Mùi khói thuốc súng, vị máu
tanh, tiếng gầm thét giận dữ, âm thanh vùng vẫy giãy chết, tiếng đạn
ghim vào da thịt, tiếng nổ...
Tinh thần của Sở Hạo phảng phất có
một tia hoảng hốt, nhưng rất nhanh hắn liền thanh tỉnh lại. Trong nháy
mắt vừa rồi, hắn như thấy lại được những trận chiến mà bản thân từng
trải qua trước đây, không, so với trước đây phải tàn khốc hơn nhiều, đây mới là chiến trường máu tanh chân chính!
Tại khu khép kín của sở nghiên cứu cùng giao lộ bên ngoài, cả thông đạo gần như bị lấp đầy bởi
máu thịt của người đột biến, nhưng rất nhanh, một đợt người đột biến
khác lại xông tới, bọn hắn đẩy những xác chết qua một bên, thậm chí dùng những thi thể này làm lá chắn, khiến phòng tuyến hỏa lực của mọi người
phải liên tục thối lui lại. Đáng sợ hơn nữa, ngay khi mọi người đang vất vả chống đỡ, một thân hình cực lớn phóng xuống từ phía trên!
Gã
người đột biến siêu cấp này còn cao lớn hơn so với tên lúc trước, ngay
khi nhảy xuống liền điên cuồng rống lớn, dùng tay xé rách vách tường hợp kim bên cạnh, từng khối từng khối hợp kim bị hắn xé ra như giấy vậy. Gã này rõ ràng khá thông minh, cứ cầm lấy tấm hợp kim như vậy lao về phía
mọi người.
"Trương Hằng, TIER! Đổi súng ngắm!"
Sở Hạo
giận dữ gầm lên, chính hắn cũng đã nhanh đổi sang súng ngắm chống tăng.
Lập tức, ba phát đạn oanh tạc thẳng lên trên thân gã người đột biến siêu cấp.
Nhưng mặc dù có thể xuyên thấu xe tăng bọc thép, khi đánh
tới những viên đạn khổng lồ này chỉ tạo thành một lỗ máu trên thân gã
người đột biến siêu cấp. Đối với loài người lỗ máu lớn như thế nhất định là trí mạng, nhưng đối với người đột biến siêu cấp thân cao hơn ba mét, quả thực chỉ như một vết thương nhỏ, căn bản không tạo thành bất kỳ
thương thế trí mạng nào với gã. Còn may là uy lực trùng kích cực lớn nên bước chân gã có phần chậm lại.
Gã người đột biến siêu cấp tiếp
tục từng bước một tiếp cận, sắc mặt mọi người càng lúc càng khó coi. Lúc này, Niệm Tịch Không một lần nữa đứng dậy, chỉ là sắc mặt của nàng vẫn
lộ ra vẻ tái nhợt, xem chừng chỉ là miễn cưỡng đứng lên. Sở Hạo lập tức
quát: "Lui về! Để ta giải quyết!" Nói xong, hắn hít một hơi thật sâu,
nhắm mắt lại, lại lần nữa mở ra, cả người xông lên phía trước.
"Không được dừng hỏa lực!"
Sở Hạo chỉ kịp rống lên một câu như vậy, hắn đã chạy thẳng về phía người đột biến siêu cấp.
Thông qua quét hình tinh thần lực lúc trước, Sở Hạo đã thấy được Niệm Tịch
Không giết chết người đột biến siêu cấp kia như thế nào. Đơn giản mà
nói, chính là trước phá vỡ cương khí hộ thể của người đột biến siêu cấp, tiếp theo nhất định phải trong nháy mắt nhất kích tất sát, ngoài ra
không còn phương pháp nào khác. Hiện tại Niệm Tịch Không đã không còn
sức chiến đấu, mà nếu không diệt trừ gã người đột biến siêu cấp này, tối đa sau một phút phòng tuyến sẽ bị phá vỡ, khi đó coi như game over
rồi...
(Cơ hội chỉ có trong một khoảnh khắc, tốc độ là hàng đầu,
tiếp theo là chọc thủng cương khí hộ thể, cuối cùng là phải gánh chịu
phản lực cực lớn... Có thể làm được!)
