"Thế giới này của chúng ta là Final Destination (*)."
Đây là Sở
Hạo, Trương Hằng và những người đồng đội còn sống sót lúc trước, lúc Sở
Hạo biết được hắn, Trương Hằng, và cả Niệm Tịch Không thật sự đều không
đến từ những vị diện khác của các đồng đội, từ đủ các loại manh mối và
tin tức mà hắn điều tra đã lộ ra một sự thật.
Trong vị diện của
Sở Hạo, cũng không có bộ phim Final Destination, điểm này rất giống với
các trường hợp trong thế giới phim kinh dị, trong thế giới phim kinh dị
của xã hội hiện đại, cũng có các loại các dạng phim ảnh và tiểu thuyết
gì gì đó, hầu như không có gì khác biệt với vị diện, có một điều duy
nhất là không có phim là chính bản thân phim kinh dị của nó, cũng tức là trong vị diện Resident Evil, cũng không có bộ phim Resident Evil này,
đây là một loại hiện tượng rất kỳ lạ, mà trong vị diện của Sở Hạo và
Trương Hằng cũng không có loạt bộ phim điện ảnh Final Destination này.
Tương tự như vậy, Sở Hạo nhờ vào lúc hắn ở không gian Chủ Thần đã xem qua
loạt bộ phim Final Destination, sau đó dựa vào thế lực của tổ chức Kẻ
Phản Nghịch để tìm kiếm và điều tra về các nhân vật trong phim, sau đó
tìm được toàn bộ các nhân vật trong phim, nhưng bọn họ đều đã chết, hơn
nữa dường như còn chết y hệt như những tình tiết trong phim, ngay cả các quan chức cấp cao trong nội bộ của tổ chức Kẻ Phản Nghịch đều muốn định nghĩa hiện tượng chết kiểu này là một dạng hiệu ứng của memes.
Kỳ thực chính bản thân Sở Hạo cũng không coi trọng vấn đề này, trong thế
giới phim kinh dị Final Destination, có lẽ đối với cá nhân những người
phải trực tiếp trải qua loại tình cảnh này mà nói thì bọn họ đã bị giết
chết một cách vô cùng dã man và khủng khiếp trong thế giới phim kinh dị, nhưng đối với chính thế giới mà nói thì chuyện đó kỳ thực chẳng phải là chuyện gì to tác, có thể nói đó là những chuyện vô cùng nhỏ bé, nên
biết rằng mỗi ngày trên thế giới có hơn mười vạn người chết đi, tương
đối mà nói, số người chết như những trường hợp trong phim Final
Destination rất ít và hầu như không đáng kể, hơn nữa cũng không phải sẽ
xảy ra thường xuyên mỗi ngày, các tình huống chết như vậy vẫn cách nhau
một quãng thời gian nhất định, nếu y theo định nghĩa của tổ chức Kẻ Phản Nghịch mà nói thì mối nguy hại của loại hiệu ứng memes Final
Destination này kỳ thực quá nhỏ bé, đối với xã hội loài người, đối với
nền văn minh nhân loại, đối với nhận thức của đại đa số người mà nói, sự nguy hại của nó thậm chí còn nhỏ hơn tai nạn giao thông hay thậm chí là trường hợp bị giết chết do động vật tấn công.
Nhưng Sở Hạo vẫn
chú ý tới một điểm mấu chốt, đó chính là các nhân vật chính trong loạt
phim Final Destination đều có một điểm rất đặc biệt, đó chính là khả
năng dự đoán trước được sự nguy hiểm và cái chết sắp xảy đến trong tương lai, khả năng dự đoán này vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể trực tiếp
đoán trước toàn bộ sự việc có thể xảy ra trong một quãng thời gian ngắn
trong tương lai, tài năng thiên phú như thế rất mạnh mẽ, nếu có thể thu
nạp vào trong tiểu đội Luân Hồi, thậm chí có khả năng sẽ trở thành một
kẻ sát thủ trong một thời khắc mấu chốt.
