Lúc Sở Hạo nói ra ý định muốn
làm Nhân Hoàng, từ vị diện này lập tức phát ra một chấn động vô hình,
thậm chí gần như toàn bộ sinh vật trong tuyệt đại đa số các vị diện khác của đa nguyên vũ trụ đều không thể phát hiện ra. Chấn động đó lấy vị
diện này làm trung tâm, bắt đầu tản ra toàn bộ đa nguyên vũ trụ, tốc độ
nhanh đến không cách nào hình dung, đây cũng không phải là thứ có thể
dùng tốc độ ánh sáng để miêu tả được, mà là tin tức vô hình dùng các vị
diện của đa nguyên vũ trụ làm đơn vị truyền đạt tin tức.
Khi loại chấn động này đến được khe nứt giữa các vị diện, trong khe nứt vô danh
này sinh mệnh căn bản không cách nào tồn tại, lại đang có một thanh niên bộ dạng an nhàn đang nhắm mắt ngồi ở đó. Dưới chân thanh niên này là
năm loại màu sắc đang luân chuyển, bốn phía thì có vẻ như là sinh vật,
lại giống như là các đồ hình đang di chuyển. Khi người thanh niên này
cảm nhận được làn sóng chấn động này, nét mặt của hắn có chút quỷ dị, có vui có buồn, cũng có nét phẫn nộ lẫn lo âu, khó có thể miêu tả rõ ràng.
“Nhân Hoàng… Sao?”
Bên cạnh thanh niên này, còn có một cỗ ý chí tồn tại, cỗ ý chí này vô hình
vô chất, nhưng lại tạo nên cho người khác một loại cảm giác tồn tại,
phảng phất cảm giác được là một mỹ nhân thân người đuôi rắn. Tuy rằng
không nhìn thấy, không có hình dạng và tính chất, nhưng chỉ cần có sinh
mệnh đến đây, đều sẽ lập tức có loại cảm giác này, thật sự làm cho người ta không cảm thấy kỳ quái không được.
Cỗ ý chí này trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: “Ca ca… Nhân Hoàng…”
“Ân, Nhân Hoàng…”
Thanh niên thở dài, rồi mới lên tiếng: “Thật ra nghiêm túc mà nói, từ khi Hạo xuất thế, nhân loại mới có hy vọng quật khởi. Nhân Hoàng có ba lần cơ
hội xuất hiện, lần đầu tiên chính là Hạo, chỉ là Thiên đạo bất công, vì
chuyện Gaia nên khi Hạo ngã xuống đã chặt đứt cơ duyên lần đó, sau lần
đó là đến Cửu đầu thị… Chỉ là không biết làm sao, hắn lại lựa chọn như
thế … Lần cơ duyên thứ hai cũng bị đoạn tuyệt.”
Cái gọi là “Quá
tam ba bận”, nếu nói đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam
sinh vạn vật. Những kẻ vọng tưởng ngoài kia nói rằng chín mới là cực
hạn, thật ra là ba đã là điểm cuối cùng rồi, nếu không vì sao sau Thế
Giới, Cổ và Quân thành tựu nội vũ trụ, sau nhiều năm đến như vậy, vô số
kỳ tài xuất hiện, lại nhất định không có ai đạt được bước cuối cùng? Bởi vì ba đã là cực hạn, cho nên cho dù tới bây giờ, nhân loại chúng ta
cũng chỉ có tam hoàng, cho dù người đấu tranh như thế nào, dù ngươi
cường đại như thế nào, đã không đạt được là sẽ không đạt được. Ngươi xem đã trăm triệu năm qua, thiên đình đấu tranh điên cuồng như thế nào,
cũng không có Hoàng thứ tư là không có.”