Sở Hạo người còn chưa tới
gần, trên thân hắn đã xuất hiện văn tự ký hiệu chằng chịt, tiếp theo, cả hai mắt hắn đều phát ra màu vàng kim óng ánh, hạt thần tính đã vận hành đến cực hạn, tinh thần lực đồng dạng bị rút đi như nước chảy. Trong
nháy mắt, hắn cảm giác được mọi thứ trước mắt tối sầm, liền dứt khoát
nhắm mắt lại, dựa vào quét hình tinh thần lực tiếp tục xông tới.
Những người còn lại căn bản không biết Sở Hạo định làm gì, nhưng vì hắn đã
chạy ra xa nên cũng không cách nào ngăn cản mà chỉ có thể viện trợ Sở
Hạo bằng hỏa lực. Mà Trương Hằng thì càng trực tiếp buông súng ngắm
xuống, một lần nữa cầm lên trường cung của hắn, mắt gắt gao nhìn chằm
chằm vào Sở Hạo cùng gã người đột biến siêu cấp. Chỉ cần thời cơ thích
hợp tới, hắn sẽ lập tức bắn ra một mũi tên này.
Tất cả mọi người
cứ như vậy mà trơ mắt ếch ra nhìn Sở Hạo càng ngày càng tiếp cận người
đột biến siêu cấp, mười bước, chín bước, tám bước, bảy bước... Đã càng
lúc càng tiếp cận, mà gã người đột biến siêu cấp kia phảng phất đã tích
đủ nộ khí, Sở Hạo còn chưa tiếp cận, hắn đã điên cuồng gào lên, giơ tay
làm ra động tác chuẩn bị tấn công, khí lực vô cùng lớn, chỉ cần đập
trúng, Sở Hạo nhất định chết chắc. Nhưng không biết Sở Hạo nghĩ như thế
nào, cứ thế mà tiếp tục chạy tới.
"Ta XXX, ngươi điên rồi sao!?"
Con mắt Trương Hằng đỏ lên, khi hắn gào lên một câu như vậy, mũi tên trong
tay đã như ánh chớp phóng ra khỏi trường cung, đây chính là tuyệt kỹ của hắn - Mũi tên đinh ốc - cả mũi tên mang theo lực xoắn ốc bắn thẳng về
phía con mắt gã người biến dị siêu cấp.
Mũi tên còn chưa tới, khí thế uy hiếp trí mạng của nó đã truyền đến gã người đột biến, làm hắn
theo bản năng nhắm mắt lại đồng thời thoắt cái nghiêng đầu qua một bên,
lập tức mũi tên bắn sượt qua mặt của hắn, róc một đoạn da thịt, tiếc là
không hề thương tổn đến xương cốt.
Nhưng chính là chớp lấy thời
cơ này, Sở Hạo nhanh phóng đến gần người gã, chỉ thấy hắn vươn ra ngón
trỏ tay phải, mãnh liệt đâm thẳng tới vị trí trái tim người đột biến
siêu cấp. Mặc dù mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, nhưng tất cả mọi
người đều nhìn thấy rõ ràng thông qua quét hình tinh thần lực, mỗi một
người đều là sững sờ, hoàn toàn không biết Sở Hạo định làm gì, thậm chí
còn có mấy người còn quên luôn việc bắn súng của mình...
Một ngón tay? Định dùng nó đâm chết người đột biến siêu cấp sao? Hay bởi vì áp
lực quá lớn, tinh thần của đội trưởng đã hoàn toàn suy sụp?
Nhưng chính là một ngón tay này, rõ ràng cứ thế mà đâm xuyên vào ngực gã
người đột biến, phảng phất như cương khí hộ thể của hắn không hề tồn
tại, nhẹ nhàng cắm sâu vào trong. Mà ngay lúc đó, gã người đột biến siêu cấp thậm chí còn đang định nhấc tay đập xuống dưới, nhưng vì trái tim
bị đâm thủng trong nháy mắt này, hắn đã mất đi tất cả lực lượng, cánh
tay kia cuối cùng cũng không có đánh xuống người Sở Hạo. Gã người đột
biến siêu cấp cứ như vậy chậm rãi gục xuống mặt đất, chết đến không thể
chết hơn rồi.
