"Đặc biệt đáng tiếc, ta hoàn toàn không có cách nào khái quát về thực lực của Trịnh Xá, lại giống như con kiến hôi không có cách nào nhìn thấy được toàn cảnh của nhân loại vậy, ta chỉ có thể nói
ra kết quả bản thân ta quan sát được."
"Đầu tiên, theo ta quan sát, cùng với lời bản thân Trịnh Xá nói,
Trịnh Xá cũng không đổi năng lực đặc biệt kỳ lạ gì, hắn ngoại trừ lực
lượng ra, cũng không có các năng lực đặc biệt như nguyên tố lửa, hàn
băng, ma pháp, ảo giác, không gian, thời gian. Ngoại trừ lực lượng ra,
hắn lại không có bất kỳ năng lực nào khác."
"Nhưng nắm đấm của Trịnh Xá có thể trực tiếp phá tan không gian, lại
nhẹ nhàng giống như phá tan vỏ trứng gà vậy. Xin chú ý, đó cũng không
phải là phóng đại, mà là miêu tả hiện thực. Nắm đấm của hắn có thể phá
tan không gian, sau đó sinh ra năng lượng cực lớn. Theo kết quả ta quan
sát, một quyền bình thường của hắn có thể hủy diệt một thành phố lớn như New York, khoa trương giống như bom nguyên tử vậy. Sau đó ta tận mắt
nhìn thấy, hắn dùng tay kéo không gian lại, sau đó khiến cho vị diện bị
xé rách khép lại, giống như chúng ta xé một vật thể ra, rồi dính lại với nhau. Xin chú ý, đây không phải là từ phóng đại."
"Sau đó Trịnh Xá có thể nâng một ngọn núi có kích thước như hòn đảo
này của chúng ta, giống như nhặt một hòn đá lên vậy, sau đó hắn ném về
phía vũ trụ giống như sao chổi lướt qua không trung. Đây là điều ta tận
mắt nhìn thấy. Còn nữa, theo Lưu Úc và Lâm Tuấn Thiên nói, Trịnh Xá đã
từng ở trong một thế giới luân hồi khác, nắm lấy mặt trăng. Không sai,
chính là tinh thể hiện tại chúng ta có thể dùng mắt thường nhìn thấy
được, sau đó hắn ném về phía địa cầu, tiếp đó còn đẩy mạnh địa cầu, ném
nó đến trong mặt trời. Trên thực tế, theo suy đoán của hai thành viên
của Trung Châu đội, Trịnh Xá chắc hẳn không có hứng thú đối với mặt
trời, nếu không hắn có thể từng quyền đánh vào trên mặt trời, khiến cho
nó trực tiếp vỡ nát, rơi xuống. Có lẽ điều này có vài phần hình dung
khoa trương của thành viên trong đội, nhưng theo cuộc chiến đấu ta nhìn
thấy được, ta cho rằng, đây là chuyện rất có thể xảy ra."
"Hiện tại, mong các ngươi nói cho ta biết, các ngươi, không, chắc là
chúng ta, lúc mọi người chúng ta đối mặt với Trịnh Xá, không phải là con kiến hôi thì là gì?"
Sở Hạo nói xong, tất cả mọi người ở đó đều trầm mặc, Trương Hằng im
lặng là bởi vì hắn đang nhớ lại cảm giác sợ hãi trước đây Trịnh Xá gây
ra cho hắn. Những người khác im lặng lại bởi vì hoàn toàn không thể tin
được, cũng không có cách nào hình dung loại cảm giác sai lầm này, sau
khi hoàn toàn kết hợp lại, bọn họ không có cách nào nói ra lời.
"Nói… nói đùa sao? Cũng không phải là trong tiểu thuyết, cũng không
phải là đóng phim, cũng không phải chơi trò chơi, có cần khoa trương như vậy hay không?" Nam tử cường tráng vừa rồi cười nói.
Sở Hạo lắc đầu nói: "Không tin sao? Các Luân Hồi tiểu đội thời đại
thứ hai cũng không tin... Đúng rồi, các ngươi chắc hẳn đã biết? Luân Hồi tiểu đội chúng ta bây giờ, thật ra đã là thời đại thứ ba, Trịnh Xá cũng chính là thời đại đệ nhất của Trung Châu đội, giữa Trung Châu đội và
chúng ta thật ra còn có Luân Hồi tiểu đội thời đại thứ hai. Bọn họ hiện
tại đang ở đâu? Thật đáng tiếc, bởi vì không tin vào thực lực của Trịnh
Xá, nghe nói hắn chỉ có một nhóm người, không có bất kỳ cường hóa gì
khác, cho nên lại dẫn đến kết thúc thời đại thứ hai, có phải rất châm
chọc hay không? Bởi vì cường đại vượt qua sự tưởng tượng của bản thân
chúng ta, cho nên lại từ chối thừa nhận, sau đó chỉ có đích thân thân
từng trải qua, mới cảm thấy khủng hoảng cùng mờ mịt và tuyệt vọng. Ta
không nói dối các ngươi, trước khi ta và Trung Châu đội liên minh, ta
cũng nghĩ như vậy. Sau khi nhìn thấy và tuyệt vọng như vậy, còn không
hiểu sao? Điều này không có bất kỳ ý nghĩa nào cả!"
