“Hoàng thượng!” Giọng điệu Thẩm Thất có chút không tốt.
Hàn Sâm chậm rãi mở mắt, tha nhẹ một tiếng, giống như oán trách Thẩm Thất không nên quấy rầy thời gian hắn nghỉ ngơi.
Thẩm Thất lại đang tức giận, “Ngài gạt ra, căn bản là ngài không nói chuyện
với Tiếu Ngọc giúp ta, tại sao, rốt cuộc là vì lý do gì?” Thẩm Thất chạy tới trước mặt Hàn Sâm.
Hàn Sâm ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thất, lại sâu xa thở dài một tiếng, nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Thẩm Thất,
nghiêm túc nói: “Vậy nàng nói xem trẫm vì lý do gì?”
Thẩm Thất bị ánh mắt chăm chú của Hàn Sâm làm cho đỏ mặt, đúng vậy, rốt cuộc vì lý
do gì mà hắn không chịu nói chuyện đó với Tiếu Ngọc? Đáp án nhất định
rất sinh động.
Tuy nhiên Thẩm Thất không thể chấp nhận đáp án
này, bởi vì nàng đã sớm hạ quyết tâm không bao giờ dính dáng vào Hàn Sâm nữa, chẳng lẽ hiện tại hắn muốn nàng hỏi, “Lẽ nào ngài thích ta?”
Nhưng Thẩm Thất không dám tin vào đáp án này, bọn họ vẫn còn có khúc mắc ngày xưa chưa được hóa giải.
Thừa dịp Thẩm Thất không tập trung, tay Hàn Sâm hơi dùng sức, kéo Thẩm Thất ngã vào trong ngực Hàn Sâm.
“A, ngươi làm cái gì vậy, ngươi là đồ bỉ ổi.” Thẩm Thất giãy dụa trong lòng Hàn Sâm, đây không phải là giả, nàng thật sự dùng sức, không may nàng
kéo theo cả Hàn Sâm lẫn cái ghế lên, cùng nhau ngã lên cỏ, thế này lại
càng nguy hiểm.
Hai tay Hàn Sâm chống xuống đất, vừa vặn bao vây
Thẩm Thất ở giữa, hắn cúi đầu ngửi mùi hương trên người nàng. Thẩm Thất
vừa xấu hổ vừa nóng nảy, ngoài miệng nói: “Bữa trước chưa nói, coi như
bỏ qua, hôm nay là cơ hội tốt, hoàng thượng thay thiếp nói chuyện với
trạng nguyên lang đi?”
Hoàn toàn cắt đứt sự đắc ý của Hàn Sâm,
hắn chậm rãi cử động thân mình, “Bây giờ?” Sau khi xảy ra chuyện kia,
còn muốn hắn nói chuyện hòa thân?
Thẩm Thất đỏ mặt nói: “Nam
Chiếu của chúng ta có bí phương, hắn sẽ không biết chuyện đó đâu.” Thật
ra các đại tộc đều biết bí phương này, nếu chẳng may nữ tử trong đại tộc phạm vào dâm giới trước khi thành thân, thì trong đêm tân hôn bọn họ có thể dùng bí phương để che giấu sự kiện lạc hồng.
“Nàng quả thực
có bản lĩnh này.” Hàn Sâm hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cực kì không tốt,
“Nhưng như vậy cũng tốt, nếu công chúa không muốn ở trong cung nữa, nơi
này nhiều người tuấn tú xuất sắc như vậy công chúa cứ chọn một vị, trẫm
thay nàng chỉ hôn.”
Thẩm Thất nghĩ thầm, quả nhiên, đúng là đại
hội tương thân. Nàng không ngờ tới Hàn Sâm lạnh lùng như vậy, hắn thật
sự muốn tống nàng đi chỗ khác, nhưng mà nàng, nhất thời chỉ muốn chọc
giận hắn mà thôi.
Hai người nhìn như giống như ‘kẻ thù’.
