Có lẽ Roger vẫn chưa phát giác ra hoặc là có phát giác thì cũng chỉ vô
tâm không thèm để ý đến chút gì cả mà thôi, nhưng nói chung là trong
đoàn đội, trạng thái của Tiêu và A Tinh có hơi kỳ lạ, ngay cả những
người cạnh đó đều đã nhìn ra được điều này.
Trên suốt quãng đường mọi người trở về nơi cư trú tạm thời, Tiêu và A Tinh đều chẳng nói năng gì cả, thế nhưng tầm mắt hai người lại cứ không ngừng chạm nhau. Tuy
rằng cả hai đều đang mỉm cười, thế nhưng lại khiến cho đám người mới
đứng quanh đó đều theo bản năng mà đứng cách xa bọn họ.
“Cậu được gọi là Tiêu phải không? Tôi có biết về phong cách đặt tên của người
châu Á, họ của cậu là Tiêu, thế tên cậu là gì vậy?” A Tinh ngồi lên ghế
sô pha rồi tựa như vô ý mà hỏi một câu như thế đó.
Tiêu vui vẻ
cười ha ha, thoạt nhìn điệu bộ quả là đúng chuẩn của một tên nhóc, cậu
nói: “Hình như trước khi đến thế giới Luân Hồi, tôi đã mắc phải bệnh mất trí nhớ thì phải, bây giờ tôi đã không còn nhớ được tôi tên Tiêu gì nữa rồi, hơn nữa ngay cả những chuyện trước kia tôi cũng đều quên hết cả
rồi. Nếu lần này có thể sống sót thì chắc là sau này tôi sẽ tìm được
cách lấy lại ký ức của mình trong thế giới Luân Hồi vô hạn này thôi mà
nhỉ.”
A Tinh nhìn Tiêu một lúc rất lâu, sau khi xác nhận dường
như cậu ta không hề nói dối thì cũng liền gật gật đầu không nhiều lời
thêm nữa, thế nhưng trong lòng hắn chắc chắn còn có một suy nghĩ khác.
Thành thật mà nói thì lúc A Tinh vừa tìm ra mọi người, thật ra trong lòng hắn đang vô cùng tức giận và thậm chí còn kèm theo ý muốn giết người, bởi
vì trong lòng hắn biết rất rõ trong bố cục mà hắn đã sắp đặt cho thế
giới này có một bộ phận có dính đến những người mới trong nhóm, nói đơn
giản hơn một chút chính là hắn đã chọn lựa Roger và bỏ rơi đám người
mới… chuyện đơn giản như vậy đó.
Thế nhưng những điều này tuyệt
đối không thể trực tiếp nói với Roger được. Bởi vì từ trước đến nay,
trong lòng hắn cũng như những người đồng đội cũ trước kia của họ, Roger
giống như là ánh sáng vậy, hắn chính là chuẩn mực ước mơ của bọn họ và
cũng chính là tiêu chí đường lối của đội Đại Tây Châu, hơn nữa hy vọng
hồi sinh các đồng đội cũ đều nằm hết trong tay Roger, thế nên Roger
tuyệt đối không thể gặp phải bất trắc gì được.
Cho nên A Tinh thà rằng chính bản thân mình phải gánh lấy tiếng xấu xa và bẩn thỉu cũng
tuyệt đối không muốn đẩy nó cho Roger. Nếu như giữa Roger và người mới
nảy sinh mâu thuẫn gì đó về cách làm việc thì hắn chắc chắn sẽ diệt trừ
hết tất cả những mâu thuẫn đó cho Roger, hơn nữa còn là ra tay mà thần
không biết quỷ không hay nữa kìa. Thế nhưng bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này đây, đúng thật là làm khó hắn…
Tuy rằng khó xử, thế
nhưng trước đó ý muốn giết người đã nổi lên, A Tinh cũng tự có rất nhiều cách để giải quyết. Dù sao thì đám người mới này cũng đều chẳng có thực lực gì đáng kể, cùng lắm là có một người khống chế tinh thần lực vừa
đổi được kỹ năng mà thôi, thế nhưng chuyện này cũng chẳng có gì to tát
cả. Bởi vì thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, thế nên A Tinh vỏn vẹn
chỉ cần đẩy được Roger đi thì muốn tìm ra cách để bẫy chết những người
mới này quả thật là quá đơn giản.
Thế nhưng dọc trên đường về,
sát khí của A Tinh lại dần tan đi, ý nghĩ xoay chuyển trong đầu lại tăng thêm rất nhiều. Về những người mới bên cạnh thì thôi không nhắc đến
nữa, thế nhưng cậu thiếu niên này lại khiến cho hắn rất có hứng thú.