Lúc này, Lăng Tân mới lên tiếng: "Ta muốn hỏi một câu nữa, Sở Hạo, đệ nói về thực lực của Trung Châu đội tuyệt đối đều là sự thực, mà không
phải là từ mang nghĩa hình dung hoặc là vọng tưởng của đệ chứ?"
"Đúng vậy, ta dám khẳng định." Sở Hạo nghiêm túc nhìn về phía Lăng Tân nói.
Lăng Tân ngẩng đầu nhìn về phía trần nhà, qua hồi lâu hắn mới lên
tiếng: "Rất nguy hiểm... Nếu như căn cứ vào tất cả những gì đệ nói về
thực lực của Trung Châu đội, lại thấy được Thiên Thần tiểu đội chúng ta
đang rất nguy hiểm. Đệ và Trung Châu đội là minh hữu, nhưng điều này
không có nghĩa chúng ta cũng là minh hữu của hắn, chúng ta không biết gì về Trung Châu đội. Đồng thời, trong tương lai chúng ta rất có khả
năng sẽ gặp phải Trung Châu đội. Ở trong thế giới luân hồi, sau khi
chúng ta cường đại đến trình độ nhất định, khi đó chúng ta lại là kẻ
địch của Trung Châu đội. Rất nguy hiểm...
"Sẽ không đâu, bởi vì mục đích khác nhau."
Sở Hạo lại lắc đầu nói: "Ta và Trịnh Xá từng nói chuyện với nhau,
cũng phân tích suy nghĩ, ngôn ngữ, hành vi… của hắn. Ta chỉ có thể nói,
mục đích của chúng ta cùng Trịnh Xá là khác nhau, ý định ban đầu của hắn không phải là đầy dã tâm giống như chúng ta suy nghĩ, mà một loại hình
thức dự định khác, hắn muốn làm sống lại những bạn đồng hành trước kia
của hắn ở trong thời đại thứ nhất, đồng thời dẫn theo bạn đồng hành trở
về hiện thực, rời khỏi Luân Hồi thế giới. Đây chính là dự định của hắn.
Theo ta phân tích, ta cho rằng hắn cũng không có nói dối. Hắn quả thật
là suy nghĩ như thế, cũng đi làm như vậy. Hơn nữa Trịnh Xá là một người
tốt, là người tốt chân chính, cho nên ta cũng không cho rằng các người
và Trung Châu đội sẽ có xung đột gì, trừ khi là các ngươi dự định làm gì đó..."
Lăng Tân nhìn biểu tình của Sở Hạo. Lúc này, hắn mới gật gật đầu nói: "Ta hiểu được, như vậy chúng ta sẽ chú ý những điều này... Còn có
chuyện gì cần chú ý nữa không?"
"Trên cơ bản không có... Ca không có muốn hỏi gì khác sao? Lăng Tân." Sở Hạo lắc đầu, hắn vừa nhìn về phía Lăng Tân nói.
Lăng Tân lập tức nở nụ cười, hắn nói: "Ngoại trừ Giáo Điều Cuối Cùng
ra, đệ nghĩ rằng ta không nhìn ra dự định của đệ sao? Có phải đệ có từng nghĩ tới chuyện để cho Trịnh Xá đi công kích Giáo Điều Cuối Cùng hay
không? Nếu như có thể giải quyết được hoàn toàn, như vậy mọi chuyện đều
không có vấn đề gì nữa. Đây là ý nghĩ ban đầu của đệ?"
"Đúng là như vậy, không sai." Sở Hạo trực tiếp khẳng định nói: "Ta
đúng là từng có ý nghĩ như vậy, bởi vì Giáo Điều Cuối Cùng là tồn tại
vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, nhưng đồng thời, thực lực của
Trịnh Xá cũng vượt qua sự tưởng tượng của chúng ta, cho nên ta vốn có ý
nghĩ này. Nhưng ca cùng ta đều biết đặc tính của Giáo Điều Cuối Cùng,
một khi hắn toàn diện bạo phát, bất kỳ thứ gì nối liền cùng vị diện này
đều không có cách nào lại bảo tồn sự tồn tại của nó, cho nên nếu như
Trịnh Xá thất thủ, hoặc không có cách nào làm gì được Giáo Điều Cuối
Cùng, như vậy trong nháy mắt sẽ dẫn tới Giáo Điều Cuối Cùng hoàn toàn
bạo phát. Khi đó, trong nháy mắt, kể cả địa cầu cùng với bán vị diện đều kết thúc. Đương nhiên, chúng ta có thể di trước một bước ngăn cách sự
nối liền với bán vị diện. Nhưng như vậy, cũng lại tương đương với hoàn
toàn vứt bỏ một mình Trịnh Xá ở lại chỗ này đối mặt với Giáo Điều Cuối
Cùng, Trịnh Xá tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho nên ta bỏ qua dự định ban
đầu này."