Vì vậy Sở Hạo cũng ra
lệnh cho tổ chức Kẻ Phản Nghịch ngầm tìm kiếm những nhân viên có tài
giống như vậy, nhưng đáng tiếc loại tài năng thiên phú như thế là loại
năng khiếu tìm ẩn, cũng không có điểm gì biểu lộ ra bên ngoài, hơn nữa
cũng không thể mở cuộc truy tìm và điều tra rầm rộ được, vì vậy cho đến
tận bây giờ cũng chẳng có kết quả gì, nhưng lúc này khi hai người Phương Chính và Phú Quý đến, Sở Hạo mới đột nhiên nghĩ tới những nhân viên đặc biệt kiểu như vậy trong vị diện này, nếu như nói theo cách của Niệm
Tịch Không, vậy thì những người này chính là người mang số mệnh của vị
diện này.
Sau khi Sở Hạo rời khỏi cuộc họp cùng với các nhà lãnh
đạo của các nước, hắn lập tức vội vã đi tới chỗ Phú Quý và Phương Chính
đang bị giam giữ. Hắn còn một vài chuyện cần tìm đến hai người này để
tra hỏi và tìm hiểu, đặc biệt là Phương Chính, hắn rất có hứng thú với
loại khả năng dự đoán trước rất khác lạ này của Phương Chính.
"Xin chào các ngươi, ta là Sở Hạo, cũng là người phụ trách căn cứ trên hòn
đảo này." Sở Hạo đi đến căn phòng giam giữ hai người, lệnh cho nhân viên tạm mở cửa phòng giam rồi trực tiếp chào hỏi hai người bọn họ.
Hai người Phương Chính và Phú Quý đang thấp thỏm lo sợ, thật sự mà nói,
ngay cả Phương Chính cũng hoàn toàn không ngờ hòn đảo nhỏ này lại thực
sự thật tồn tại... đồng thời thực tế còn thật sự ẩn giấu một bí mật lớn.
Chưa kể đến chuyện khác, từ lúc bọn họ bị bắt lên bờ, bọn họ đã nhìn thấy
tất cả, chẳng hạn như bọn họ có thể thấp thoáng nhìn thấy một số lượng
chiến hạm lớn, tàu sân bay, tàu biển lớn và siêu lớn trên biển, ngoài ra còn thấy số lượng nhiều vô kể các quân nhân, kiến trúc sư, công nhân... Các loại thiết bị trinh sát trên bầu trời, các loại máy bay bay lượn
dày đặc nơi đây... Quả thực còn đáng sợ hơn khu vực 51 huyền thoại (**).
Không cần phải nói gì, chỉ cần nhìn thấy những thứ này thì thậm chí Phương
Chính và Phú Quý có lạc quan như thế nào, có khờ khạo đến đâu đi chăng
nữa thì bọn họ cũng biết chắc chắn có chuyện hệ trọng đang xảy ra, hơn
nữa còn là sự việc lớn vô cùng nghiêm trọng và đáng sợ, nói không
chừng... Nói không chừng linh tính của Phương Chính về ngày tận thế đáng sợ kia thực sự là sự thật...
Nếu như sự việc hệ trọng đó là
thật, vậy thì bọn họ phải làm sao bây giờ? Không, nói cách khác, kết
cuộc của bọn họ sẽ ra sao đây?
Phương Chính và Phú Quý cũng không phải là kẻ bại não, bọn họ đều là những người trưởng thành, là người
trưởng thành với trí óc bình thường, bọn họ cũng sẽ không ngu ngốc đến
nỗi cho rằng những chuyện này là những chuyện trong phim ảnh, nếu thật
sự đã xảy ra một chuyện lớn như vậy, thông thường nếu như bọn họ đã phát hiện ra đầu mối trong đó, ngay cả khi bọn họ không trực tiếp phát hiện, cho dù bọn họ chỉ phát hiện ra một manh mối nhỏ, đối với bộ máy nhà
nước lạnh lùng tàn ác mà nói thì hai người bọn họ chẳng khác gì với một
con kiến hôi, chỉ cần một viên đạn thôi thì đã lập tức có thể để buộc
bọn họ im lặng mãi mãi, tuyệt đối sẽ không xảy ra những tình tiết dịu
dàng thắm thiết như trong phim ảnh, cho nên... có lẽ nào bọn họ đã chết
chắc rồi không?