"Hỏa lực tiếp tục! Ta đi cứu đội trưởng về!" Auchi
rống lên, thân hình muốn xông ra, nhưng có một thân ảnh khác tốc độ
nhanh hơn nhiều so vớn hắn, chỉ thấy Niệm Tịch Không cả người mãnh liệt
lóe ra, trước sau bất quá một hai giây, nàng đã kéo Sở Hạo về từ chiến
trường.
Bộ dạng Sở Hạo đã vô cùng thê thảm, cánh tay đâm vào
trong cơ thể người đột biến siêu cấp của hắn toàn bộ rách vỡ thẳng tới
bả vai, là chân chính rách vỡ, xương cốt, huyết nhục, tất cả đều biến
thành một đoàn máu thịt lẫn lộn, cả cánh tay thoạt nhìn đã hoàn toàn
không tồn tại, chỉ còn lại một đám thịt nát treo lủng lẳng trên bả vai.
Nhưng hắn đã thành công rồi! Rõ ràng cứ thế mà dùng một ngón tay đâm chết một người đột biến siêu cấp!? Ngón tay này làm bằng cái gì a! Kim cương,
không, là làm từ vật chất của sao lùn trắng, hay vật chất của sao
Neutron!?
Mặc dù Sở Hạo nhìn ra được biểu cảm kinh hãi của mọi
người, nhưng hiện tại hắn đã không còn sức lực đi giải thích nói rõ gì
đó rồi, sự đau đớn kịch liệt tới mức làm cho hắn gần như hôn mê, cuối
cùng nhờ lý trí mà miễn cưỡng chèo chống được, nhưng nói cái gì cũng nói không nổi.
Đây chính là văn tự ký hiệu ứng dụng vi mô của hắn,
không hề giới hạn tại khuôn mẫu ma pháp, mà ngưng tụ văn tự ký hiệu hạch tâm, hóa thành hình thái mà hắn muốn, ví dụ như vừa rồi là dùng hạch
tâm văn tự ký hiệu của Mage hand, đem lực lượng vô hình sinh ra ngưng tụ đến mức độ nhỏ nhất, trên thực tế, chỉ còn có tí tẹo trên đầu ngón tay
của hắn, cũng chính vì vậy mà phần cánh tay còn lại không có lực lượng
gì bảo vệ mới bị cương lực chấn nát. Mà đổi lại phần lực lượng ngưng tụ
cũng có được sức mạnh to đến không thể tưởng tượng nổi, đấy là lực tính
toán còn chưa đủ, nếu có thể ngưng kết thành nhỏ hơn nữa, chỉ sợ không
có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản sự xuyên phá của nó, lực lượng này quá
mức kinh khủng!
Bất quá việc vi mô sử dụng văn tự ký hiệu còn có
rất nhiều chỗ cần cải tiến, ví dụ như tốc độ vận hành, ví dụ như vấn đề
lực tính toán hạn chế, ví dụ như làm thế nào bảo vệ mình, rất nhiều yêu
cầu cải tiến cần được thực hiện, nhưng hiện tại không gấp, hiện tại cần
phải sống sót qua tình huống trước mắt mới được.
"Giết chết người đột biến siêu cấp, cá nhân được năm nghìn điểm thưởng, một chi tiết cấp B, đội ngũ được hai nghìn điểm thưởng."
Đến lúc này thanh âm của Chủ thần mới vang lên, sinh mệnh lực của gã người
đột biến siêu cấp thật sự là ương ngạnh, cho dù trái tim bị nghiền nát
mà vẫn có thể chịu đựng đến bây giờ mới hoàn toàn tử vong.
Lúc
này mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng không đợi bọn họ tận hưởng
chút cảm giác chiến thắng, một loạt âm thanh từ trên trần nhà vang lên - gần như đồng thời, ba bóng người to lớn từ phía trên nhảy xuống. Đây là ba gã người đột biến siêu cấp cao hơn ba mét, trong đó gã cao lớn nhất - cũng là người đột biến cao lớn nhất trong lần chiến đấu này - thân đã
cao gần bốn mét, mỗi bước đi đều khiến mặt đất run rẩy.
