Sở Hạo đang đứng ở chính giữa tòa nhà cao
tầng. Từ chỗ này, hắn sử dụng Mage hand theo ứng dụng nghĩa hẹp, loại bỏ tất cả văn tự ký hiệu phụ trợ, chỉ còn lại những văn tự ký hiệu hạch
tâm hình thành nên ma thuật. Trên thực tế, đây cũng không còn là ma pháp nữa, mà chính là trực tiếp lấy phù văn ra sử dụng.
Ma pháp Mage hand, là sinh ra một dạng lực lượng vô hình cùng loại
với niệm động lực, hơn nữa loại lực lượng này có thể cảm nhận được xúc
cảm, lớn nhỏ, chất lượng vân...vân..., bằng không đã không xưng là tay.
Cũng bởi vì có thể cảm nhận được sự vật, cho nên lực lượng này có nhiều
điểm khác biệt so với niệm động lực , đương nhiên, nó cũng không thực sự là quét hình tinh thần lực, ít nhất không cách nào dùng nó cảm nhận tất cả mọi thứ.
Mà hiện tại Sở Hạo không có tinh thần lực khống chế giả ở bên cạnh.
Hắn đã sớm nghĩ tới loại tình huống này, dù sao trong thế giới Luân Hồi, hoàn cảnh là thứ luôn thay đổi trong chớp mắt. Ai cũng không biết được
kế tiếp sẽ gặp phải điều gì, vạn nhất hắn rơi vào tình huống buộc phải
xâm nhập vào sào huyệt của địch mà không có tinh thần lực khống chế giả
bên cạnh giả hỗ trợ thì sao?
Nhưng dù đã sớm tính tới tình huống này như vậy, khi hắn cũng không
có cách nào giải quyết. Trừ phi là cường hóa năng lực mới, hoặc là mua
sắm một ít vũ khí và đạo cụ đắt đỏ, hoặc muốn tìm kiếm ma pháp có tác
dụng tương tự thì cũng phải là ma pháp cấp sáu trở lên mới được, đều là
những cách tốn kém mà không có lợi. Thẳng tới khi tìm được phương pháp
trực tiếp sử dụng văn tự ký hiệu, hắn mới có phương pháp xử lý chính
thức. Đó chính là Mage hand.
Như lúc trước đã đề cập tới, trực tiếp sử dụng văn tự ký hiệu, hoàn
toàn không giống với sử dụng ma pháp, ma pháp giống như phương trình
toán học, cũng tức chỉ cần biết rõ phương trình, thay vào số liệu rồi
tính toán ra kết quả là xong, mặc dù cũng đòi hỏi năng lực tính toán,
nhưng là tính toán trong phạm vi toán học. Mà khi đã phân tích thấu
triệt ma pháp, trực tiếp sử dụng văn tự ký hiệu, thì chẳng khác gì từ
vật lý học cổ điển chuyển thành vật lý học lượng tử, việc tính toán lúc
này đã không thể dựa trên các con số của phương trình nữa, mà chân chính thiên biến vạn hóa.
Trực tiếp sử dụng văn tự ký hiệu, cũng chính là đại biểu cho việc thoát khỏi khuôn mẫu trói buộc của ma pháp.
Y theo sự khống chế và tính toán của hắn, văn tự ký hiệu hạch tâm của Mage hand bắt đầu vận hành, lượng lực lượng vô hình lấy hắn làm trung
tâm bắt đầu khuếch tán ra xung quanh. Lực lượng này chính là do hắn
thông qua từng cái văn tự ký hiệu mà khống chế, nên cũng không hề ngưng
tụ lại thành bàn tay giống Mage hand trước đây, mà ngược lại mở rộng ra
không gian. Đồng thời sinh mệnh phổ thông cũng sẽ không cách nào cảm
nhận được cổ lực lượng này khi chạm phải, nếu gặp người có cảm giác nhạy cảm tiến vào trong đó, tối đa cũng chỉ cảm thấy một chút gió thổi mà
thôi.