“Đồng dạng, Nhân Hoàng
nhất thiết phải là nhân loại vùng dậy mới được, nhưng cơ duyên chỉ có 3
lượt, lần đầu tiên là Hạo, lần thứ hai là Cửu đầu thị, nếu như lần thứ
ba cũng mất đi, nhân loại đừng nói đến chuyện vùng dậy, có thể không bị
tập kích ngược lại từ phía vạn tộc khiến cho diệt tộc cũng đã là Đại Đạo phù hộ rồi, thật ra Oa, ngươi cũng biết đấy… Ta không muốn làm Nhân
Hoàng, đây là uy năng, cũng là gông cùm. Nếu không có gông cùm của Nhân
Hoàng này, sự thành tựu của ta không chỉ như hiện nay, nhưng mà đó đã là cơ duyên cuối cùng, nếu ta không đảm nhận thì ai có thể gánh những
trách nhiệm sau này? Ba tên phẫn thanh khôi hài kia sao? Hay là hai tên
gia hỏa thủ lĩnh của tổ chức Vạn vật tin ta a? Hay là lão già họ Je bị
lừa gạt bởi lời nói dối của chính mình, càng ngày càng không nhận thức
được tình hình? Hay là vì những quyền thế kia và bắt đầu sa đọa? Ta
không thể không đảm nhận …”
Nói đến đây, thanh niên thở dài một
tiếng, lúc này mới tiếp tục nói: “Nhưng mà đến ngày nay, ta đã không còn khả năng lui xuống nữa, đi lên thì dễ chứ đi xuống khó, nếu ta không có địa vị Nhân hoàng, tuy không có khả năng ngã xuống, nhưng mà nhất định
vẫn sẽ ngã rất thảm, thậm chí trực tiếp rơi xuống Vô tận thâm uyên là
còn nhẹ, ngươi cũng biết chuyện Lucifer và con trai của Jehovah tranh
đoạt quyền lực mà đúng không? Từ cửu thiên rơi thẳng xuống hướng địa
ngục, nếu như ta lui ra, chỉ sợ là rơi thẳng từ tầng trời chín mươi chín thẳng xuống… Địa ngục a? Cho nên ta là Nhân Hoàng duy nhất, Nhân Hoàng
chỉ có thể là ta, điều ấy là không cần bàn cãi gì nữa, bất quá thật ra
ta cũng không lo lắng gì hắn, tuy rằng hắn là một trong ba người được
chọn lựa có tư cách trở thành Nhân Hoàng…”
“Nhưng đại nguyện
trong lòng hắn, chúng ta đều hiểu, chí hướng của hắn không phải là trở
thành Nhân Hoàng của toàn bộ đa nguyên vũ trụ, mà là nhân hoàng của một
vị diện sắp tan vỡ, căn bản cùng ta cũng không tổn hao gì, cộng hưởng số mệnh nhân loại bên trong, số lượng số mệnh Nhân Hoàng còn thiếu sao?
Chỉ cần không phải hắn bại não tuyên bố mình là Nhân Hoàng của đa nguyên vũ trụ, nhưng cũng không có khả năng, ta cũng không lo lắng hắn, ta lo
lắng chính là…”
Người thanh niên còn chưa nói xong, cỗ ý chí đã
trước một bước nói ra: “Thiên đình sao? Ngươi lo lắng lần này thiên đình nhìn thấy được hy vọng, sau đó sẽ làm chuyện tác động đến?”
“Cũng có thiên đình, cũng có vạn tộc, nhưng mà ta lo lắng hơn là…”
Nói đến đây, thanh niên không nói lời nào nữa, mà dùng một tay chỉ một cái, uy năng lớn lao trực tiếp phá vỡ vị diện, hơn nữa gần như vượt qua sự
cách trở của vô cùng vô tận vị diện, tại phía trước nơi ngón tay đang
chỉ, có ba đoàn khí tức màu xanh đang tồn tại, một đoàn là thánh quang
thuần túy, hai luồng màu vàng Phật quang hiện ra, một đoàn không cách
nào hình dung, có vẻ tùy thời đang thay đổi, lại tựa hồ như khí tức
khổng lồ vĩnh hằng đang bất động, đoàn khí tức này thậm chí còn vượt qua bản thân người thanh niên. Còn đoàn khí cuối cùng, lại đông nghìn nghịt rất nhiều loại khí tức, tuy rằng yếu hơn đoàn khí tức khổng lồ to vĩ
đại kia, nhưng mà những khí tức này tựa hồ ở cùng một chỗ, tương tự như
một dạng toàn thể vậy…
“Ta lo lắng là, lựa chọn của hắn, sẽ làm
cho con đường nội bộ nhân loại phát sinh thay đổi, nếu thật như thế, kẻ
làm đạo tiêu như ta, có lẽ nhất định phải tái diễn lần nữa trấn áp thiên địa vạn phương, trấn áp vũ trụ Hồng Hoang như xưa rồi…”
Mà tất cả
những điều này, Sở Hạo đều không biết, trong lòng hắn còn đang hoàn
thiện rất nhiều kế hoạch, có thể nói, lần này là từ lúc hắn chào đời đến nay đây là bố cục lớn nhất, liên quan đến rất nhiều, rất nhiều thứ.
Điều này thật sự là thử thách năng lực bố cục của hắn, nhiều lần có ý
định trực tiếp mang kính mắt lên, nhưng suy nghĩ lại thì để dùng sau, từ đây đến lúc bố cục chính thức còn một khoảng thời gian rất dài, trong
thời gian này hắn còn có thể tiến hành điều chỉnh.
Thời điểm này
đã là thời gian buổi tối, mọi người bắt được một con nai nhỏ, ngoài ra
Perseus bắt được ba con cá, miễn cưỡng cũng đủ cho mọi người ở đây ăn
lót dạ. Sau bữa tối, bọn họ bắt đầu nghỉ ngơi và nói chuyện phiếm, thoạt nhìn cũng xem là nhàn nhã, nhưng nghỉ ngơi được một lát, tên đội trưởng kia liền tìm Perseus, muốn cùng hắn luyện tập một ít kiếm thuật.