Lúc này đây, cách chỗ hai người không xa, một giọng nói mà Thẩm Thất quen
biết vang lên, “Vi thần khấu kiến bệ hạ, không biết bệ hạ triệu vi thần
tới là…”
Giọng nói Tiếu Ngọc lập tức biến mất khi nhìn thấy tư
thế mờ ám của Văn Hi đế và công chúa Nam Chiếu. Hiện tại Thẩm Thất vẫn
nằm trong ngực Hàn Sâm, rõ ràng là nhảy vào hoàng hà cũng không rửa sạch được.
Lại nghe đến câu Hàn Sâm triệu kiến hắn, không lẽ hắn cố
tình sắp xếp tình huống này? Thẩm Thất đẩy Hàn Sâm ra rồi đứng lên, lúc
nhìn đến Tiếu Ngọc, nàng có cảm giác bị bắt gian tại giường, khó kìm chế được xấu hổ và tức giận, chỉ có thể trừng mắt liếc Hàn Sâm một cái, sau đó vội vàng chạy trốn. Giấc mộng trạng nguyên lang phu nhân của nàng
hoàn toàn tiêu tan.
Ngày hôm sau, Hàn Sâm và mọi người trở lại
hoàng thành. Nhiều ngày tiếp theo, Thẩm Thất trái lo phải nghỉ, quyết
định phải rời khỏi chỗ này. Nàng không phải kẻ ngốc, sau khi bình tĩnh
lại, đương nhiên biết rằng tất cả những chuyện kia đều do Hàn Sâm cố ý
sắp đặt.
Đầu tiên là nói với nàng Tiếu Ngọc từ hôn, khiến nàng
không thể không bày ra hạ sách kia, kết quả không trộm được gà lại mất
thêm một nắm gạo. Nghĩ như vậy, Thẩm Thất nghi ngờ có lẽ Hàn Sâm đã sớm
biết nàng chắc chắn sẽ làm vậy, nhưng tại sao hắn lại biết nàng nhờ Xuân Nguyên đi lừa Tiếu Ngọc? Lẽ nào hắn đã đoán được thân phận thật của
mình? Điều này thực vô lý, Thẩm Thất cảm thấy nếu như việc này không xảy ra trên người nàng, người khác nói thế nào nàng cũng không tin đâu.
Rồi sau đó, Hàn Sâm cố ý mở tiệc chiêu đãi quần thần, đại khái hắn muốn cho Tiếu Ngọc chứng kiến một màn kinh dị kia? Đúng là âm thầm cắt đứt đường lui của người khác. Thẩm Thất hơi cắn môi, không thể để hắn tiếp tục
đùa giỡn chính mình nữa. Tất cả người trong hoàng cung đều là chó săn
của Hàn Sâm, không một ai là người của nàng, tuyệt đối bất lợi cho nàng.
Thẩm Thất thở dài, quan sát xung quanh một lượt, Hoa Quang điện này thực sự
là một chỗ ở tốt. Bốn bề non sông tươi đẹp không nói làm gì, nhưng chỉ
có mỗi địa vị duy ngã độc tôn kia khiến cho Thẩm Thất lưu luyến. Trước
kia có Chiêu Dương cung mới có thể so sánh với Hoa Quang cung, nhưng hôm nay Chiêu Dương điện bị hủy, ngẫm lại chỉ còn Hoa Chương cung của hoàng đế và Hoa Quang điện của hoàng hậu là rực rỡ.
Huống chi ở trong
cung ăn ngon mặc đẹp, được nhiều người hầu hạ như vậy, Hàn Sâm lại đối
xử rất tốt với nàng, ăn, mặc, ở, đi lại đều đặc biệt chú trọng, nếu ra
ngoài cung rồi, sẽ không còn hưởng vận may này. Hơn nữa dựa vào cái gì
Hoa Triều bắt Nam Chiếu trả rất nhiều bạc cho việc nuôi công chúa? Mặc
dù Thẩm Thất chủ động yêu cầu xuất cung, nhưng có không ít kẻ nhàn rỗi
bịa đặt sau lưng, bảo rằng công chúa Nam Chiếu đắc tội Văn Hi đế nên bị
đuổi khỏi cung, những ngày tháng yên lành của Thẩm Thất sắp không còn
nữa.