Độ bao trùm của luồng sức mạnh này không ngừng tăng lên trên phạm vi
lớn, rất nhanh bao quát cả tòa nhà cao tầng, khiến Sở Hạo mau chóng cảm
nhận hầu như tất cả mọi thứ: bố cục phòng ốc, đồ dùng gia đình, thậm chí một ít động vật nhỏ, côn trùng, cùng tất cả người đột biến đã tiến
vào, toàn bộ đều nhất nhất hiện lên trong giác quan của hắn. Đương
nhiên, lượng thông tin hắn nhận được từ loại giác quan này cũng quá lớn, nhưng nhờ vào lực tính toán cường đại chèo chống, nhờ vào hạt thần
tính, hắn vẫn có thể phân tích ra được tất cả.
Nhắc tới hạt thần tính... hắn cũng có chút không hiểu rõ. Hạt thần
tính của hắn trước giờ vẫn luôn tăng trưởng cùng tinh khiết hóa trên
biên độ nhỏ. Số lượng hạt thần tính hắn có thể vận dụng đã ngày càng
nhiều, đây là tình huống mà hắn vẫn chưa nắm được nguyên nhân. Bất quá
đây là chuyện tốt, cũng là điều kiện tiên quyết để hắn có thể vi mô hóa
sử dụng văn tự ký hiệu.
"Miệng thông gió vẫn còn nguyên vẹn, trục thang máy không có bế tắc. Có hai nơi tiếp nối giữa các tầng có vết rách rất nhỏ..."
Đủ loại số liệu hội tụ tại trong đầu Sở Hạo. Hạt thần tính của hắn đã bắt đầu vận hành, phân tích tất cả tin tức, cùng tính toán mục đích
tiếp theo, tất cả đều hiện rõ trong đầu hắn. Chỉ sau một phút đồng hồ,
đã có hơn ba trăm tên người đột biến tiến vào tòa cao ốc này. Lúc này
hắn mới mở mắt, sau đó lập tức chạy về một hướng khác.
Chỉ dựa vào hắn, muốn đánh bại hơn ngàn người đột biến căn bản là
chuyện không thể, cho dù là Niệm Tịch Không cũng không thể, cho dù toàn
bộ Bắc Băng châu đội tập hợp lại cũng khó có thể. Hắn cũng không có ý
định làm như vậy, mục đích của hắn rất đơn giản... Làm cho người đột
biến nội chiến, trong khi bản thân thì ẩn núp trong bóng tối, thẳng đến
lúc bình minh mới trở về - đây là biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra được
lúc này.
Hiện tại những người đột biến đã hình thành một xã hội nguyên thủy
dưới hình thức các bộ lạc, đây là do hoàn cảnh thực tế quyết định: người đột biến có sự trao đổi chất nhanh gấp nhiều lần nhân loại, lượng thức
ăn bọn chúng cần tiêu thụ là vô cùng lớn. Trên thực tế, từ khi thế giới
xảy ra kịch biến cho đến bây giờ, không chỉ có phần lớn nhân loại còn
sống sót đã chết vì nạn đói diễn ra sau đó, mà rất nhiều người đột biến cũng vì vậy mà chết theo. Được tử vong dạy cho một bài học, cuối cùng
những người đột biến với trí tuệ không ra gì này đã tìm ra cách thức mới để sinh tồn: hình thành từng khu vực bộ lạc nhỏ. Sự ra đời tồn tại của
các bộ lạc này đã cải thiện không ít khả năng sinh tồn cho người đột
biến...
Vì vậy, hiện tại số lượng quần thể bộ lạc người đột biến là nhiều vô
cùng, mà quan hệ giữa các bộ lạc với nhau đoán chừng cũng ở vào trạng
thái cạnh tranh, ví dụ như cạnh tranh thức ăn, cạnh tranh phối ngẫu
vân...vân..., Sở Hạo không biết có chiến tranh quy mô lớn hay không,
nhưng hắn nắm chắc một điều, chỉ cần bản năng sinh tồn còn tồn tại, đấu
tranh sinh tồn là thứ không thể biến mất. Loại cạnh tranh này chính là
bản năng của sinh vật.
