Ba tỷ muội Cung gia rất nhanh đã phát hiện mình bị
bài xích rồi, vì vậy hết sức khổ sở. Cung Tịnh Du thì muốn xuất giá tốt
một chút, Cung Tịnh Kỳ xem như đã gặp phải tai bay vạ gió, không biết từ nơi nào biết mọi người là bởi vì ghét Cung Nghiên Bích, ngay tiếp theo
nàng cũng bị chán ghét mà vứt bỏ, liền khóc lóc kể lể trước mặt Cung Nhị phu nhân đến mấy lần. Cung Nhị phu nhân cũng biết tiền nhân hậu quả,
chỉ hóa giải qua loa.
Nhưng sau đó Cung Nhị phu nhân đến Thái phủ bái phỏng Trần thị, bị Trần thị ôn hoà đối đãi, trong lòng cũng tức
giận, liền mắng Trần thị không biết điều, vong ân phụ nghĩa, mới vừa làm Tri Phủ phu nhân trong mắt đã không có người khác, quá mức liều lĩnh.
Ai ngờ qua mấy ngày, Trần thị liền sai người đưa tất cả đồ đạc mà Cung
gia tặng hôm trước trả lại cho Cung gia, ôn hoà nói, trước đó Thái Quốc
Đống không biết tất cả mọi chuyện, hôm nay Thái Quốc Đống biết, liền
mắng nàng, từ đó về sau không dám nhận lễ vật gì của Cung gia nữa.
Lúc này Cung Nhị phu nhân mới hối hận, quýnh lên tra tới cùng là ai đã
truyền lời nói của nàng đến tai Trần thị, tra tới tra lui nhưng cái gì
cũng không tra được.
Mắt thấy Cung Trung Tố sắp hết nhiệm kỳ, lại đến thời điểm khảo hạch, tâm tư hoạt động, ông ngẩn ngơ trên Tứ phẩm
thật tốt mấy năm, muốn đi lên trên một bậc, liền ý bảo Cung Nhị phu nhân đi làm ngoại giao, xin Thái Quốc Đống giúp đỡ móc nối gì đó trong kinh
thành.
Trong lòng Cung Nhị phu nhân có quỷ, lại không dám không
đi, sai người chuẩn bị hậu lễ nhiều hơn lúc trước, đến Thái gia bái
phỏng Trần thị. Vốn nàng ta đã sớm chuẩn bị tinh thần bị lạnh nhạt, ai
ngờ Trần thị lại sảng sảng khoái khoái gặp nàng, nhiệt tình hỏi tại sao trong khoảng thời gian này các nữ hài tử Cung gia không tới tìm Minh
Phỉ chơi? Còn nói d/đ;l;q"d đến một số chuyện của Cung Viễn Hòa và Thái
Quang Đình ở trong kinh thành, nói Thái Quang Đình đã sắp đính hôn, là
cháu gái danh nho nào đó trong kinh thành, đàn gái vừa có tài có mạo như thế nào, thanh tao lịch sự hào phóng ra sao. Còn hỏi nàng hôn sự của
Cung Viễn Hòa đã định chưa?
Từ trên người các nữ hài tử kéo đến
mùa đông năm nay có thể lạnh hơn năm trước không, từ quần áo và trang
sức lưu hành nhất năm nay kéo tới thu hoạch nông trang, nhưng nhất định
không kéo tới chủ đề chính. Cung Nhị phu nhân làm mặt dày nói ra yêu
cầu, Trần thị không từ chối nhưng vẫn không nói ra câu trả lời chắc
chắn, chỉ nhiệt tình nói hôm nay có bao nhiêu khó khăn, nhìn sắc mặt
Cung Nhị phu nhân càng ngày càng khó coi, mới nói là mặc khó khăn thế
nào, chỉ dựa vào việc Cung Viễn Hòa đã cứu Thái Quang Diệu, Thái gia
cũng sẽ không mặc kệ ngồi nhìn, nhất định sẽ hết sức. Nhưng cuối cùng
vẫn không nhận lễ, chỉ nói làm xong chuyện rồi hãy nói.
Xưa nay, Cung Nhị phu nhân là người quen lấy tiền đập người, đối phương không
nhận lễ trong lòng đặc biệt không nỡ, nhưng không thực tế cũng không có
cách nào, tùy Trần thị tự mình tiễn nàng đến cửa thuỳ hoa, lễ số làm đủ. Cung Nhị phu nhân uống một bụng nước, ngồi trên xe ngựa đung đưa còn có thể nghe được tiếng “ộc ộc” vang lên trong bụng, cũng không phải buồn
bực muốn chết.