Đến lúc này khi Sở Hạo lại xuất hiện, bọn họ vẫn
không tin Sở Hạo thật sự chính là người phụ trách căn cứ trên hòn đảo
này, đùa giỡn à, nhưng Phương Chính đây chính là một ký giả đã từng đi
khắp nơi trên thế giới, đã biết được khá nhiều ngôn ngữ của các nước, từ lúc hắn bị bắt đến giờ, hắn đã phát hiện ra ở đây có ít nhất bốn loại
ngôn ngữ đã được sử dụng, đó là tiếng Anh, tiếng Trung Quốc, tiếng Pháp
và tiếng Nhật, dám nói xạo sao, rõ ràng có nhiều binh sĩ chính quy của
các quốc gia ở chỗ này như vậy, vậy mà một người châu Á trẻ tuổi như
vậy, hơn nữa nhìn dung mạo rất có thể là một công dân thuộc nước Z lại
dám bảo hắn là người đứng đầu hòn đảo này sao? Đùa giỡn sao?
Vì
vậy lúc đầu hai người bọn họ coi Sở Hạo như là một thẩm vấn viên, đang
điều tra xem bọn họ đã biết được chuyện gì, sau đó sẽ xác nhận những
việc bọn họ biết hoặc không biết, vân vân… Đợi đến hồi kết của bọn họ
rất có thể chính là bị chôn vùi trong nhân thế mãi mãi, thậm chí... thậm chí có khả năng còn gây liên lụy đến tính mạng của những người nhà của
bọn họ.
Nhưng lúc Phương Chính đang trầm ngâm suy nghĩ, Phú Quý
đã lập tức nói rằng: "Ta nói cho ngươi biết, chúng ta sớm đã biết tất cả mọi chuyện đang xảy ra ở đây, hơn nữa chúng ta đã bí mật lưu lại toàn
bộ thông tin liên quan đến những chuyện ở đây trên mạng, chỉ cần các
ngươi dám làm gì chúng ta, vậy thì những tin tức này lập tức sẽ lan
truyền ra khắp trên mạng trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ, ta nói
cho ngươi biết..."
Sở Hạo còn chưa nói gì, Phương chính đã lập
tức đấm một cái vào vai Phú Quý, dường như muốn đánh cho Phú Quý rớt ra
khỏi ghế, hắn cũng không đợi Phú Quý phản ứng, lập tức nói rằng: "Bạn ta đang nói dối, chúng ta cũng chẳng để lại bất kỳ một tin tức hay manh
mối gì, hơn nữa lý do chúng ta tới nơi này vẻn vẹn cũng chỉ là sự suy
đoán, tất cả mọi chuyện đều chỉ là sự suy đoán của hai người chúng ta,
và mọi hành động đều của hai người chúng ta, ngoại trừ hai chúng ta ra,
cũng chưa hề nói gì cho bất kì ai nghe, vì vậy xin các ngươi cứ yên tâm, tin tức về nơi này cũng chưa từng được tiết lộ, hơn nữa hiện tại lời
đồn trên mạng nhiều vô kể như vậy, chúng ta nghĩ cho dù có công bố hay
để lộ bất kỳ tin tức gì về nơi này ra bên ngoài, có lẽ cũng chẳng ai
thèm tin hay quan tâm, cho nên..."
Phú Quý nghe vậy lập tức
giương mắt lên nhìn Phương Chính, hắn lập tức túm lấy cổ Phương Chính
rồi gầm thét lên: "Ngươi điên rồi, nhưng chúng ta là..."