Phải biết rằng hắn chưa từng trực tiếp nói ra dự tính của bản thân, tuy
rằng cũng không được coi là bí mật gì cho cam, thế nhưng chắc chắn người bình thường sẽ không thể nào ngờ rằng hắn sẽ bỏ rơi người mới, mà cậu
thiếu niên này, hoặc là cũng có cả Edwin Vancleef nữa, bọn họ lại có thể nhạy bén phát giác ra được dự tính của hắn, chỉ điểm này thôi cũng đã
vượt xa người thường rồi.
Edwin Vancleef thì còn dễ nói, trên cơ
bản thì ngoại trừ khả năng quan sát còn được coi là khá khả quan ra thì
những thứ khác đều gần như chẳng đáng để nhắc đến, nhưng chỉ với vài câu nói đơn giản mà đã có thể lôi kéo được Roger đi đến vùng phụ cận của
tổng bộ Nerv, hơn nữa lại còn làm rõ cốt lõi vấn đề, tính mạng của đám
người mới bọn họ cũng là trách nhiệm của Roger, có lẽ Roger không nghe
ra được, thế nhưng hắn thì lại hoàn toàn có thể nghe ra, tất cả những
điều này đều không hề đơn giản, và cũng khiến cho A Tinh nổi lên lòng
mến mộ nhân tài. Phải biết rằng đội Đại Tây Châu hiện nay đã lâm vào
cảnh nhân tài điêu linh, tuy rằng về mặt chiến lực, chỉ cần dựa vào hai
người là hắn và Roger thôi thì cũng đã đủ dùng rồi, thế nhưng nếu đụng
phải tình huống cần phải phân chia đội hình thì đúng là hỏng bét. Nếu có thể giúp cho thiếu niên họ Tiêu này cũng trưởng thành hơn thì…
A Tinh nghĩ đến đây thì liền quan sát thật kỹ cậu thiếu niên họ Tiêu này
lần nữa, trong lòng hắn không ngừng suy đi nghĩ lại nhưng vẫn cảm thấy
có thể thử một chút xem thế nào. Vấn đề mấu chốt nhất vẫn là về tâm tính và năng lực của thiếu niên họ Tiêu này, tâm tính là cái quan trọng
nhất, kế đó chính là năng lực. Nhưng đương nhiên là vẫn phải sống sót
vượt qua thế giới EVA lần này rồi mới tính tiếp được, chứ bằng không mất mạng rồi thì cũng chẳng còn gì nữa. Cũng phải nhân cơ hội lần này để
thử coi thiếu niên họ Tiêu này rốt cuộc có phải là một nhân tài thật sự
hay không đây, hơn nữa cũng có thể từ đó nhìn ra được tâm tính của cậu
ta ra sao. Nếu tất cả đều đạt thì hắn cũng sẽ cho cậu ta cơ hội…
Trong lòng A Tinh đã đưa ra quyết định, lúc đang định mở miệng nói gì đó thì
bỗng nhiên có một cảm giác khiếp sợ chợt ập đến. Cảm giác này vừa xuất
hiện, hắn liền lập tức nhìn về phía Roger, lại thấy lúc này Roger đã
ngẩng đầu nhìn lên trời, mục tiêu nhắm tới chắc chắn không phải là cái
trần nhà của căn phòng bọn họ đang ở, mà là trên bầu trời bên ngoài cái
trần nhà đó.
“ANGEL à?”
A Tinh thì thạo tự nói, cấp độ
thực lực hiện tại của hắn cũng coi như là đã chạm đến vạch mức đó, tuy
rằng vẫn chưa có ánh sáng tâm linh, thế nhưng cũng đã vượt xa người
thường, vẫn sẽ sinh ra những cảm ứng vụn vặt, mà thứ hắn đang cảm thấy
lúc này đây chính là sóng rung động của ánh sáng tâm linh. Thế nhưng nó
lại không giống với loại ánh sáng tâm linh vừa cuộn trào vừa ngay thẳng
như của Roger, loại sóng rung động của ánh sáng tâm linh này khiến cho
người ta cảm thấy hư vô và trống rỗng, không biết nên dùng từ ngữ như
thế nào để diễn tả… nếu bắt buộc phải hình dung thì nó cứ như là ánh
sáng tâm linh được phát ra từ một con rối vậy…
Trong thế giới
quan của EVA, loài người sở hữu quả trí tuệ, còn ANGEL thì sở hữu quả
sinh mệnh. Nếu chúng ta nói ánh sáng tâm linh chính là quả sinh mệnh,
vậy thì có phải điều đó cũng nói lên rằng ANGEL hoàn toàn không có ý
thức và trí khôn… hoặc nên nói là ANGEL là sản phẩm được chế tạo ra?
