nói. Nhà họ nếu đã mở miệng nói chyện này,
đại khái cũng không phải là tùy tiện mở miệng, hỏi một chút rồi thôi."
Suy nghĩ chốc lát, nói: "Có biết xem bệnh cho Viên Tam công tử bệnh là
ai không?"
Dư ma ma ngược lại biết: "Nghe nói vẫn luôn là thái y trong kinh thành khám, chính là thuốc cũng là phương thuốc cũ."
Trần thị có chút không vui: "Hắn bình thường cũng hay mời người thỉnh mạch
chứ? Chẳng lẽ thái y trong kinh thành đi thỉnh mạch xa như vậy cho
ngươi sao?"
Dư ma ma vội vàng nói: "Nô tỳ cái cho người ta đi nghe ngóng ngay."
Ban đêm, Dư ma ma tới đáp lời: "Chính là mời Đường đại phu."
Trần thị nói: "Thân thể ta có chút không khỏe, ngày mai ngươi cho người đi mời Đường đại phu tới giúp ta xem một chút."