Phương
Chính lập tức trừng mắt dữ tợn nhìn Phú Quý rồi gằn giọng nói: "Ngươi
muốn để người nhà của chúng ta biến mất khỏi thế gian này trước một bước sao?" Nói xong, hắn lập tức nói để đánh lạc hướng Sở Hạo: "Thưa ngài,
ngài có thể sử dụng bất kì loại thuốc buộc chúng tôi nói ra sự thật,
hoặc là cuộc khảo nghiệm nói xạo, khảo nghiệm tâm lý, ngài có thể sử
dụng bất kì phương pháp gì, thật sự thì chúng tôi không hề để lại bất kỳ một tin tức hay manh mối gì, chúng tôi cũng không hề biết bất kỳ thông
tin hay manh mối gì, chỉ có hai người chúng tôi tự nghĩ ra và đi tới hòn đảo này."
Sau khi nghe xong Phú Quý lập tức giữ yên lặng, lâu
thật lâu sau, hắn mới chán nản nói rằng: "Thưa ngài, lúc trước là tôi đã nói xạo, quả thực chúng tôi cũng không lưu lại bất kỳ thông tin hay
manh mối gì, chỉ cần hai người chúng tôi biến mất trên cõi đời này thì
chẳng ai trong số người nhà của chúng tôi có thể phát hiện ra bất cứ
chuyện gì, nhưng... nhưng có phải là ngày tận thế thật sự sắp tới rồi
không? Nếu đúng là như vậy thì hãy để cho người nhà của chúng tôi sống
lâu thêm một vài ngày nữa có được không? Thưa ngài..." Nói đến nơi đây,
Phú Quý đã bật khóc.
Lúc này Phương Chính đang chăm chú nhìn vào Sở Hạo, hắn thật sự bị bất ngờ khi nhìn thấy Sở Hạo lắc đầu rồi nói:
"Có lẽ các ngươi đang hiểu lầm rồi, ta cũng không nhận được bất kỳ mệnh
lệnh nào buộc ta phải hành hình các ngươi, hơn nữa không có bất kỳ ai ở
chỗ này, mà có lẽ ngay cả trên trái đất lại có thể ra lệnh cho ta, nhưng dĩ nhiên, bởi vì còn một vài nguyên nhân nên hiện tại các ngươi đang bị tước mất quyền tự do cá nhân của mình, và tình hình tương lai sẽ như
thế nào lại phụ thuộc vào cuộc trò chuyện tiếp theo của chúng ta, điều
đầu tiên ta muốn hỏi là... khả năng linh cảm của Phương Chính ngươi như
thế nào? Ý của ta là, ngoại trừ sự tình ngươi linh cảm được trong lúc
này ra, trước kia ngươi có linh cảm được chuyện gì khác nữa hay không?
Ví dụ từ trước đến giờ khi gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, tai họa
tự nhiên, hay có người hãm hại thì có bao giờ ngươi linh cảm được những
chuyện đó không?"
Phương Chính và Phú Quý cùng liếc mắt nhìn
nhau, bọn họ đều không thể hiểu nổi vì sao Sở Hạo lại hỏi như vậy, nhưng bây giờ bọn họ cũng chẳng cần quan tâm, miễn là không liên lụy đến
người nhà của bọn họ thì được rồi, vì vậy Phương Chính lập tức trả lời
rằng: "Khả năng linh cảm hay giác quan thứ sáu của tôi quả thật rất
mạnh, từ khi còn nhỏ tôi đã có linh tính về những chuyện sắp xảy ra với
bản thân, ngoài ra ta còn cảm nhận trước được một số những chuyện nguy
hiểm sẽ xảy ra với những người thân thiết của tôi, ví dụ như người bạn
này của tôi đây, lúc trước khi hắn đi du lịch đến Pháp trong kỳ nghỉ
phép, sau đó đã xảy ra một vụ tấn công khủng bố ở đó, có lẽ tôi đã linh
tính trước được, lúc đó tôi bảo hắn phải cẩn thận đề phòng, chuyện này
có thể chứng thực được vì tôi đã nhắn tin cảnh báo cho hắn bằng phần mềm WeChat, trên điện thoại di động của tôi chắc chắn vẫn còn lưu lại tin
nhắn này."