A Tinh thầm tính toán trong lòng, thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn lập tức nói với Roger: “Trước hết anh đừng vội ra tay. Lần này ANGEL tập kích là
xuất hiện từ trên trời rồi trực tiếp đánh thẳng xuống mặt đất, bây giờ
vẫn còn cách thời điểm ANGEL tấn công một khoảng thời gian, chắc chắn
tổng bộ Nerv cũng đang nghĩ cách. Bây giờ anh cố đâm đầu chạy ra như thế thì không chỉ sẽ không nhận được sự cảm kích của bọn họ mà còn khiến
cho bọn họ đề cao cảnh giác nữa đấy. Chúng ta cứ đứng ở ngoài quan sát
trước đi đã, đối phương rồi cũng sẽ liên lạc với chúng ta mà thôi.”
Roger gật gật đầu rồi lại tò mò hỏi: “Ý của cậu là bọn họ sẽ không giải quyết được ư? Thế nhưng chẳng phải trong phim hoạt hình, ANGEL này là do bọn
họ giải quyết đó sao?”
A Tinh lập tức cười nói: “Đó là phim hoạt hình, còn nơi chúng ta đang đứng đây lại là thế giới hiện thực. Nếu tất cả mọi chuyện đều được hiện thực hóa như trong phim hoạt hình và phim
ảnh, vậy thì chúng ta có cần phải chiến đấu khổ cực thế này nữa không?
Cũng giống như gã người khổng lồ mà anh đã đối đầu trong “Attack on
Titan” bữa trước đó, không ngờ đó lại là một kẻ cầm rắn, điều khiển
rồng, có thể phun nước khạc lửa và có thể đánh anh tơi bời hoa lá luôn
nữa chứ. Sau khi trở về, tôi đã thử tìm kiếm hình ảnh và tranh vẽ của
người khổng lồ trong thần thoại từ các nền văn mình của đủ mọi quốc gia
trên thế giới, gã khổng lồ đó rất giống với một số sinh vật trong thần
thoại Sơn Hải (1) của Trung Quốc cổ đại, hình như bên đó gọi những sinh
vật này là Vu, anh thua không oan đâu. Trời mới biết ANGEL trong thế
giới EVA này lại sẽ ra sao, thế nhưng tôi không cho rằng chỉ dựa vào mấy chiếc EVA thì có thể giải quyết được, trừ khi người máy 00 giải trừ
phong ấn, còn bằng không thì xác suất bị đập bẹp cái một sẽ khá là cao
đấy.”
Thật ra đây lại là sự thật, tuy thế giới Luân Hồi khá giống với các bộ phim và phim hoạt hình được đầu tư, thế nhưng chúng lại
không hoàn toàn giống nhau, rất nhiều thứ trong đó có vẻ như giống nhau
nhưng thật ra lại chẳng hề giống. Điều này cũng đã khiến cho rất nhiều
người lúc mới đặt chân vào thế giới Luân Hồi phải ăn không ít quả đắng,
cho dù có là A Tinh và Roger hay thậm chí là cả đội Đại Tây Châu cũng đã từng vì sự khác biệt này mà thương vong nặng nề. Thế nên nghe A Tinh
nói như thế, Roger cũng gật đầu công nhận.
Cùng lúc đó, trong tổng bộ Nerv, các nhân viên ở đây đã lâm vào trạng thái khẩn cấp khi kẻ địch đến từ lâu.
“Ba phút trước, trạm quan sát Mauna Kea (2) đã bắt được quỹ đạo của mục
tiêu, hiện tại đang gửi số liệu quỹ đạo dự đoán từ trạm quan sát qua
đây.”
“Vệ tinh giám sát thứ ba đã chụp quang học được mục tiêu, hiện đang phát hình ảnh lên màn hình từ cự ly ngắm xa nhất!”
Một nhân viên trong đó cất cao giọng nói, trong lúc đó, trên màn hình chính cũng đã xuất hiện hình ảnh. Mọi người liền trông thấy một khối cầu màu
đen lập lòe hình thoi trong bóng đêm đen kịt xuất hiện trên màn hình,
hình ảnh trên màn hình cứ không ngừng chập chờn, rất hiển nhiên là đang
bị nhiễu sóng.
Đứng giữa các nhân viên chính là Katsuragi Misato đang chỉ huy chiến trường, cô nhíu mày nhìn hình ảnh trên màn hình và
thì thào nói: “Trường lực AT lại có thể bóp méo tia sáng như thế, đúng
là quá đáng sợ mà… Địa điểm va chạm dự đoán thì sao? Thôi bỏ đi, không
cần nói, chắc chắn là ở chỗ này của chúng ta chứ gì.”
Nhân viên
đứng cạnh đó lập tức nói: “Thông qua MAGI đã tính toán lại lần thứ hai,
xác suất mục tiêu nhắm trúng tổng bộ Nerv là 99.999…%.”