Dù Thẩm Thất luyến tiếc sự sung túc nơi này, nhưng càng
không thể ngồi chờ chết, vì năm đấu gạo mà khom lưng, nàng hạ quyết tâm
xong, liền mạnh mẽ đi tới thư phòng Hàn Sâm.
Nào ngờ trên đường đi gặp được Lí Chương.
“Công chúa, thật trùng hợp nha, lão nô đang đi đến chỗ công chúa, hoàng
thượng có lời mời công chúa đến Tư Kì đình dùng cơm trưa.”
Thẩm
Thất không hiểu đang yên đang lành hắn mời nàng đến Tư Kì đình dùng cơm
làm gì. Nhưng bản thân cũng đang đi tìm Hàn Sâm, cho nên không từ chối.
Lúc Thẩm Thất đến, Hàn Sâm đang ngồi, một tay bưng ly rượu, giống như uống rượu giải sầu, cũng không thấy ăn đồ ăn trước mặt.
Thẩm Thất hành lễ vấn an, hắn cũng chỉ ừ một tiếng, đâu có giống mời người
ta tới dùng cơm, còn ánh mắt của nàng nhìn hắn chẳng khác nào nhìn thấy
kẻ thù.
Tuy nhiên Lí Chương rất nhiệt tình, mời Thẩm Thất ngồi
xuống, rồi tự mình bưng đồ ăn lên, “Công chúa nếm thử đi, đây là món mới của ngự thiện phòng, gọi là long phượng hợp.”
Món này là thịt rắn và thịt gà, cho nên lấy cái tên như vậy, trông có vẻ cũng thích hợp lắm.
Thẩm Thất nhìn sang cái bảng hiệu trên đình, nàng còn tưởng rằng là Tư Kì
đình, ai ngờ lại là hai chữ ‘Tư Thất’. Chữ Tư Thất đình hướng ra bên
ngoài, vừa vặn đối diện với Trích Tinh lâu năm xưa.
Thẩm Thất xúc động, lại thêm đôi mắt mong chờ của Lí Chương khi dâng món long phượng
hợp lên, hàm ý sâu xa này sao có thể không hiểu.
Lí Chương cười
ha hả lại tiếp tục dâng đồ ăn, “Đây là du long hí phượng.” Hoa văn miêu
tả rất chân thực, tiếp đó còn có một “Bách điểu triêu phượng”. Nếu nói
câu này còn chưa rõ ràng, vậy thì món tiếp theo đã nói thẳng ra, lấy quả lựu làm bảo thạch, lấy sữa làm đáy, gọi một tiếng cực ngọt, tên là “Mũ
phượng”.
Rõ ràng là ám chỉ của Hàn Sâm, dùng phượng để mời.
Thẩm Thất nhìn Hàn Sâm, hắn vẫn uống rượu giải sầu, Thẩm Thất bỉu môi nói,
“Ta không thích ăn long cũng không thích ăn phượng, nhưng nhìn thấy
hoàng thượng uống rượu một mình đột nhiên thấy khát, không biết trong
cung có trạng nguyên hồng không?”
Thẩm Thất thầm khinh bỉ trong lòng, đừng tưởng chỉ có ngươi mới biết nói bóng gió.
Lí Chương đứng bên cạnh cười khổ.
Thẩm Thất cũng không tiếc thương gì ông ta, dù sao những người bên cạnh Hàn
Sâm không một ai tốt đẹp cả. Thẩm Thất nhìn thẳng qua, Hàn Sâm không để ý tới nàng, nàng cũng không muốn ở lại đây tự tìm phiền não, mở miệng
nói: “Hoàng thượng, ta muốn tìm một chỗ ở bên ngoài cung.”
Lúc này Hàn Sâm mới buông ly rượu xuống, nhưng không nói gì.
“Thiếp thân là công chúa Nam Chiếu, không nên ở lâu trong Hoa Quang cung, xin
hoàng thượng ân chuẩn.” Cái lý do này đúng là tệ hại, ngày trước, nàng
một hai sống chết cũng phải ở chỗ này.
Nhìn thấy Hàn Sâm không
uống rượu nữa, hắn gắp một miếng thức ăn, vừa để vào miệng đã lập tức
phun ra, “Đây là cái gì, chẳng có một chút mùi vị nào, chúng ta thiếu
tiền mua muối sao?”
