". . . Ngài Tổng thống, như đã nói ở trên, căn cứ hạt nhân XXX đã
hoàn toàn mất liên lạc vào 16 phút trước. Mặc dù đã phái đội cơ động
khẩn cấp đến đó rồi, nhưng bây giờ bất cứ chỗ nào cũng không an toàn. Vì nước Mỹ, cũng vì cả thế giới, hy vọng ngài và các quan chức chính phủ
có thể lập tức theo chúng tôi đến cơ sở phòng ngự hạt nhân, tất cả trình tự phòng ngự hạt nhân đều đã chuẩn bị xong!"
Một gã quan quân da đen cầm quân mũ trong tư thế thẳng tắp đứng trước mặt tổng thống trầm thấp nói, phía sau hắn còn có một số quân nhân, bên cạnh Tổng thống lại càng có nhiều viên chức bận rộn tra xét cái này ồn
ào cái kia. Tổng thống Mỹ là một người đàn ông da trắng tóc hoa râm,
dáng người ông cường tráng, không giống công nhân viên chức mà ngược lại càng giống một quân nhân hơn. Lúc này ông đang ngồi trên ghế với tư thế của quân nhân.
Tổng thống im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Vậy dân chúng ở
Washington, New York và những thành phố trung tâm của Mỹ thì phải làm
sao? Đã bố trí sơ tán rồi sao? Chế độ khẩn cấp khi chiến tranh hạt nhân
có thể lập tức thực thi sao? Ngoài ra còn kho dự trữ của chính phủ dùng
khi chiến tranh khẩn cấp như thế nào? Còn mật mã khởi động đầu đạn hạt
nhân. . ."
Người quan quân da đen lập tức nói: "Tổng thống, loại hình thức chiến đấu của người xâm nhập trước nay vẫn chưa từng thấy, từ bất kỳ góc độ
nào cũng có thể nhìn ra đó chắc chắn không phải vũ khí khoa học công
nghệ, hay ít nhất, không phải bất kì vũ khí khoa học công nghệ nào của
nhân loại chúng ta trong giai đoạn hiện tại. Chúng ta có lý do cho rằng
người xâm nhập sở hữu sức mạnh hoặc khoa học công nghệ vượt qua sức
tưởng tượng của ta, khóa mật mã của đầu đạn hạt nhân cũng không an toàn. Đây là điều mà mấy trăm vị nhân sĩ liên quan xác nhận sau khi mới lấy
được tin tức. Hy vọng tổng thống và các viên chức bên trong Nhà Trắng
lập tức rút lui, ngài chậm trễ một giây, toàn bộ thế giới có thể bị hủy
diệt bởi vì chiến tranh hạt nhân!"
Tổng thống vẫn tiếp tục im lặng. Lúc này có một đám nhân viên văn
chức tới gần, cầm đầu là một người phụ nữ trung niên, bà nhanh chóng đi
tới bên cạnh rồi nói nhỏ vào tai Tổng thống. Người đứng gần cũng chỉ mơ
hồ nghe được vài chữ 'nước Nga' với 'Trung Quốc'. Mà sau khi bà nói
xong, tổng thống mới chịu đứng dậy, nói: "Bắt đầu phát biểu trước toàn
dân, bất kể như thế nào, dân chúng cũng phải biết lí do vì sao rút khỏi
thành phố. . . Đi thôi!"
Tổng thống dùng phong cách sấm rền gió cuốn của quân nhân nhanh chóng xuất hiện ở hiện trường trực tiếp đã sớm chuẩn bị thật tốt, hơn nữa đã
bắt đầu cầm bản thảo diễn thuyết qua loa để tuyên bố tình hình hiện tại
trước ống kính. Nhưng lúc vừa nói xong, đột nhiên tất cả tín hiệu của
TV, điện thoại các loại và tín hiệu liên lạc bên ngoài đều bị gián đoạn. Trong lòng tất cả mọi người ở đây đều trầm xuống, mấy tên quan quân
càng sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh toàn thân, thậm chí bọn họ còn định trực
tiếp xông lên đài giúp tổng thống chạy đi.
Có điều rất nhanh sau đó tín hiệu đã phục hồi như cũ, tín hiệu TV,
mạng internet, điện thoại vân vân đều quay lại. Chỉ là bất kỳ tín hiệu
nào đều rất không xong, hình ảnh vặn vẹo, xuất hiện tạp âm, thậm chí còn có một vài quấy nhiễu kỳ quái. Nhưng cũng may miễn cưỡng liên lạc vẫn
còn được.