Nàng cho rằng Minh Phỉ là kế nữ, Thái Quốc Đống
lại là nam nhân hồ hồ, Trần thị là kế mẫu gần đây lại có thai, cũng sẽ
không trông nom những việc vặt này, nữ hài tử mâu thuẫn nhỏ náo qua coi
như xong, ai biết lại bị người ta cho là thật. Đột nhiên nhớ tới lúc
trước, sinh nhật Minh Phỉ thì Trần thị tổ chức tiệc cho Minh Phỉ, còn cố ý mời Tôn Đạo cô đến đề cao giá trị con người Minh Phỉ, không khỏi thầm hận mình hồ đồ. Nhưng nàng vĩnh viễn chắc chắn là sẽ không sai, lúc
thấy Cung Nghiên Bích tính lỗi này lên người Cung Nghiên Bích, cảm thấy
Cung Nghiên Bích sẽ không làm như vậy.
Qua mấy ngày, Cung Trung
Tố ở đâu tới hỏi thăm chuyện tiến triển như thế nào, Cung Nhị phu nhân
không dám giấu giếm, nói hết những chuyện đã trải qua, lại từ chối trách nhiệm nói là Thái gia trở mặt, Qua Cầu Rút Ván, nói Cung Trung Tố trở
lại một chuyến, tự mình đi bái phỏng Thái Quốc Đống.
Cung trung
Tố nghi ngờ trong lòng, tìm cơ hội chạy về, quả nhiên là trông thấy Thái Quốc Đống lộ ra khuôn mặt ôn hoà, lễ nghĩa làm đủ trước mặt. Lúc đó
ông có chút tức giận, chỉ nói quả thật giống như những gì Cung Nhị phu
nhân nói, Thái Quốc Đống qua sông rút cầu, quả thật không phải thứ tốt
gì. Nhưng suy cho cùng ông là người quen làm quan, lập tức tìm cơ hội
hối lộ đây tớ bên cạnh Thái Quốc Đống, ý đồ muốn hỏi thăm được chút tin
tức nội tình. Tuỳ tùng này mịt mờ nhắc một câu, hình như là mấy tiểu thư bởi vì chuyện gì đó mà ầm ĩ không vui, còn dính dấp sự việc người làm
của Thái gia cấu kết với sơn tặc.
Sau khi trở về, Cung Trung Tố
đã bắt người đến hỏi, mới biết thì ra là một chuyện có thể lớn có thể
nhỏ. Nhưng nói cho cùng cũng là Cung Nghiên Bích trêu chọc miệng lưỡi
thị phi. Giờ phút này, Cung Nhị phu nhân giờ đẩy sạch sẽ mọi chuyện, kết quả Cung Nghiên Bích bị phạt, Cung Trung Tố nghĩ đến cửa nói xin lỗi,
lại không biết tại sao phải nói lời xin lỗi này. Không thể làm gì khác
hơn là thường xuyên đi tìm Thái Quốc Đống lôi kéo tình cảm, có ghi tin
cho Cung Viễn Hòa, bảo Cung Viễn Hòa tăng cường quan hệ với Thái Quang
Đình, xin Thái Quang Đình ở giữa cứu vãn, phát động tất cả quan hệ có
thể.
Nhưng đả kích trầm trọng vẫn còn ở phía sau, Viên gia sai
người uyển chuyển từ chối ý tứ kết thân với Cung Viễn Hòa, chỉ đẩy con
gái của mình quá mức nuông chìu, không thích hợp đảm đương được trách
nhiệm trưởng tôn tức(cháu dâu trưởng).
Cung Trung Tố mơ hồ phát
hiện vấn đề xuất hiện ở trong nhà mình, nhưng lại không có chứng cớ,
không thể làm gì khác hơn là âm thầm lấy cơ hội tìm Cung Nghiên Bích,
lúc đầu Cung Nghiên Bích không chịu nói, thấy ông nổi giận muốn đi đánh
mẹ ruột của nàng, lúc này mới khóc mịt mờ chỉ về phía Cung Nhị phu nhân, nói Cung Nhị phu nhân không muốn đại ca ca kết thân với tiểu thư Viên
gia, muốn để tiểu thư Viên gia lại cho nhị đệ Cung Viễn Trật. Nàng cũng
biết chuyện này không nên làm, nhưng để cho mẹ ruột và ấu đệ của nàng có những ngày tháng tốt hơn một chút, nàng đồng ý.