Mắt
thấy vậy, sắt mặt mỗi người đã không còn chút máu. Sở Hạo đau đớn nhắm
mắt lại nói: "Từ bỏ trận địa, sử dụng thiết bị nổ hẹn giờ; Trương Hằng,
đi phong tỏa cửa chính, Auchi, đi phá hủy miệng thông gió, Niệm Tịch
Không, đi đón Robert Neville, những người còn lại cùng ta chống đỡ 30
giây cuối cùng."
Nhưng hắn chỉ vừa mới nói xong đã bị Trương Hằng nắm cổ áo quăng thẳng về phía sau: "Thương thế của ngươi đã như vậy còn bày đặt làm anh hùng cái gì, ngươi đi phong tỏa cửa chính, còn lại
không thay đổi, ta sẽ thay thế ngươi ngăn cản bọn chúng 30 giây cuối
cùng, nhanh lên a!"
Sở Hạo đứng lên, cũng không nói thêm gì nữa,
quay người chạy về hướng đặt máy tính trung tâm. Những người còn lại
cũng bắt đầu nhiệm vụ của mình, điên cuồng trút xuống tất cả hỏa lực
có thể, mà một lượng lớn người đột biến đã bắt đầu theo sau ba gã người
đột biến siêu cấp điên cuồng xông về phía trước. Hỏa lực hiện tại căn
bản đã không cách nào ngăn cản ba gã người đột biến siêu cấp, nhưng cũng còn may, lượng thi thể dày đặc lại giúp làm chậm bước tiến của chúng
phần nào. 30 giây này... là dài dằng dặc không thể nghi ngờ.
Giờ
phút này Sở Hạo cấp thiết chạy về phía phòng máy tính, sau khi chạy tới
liền không chần chờ, trực tiếp nhấn nút đóng cổng chính. Cùng lúc đó,
Niệm Tịch Không đã chạy tới khu vực phòng thí nghiệm, mà tại đó, Robert
Neville đang nhìn chằm chằm như chết vào một bộ dụng cụ thí nghiệm, như
thể trong đó là cả đại thiên thế giới vậy.
Niệm Tịch Không không
chút khách khí nói: "Đi, không thể chống đỡ hơn được nữa, chúng ta phải
theo đường ống thông gió quay trở lại mặt đất, ngay lập tức!"
Robert Neville không hề nhúc nhích, hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào bộ dụng cụ thí nghiệm. Niệm Tịch Không thoáng nhíu mày, định xông tới kéo hắn
đi, nhưng Robert Neville lại nói: "Không được kéo tôi, nếu như phải
chết, hãy để cho tôi chết ở nơi này, đây là tâm nguyện cuối cùng của
tôi, cũng là lý do mà tôi có thể kiên trì tới lúc này. Tôi đã không thể
cùng vợ, cùng con gái, không thể rời đi cùng bọn họ, cũng vì sự kiên trì cuối cùng này. Trải qua từng đấy năm... Tôi đã mệt mỏi, quá mệt mỏi,
quá cô độc, đã đủ rồi, nếu lần này không thành công, vậy hãy để cho
tôi chết ở nơi đây". Nói xong, hắn liếc nhìn Niệm Tịch Không một cái,
sau lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào bộ dụng cụ.
Niệm Tịch Không
yên lặng không nói gì, tiếp tục đứng tại chỗ. Hơn mười giây sau, Robert
Neville đột nhiên hỏi: " Tại sao cô không đi?"
Niệm Tịch Không lạnh nhạt nói: "Ta được lệnh mang ngươi cùng rút lui, cho nên ta tự nhiên phải ở lại đây chờ ngươi rồi."
Mắt của Robert Neville vẫn y nguyên nhìn chằm chằm vào dụng cụ, miệng lại
hỏi: "Tôi cảm thấy, cô nên cưỡng ép tôi cùng rút đi mới phải chứ? Vì sao không bắt buộc tôi đi?"
"Giác ngộ..."
Niệm Tịch Không y
nguyên lạnh nhạt nói: "Trong mắt của ngươi là sự giác ngộ, nếu là ta
cường thế mang ngươi đi, có khả năng ngươi sẽ tự sát. Ta là muốn dẫn
ngươi còn sống rời khỏi, không phải mang theo thi thể của ngươi rời
khỏi."