Sở Hạo qua giác quan của mình, miễn cưỡng "thấy" được một ít người
đột biến ở một tầng lầu nọ đang lục soát tìm kiếm cái gì đó, thỉnh
thoảng ngửi ngửi một cái. Tầng lầu này là hắn trước đó cố ý lưu lại mùi
của bản thân, mà đặc biệt hơn là, tầng lầu này có một khe nứt nhỏ tồn
tại.
Từ những gì quan sát được, đám người đột biến này đoán chừng không
cùng một bộ lạc, mà đến từ vài cái bộ lạc khác nhau. Chính xác có bao
nhiêu bộ lạc hắn không rõ, nhưng việc giữ khoảng cách cùng thái độ đề
phòng giữa bọn chúng với nhau là không thể nghi ngờ, đó là sự đối lập
giữa những kẻ đến từ phe phái khác nhau. Mặc dù còn chưa tới mức gặp là
đánh, nhưng như vậy đã đủ rồi...
Sở Hạo theo giếng thang máy ẩn núp đến phụ cận tầng lầu này. Hắn nhẹ
ném ra hai hòn đá nhỏ nhằm tạo tiếng động, mà vị trí chính là ngay chỗ
của hắn. Lập tức có ba bốn tên người đột biến nghe được âm thanh nhỏ bé
này, bọn chúng liền hướng ngay tới giếng thang máy, khu vực phát ra
tiếng động.
Sở Hạo đã quan sát cực kì cẩn thận, những người đột biến này không hề sử dụng vũ khí, ví dụ như hòn đá, trường mâu cái gì đấy, bọn hắn đều
không có, chỉ đơn thuần dựa vào tố chất thân thể để săn bắn, chính điều
này này khiến cho người đột biến cần phải đến gần mục tiêu mới có thể
công kích. Vì vậy hắn vẫn tiếp tục yên lặng ẩn núp trong giếng thang
máy, chờ đời những người đột biến đang tiến lại gần.
Văn tự ký hiệu hạch tâm của Mage hand khi ứng dụng thực tế, có thể
hóa thành trạng thái mỏng manh, khuếch tán ra một khu vực rộng lớn, hoặc là ngưng tụ lại với kích thước vô cùng nhỏ để tăng cường lực sát
thương. Hai phương diện này là không cách nào ứng dụng cùng một lúc đấy, hoặc có thể nói hiện tại Sở Hạo chưa thể làm được. Nếu muốn tạo ra mâu
thuẫn để người đột biến từ các bộ lạc khác nhau phát sinh tranh đấu, hắn nhất định phải tìm cách tiếp cận bọn chúng, từ đó mới có thể sử dụng
Mage hand trang thái ngưng tụ mà giở thủ đoạn của mình.
Tới gần, gần hơn nữa...
Sở Hạo nhắm mắt lại. Tiếp tục mỏng manh hóa một nửa lực lượng vô
hình, bao phủ toàn bộ tầng lầu này, một nửa lực lượng vô hình còn lại
thì tập trung ngưng tụ, diện tích đã nhỏ hơn một bàn tay, sức mạnh sinh
ra thậm chí đủ để cắt kim loại, đây chính là nguyên nhân vì sao lúc
trước gã người đột biến kia trực tiếp bị chia năm xẻ bảy khi đang phóng
tới hắn. Giờ khắc này hắn chính là định làm tương tự như vậy.
Ngay khoảnh khắc những người đột biến này tới gần giếng thang máy,
hắn dùng lực lượng vô hình hung ác đẩy mạnh một trong số người đột biến
một cái, mà phương hướng đẩy tới, chính là một người đột biến đến từ bộ
lạc khác. Liền sau đó, hắn dùng hết toàn lực khống chế lực lượng vô hình hóa thành một vật bén nhọn, hung hăng đâm tên người đột biến xấu số
đang đứng kia, chỉ nghe một tiếng gào, khi gã người đột biến bị đẩy mạnh va trúng gã người đột biến bị đâm, trên thân thể gã người đột biến bị
đâm đã xuất hiện một lỗ thủng cực lớn, dài hơn mười cm, máu tươi liên
tục chảy ra từ bên trong.