Sở Hạo gật đầu, hắn dùng ngón tay đặt lên trên cổ
họng, sử dụng thiết bị gắn trên cổ áo để truyền mệnh lệnh cho nhân viên ở bên ngoài, rất nhanh, chưa đến vài phút, tin tức xác nhận đã được
truyền lại, quả thật, trong điện thoại di động đã bị tịch thu của Phương Chính, trong phần mềm WeChat đúng là vẫn còn lưu lại tin nhắn đó cho
Phú Quý.
"Vậy thì..." Sở Hạo gật đầu, hắn nhìn hai người và nói
rằng: "Ta cũng sẽ nói cho các ngươi biết về tình hình cụ thể, quả thật,
sắp xảy ra tận thế, trong khoảng từ hai mươi ngày đến sau ba mươi ngày
nữa thì ngày tận thế sẽ đến, hơn nữa còn là ngày tận thế của toàn bộ thế giới, nội dung cụ thể ta cũng không tiện tiết lộ, các ngươi có thể
tưởng tượng chuyện này như quả địa cầu này nổ tung và toàn bộ thế giới
này bị hủy diệt, bất kì ai cũng đều sẽ chết, dĩ nhiên, chúng ta, hoặc có thể nói là chính phủ của các nước mà các ngươi đều biết như nước Z, Mỹ, Anh, Pháp, Nga và chính phủ của tất cả các nước lớn và các cường quốc,
chúng ta đã liên hiệp lại, chúng ta đã chuẩn bị một phương án có thể
giúp cho gần một tỉ người hoặc người nhiều hơn nữa thoát khỏi kiếp nạn
này."
Phú Quý lập tức la lên: "Không thể nào đâu, nếu trái đất
này thật sự có nguy cơ bị nổ tung, ngay cả khi áp dụng trình độ khoa học kỹ thuật tân tiến nhất của loài người để chế tạo ra phi thuyền vũ trụ
thì chắc chắn cũng không thể nào cứu được một tỉ người, không có khả
năng đó..."
Sở Hạo dang tay ra nói: "Ta đã nói như vậy, chỉ để
cho các ngươi hình dung mức độ khủng khiếp của kiểu tận thế này mà thôi, chỉ có duy nhất một con đường sống, chính là một nơi nào đó trên hòn
đảo này, ở đó có thể giúp người ta được sống sót, ta tin rằng các ngươi
đã nhìn thấy được nhiều hạm đội của các quốc gia đang bảo vệ nơi này,
đúng không? Đây là một trong những bằng chứng rất rõ ràng rồi, dĩ nhiên, các ngươi muốn ta chứng minh chuyện này thì các ngươi có thể dùng chính đôi mắt của mình nhìn và dùng hai lỗ tai của mình để nghe đi, ta cũng
chẳng dư hơi để đưa ra những bằng chứng để chứng minh cho các ngươi
thấy, tóm lại các ngươi chỉ cần biết rằng, quả địa cầu này của chúng ta
sắp đến hồi kết rồi, nó sẽ bị hủy diệt hoàn toàn, không có bất kỳ biện
pháp nào có thể ngăn cản chuyện này lại được, vậy là được rồi."
Phương Chính nghe đến đây, mới trầm giọng nói rằng: "... Kế tiếp thì sao? Có
phải ngài muốn chúng tôi đi làm nhiệm vụ gì không? Thưa ngài, nếu không
ngài sẽ không nói cho chúng tôi biết về những chuyện này."