"Giác ngộ... Sao?"
Robert Neville thì thào một tiếng, cũng không nói gì nữa, một mực gắt gao chằm chằm vào bộ dụng cụ kia.
Cùng lúc đó tại cửa lớn, thời gian 30 giây dù chỉ mới qua một nửa, nhưng đám người đột biến đã vọt đến phụ cận, có lẽ người đột biến siêu cấp do
kích thước mà tốc độ chậm một chút, nhưng những người đột biến phổ thông lại dễ dàng luồn lách mà vọt lên, lúc này TIER cùng Trương Hằng đã bắt
đầu tiến hành cận chiến.
"Lui, lui vào!"
Trương Hằng rống lớn, đồng thời dùng trường cung trong tay đập nát đầu một gã người đột biến. Lúc này cửa chính đã bắt đầu khép lại. Gần như đồng thời, Sterry là
người thứ nhất chui vào, theo sau đó là Beatrice, những người còn lại
cũng nhanh chóng theo sau.
Nhưng Trương Hằng cùng TIER lại bị
những người đột biến phổ thông kia gắt gao quấn chặt, thậm chí trên
người TIER đã có bốn năm tên người đột biến bám lấy, muốn cắn chết hắn.
Tình trạng Trương Hằng mặc dù khá hơn, nhưng cũng là nửa bước khó đi.
Cửa chính đã càng ngày càng khép lại, tại phía sau cửa tất cả mọi người đã
khẩn trương không thể diễn tả rồi. Trong khoảnh khắc, mọi người chứng
kiến TIER không quan tâm những người đột biến đang cắn xé trên thân thể
mình mà cưỡng ép vọt tới bên người Trương Hằng, đánh dạt tất cả những
người đột biến đang bao vây hắn qua một bên, sau đó nhấc Trương Hằng ném qua cửa chính.
Khi vẫn còn bay lơ lửng trên không trung, đầu óc Trương Hằng trống rỗng, chỉ hiện lên những lời Sở Hạo đã từng nói:
"Đây là T800, mặc dù không biết vì điều gì đã trở thành thành viên tiểu đội
luân hồi, bất quá không có có ý thức như con người, cùng loại với con
rối. Thiết lập của hắn là tuân theo mệnh lệnh của ta, cùng với bảo vệ
thành viên đoàn đội, cho dù là bản thân tử vong, cũng sẽ chỉ biết tuân
theo những chương trình này..."
"Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp..."
Trương Hằng mặt đỏ bừng lên, hắn lớn tiếng rít gào nói: "Con mẹ nó chứ, ta
không cần phải thiếu nợ nhân tình của ngươi, giả bộ phong cách làm cái
gì! Ngươi... cũng là thành viên Bắc Băng châu đội a!"
"Viên đạn thời gian! Tốc độ nhân năm!"
Tốc độ Trương Hằng tăng cường trong nháy mắt, cơ bắp của hắn cũng bành
trướng ra. Hắn không tiến vào bên trong cánh cửa lớn, mà dùng sức đạp
mạnh vào cửa xông về phía TIER.
Giờ khắc này, cửa lớn đã khép lại hơn phân nửa, chỉ có thể miễn cưỡng để cho một người đi qua, nhưng
Trương Hằng căn bản không quan tâm, tiếp tục xông lên phía trước nắm cổ
áo TIER kéo lại. Hiện tại sức mạnh của hắn rõ ràng còn vượt trội hơn cả
TIER, cứ thế kéo gã người máy chạy vào mà không hề quan tâm đến những
người đột biến xung quanh. Hắn vọt tới khe cửa đang không ngừng khép
lại, nghiêng thân thể phóng vào bên trong. Nhưng cửa chính đã cực kì
hẹp, thân thể hắn chỉ kịp vượt qua một nửa, còn một tay cùng một chân
chưa kịp thông qua thì cửa chính đã toàn bộ khép lại rồi. Trong nháy
mắt, chân cùng tay Trương Hằng đều bị ép thành thịt nát, mà TIER thì chỉ có nửa người trên tiến vào, cả người hắn bị cắt thành hai đoạn, mạch
điện chỗ đứt gãy không ngừng xẹt lửa.
"Dừng lại, cầm máu nhanh!"