Tuy rằng Cung
Trung Tố giả bộ không tin mắng Cung Nghiên Bích dừng lại, nhưng trong
lòng đã tin tám chín phần, suy nghĩ thật lâu, lại nghĩ đến một chuyện
nhiều năm trước, vẫn là đè chuyện này xuống. Chỉ bắt đầu vụng trộm chú ý đến vấn đề nuôi dạy đám thứ nữ.Lại nói đến chuyện Thái Quốc Đống có
giúp Cung Trung Tố hay còn có suy tính khác, ông không muốn để lại ấn
tượng qua cầu rút ván, cũng không muốn vì vậy mà hoàn toàn đắc tội với
người khác, coi như không gặp Cung Trung Tố, cũng nên xem Cung Viễn Hòa
một chút, Cung Viễn Hòa giống như ánh nắng mọc lên từ phía đông vậy, ai
biết tương lai sẽ như thế nào chứ?
Thái Quốc Đống sai người nghe
đánh giá thành tích của Cung Trung Tố trước, biết được tuy trong nhiệm
kỳ Cung Trung Tố không công nhưng cũng không qua, theo thường lệ vẫn nên lên chức rồi, bản thân lấy được vị trí đó không nhất định là tốt hay
xấu. Vì vậy trong lúc d/đ;l;q"d Cung Trung Tố đau khổ hồi lâu sau, mới
thuận tay giúp đỡ, bày tỏ mình đã viết thư cho Chung Thái Phó, Chung
Thái Phó đồng ý giúp một tay, nhất định có thể lên chức, nhưng vị trí
tốt hay xấu thì không nói chính xác được nên kiên quyết không nhận bất
kỳ lễ vật nào.
Cung Trung Tố hiểu rõ, mặc dù bày tỏ cảm kích,
nhưng cũng không dám thật sự tin tưởng, biết cuối năm hết nhiệm kỳ phải
vào kinh báo cáo công tác, được Thái Quang Đình dẫn đi bái phóng mấy
người, rất nhanh đã nói đến tin tức thăng chức, mặc dù là ở Phương Bắc
cách Nhâm tri phủ thật xa, một nơi không tốt chút nào, nhưng ông cũng
thỏa mãn rồi. Dù sao ông cũng thật sự không thiếu tiền, chỉ cần nhìn
thấy Cung Viễn Hòa có tiền đồ như vậy, đã cảm thấy cuộc sống có hi vọng.
Chỉ có điều khi biết được Thái Quang Đình đính hôn với người có thân nhân
nổi danh thư hương môn đệ thì Cung Trung Tố vô cùng hâm mộ, nên đã âm
thầm nhờ Thái Quang Đình giúp đỡ hỏi thăm một chút liệu có người nào
trong sạch, để Cung Viễn Hòa xác định sớm một chút.
Cung Trung Tố chỉ chớp mắt đã gặp được Lý Bích, trong lòng liền xốc lại bảng cửu
chương, hỏi Lý Bích đính hôn chưa, trong nhà có người thân như thế nào,
tình trạng ra sao, càng nghe càng cảm thấy không tệ, Lý Bích không có
tiền, nhưng ông có nha, Lý Bích là con thứ hai, vậy thì thật là tốt, nếu làm con rể của ông, tương lai sẽ toàn tâm toàn ý phụ thuộc vào Cung
gia, đúng là một trợ lực tốt của Cung gia, liền tính toán phải mở cái
miệng này như thế nào, gả Cung Nghiên Bích đang tuổi lớn cho Lý Bích. Về phần dòng chính nữ Cung Tịnh Kỳ, bởi vì còn có không gian phát triển
tốt hơn, ông cũng không suy tính.
Thái Quang Đình lập tức phát
hiện tính toán nhỏ nhặt của Cung Trung Tố, trong lòng có chút bất mãn.
Mặc kệ nói thế nào, Lý Bích cũng cùng ở một chỗ với hắn, nhân phẩm của
Lý Bích cũng không tệ, hắn có nhiều muội muội như vậy còn chưa suy tính, vậy mà Cung gia đòi tới cướp đoạt thành quả thắng lợi rồi hả? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Liền thử đi dò xét ý tứ của Lý Bích.