Tiếp đó Tổng thống vội vàng hoàn thành phát biểu trên truyền hình
trực tiếp rồi cùng mọi người trở về Nhà Trắng, trên đường đi tên quan
quân kia vẫn không ngừng thúc giục Tổng thống. Bỗng nhiên tổng thống mở
miệng nói: "Các người biết rõ tôi là quân nhân, sau khi xuất ngũ mới
tham dự chuyện chính trị, rồi dần dần trở thành tổng thống đúng không?"
Quan quân sửng sốt một lát, hắn còn chưa kịp trả lời, một nhân viên
văn chức bên cạnh đã lên tiếng: "Tổng thống đang nghĩ đến những bình
luận về chuyện ngài chấp chính của các phê bình gia cách đây không lâu
sao?"
"Không." Tổng thống cười nói: "Phê bình gia rất nhiều, làm sao có thể quan tâm được hết? Hơn nữa chính mông của bọn họ còn không sạch sẽ thì
có gì tư cách nói ta. Ta chỉ muốn nói, bởi vì ta là quân nhân nên cũng
thích xem phim ảnh đề tài chiến tranh, chẳng hạn như phim khoa học viễn
tưởng. Ta có ấn tượng rất sâu sắc với một bộ phim, nó cũng không quá
kinh điển hay quá xuất sắc, như ta dường như thấy được chính mình trong
bộ phim đó. . ." Khi nói đến đây, tổng thống dừng lại một lát, dường như đang trầm tư nhớ lại.
Bên cạnh có một nhân viên trẻ tuổi bỗng nhiên nói: "Xin hỏi ngài tổng thống, bộ phim đó có phải tên Independence Day hay không?"
Những người xung quanh đều trừng mắt nhìn về phía tên thư ký này, đột nhiên sắc mặt thư ký biến thành màu trắng, trên trán cũng đổ đầy mồ
hôi. Nhưng tổng thống lại phá lên cười ha ha, nói: "Đúng vậy, chính là
bộ phim này, trong phim cũng có một người lính trở thành tổng thống sau
khi chuyển chức, vị tổng thống kia cũng chịu đủ loại bình luận của phê
bình gia. Thoạt nhìn tình cảnh rất giống với ta a. Hơn nữa nhìn tình
cảnh trước mắt xem, cảnh tượng như vậy thật khiến cho người ta cảm thấy
quen thuộc. . . rất giống. . ."
Những người lắm mưu trí bên cạnh tổng thống cũng không phải loại ngu
ngốc như trong phim ảnh tiểu thuyết, bọn họ thực sự là tinh anh trong
từng ngành. Cho dù chưa xem bộ phim này cũng sẽ lập tức nghe ngóng hỏi
thăm nội dung của bộ phim này, khi đoàn người của tổng thống về tới Nhà
Trắng, tất cả bọn họ gần như đã biết đại khái nội dung phim. Tên thư ký
quèn kia càng hưng phấn đỏ bừng cả khuôn mặt, các nhân vật lớn bình
thường ngay cả nói chuyện cũng không nhìn mặt hắn nay lại tới tấp khen
hắn làm tốt lắm. Điều này làm cho hắn cảm thấy mình như sắp bùng cháy
rồi, rất nhanh sẽ thăng chức, tăng lương, trở thành quan lớn, cưới mỹ nữ giàu có, đi đến đỉnh cao nhân sinh. . .
Đoàn người về tới Nhà Trắng, vừa mới đi vào văn phòng tổng thống,
quan quân da đen kia lập tức nói tiếp: "Tổng thống, người của chúng ta
đã bắt đầu tiến hành phân tích loại bỏ đối với tất cả tín hiệu vệ tinh
của Mỹ. Nếu có bất kỳ manh mối nào chúng ta tất nhiên có thể phát hiện!"
Tổng thống ngược lại khoát tay áo nói: "Cái này có thể không nhất
định. Từ video về người xâm nhập có thể thấy họ và chúng ta không cùng
cấp độ khoa học công nghệ hoặc phương hướng khoa học khác nhau, cho nên
có thể phát hiện hay không ta không dám ôm lòng tin. . ."
Người phụ nữ trung niên bên cạnh bỗng nói: "Tổng thống, cách nói này
của ngài ta không dám đồng ý. Bởi vì khoa học công nghệ là tương đối, từ hai video về người xâm nhập có thể nhìn thấy khoa học công nghệ của bọn họ tựa hồ là trang bị cá nhân, hoặc là phát triển theo hướng tiến hóa
cá nhân. Có lẽ tiêu chuẩn khoa học công nghệ của bọn họ cao hơn chúng ta rất nhiều, nhưng cũng không nhất định sẽ tinh thông khoa học công nghệ
vệ tinh của chúng ta. Cho nên cũng không hẳn là chúng ta không có cách
điều tra manh mối!"