Tom hoảng sợ thét lên lên, hắn và Beatrice nhanh chóng phun thuốc cầm máu
cho Trương Hằng, nhưng vết thương quá lớn, máu cứ thế mà chảy ra không
ngừng. Trương Hằng giờ phút này đã đau đến sắp hôn mê, hắn cắn răng cứng rắn nói: "Nhanh mang chúng ta tới vị trí miệng thông gió, ở đây không
an toàn... Dùng dây thừng trói chặt phần tay chân bị thương của ta lại,
nhanh!"
Tom lập tức tìm kiếm dây thừng khắp nơi, thế nhưng tính
huống gấp như vậy ở đâu mà có dây thừng!? hắn liền xé nát y phục của
mình, dùng lực quấn chặt cánh tay cùng chân đã đứt đoạn của Trương Hằng, mà Sterry cũng vô thanh vô tức nâng TIER lên. Sau khi Tom cõng Trương
Hằng lên lưng, tất cả mọi người bắt đầu gấp gáp chạy tới vị trí ống
thông gió.
Mà ở bên ngoài cửa lớn vốn đã đóng lại, những người
đột biến điên cuồng muốn xé nát cánh cửa này, nhưng mà người đột biến
phổ thông căn bản là bất lực. Đúng lúc này, ba tên người đột biến siêu
cấp đã đi tới, bọn hắn trực tiếp vươn tay gạt bay tất cả người đột biến
phổ thông khác tại cửa ra vào, mà tên người đột biến siêu cấp cường
tráng nhất đã dùng sức đấm mạnh vào lớp hợp kim cấu thành cửa chính.
Một tiếng trầm đục ầm ầm vang lên, toàn bộ sở nghiên cứu như kịch liệt run
rẩy, mà trên cánh cửa hợp kim có thể ngăn cản được cả đạn đạo oanh tạc
này đã xuất hiện một vết quyền thật sâu. Thấy một quyền mở không ra cửa
chính, gã người đột biến siêu cấp tức giận rống lớn, điên cuồng đánh
liên tục vào cánh cửa hợp kim, sức mạnh điên cuồng của hắn, thậm chí
khiến hai gã người đột biến siêu cấp còn lại cũng không dám tới gần, chỉ có thể đứng sau lưng hắn rống lên.
Cứ như vậy, hơn mười giây
sau, trên cánh cửa hợp kim đã xuất hiện một vết lõm thật sâu, tuy còn
chưa bị phá vỡ, nhưng cũng đã sắp rồi...
Cùng lúc đó, đám người
Trương Hằng đã đi tới phụ cận đường ống thông gió, tại đó, Auchi đã phá
hủy miệng ống thông gió, lộ ra đường ống thông gió bên trong. Đây là một trong nhưng con đường có thể thoát ra ngoài sở nghiên cứu, chỉ là ai
cũng không biết liệu bên ngoài có người đột biến chờ sẵn hay không, hơn
nữa Sở Hạo cùng Niệm Tịch Không còn chưa đến, nên nhất thời còn chưa ai
đi vào.
Bất quá sau mấy giây, Sở Hạo đã theo góc rẽ chạy tới, hắn nhìn mọi người, sắc mặt lập tức trở nên khó coi nói: "Niệm Tịch
Không... Còn chưa đến sao?"
Tất cả mọi người không nói gì, vì
điều này có nghĩa giải dược còn chưa hoàn thành, kể từ đó, có chạy ra
ngoài cũng là chết sớm chết muộn mà thôi. Mà theo hướng từ cửa lớn
truyền tới tiếng vang kịch liệt, nếu tiếp tục chờ đợi thì chắc chắn phải chết rồi, lúc này, Beatrice đã khóc nói: "Đi thôi, đội trưởng, chúng ta đi đi thôi, tiếp tục đợi là chết chắc."
Sở Hạo cắn răng, hắn lập tức nói với Auchi: "Bắt đầu tính thời gian 60 giây, sau 60 giây ta còn
chưa quay lại, ngươi lập tức mang theo mọi người thoát ra ngoài!" Nói
xong, hắn quay người chạy tới khu thí nghiệm.