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn quả cầu màu đen trên màn hình kia…
Không lâu sau, tất cả lực lượng vũ trang ngoài không gian mà tổng bộ Nerv có
thể điều động đều đã xuất phát. Do sự góp mặt của SEELE mà lịch sử của
thế giới này đã hoàn toàn thay đổi vào năm 2000, trình độ phát triển của khoa học kỹ thuật cũng vượt xa lịch sử trái đất trong thế giới bình
thường sau năm 2000. Cho đến tận hôm nay, chỉ trong khoảng thời gian gần mười năm ngắn ngủi, trong thế giới này đã xuất hiện trang bị ngoài
không gian và đồng thời cũng đã xây dựng căn cứ trên mặt trăng. Trên cơ
bản, khoa học kỹ thuật ở đây đã cao hơn ở xã hội loài người bình thường
khoảng từ ba mươi đến năm mươi năm, chứ càng khỏi phải nhắc đến những
“công nghệ đen” như EVA, nếu phát triển bình thường thì đây chính là một vật nhân tạo có thể sử dụng trường lực AT (ánh sáng tâm linh).
Trong lúc lực lượng vũ trang ngoài không gian đang tấn công khối cầu màu đen, tất cả nhân viên trong tổng bộ Nerv cũng đều đang nhìn số liệu chiến
đấu của họ trong suốt quá trình này. Quả nhiên đúng như những gì họ đã
dự đoán, hoặc nên nói là đã biết trước từ lâu rồi, tất cả những vũ khí
thông thường hay không thông thường dường như đều vô hiệu với ANGEL,
trường lực AT đã chặn lại sự sát thương của tất cả mọi vũ khí.
“… Nếu cứ thế này thì ngay cả việc chỉnh sửa lại quỹ đạo rơi của nó cũng
là điều không thể phải không?” Katsuragi Misato nhìn chằm chằm vào hình
ảnh mô phỏng trận chiến và nói.
Gần đó liền có nhân viên đáp:
“ANGEL này đã tập trung tất cả trường lực AT lại, cộng thêm chất lượng
của chính nó và độ cao này, nếu cứ thế mà rơi xuống thì… đường kính oanh tạc của ANGEL này sẽ khoảng chừng bốn trăm hai mươi ngàn mét, bề mặt
geoid (3) âm mười lăm ngàn mét… toàn bộ Neo Tokyo đều sẽ bốc hơi trong
nháy mắt.”
Katsuragi Misato chẳng hề quay đầu lại, nói: “Há chỉ
có mỗi Neo Tokyo mà thôi, ngay cả Dogma (4) ở khu vực trung ương cũng sẽ lộ ra ngoài… vẫn chưa liên lạc được với tư lệnh sao?”
“Do bị ảnh hưởng bởi ANGEL nên sóng điện của vùng trên tầng khí quyển đang vô cùng bất ổn, xác suất có thể liên lạc được gần như bằng không…”
Katsuragi Misato đứng thẳng người, cô quay trái quay phải nhìn những nhân viên
còn lại đang có mặt, sau đó mới nói: “Bây giờ tôi bắt buộc phải phán
đoán chiến cục một mình phải không? Vậy thì… lấy danh nghĩa của tổng bộ
Nerv liên lạc với chính phủ Nhật Bản, tuyên bố thông báo đặc biệt số
hiệu D-17, người dân trong phạm vi bán kính một trăm hai mươi kilomet ở
thành phố Neo Tokyo lập tức đi lánh nạn. Sau đó triệu tập khẩn cấp tất
cả người điều khiển EVA tiến hành giai đoạn chờ kích hoạt người máy, nội bộ căn cứ tiến vào giai đoạn chuẩn bị chiến đấu cấp một. Sau đó nữa…”
Katsuragi Misato nhìn về phía Ritsuko, sau đó cô nhép môi tạo khẩu hình, thế nhưng lại không hề thốt ra bất cứ tiếng nào.
Chỉ có Ritsuko trông thấy rất rõ khẩu hình của cô, khẩu hình đó chỉ cất lên hai âm tiết, hai âm tiết này chính là dự tính hiện tại của Katsuragi
Misato.
Roger!
***
(1) Thần thoại Sơn Hải: “Sơn
Hải Kinh”, là cổ tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, trong đó chủ yếu mô
tả các thần thoại, địa lý, động vật, thực vật, khoáng vật, vu thuật,
tông giáo, cổ sử, y dược, tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại.
(2) Mauna Kea: một ngọn núi lửa ở Hawaii.
(3) Bề mặt geoid: Geoid là hình dạng bề mặt của đại dương giả định khi chỉ
có ảnh hưởng của tương tác hấp dẫn của trái đất và sự tự xoay, mà không
có những ảnh hưởng khác như thủy triều và gió.