"May là đệ bỏ qua." Lăng Tân lại khổ sở cười nói: "Tuy rằng nghe đệ
nói về thực lực của Trịnh Xá, ta lại tăng thực lực của hắn lên gấp bội
nữa nhưng ta vẫn không cho rằng Trịnh Xá có thể giải quyết được Giáo
Điều Cuối Cùng, tuy rằng đệ bây giờ có ký ức liên quan tới Giáo Điều
Cuối Cùng, nhưng ta tin tưởng đệ tuyệt đối không có một ít ký ức kiểm
tra và thực nghiệm đối với Giáo Điều Cuối Cùng như trong đầu ta. Cho
nên, nhận thức của ta đối với Giáo Điều Cuối Cùng khẳng định càng sâu
sắc hơn đệ, không nên thử đi giải quyết Giáo Điều Cuối Cùng, bởi vì cái
vật kia... là không thể giải quyết được."
Trong khi nói chuyện, Lăng Tân chậm rãi tháo mặt nạ của hắn xuống.
Tất cả mọi người không tự chủ được nhìn về phía khuôn mặt của hắn, sau
đó tất cả mọi người lộ ra một biểu tình hoảng sợ, khó có thể hình dung,
không có thể nào tin tưởng nổi nhìn về phía Lăng Tân. Đồng thời, thân
thể tất cả mọi người hình như cũng bắt đầu biến thành như có như không,
kể cả thân thể của bản thân Lăng Tân cũng vậy. Lăng Tân lập tức nở nụ
cười khổ, hắn lập tức lại đeo mặt nạ lên. Lúc này, những người khác mới
đồng thời thở ra một hơi thở, giống như được thả lỏng vậy.
Sau đó mọi người của Thiên Thần tiểu đội lại mồm năm miệng mười nói
thật đáng sợ, đó là cái gì, đội trưởng làm sao. Sở Hạo cũng lập tức nói: "Tại sao trước đây ca không nói cho chúng ta biết, trên mặt của ngươi
lại có thể..."
"Lại có thể cái gì?"
Lăng Tân cười hỏi về phía những người khác nói: "Trên mặt ta rốt cuộc có gì? Các ngươi đang khiếp sợ và kinh hãi cái gì?"
Lập tức, tất cả mọi người lộ ra biểu tình cổ quái cộng thêm quỷ dị
muốn mở miệng nói gì đó. Nhưng bọn họ lại phát hiện mình nói không nên
lời, không, giống như hoàn toàn không nhớ rõ đó rốt cuộc là cái gì. Bọn
họ hoàn toàn không nhớ rõ trên mặt Lăng Tân rốt cuộc là cái gì, bọn họ
rốt cuộc đang sợ hãi cái gì, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy gì. Tất cả bọn họ đều không nhớ rõ, hoặc nói trong nháy mắt khi Lăng Tân đeo mặt nạ lên,
bọn họ lại quên mất.
"Đây là cái giá phải trả, cái giá phải trả nếu muốn giải quyết,
không, muốn tiếp cận Giáo Điều Cuối Cùng. Cho nên, Sở Hạo, đáp ứng ta,
cho dù ngươi có con át chủ bài trình độ như Trung Châu đội vậy, cũng
ngàn vạn lần không nên nghĩ đi tới chuyện giải quyết Giáo Điều Cuối
Cùng, ở trong nhận thức và cực hạn tưởng tượng của ta, duy nhất có một
tồn tại mới có thể giải quyết được Giáo Điều Cuối Cùng, có lẽ chỉ có Chủ Thần, tất cả những tồn tại khác đều không thể, đáp ứng ta, Sở Hạo."
Lăng Tân nghiêm túc nói với Sở Hạo.
Sở Hạo suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.
Nhưng tất cả mọi người không có phát hiện thấy, chỉ có biểu tình trên mặt Trương Hằng là không phải khủng hoảng, mà rất quỷ dị, hiện tại hắn còn nhớ rõ trên mặt Lăng Tân có cái gì, chính là một gương mặt bình
thường giống như Sở Hạo, không có gì khác đặc biệt, duy nhất đặc biệt
chính là trên mặt hắn có hai chữ màu đen được viết nghiêng nghiêng ngả
ngả...