Tại cửa lớn, cánh
cửa chính làm bằng hợp kim đã xuất hiện một lỗ thủng nhỏ, cánh cửa chính hợp kim có độ dày lớn tới như vậy, cứ thế bị người đột biến siêu cấp
chọc thủng. Nhung vì khe hở quá nhỏ, gã người đột biến siêu cấp cũng chỉ có thể thọt vào một ngón tay. Hiện tại hắn muốn xé mở cửa chính dù sao
cũng có chút khó khăn, nhưng thời gian sẽ không kéo dài.
Sở Hạo
chạy đến khu thí nghiệm chỉ sau mười giây, vừa vặn chứng kiến Robert
Neville đang lấy ra một ống thuốc thử, tiếp theo hắn đặt thứ gì đó xuống dưới kính hiển vi, đồng thời lấy ra một ống chất lỏng từ tủ lạnh bên
cạnh.
"30 giây!"
Sở Hạo rống lên một câu, Robert Neville
định hỏi xem ý hắn là gì, hắn lập tức quát: "Ngươi còn có 30 giây! Không cần lo tới bất kỳ chuyện gì khác, lập tức hoàn thành thí nghiệm cuối
cùng này!"
Robert Neville nghe vậy lập tức quay đầu nhìn về phía
kính hiển vi, căn bản không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, mà ở dưới
kính hiển vi, virus bởi vì gặp nhiệt độ thấp mà sa vào trạng thái ngủ
say. Lần này giải dược bắt đầu ăn mòn virus, mà màu sắc phần tế bào bị
virus xâm nhập, cũng là tế bào của người đột biến, bắt đầu chuyển biến
trở về màu sắc vốn có của tế bào nhân loại. Ngắn ngủn trong chốc lát,
dưới kính hiển vi phần tế bào đó đã toàn bộ chuyển biến thành tế bào
nhân loại, không còn bất kì virus nào tồn tại.
"Thành… thành công rồi!" Robert Neville thét lên, hắn lập tức cất giải dược vào trong
ngực, quay người lại, chỉ thấy Sở Hạo cùng Niệm Tịch Không đã đứng ở cửa ra vào chờ hắn. Hắn cũng không nói thêm điều gì, theo sát hai người
chạy đến chỗ miệng thông gió.
Từ khu thí nghiệm chạy đến vị trí
miệng thông gió, trên đường vừa vặn phải đi qua cửa chính. Khi ba người
chạy tới, chứng kiến gã người đột biến siêu cấp cường tráng nhất đã chui qua được nửa người qua một lỗ thủng trên cánh cửa. Ba người chỉ kịp
nhìn thoáng qua, liền tiếp tục chạy thục mạng tới miệng thông gió. Mà gã người đột biến siêu cấp khi chứng kiến ba tên nhân loại chạy qua thì
càng thêm điên cuồng cùng phẫn nộ. Hắn rống lên một tràng, trực tiếp đem lỗ hổng phá nát, xông vào đuổi theo ba người.
Ở vị trí miệng
thông gió, tất cả những người khác, còn có Varotian cùng một con chó lớn đã từ khu cư trú chạy tới - bọn họ cũng đã nghe được tiếng bước chân
rầm rầm, cùng với tiếng gọi vội vàng của Sở Hạo cách đó không xa.
"Nhanh tiến vào miệng thông gió, tất cả mọi người đi vào nhanh!"
Mọi người không ai dám trì hoãn, Beatric ôm lấy con chó, Auchi ôm lấy
Varotian, mọi người bắt đầu lục tục tiến vào trong đường ống thông gió,
dốc sức liều mạng trèo lên, mà ở phía trên đầu miệng thông gió đã bị che lấp bởi một cái lưới sắt. Người lên tới đầu tiên là Auchi, hắn đạp mạnh một cước vào lưới, nhưng chỉ có thể làm nó rung lắc một chút chứ không
xi nhê gì.
Cùng lúc đó, ba người Sở Hạo đang liều mạng chạy tới,
mà ngay sau lưng chính là gã người đột biến siêu cấp to lớn. Hắn căn bản không quan tâm bất kỳ chướng ngại vật gì trên đường, cứ thế húc vỡ mọi
thứ cản trở, chạy điên cuồng theo bọn người Sở Hạo. Khoảng cách của song phương càng ngày càng gần, mà đường ống thông gió đã ngay tại trước
mắt...