Sở Hạo gật gật đầu nói: "Một tỷ người, nhiều hơn nữa càng tốt, tất nhiên, cũng có thể ít hơn, thế nhưng cơ bản là dao động xung quanh con số này, rất
xin lỗi, không có biện pháp nào để làm cho công bằng tuyệt đối vào thời
điểm này, chỉ có thể đạt được công bằng tương đối, số người của năm đại
thành viên thường trực của hội đồng bảo an Liên Hiệp Quốc được cứu sẽ
nhiều hơn, nhưng cũng không quá chênh lệch, kế tiếp là một vài cường
quốc, cho dù xét về phương diện kinh tế, phương diện quân sự, hay nhân
lực vật và lực thì chắc chắn tỉ lệ dân số được cứu của những nước này
đều sẽ cao hơn, trong đó chủ yếu là các nhà khoa học, công nhân, kỹ sư
công trình, kĩ sư nông nghiệp, kĩ sư cơ khí, dĩ nhiên, người nhà của các binh sĩ cũng vậy, cho nên hai người các ngươi, một người là ký giả, một người đang thất nghiệp, tuy có một chút tiền, nhưng cũng thật đáng
tiếc, đây không phải là loại thuyền cứu hộ như trong phim ảnh, đây không phải là chuyện có tiền lập tức có thể mua được vé tàu như thế kia, trừ
Khi là có nhiều tiền đến mức đã đạt tới mức độ lũng đoạn, nhưng quả thật rất đáng tiếc, Phú Mẫn Quý, ngươi và người nhà của ngươi nhất định
không đạt yêu cầu, cho nên khả năng mà hai vị có thể được chọn chắc chắn sẽ không lớn."
"Ta là người tổng phụ trách của cái hòn đảo nhỏ
này, và cũng phụ trách cả kế hoạch di tản của toàn bộ mọi người, cho dù
các ngươi có tin hay không, nhưng ta có thể dành cho hai người và những
người nhà trực hệ của các ngươi, và vợ hoặc chồng của những người nhà
trực hệ của ngươi mỗi người một tấm vé, ta có thể bảo đảm việc này. Đúng là ta có nhiệm vụ muốn giao cho hai ngươi đi hoàn thành, chỉ cần các
ngươi tham gia vào công việc này, vậy thì tấm vé vào cửa lập tức đến tay các ngươi, dĩ nhiên, để phòng ngừa, cho dù là sự phòng ngừa của ta đối
với các ngươi, hay sự phòng ngừa của ngươi đối với ta, ví dụ như chuyện
để lộ ra tin tức gì gì đó, thì người nhà trực hệ của các ngươi, và vợ
chồng của bọn họ, phải có mặt trên hòn đảo này trong vòng ba ngày, sau
đó sẽ được đưa đến một nơi an toàn, việc này có thể để cho các ngươi tận mắt nhìn thấy, sau đó các ngươi chắc chắn có thể an tâm để hoàn thành
những công việc ta giao, các ngươi thấy thế nào? Hai người có chấp nhận
nhiệm vụ này không?"
Ánh mắt của Phương Chính và Phú Quý đều
chất chứa đầy sự khổ tâm, Phương Chính mở miệng nói trước: "Thưa ngài,
chúng tôi còn có sự lựa chọn nào khác nữa sao? Một sự lựa chọn là chắc
chắn sẽ chết, sự lựa chọn còn lại là có hy vọng để được sống sót...
Nhưng chúng tôi cũng hy vọng nhiệm vụ lần này cũng không quá khó để hoàn thành."
Sở Hạo mỉm cười và nói: "Chính là dựa vào linh cảm
ngươi, lần tận thế này diễn ra theo từng giai đoạn, chúng ta cũng không
dám khẳng định thời gian bộc phát cụ thể, ngoài ra cũng chẳng nhận biết
được dấu hiệu gì khi nó bắt đầu xuất hiện ở một vị trí bất kỳ nào trên
trái đất, đồng thời còn có những tình huống phát sinh ngoài ý muốn khác
nữa, chúng ta không biết được vị trí chính xác, tóm lại chính là có hai
cái chuyện chúng ta không nắm được đó là thời gian và địa điểm bắt đầu
xảy ra sự việc này, cho nên cần phải nhờ đến khả năng linh cảm của
ngươi, từ giờ trở đi, không, kể từ lúc sau khi người thân của các ngươi
được đưa đến nơi an toàn, ngươi và người bạn thân này của ngươi, đương
nhiên còn có các binh sĩ bảo vệ hai người các ngươi sẽ đi du ngoạn khắp
nơi trên thế giới, thực hiện một chuyến du ngoạn cuối cùng trên trái
đất, ta muốn ngươi xác định nơi nào sẽ an toàn, nơi nào có thể sẽ có
nguy hiểm, nơi nào cực kỳ nguy hiểm, và nó có thể bùng phát vào lúc nào, những chuyện này chỉ có thể được hoàn thành nhờ vào khả năng linh cảm
của ngươi thôi, hiện tại ngươi là đội đầu tiên dạng này nhưng ta nghĩ,
chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện người có dự cảm rất mạnh giống như ngươi,
chúng ta cần nhiều những đội như vậy nữa, để xác nhận tình hình của ngày tận thế của trái đất chúng ta."