Việc Perseus gia nhập vốn đã khiến cho đám đấu sĩ này khinh thường, cho dù
hắn là Bán thần, nhưng mà trước kia chỉ là con một ngư dân, chưa từng
học qua bất cứ kỹ xảo chiến đấu nào, thậm chí ngay cả đấu khí cũng không có, như vậy sao có thể khiến cho đấu sĩ tinh nhuệ với lòng tự tôn cao
này khuất phục được? Thỉnh thoảng bới móc hắn đã là chuyện bình thường,
thậm chí còn có thể động thủ tay chân với hắn… Dĩ nhiên, nam nhân sẽ
khác với nữ nhân, thực sự chỉ là những trận đánh nhau nhỏ.
Lúc
này đối trưởng muốn cùng Perseus đối luyện, những binh lính kia lập tức
ồn ào, Perseus cũng không phục, cầm vũ khí lên và bắt đầu giằng co cùng
đội trưởng.
Đội trưởng điều chỉnh một chút bao cổ tay rồi nói: “Ngươi trước kia từng dùng qua kiếm sao?”
Perseus sắc mặt nặng nề đáp lại: “Không có cơ hội sử dụng.”
Đội trưởng khẽ mỉm cười một chút, bắt đầu vung vẩy đường kiếm: “Ta biết rõ, con trai của ngư dân thôi mà, bây giờ, chân trái tiến về phía trước,
động tác muốn trôi chảy, muốn vũ khí trở thành một bộ phận của ngươi,
thân thể chú ý bảo trì cân bằng, đừng té ngã…”
Trong khi đang nói chuyện, đội trưởng đã duỗi chân ra, làm Perseus té ngã trên mặt đất,
đồng thời kiếm của hắn chỉa về yết hầu của Perseus, rồi mới lên tiếng:
“Nếu ngươi đã té ngã rồi, vậy thì ngươi xong rồi.”
Perseus thở ra một hơi, nhìn thấy đội trưởng lùi về phía sau, lúc hắn mới thả lỏng
đứng lên, đội trưởng bất ngờ mãnh liệt chém đến một kiếm, hắn chỉ kịp sử dụng kiếm ngắn cản lại một chút, tiếp đó liền không tự chủ được lăn
mình về phía sau, né tránh đòn tấn công tiếp theo của đội trưởng, nhưng
tên đội trưởng không trì hoãn chút nào cả, tiếp tục dùng lực lượng hướng về Persus mà công kích.
Perseus lăn mình và động tác tránh né
càng lúc càng thuần thục, theo thời gian dần trôi, hai mắt hắn một mảng
mờ mịt, động tác dường như thay đổi, chẳng những dễ dàng tránh né đòn
tấn công của đội trưởng, mà còn nhân lúc đội trưởng tấn công quá mạnh,
trực tiếp vọt ra phía sau hắn, dùng kiếm chỉa vào phía sau đầu tên đội
trưởng, lúc này hắn mới thở ra một hơi, đồng thời hai mắt đã không còn
mờ mịt nữa, chỉ là toàn thân run nhè nhẹ nói: “Không nên tiếp tục nữa!”
Trong nháy mắt đội trưởng có hơi chút ngừng lại, ngay sau đó, cánh tay và
thanh kiếm của hắn đều phát ra ánh sáng, rõ ràng sử dụng đấu khí, tốc độ và lực lượng tăng nhiều, đánh bật thanh kiếm của Perseus, xoay người
lại chém một kiếm có thể đem Perseus bổ làm hai.
Perseus lập tức
gầm lên thanh âm giận dữ, cặp mắt của hắn lại lần nữa hiện lên mảng mờ
mịt, thậm chí cơ bắp trên người cũng đã có chút phồng lên. Cái này cũng
chưa tính, tuy rằng rất yếu ớt, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể nhìn thấy
trên kiếm của hắn cũng mang theo ánh sáng. Cứ như thế, hắn đón đối
phương đang xông tới, tốc độ nhanh đến mức viên đội trưởng không cách
nào phản ứng, gần như là trong nháy mắt mà thôi, trường kiếm trong tay
hắn xoay một vòng, trực tiếp đánh văng kiếm của đội trưởng bay ra ngoài, đâm xuyên qua một cây cổ thụ, đến cây thứ hai mới bám lại trên thân
cây.
Lập tức, tất cả mọi người xung quanh đều nhất thời im lặng,
sững sờ nhìn Perseus, lúc này thần sắc đội trưởng vô cùng thận trọng,
hắn thở ra một hơi nói: “Trong cơ thể người có sức mạnh của thần… Nhớ rõ lúc chiến đấu mà mang nó ra.” Nói xong, chậm rãi di chuyển thanh kiếm
của Perseus đang trên cổ hắn, tiếp đó trực tiếp tiến về bên trong đám
binh sĩ,
Cùng lúc đó, Trương Hằng có lẽ không có cảm giác gì, Sở
Hạo thì đang nhắm mắt nhưng lông mày lại có chút nhíu lại, hắn cảm thấy
một chút, lúc này mới xác định thật sự.
“Thần tính… Không, không phải là Thần tính của bản thân hắn, mà giống như ta, từ nơi khác lấy được thần tính…”