Kết quả, Lý Bích nói ra lời trong lòng hắn một phen, nghe được hắn trợn mắt hốc mồm, nói không ra tư vị trong lòng. Lý Bích nói: "Ta hiểu biết rõ
bản thân mình một nghèo hai trắng, không có gì cả, bây giờ không có tư
cách nói những lời này, nàng còn nhỏ, chỉ là chờ hai năm sau cuộc thi,
nếu ta có được đường ra tốt, ta liền cả gan cầu hôn với biểu cữu. Có lẽ
ta không thể để cho nàng giàu có, nhưng có thể khiến cho nàng cơm no áo
ấm, không buồn không lo."
Chuyện ập lên đầu, Thái Quang Đình
ngược lại do dự, nhưng Lý Bích nói là hai năm sau, vừa đúng quan sát cẩn thận Lý Bích là người thế nào, cũng liền đồng ý. Cung Viễn Hòa biết
được, lại không giải thích được lật mặt với Thái Quang Đình, chỉ trích
Thái Quang Đình không nói tình nghĩa huynh đệ bắn muội phu của hắn.
Không tới hai ngày lại tới bản thân mình, mắt lạnh nhìn Cung trung Tố
chạy trước chạy sau hỏi thăm thu xếp đối tượng hôn phối thích hợp cho
hắn, mỗi lần vừa bỏ bát tự, hắn liền bắt đầu phá hư, khiến Cung Trung Tố tức giận run rẩy hai nét râu nhỏ, tức giận đằng đằng bỏ đi rồi.
Sau khi Cung Trung Tố lên chức, quan hệ hợp tác giữa Cung gia và Thái
gia thay đổi dáng vẻ. Cung Nhị phu nhân vẫn thỉnh thoảng đến Thái gia,
chỉ là tặng lễ hơi nặng hơn bình thường một chút, bày tỏ quan hệ tốt hơn người bình thường một chút, nhưng lễ nghĩa với Trần thị cũng chẳng phải cố ý chu đáo, dù sao Cung Trung Tố và Thái Quốc Đống bây giờ là cùng
cấp bậc.
Trần thị vẫn ôn hoà đối đãi với nàng ta, làm đủ lễ
nghĩa. Lúc mùa đông thưởng mai, lại đặc biệt phân phó Minh Phỉ gởi thiệp cho cho ba tỷ muội Cung gia, Cung Tịnh Du và Cung Tịnh Kỳ tới, Cung
Nghiên Bích cáo bệnh không tới.
Đông đi xuân tới, đảo mắt đã đến
tháng ba, Cung Tịnh Du xuất giá, Trần thị bao một bao tiền lì xì thật
dày, mang theo Minh Phỉ, Minh Bội, Minh Ngọc tới cửa chúc mừng, có vẻ
vừa nhiệt tình lại chu đáo, kết quả người người đều nói Thái Tri phủ phu nhân là người nhiệt tình trượng nghĩa.
Trong tháng tư, Trần thị
thay Thái Quang Nghi cẩn thận chọn ba cửa hôn sự, một là nữ nhi của mọt
Cử nhân nghèo gần Thuỷ Thành, tuy nhà gái nghèo, nhưng thắng ở phụ thân
có công danh; một là nữ nhi Thương Hộ có tiền ở đaiạ phương, là tiểu nữ
nhi được nuông chiều, đồ cưới nghe nói rất nhiều; còn có một là thứ nữ
Ngũ Phẩm Tri châu, tuy rằng nghe nói người không tệ, nhưng mẹ đẻ xuất
thân không cao, chọn ba người đến trước mặt Thái Quốc Đống để Thái Quốc
Đống chọn lựa.
Mặc dù Thái Quang Nghi là nhi tử của Tri phủ,
nhưng vừa là con thứ lại không có công danh, bản thân không có vật dư
thừa, muốn có được dòng chính nữ trong sạch thì nhất định rất khó khăn.
Thái Quốc Đống cũng không trách cứ Trần thị hành sự bất lực, cầm mấy tờ
thiệp này nghĩ thật lâu, cuối cùng cho Thái Quang Nghi một cơ hội, xem
lần sau hắn có thể thông qua đồng sinh thí(*) hay không, giành được công danh, sẽ tìm cửa hôn tốt hơn.
(*): học trò nhỏ (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài)