"... Ta muốn giết chết tên oắt con nhà ngươi rồi đây."
Tên thật
của Phú Quý vốn là Phú Mẫn Quý, nguyên nhân gọi hắn như vậy là vì đám
bạn thân của hắn ai cũng thích gọi làm hắn là Phú Quý, hơn nữa hắn chính là một phú nhị đại, cho nên hai chữ phú quý tựa hồ đã rất giống với tên thật của hắn, bên cạnh đó những bậc cha chú của hắn đều là người thế hệ trước, mặc dù bọn họ đã nhờ vào sự cải cách mở cửa, đi trước một bước
mà trở nên giàu có, nhưng trong tư tưởng vẫn kế thừa một vài quan niệm
của những người thế hệ trước, cảm thấy hai chữ phú quý cũng hay, cho nên bất tri bất giác, hầu như tất cả những người quen biết hắn đều gọi hắn
là Phú Quý.
Phú Quý và Phương Chính là bạn thân từ nhỏ, quan hệ
giữa hai người vẫn luôn rất thân thiết, vì vậy khi Phương Chính nói đến
chuyện liên quan đến tính mạng, ngay cả khi Phú Quý đang vui vẻ giao lưu với mỹ nhân, hắn cũng vẫn vội vàng đi đến nhà Phương Chính, nhưng sau
khi nghe xong câu chuyện của Phương Chính, mặt hắn lập tức chảy xệ
xuống.
"Mình đã nói rồi, Phương Chính bạn chẳng lẽ lại giống như tên của cậu vậy, đầu óc đã biến thành vừa phương vừa chính sao? Chỉ là
một giấc mơ mà thôi, cậu lại quan trọng vấn đề rồi làm rối tung cả lên?
Vậy sau này mỗi lần mình gặp ác mộng, cũng ẻo lả giống như cậu vậy thì
có được hay không?" Phú Quý lấy một lon bia từ trong tủ lạnh của Phương
Chính ra, vừa uống vừa trách móc.
Phương Chính lau lau cặp kính
mắt của hắn, nghiêm túc nói rằng: "Cậu còn nhớ rõ sự kiện lúc chúng ta
lên tiểu học đó không? Lúc đó chúng ta đi chơi xuân, mình đã nói gì
nào?"
Phú quý đang uống bia bỗng nhiên bị nghẹn lại ở cổ, hắn
miễn cưỡng cười gượng nói: "Đừng nói đùa, chẳng qua là chuyện ngẫu nhiên mà thôi, hơn nữa bản thân cậu cũng không cảm thấy chuyện đó hoang đường lắm sao? Một chuyện là linh cảm của cậu, một chuyện là giấc mơ của cậu, hơn nữa còn mơ thấy ngày tận thế, cậu không cảm thấy cái này có hơi quá lắm sao? Nhưng năm 2012 đã sớm qua đi, năm 1999 cũng đã trôi qua lâu
lắm rồi, năm nào cũng được dự đoán là năm tận thế nhưng tất cả căn bản
đều chỉ là chuyện bịa đặt, không có thật."
Phương Chính lại tiếp tục nói: "Nếu nói chuyện xảy ra lúc học tiểu học kia là chuyện ngoài ý
muốn, vậy thì chuyện đã xảy ra thời trung học thì sao? Còn lần trước lúc cậu đi Pháp thì sao? Lúc đó cậu cũng muốn đến sân vận động xem bóng đá, nhưng mình có linh cảm bất thường, nhưng nhờ nó mà mình đã cứu được
tính mạng nhỏ của cậu đó."
Phú Quý im lặng một lát rồi nói: "Cậu thật sự linh cảm có chuyện sẽ xảy ra à? Mình ít đọc sách, cậu đừng gạt mình nhé."
"Thực sự thì mình cũng chẳng biết sẽ có chuyện gì xảy ra hay không, nhưng quả thực mình cảm giác được có chuyện bất thường, nhưng không hiểu được bất thường ở chỗ nào." Phương Chính nghiêm túc nói với Phú Quý rằng: "Hiện
tại có hai cách để điều tra chuyện này có đúng hay không, cách thứ nhất
là từ thành phố Thiên Tân kia đi điều tra theo hướng hạm đội đó đã đi
qua, nhưng cách này khẳng định đã vượt quá khả năng và năng lực của
chúng ta, một điều không tiện nữa là cả mình và cậu đều phải tiến vào
trong khu vực đó, đến lúc đó ba của cậu có tiêu tốn nhiều tiền hơn nữa
cũng vô dụng, bởi vì dính líu đến quân đội, đây là khu vực cấm, cho nên
cách này khẳng định là không khả thi, còn có một cách khác nữa chính là
chúng ta đi đến hòn đảo nhỏ mà mình đã mơ thấy trong giấc mơ của mình,
chính là ở vị trí này trên bản đồ nè."
Đang lúc nói chuyện,
Phương Chính mở máy vi tính xách tay chỉ cho Phú Quý xem, vị trí hòn đảo mà Phương Chính đã tra ra đang hiện rõ trên bản đồ thế giới, nhưng Phú
Quý ngắm nghía một hồi lâu, sau đó mới lên tiếng: "Nhưng ở đó làm gì có
cái gì đâu, ở đó có hòn đảo nhỏ gì à."
Phương Chính gật gật đầu
nói: "Nếu không có hòn đảo nhỏ ở đó thì tất nhiên sẽ tốt hơn, như vậy đã chứng tỏ linh cảm của mình đã sai, nhưng nếu có đảo nhỏ ở đó... Phú
Quý, thứ lỗi cho mình nói thẳng, nếu thật sự xảy ra mối hiểm họa sinh
hóa, hoặc rước lấy vòng lặp ma quỷ, hay thậm chí là chiến tranh hạt
nhân, đến lúc đó, cậu cảm thấy dựa vào gia tài của cha cậu có thể bảo
đảm được bình an hay không? Trong các tiểu thuyết trên mạng đều viết rõ, mặc dù có thể không hoàn toàn chính xác, nhưng đến lúc đó, có tiền cũng chưa chắc là chuyện tốt, cho nên bây giờ mình hỏi cậu, cậu có muốn cùng với mình đi điều tra một chuyến hay không?"
Phú Quý nhìn bản đồ, suy nghĩ một hồi rồi nói rằng: "Đây là chỗ vùng biển quốc tế à... Được, cậu cũng đã nói như vậy, tuần sau mình sẽ nhín một chút thời gian, dùng du thuyền của mình đi đến đó xem xét một chút."
"Đừng, đừng chần chừ gì mà đợi đến tuần sau, đi ngay trong ngày hôm nay, đi ngay, ngay lập tức!" Phương Chính vội vàng nói.
Vẻ mặt Phú quý nhất thời méo mó, nói rằng: "Mình van xin bạn đấy, đại ca,
nhưng cậu cũng biết du thuyền ra biển cũng phải chuẩn bị nhiều thứ mà,
các loại vật dụng, còn phải tiến hành kiểm tra và bảo dưỡng… hơn nữa hôm nay và ngày mai mình đều có hẹn rồi, cậu cũng không thể đối xử với mình như vậy."
Phương Chính vẫn cứ ngoan cố nói: "Không được, phải đi ngay trong ngày hôm nay, quá lắm thì chúng ta đi chuẩn cho tốt toàn bộ
những thứ này, thậm chí đến lúc đêm xuống cũng tốt, chúng ta xuất phát
suốt đêm, không phải là mình ép buộc cậu làm cậu bị lỡ hẹn, nhưng chúng
ta chỉ đi xem thử, nếu không hòn đảo nhỏ ở đó thì cũng chẳng có chuyện
gì cả, trở về mình sẽ chấp nhận chịu phạt, mời cậu đi uống rượu, không
phải cậu vẫn muốn theo đuổi cái vị ở đài truyền hình của bọn mình kia
sao? Đến lúc đó mình sẽ liều mạng không cần đến cái mặt mo này, tạo cơ
hội cho hai người bạn hẹn hò, thế nào hả?"
Phú Quý nhất thời tỏ
vẻ rất hưng phấn, sau nhiều lần hỏi dò và xác nhận Phương Chính đang
hoàn toàn nghiêm túc, hắn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện,
sau khi gọi vài cuộc điện thoại, hắn lập tức nói cho Phú Quý một câu trả lời xác nhận: "Được rồi, vào lúc hoàng hôn ngay trong hôm nay sẽ có thể bắt đầu xuất phát, dự tính ngày mai đã có thể đến được vị trí vùng biển đó."
Suốt cả ngày Phương Chính chẳng trò chuyện gì, ngoại trừ
liên tục dùng các mối quan hệ của hắn để hỏi thăm chuyện gì đó, dĩ
nhiên, làm ký giả lâu năm, hắn biết có một vài chuyện không thể hỏi trực tiếp được, ngay cả những gián điệp của hắn cũng vậy mà thôi, phải hỏi
gián tiếp từ người này đến người khác, nhưng dường như tất cả mọi chuyện đều tỏ ra bình thường, đã không có dấu hiệu của mối nguy hiểm sinh hóa
gì, cũng không hề có sự tình kỳ quái gì xảy ra, chớ đừng nhắc tới chuyện có xảy ra chiến tranh hạt nhân giữa các quốc gia hay không, cả thế giới đều rất yên bình, lần này ngay cả bản thân Phương Chính cũng đã nảy
sinh nghi ngờ.
Nhưng trên thực tế, trong lòng hắn có cảm giác không...
Cho dù thế nào đi nữa, chiều cùng ngày, lúc hoàng hôn hai người Phương
Chính và Phú Quý đã lập tức xuất phát, dùng loại du thuyền nhỏ tiến
thẳng đến vùng biển đó, dĩ nhiên, trong lòng Phú Quý chẳng lo lắng việc
gì, mục đích của hắn chủ yếu là nhờ Phương Chính giúp hắn có cơ hội hẹn
hò với người phụ nữ mà hắn ái mộ, còn về Phương Chính mặc dù trong lòng
hắn cảm thấy bất an, nhưng kỳ thật lý trí của hắn nói cho hắn biết cũng
sẽ không có chuyện gì xảy ra, cho nên trong lòng hắn kỳ thực cũng không
để tâm nhiều đến nó, nhưng đây giống như chính là hành động của quỷ thần xui khiến vậy, nghĩ đến việc này chính hắn cũng cảm thấy hơi khó tin.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai, lúc du thuyền nhỏ sắp sửa đến gần
vùng biển kia, bọn họ gặp vài chuyện rất khó hiểu, đúng, rất lạ lùng,
bởi vì có một tàu khu trục loại nhỏ chặn du thuyền của hai người họ lại, nhưng quan trọng là, sau khi bị tàu khu trục này chặn lại, những người
được phái đến dò xét, điều tra chiếc du thuyền nhỏ cũng không phải là
người Trung Quốc, thậm chí cũng không phải người châu Á, mà là người Âu Mỹ tóc vàng, lại nhìn thấy người trên tàu khu trục đều giống nhau, đều
là người Âu Mỹ có tóc vàng, tình huống này thật sự quá kỳ lạ, tuy nói
những vùng gần châu Á không phải không có quân đội của nước Mỹ, cũng
không phải không có tàu khu trục của nước Mỹ, nhưng dù sao nơi đây cách
vùng biển nước Z rất gần, nhưng mới vừa vào đến vùng biển quốc tế, tự
dưng đã lập tức bị tàu khu trục chặn lại...
Chẳng lẽ chiến tranh thế giới sắp nổ ra rồi sao?
Sau một loạt các cuộc kiểm tra, dò hỏi, Phương Chính và Phú Quý bị ép phải
đợi gần mười tiếng đồng hồ giữa biển khơi, sau đó hai người họ mới được
phép rời đi, đồng thời thông báo không được phép tiến xa hơn vào khu vực này, ở vùng biển này đang tiến hành diễn tập quân sự chung gì gì đó.
Sau đó Phú Quý và Phương Chính một mạch lặng lẽ trở về tới bến cảng thành
phố cổ, dọc đường đi hai người đều không nói gì cả, bởi vì hai người bọn họ đều cảm thấy có chuyện không hợp lý, nếu như không có trực giác của
Phương Chính mách bảo ngay từ đầu, hơn nữa chỗ hải phận kia cũng lại
trùng khớp với vị trí của hòn đảo mà Phương Chính đã đề cập đến, nếu như không có những chuyện này, chỉ là diễn tập quân sự thì cũng không có gì nguy cấp, nhưng tập hợp toàn bộ những chuyện này lại, vậy thì việc này
lập tức có vẻ kì lạ hết sức, đúng lúc Phương Chính có trực giác, cũng
lại chính là chỗ hải phận kia, hơn nữa lại đúng là người Âu Mỹ điều
khiển chiến hạm...
"Ê... Phương Chính, cậu nói có bao giờ sắp nổ
ra chiến tranh thế giới lần thứ ba không? Lúc trước không phải cậu nói
cậu đã đọc được một bài viết, trong đó có viết có người ở Thiên Tân kia
đã tận mắt nhìn thấy hạm đội của nước Z sao? Hiện tại hải phận của nước Z lại bị phong tỏa, có phải là chiến tranh thế giới lần thứ ba sắp xảy ra hay không vậy?" Sau khi Phú Quý tiến vào cảng, lúc lái xe đưa Phương
Chính trở về khu vực thành thị, đột nhiên hắn đã hỏi như vậy.
"Không thể nào! Không... thể nào đâu." Bản thân Phương Chính cũng không dám
khẳng định, nhưng hắn vẫn là dựa vào sự suy luận lý tính nói rằng:
"Những chuyện như vậy hầu như không thể xảy ra được, cậu nghĩ đi, chiến
tranh thế giới lần thứ nhất và lần thứ hai đã phát sinh trong tình huống như thế nào? Là do phân chia quyền lợi không đồng đều, lại trong tình
huống có lực lượng quân sự cực kỳ hùng mạnh mới xuất hiện, cho nên..."
"Tình hình hiện tại không phải cũng rất giống vậy sao?" Phú Quý chợt nói
rằng: "Nước Z đang nổi lên, càng ngày càng có nhiều tiền của, địa vị
quốc tế càng ngày càng được nâng cao, phúc lợi xã hội càng ngày càng tốt hơn, mặc dù không quá tốt như Ngũ Mao (*) đã đánh giá, nhưng cũng đã
tốt hơn một vạn lần so với những gì đã từng biết về nó, một quốc gia
giàu mạnh, càng tham gia nhiều những sự kiện quốc tế hơn, đến bây giờ đã trở thành người được hưởng nhiều lợi ích, bất luận là châu Âu hay nước
Mỹ, trên thế giới này bọn họ đã là người nhận được nhiều lợi ích, vì vậy tất nhiên không thể để cho nước Z nổi lên, cậu không cảm thấy tình hình như vậy… rất giống với tình hình của cuộc chiến tranh thế giới lần thứ
nhất và lần thứ hai sao? Huống chi mấy năm nay, nước Mỹ không phải vẫn
luôn làm khó dễ nước Z của chúng ta trên mọi mặt sao?"
Theo lời
như vậy của Phú Quý vừa nói, ngay cả Phương Chính cũng không còn dám
khẳng định nữa rồi, hơn nữa nếu như dựa theo suy luận lô-gích, hạm đội
nước Z rời bến, hạm đội của nước ngoài, Âu Mỹ ở ngoài khơi, huống chi
lúc trước hắn còn nghe được nhân viên trên khu trục hạm kia nói chuyện,
là tiếng Pháp, là tàu của nước Pháp... Vừa nghĩ đến những điều này, trời ơi, dường như đây đúng là khúc dạo đầu của cuộc chiến tranh thế giới
lần thứ ba thật rồi...
"Không, không lẽ nào!" Phương Chính vẫn
nỗ lực cố gắng thuyết phục Phú Quý và bản thân hắn, hắn mở miệng nói:
"Cuộc chiến đấu một chọi hai là do chưa có sự uy hiếp của năng lượng hạt nhân, mà khoa học kỹ thuật ở hiện tại đã tiến bộ đến mức này rồi, chiến tranh thế giới lần thứ ba mà nổ ra thì chính là điển hình cho cuộc
chiến tranh hạt nhân, và cũng đại diện cho sự diệt vong của nền văn minh nhân loại, chỉ cần không phải là phần tử khủng bố, hay những kẻ bị bệnh thần kinh, ủy viên quản trị thường trực của năm đại quốc gia cũng sẽ
không cho phép chiến tranh thế giới lần thứ ba nổ ra, quá lắm cũng chỉ
là những cuộc chiến tranh nhỏ lẻ... nhưng cũng chỉ có thể sử dụng thuộc
hạ của bọn họ trong các cuộc chiến tranh đó, tuyệt đối không có khả năng năm quốc gia bất hảo tự mình ra tay, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!"
"Ngộ nhỡ nó xảy ra thật thì sao?" Phú Quý buột miệng hỏi đại một câu như vậy.
Hai người họ đều im lặng trong một hồi lâu, lâu thật lâu sau, Phương Chính
mới lên tiếng: "Nếu đã như vậy, chúng ta đây ngay lập tức cùng nhau đi
nghiệm chứng đi, nếu như chiến tranh thế giới sắp nổ ra, khẳng định sẽ
để lộ ra một vài manh mối gì đó, manh mối đầu tiên chính là việc dự trữ
vật liệu và lương thực, các quốc gia nhất định sẽ bắt đầu thắt chặt vật
liệu, việc này tuyệt đối sẽ thể hiện ra trên thị trường, mình sẽ truy
tìm chứng cứ từ những người quen biết trên mạng của ta, còn cậu có thể
bắt đầu điều tra từ những mối quan hệ giao thiệp của cha cậu, nếu chuyện chiến tranh thế giới lần thứ ba nổ ra thật thì..."
Hai gương
mặt họ bỗng dưng trắng bệch ra, bọn họ không phải là loại anh hùng bàn
phím có đầu óc đơn giản, càng không phải là loại người yêu thích chiến
tranh. Hai người bọn họ hiểu rất rõ chiến tranh quả thật rất đáng sợ,
đương nhiên biết nếu cuộc chiến tranh thế giới lần thứ ba thật sự xảy
ra, vậy thì người chết khẳng định chính là dân chúng bình thường, thậm
chí ngay cả những người giàu có cũng chẳng có bất kì một sự bảo đảm
tuyệt đối gì trong cuộc chiến tranh giới lần thứ ba này...
Hy vọng là chuyện này sẽ không xảy ra, cầu mong mình đã sai...
Hai người họ im lặng không nói lời nào, trong lòng cầu khẩn.
***
(*) Ngũ Mao: Những chuyên gia bình luận, những người này còn được gọi là "Đảng 50 xu," "Đảng 5 hào…"