Lần này, mấy gã người đột biến đều ngây dại. Thực ra thì nhìn nét mặt của bọn chúng vốn không có cách nào nhận biết được cái gì, nhưng việc
đình chỉ mọi hành động của chúng thì lại khẳng định điều đó đấy, ngay
sau đó, người đột biến bị đâm gầm thét, trực tiếp vung quyền đánh vào
người người đột biến “vô tội” kia.
Soạt, một tiếng chém vang lên, vị trí bị nắm đấm đấm tới, phảng phất
như bị lưỡi lê chém ngang, lôi theo một mớ huyết nhục cùng tạo thành một vết rách lớn. Dùng trí lực người đột biến tiêu chuẩn mà xem, đoán chừng cũng chỉ là cảm thấy hôm nay mình đấm hơi bị mạnh à, chứ chẳng thể
nhận thức được có điều gì không đúng. Ví dụ như nắm đấm bình thường chỉ
có thể đánh thân thể thành tím xanh, còn mạnh mẽ như siêu nhân thì sẽ
đánh cho vỡ da thịt, tuyệt đối không cách nào tạo thành vết cắt như đao
chém vậy được... Cho nên sau khi bị thương, hai bên cũng không dừng lại, mà là ỷ vào nắm đấm của mình hôm nay quá lợi hại, điên cuồng công kích
đối phương.
Mà theo tiếng gầm gừ bọn chúng phát ra, càng có nhiều người đột biến của hai bộ lạc theo tiếng mà đến tham gia vào trận ẩu đả... Bất quá
tranh đấu kiểu này quá nhẹ nhàng rồi, ít nhất còn chưa có người đột biến nào bị đánh tới chết, điều này hiển nhiên không phù hợp với mong đợi
của Sở Hạo. Hắn liền tự nhiên dốc sức liều mạng làm cho mọi chuyện càng
rối hơn nữa. Tuy nói vị trí cách thân thể càng xa, uy lực của lực lượng
vô hình này càng nhỏ, hơn nữa năng lượng hao tổn cũng là càng lớn, nhưng với hỗn chiến kiểu này, cứ tùy tiện đánh lén những gã người đột biến bị té ngã, hơn nữa là đánh lén ngay chỗ hiểm…
Chuyện cứ như vậy mà diễn ra, một lần không được, hai lần, hai lần
không được, ba lần, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ loạn chiến, rốt cục có ba gã người đột biến bởi vì bị đâm trúng chỗ hiểm mà tử vong, mà lúc này
những người đột biến khác cũng đã là đánh đến đỏ mắt.
"Đã đến lúc rồi..."
Sở Hạo thở ra một hơi, hắn yên lặng tiêu tán những văn tự ký hiệu
hạch tâm của Mage hand, bắt đầu sử dụng văn tự ký hiệu hạch tâm của hỏa
cầu thuật. Đồng dạng khi sử dụng tầm xa, uy lực của hỏa cầu thuật nhanh
chóng hạ thấp, bất quá khi cho nổ tung những vị trí mấu chốt sẽ không
làm đám người đột biến phát giác. Mà điểm mấu chốt ở đây… chính là khe
nứt của tầng lầu này!
Vài tiếng nổ tung nho nhỏ vang lên, cả tầng lầu đã bắt đầu nghiêng
sập, gần như nửa tầng lầu đều sụp đổ hẳn xuống dưới, khiến những người
đột biến đang ở phía dưới bị đè chết rất nhiều, mà người đột biến ở tầng lầu này lại càng trở nên điên cuồng hơn, cả tràng đấu rốt cuộc không
còn cách nào ngăn cản, ngày càng nhiều người đột biến gia nhập trận
chiến, số lượng tử vong cũng ngày càng nhiều...
Sở Hạo cứ như vậy ẩn thân tại trục thang máy yên chờ lặng đợi, trong
khi ở bên ngoài một lượng lớn người đột biến loạn chiến loạn đấu, gây ra đủ tiếng ồn ào, tiếng gào thét, tựa như tiếng dã thú đang cắn xé
nhau...
Hắn, hiện tại chỉ cần đợi tới khi mặt trời mọc là xong...