Tổng thống hơi sửng sốt, suy nghĩ một lát rồi cười nói: "Hy vọng đúng như lời bà nói. Khoa học công nghệ là tích lũy từng bước một, cho dù là ta cũng biết, nếu đối phương có nhận thức không mấy cao với khoa học
công nghệ máy móc thì có lẽ chúng ta có thể phát hiện manh mối."
Lúc này, quan quân da đen bỗng mở miệng nói: "Tổng thống, nếu đã là
như thế, ta vẫn kiên trì hy vọng ngài và tất quan chức chính phủ đi đến
nơi tránh nạn chiến tranh hạt nhân! Ngài không thể lấy an nguy của toàn
thế giới ra đùa, nếu lúc này thật sự có đạn hạt nhân tập kích
Washington, ngài và tất cả quan chức chính phủ đều không thể chạy thoát, khi đó, hệ thống tử thủ sẽ. . ."
Tổng thống im lặng một hồi rốt cuộc gật nhẹ đầu. Theo sự đồng ý của
tổng thống, toàn bộ bên trong Nhà Trắng bắt đầu bận rộn, tất cả quan
chức có phẩm cấp nhất định đều đi theo tổng thống cùng đến chỗ tránh
nạn, hệ thống quân đội cũng đem tiếp nhận hành động sơ tán toàn bộ
Washington.
Ngay lúc đoàn người của tổng thống ngồi lên trực thăng đi đến sân bay quân dụng để lên chiếc không quân số một, ngay lúc không quân số một
chuẩn bị cất cánh, hệ thống quân đội lại truyền đến tin tức và một đồng
hồ đếm ngược với một ít hình ảnh mô phỏng.
". . . Thưa Tổng thống, dấu hiệu số liệu của đối phương vô cùng
nguyên thủy, có vẻ giống như chúng ta hơn mười hai mươi năm trước, nhưng mà kỹ thuật khống chế của bọn hắn vô cùng kỳ diệu. Bây giờ chúng tôi
không thể biết rõ đến cùng bọn họ làm cách nào khống chế vệ tinh và tiến hành liên kết những số liệu này với vệ tinh của toàn bộ thế giới. Kỳ
diệu nhất là, những số liệu này đến từ bên trong khu vực sương mù, nhưng chúng tôi đã hoàn toàn nghiệm chứng, sương mù đó ngăn cách tất cả tín
hiệu! Bất kỳ tin tức gì đều không thể thông qua sương mù truyền vào
trong. Điều này thực là quá kỳ diệu rồi!"
Một nhân viên nghiên cứu khoa học mặc áo trắng tóc lộn xộn lớn tiếng
hưng phấn nói, nhưng căn bản mọi người không hề nhìn về phía hắn mà là
nhìn về phía đồng hồ đếm ngược, thời gian đếm ngược còn có hơn một giờ
bốn mươi phút sẽ chấm dứt, mà hình ảnh mô phỏng thì cũng càng lúc càng
thêm rõ ràng!
Toàn bộ đầu đạn hạt nhân của căn cứ thử nghiệm tên lửa đạn đạo đã mất liên lạc đều oanh tạc hướng về thủ đô của mười quốc gia hàng đầu thế
giới. Từ trên màn hình biểu hiện, đạn hạt nhân từ những quốc gia sở hữu
vũ khí hạt nhân trong số đó xuất phát từ lãnh thổ quốc gia bọn họ và một vài vị trí trên đại dương oanh tạc các nơi trên thế giới. Hơn nữa hình
ảnh đến bước này vẫn chưa hết, khu vực sương mù vốn dĩ đã ngừng khuếch
tán sau khi có đạn đạo hạt nhân hướng vào bên trong oanh tạc, toàn bộ
khu vực sương mù bắt đầu mở rộng nhanh chóng, rất nhanh, phạm vi sương
mù. . . bắt đầu bao phủ toàn bộ Trái đất!
". . . Gửi tin tức này cho mười quốc gia. Đúng rồi. . . cũng gửi một
phần cho Triều Tiên và Ấn Độ, Nhật Bản thì không cần. Ta muốn lập tức
tiến hành bàn bạc khẩn cấp cùng nguyên thủ của những quốc gia này, làm
ơn nói cho bọn họ biết, giai đoạn nguy hiểm nhất, khẩn cấp nhất của nhân loại chúng ta. . ."
"Đến rồi!"
Tổng thống ngồi thẳng tắp, hắn bình tĩnh nói lời này, không biết vì
sao, trong ánh mắt của hắn lại ẩn chứa một ngọn lửa. . . Ngọn lửa đó tên là ngọn lửa hưng phấn, tên là ngọn lửa nghênh đón khiêu chiến!