Nói xong, Sở Hạo chìa tay ra
hướng về phía Phương Chính. Phương Chính liếc mắt nhìn Phú Quý, hắn cũng đưa tay hướng về phía Sở Hạo rồi nói: "Sẽ không lừa chúng ta chứ? Người nhà của ta, người nhà của Phú Quý..."
"Ta chắc chắn sẽ không
lừa các ngươi." Sở Hạo nói một cách dứt khoát: "Ta sẽ cho các ngươi ba
ngày để giải quyết những vấn đề trong cuộc sống thực tế, tất cả mọi
chuyện đang diễn ra trên hòn đảo này, và những gì ta đã nói với ngươi
đều là chuyện tuyệt mật không thể tiết lộ, xin ngàn vạn lần không tiết
lộ ra bất kì một chi tiết nào, dĩ nhiên, ngươi có thể tiết lộ một cách
hợp lý cho những người thân thuộc và những người vợ hoặc người chồng của bọn họ, cũng tức là tiết lộ với những người đã được quyết định để được
đưa đến địa điểm an toàn, nhưng thật đáng tiếc là, bây giờ chúng ta cũng không có cách nào để tin tưởng lẫn nhau được, cho nên chỉ cần ngươi hé
môi tiết lộ bất cứ chuyện gì liên quan đến nơi này cho bất kì người nào
khác, vậy thì ta sẽ ra lệnh cho nhân viên giám sát lập tức tiến hành
hành quyết ngươi và toàn bộ người nhà của ngươi, hãy tin ta, vì số đông
mọi người, ta nhất định phải làm như vậy, bây giờ thì... thỏa thuận như
vậy nhé?"
Phương Chính bắt tay Sở Hạo, hắn dùng hết sức nắm chặt tay Sở Hạo, sau đó ngập ngừng nói: "Đồng ý."
***
(*) Final Destination: (nghĩa gốc: "Điểm đến cuối cùng", tạm dịch: Số phận
an bài) là một phim thuộc thể loại kinh dị nói về một nhóm học sinh "lừa gạt thần chết" bằng cách ngăn ngừa một vụ nổ máy bay nhưng sau đó từng
người phải trả một cái giá rất đắt bằng mạng sống của mình.
(**)
Khu vực 51: Khu vực 51 là một khu vực quân sự của lực lượng không quân
Hoa Kỳ. Tên chính thức của khu vực là Sân bay Homey và Hồ Groom. Nơi này là một khu vực dùng để nghiên cứu và phát triển các loại máy bay chiến
đấu, quân sự của Hoa Kỳ. Khu vực 51 nằm ở phần phía nam của Nevada ở
miền Tây Hoa Kỳ, cách 83 dặm (134 km) về phía bắc-tây bắc của thành phố
Las Vegas, nằm ở vùng trung tâm, trên bờ phía nam của hồ muối Groom. Đây là một sân bay quân sự lớn. Các khu vực rộng hàng trăm kilômet đã được
mua lại bởi không quân Hoa Kỳ vào năm 1955, được sử dụng chủ yếu cho các chuyến bay thử nghiệm của máy bay Lockheed U-2 và một số dự án huyền bí khác.