Sở Hạo là người đầu tiên chui vào đường ống, hắn chứng
kiến TIER chỉ có nửa người trên đang cố gắng xé nát lưới sắt che phủ đầu ra của đường ống, mà những người khác thì đã bắt đầu chui ra bên ngoài. Theo sát Sở Hạo chỉ còn lại Niệm Tịch Không cùng Robert Neville ở sau
cùng.
Nhưng khi Robert Neville vừa mới nhảy vào đường ống thông
gió đã gào lên một tiếng thất thanh, thân thể liên tục giật lùi ra phía
sau. Niệm Tịch Không phản ứng cực nhanh, trên tay nàng hắc mang lập loè, nháy mắt cắt đứt một đầu bắp chân của Robert Neville, mà bên ngoài
đường ống thông gió đúng là gã biến chủng siêu cấp to lớn đang nắm lấy
cẳng chân của hắn.
Gã người đột biến siêu cấp kéo mạnh ra một
cái, chỉ thấy được một cái chân đã đứt, liền gào thét, đâm cả thân thể
vào đường ống thông gió. Đáng tiếc thân thể hắn quá lớn, căn bản vào
không được, hắn liền điên cuồng xé nát hết thảy vách tường nằm ngoài đầu vào đường ống, nửa người trên cuối cùng cũng tiến vào bên trong.
Hiện tại Robert Neville đã mất một chân nên trèo lên trên vô cùng khó khăn,
mà cái đường ống thông gió này vốn không lớn, Niệm Tịch Không cùng Sở
Hạo mặc dù muốn kéo hắn lên cũng không cách nào thuận lợi dùng sức được, mà ngay phía dưới, gã người đột biến siêu cấp càng ngày càng tiến tới
gần. Ngay khi hắn định thò tay chụp lấy chân Robert một lần nữa, một tia sáng màu vàng nhỏ như cây kim, theo hướng nghiêng của đường ống thông
gió đâm thẳng vào tay hắn.
Gã người đột biến siêu cấp lập tức rú
thảm một tiếng, cứ như nhận phải vết thương trí mệnh, hắn điên cuồng
thối lui về phía sau ra khỏi đường ống. Toàn bộ đường ống thông gió rốt
cục đình chỉ lắc lư rung động, ba người Sở Hạo đều như tìm được đường
sống trong chỗ chết, bọn hắn đều mang theo một thoáng mờ mịt nhìn lên
trên bầu trời, nơi đó... chính là nơi ánh sáng màu vàng chiếu xuống...
Bình minh đã đến...
Tại mặt đất bên ngoài sở nghiên cứu, huyết nhục trải đầy, dấu vết bạo tạc,
khói thuốc súng, phòng ốc sụp đổ, những điều này không cái nào không nói rõ trận huyết chiến tối hôm qua điên cuồng như thế nào. Nhưng giờ phút
này một người đột biến còn sống cũng không nhìn thấy, bọn chúng không tử vong thì cũng đã lẩn trốn hết rồi…
Tất cả mọi người hiện đều
đang ngồi bệt trên mặt đất, hoặc là trực tiếp nằm vật xuống đâu đó, mà
Sở Hạo và Robert Neville thì cùng ngồi trên một cái cầu thang.
Robert Neville lấy giải dược từ trong lòng ngực ra, vừa đưa cho Sở Hạo vừa
nói: "Tướng quân, ngài cùng đồng đội của ngài, là những quân nhân ương
ngạnh nhất, dũng cảm nhất, mạnh mẽ nhất tôi từng gặp, các ngài đã cứu
vớt thế giới, các ngài... Là huyền thoại a!"
Sở Hạo thuận tay
nhận lấy giải dược, hắn cũng đồng thời trả lời: " Không, không phải ta,
mà là chúng ta... Ngươi cũng là huyền thoại, thượng tá Robert Neville,
xin hãy nhớ kỹ..."
"Chúng ta là huyền thoại!"
Lời nói vừa
dứt, tất cả mọi người lại sa vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Khi tỉnh
lại, trước mắt đã là một quảng trường bao bọc bởi hư không, cùng với quả cầu ánh sáng to lớn mà quen thuộc…