Lí Chương cực kì kinh ngạc.
Thẩm Thất
nghe Hàn Sâm nói vậy, nàng cũng giật mình, chẳng phải hắn có thể cảm
nhận được mùi vị sao? Thẩm Thất tự mình gắp một miếng, đồ ăn vừa phải,
sao lại nói không có mùi vị, tại sao bệnh lại tái phát nữa?
Sau
đó thấy Hàn Sâm phất tay nói: “Đều đuổi, đuổi hết đi.” Lúc này hắn mới
quay đầu lại nói chuyện với Thẩm Thất: “Nếu công chúa muốn xuất cung,
thì để Lí Chương sai người tìm một tòa nhà ngoài cung là được.”
Vậy là hắn đồng ý rồi, vượt ra ngoài dự kiến của Thẩm Thất, nàng còn tưởng
Hàn Sâm sẽ làm khó dễ một phen. Tuy là dễ dàng, nhưng khiến Thẩm Thất
không thoải mái lắm, nàng vẫn muốn đả kích hắn cơ.
Hiện tại Hàn
Sâm đã sắp rời khỏi đình, hắn nhìn cung nữ hầu hạ xung quanh, lên tiếng
trách mắng: “Ai cho phép các ngươi mặc đồ màu đỏ?”
Cung nhân vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, thế nhưng các nàng thật oan uổng, Thẩm Thất thấy các nàng đều mặc lục y.
Hàn Sâm phất ống tay áo rời đi, để lại Lí Chương khuôn mặt ủ dột: “Ai, đúng là nghiệp chướng a.”
Thẩm Thất rất tò mò, liền kéo Lí Chương lại hỏi: “Lí công công, chẳng lẽ hoàng thượng không nhìn thấy màu sắc sao?”
Lí công công kia giống như tìm được người để kể khổ, nói toàn bộ mọi
chuyện, bốn năm trước hoàng thượng không như vậy, một chút mùi vị cũng
có thể nếm ra, một chút hương vị cũng có thể ngửi thấy, về phần nhạc lý
thì chính là cực kì có hiểu biết, màu sắc thì không cần phải nói làm gì. Nhưng từ khi Quang Liệt hoàng hậu mất, cũng không biết lý do tại sao,
từ đó về sau hoàng thượng không thể phân biệt ngũ sắc lục vị, vô cùng
đáng thương.
Lí Chương đi rồi, Thẩm Thất vẫn đứng nguyên tại chỗ, đang buồn phiền, chẳng phải mấy ngày trước hắn nói có thể nếm được chút mùi vị rồi sao? Thẩm Thất giậm chân một cái, dựa vào cái gì mà nàng
phải lo lắng cho hắn, một bên chỉnh đốn tâm trạng, chuẩn bị quay về thu
dọn đồ đạc xuất cung, dù sao người nọ đã thẳng thắn đồng ý.
Về
việc nàng xuất cung, Lí Chương tốn rất nhiều công sức, tìm một tòa nhà
phong cảnh tuyệt đẹp phía đông thành, nhưng ông ta đang coi xét, đợi một ngày tốt lành mới chuyển vào, vì vậy bảo Thẩm Thất ở tạm trong cung mấy bữa.
Việc này kéo dài hơn mười ngày, mỗi ngày Lí Chương đều đến
chỗ Thẩm Thất báo cáo tình hình chỗ ở của nàng, cho nên Thẩm Thất không
nghi ngờ gì hắn, nhưng mỗi lần Lí Chương đến, sắc mặt lại càng trở nên
khó coi, càng ngày càng tái nhợt, còn rất tiều tụy, giống như làm việc
mệt mỏi quá độ. Thẩm Thất không nhịn được, cuối cùng cũng hỏi, “Lí công
công, ngươi bị làm sao, bệnh sao?”
Lí Chương lắc đầu, “Công chúa, tòa nhà kia sắp sửa xong rồi, ngày mai công chúa có thể xuất cung, công chúa có muốn đến chào từ biệt hoàng thượng không?”