Sau khi nghe Sở
Hạo nói Gandalf lập tức đứng ngồi không yên, giống như rất muốn làm
chuyện gì đó, có điều sau khi suy nghĩ cẩn thận thì lại nhận thấy là
không thể thực hiện được. Dù sao Gandalf cũng coi như là một trong những thủ hộ giả của thế giới Middle Earth, tin tức ngay cả ông ta cũng không biết, hiển nhiên là thuộc vào loại bí mật đã bị chôn dấu sau bóng tối
trùng trùng điệp điệp, nhưng mà nhiều khả năng Sở Hạo đã biết rõ bí mật
này.
Như vậy đến cùng nên dùng biện pháp gì để biết được bí mật từ Sở Hạo đây?
Trong khi Gandalf trầm tư, tại một vị trí khác Thorin cũng đang trầm tư, với tư cách người thừa kế duy nhất của Erebor, The Lonely Moutain, hắn phải suy tính đến rất nhiều chuyện... nhiều đến mức khiến cho hắn gần như
không thể chịu đựng nổi, nhưng mà hắn vẫn phải cố gắng, vì nhân dân của
hắn, đây là trách nhiệm tự nhiên của người thống trị.
Giờ phút này Thorin đang tự hỏi lai lịch lẫn nguyên nhân Sở Hạo trợ giúp người lùn.
Theo như lời Gandalf, Pháp sư không có đầy rẫy như hàng hóa ngoài chợ, sự
xuất hiện và hành vi của bọn họ sẽ dẫn phát biến hóa lớn đối với thế cục của thế giới. Tuy rằng Thorin vẫn cho rằng Erebor rất trọng yếu, nhưng
mà hắn vẫn chưa tự cao tự đại đến mức cho rằng việc giành lại Erebor có
thể ảnh hưởng đến toàn bộ thế cục của đại lục Middle Earth. Do vậy, rốt
cuộc mục đích của gã pháp sư này là gì, là có lợi đối với người lùn, hay là có hại đối với người lùn, bất kể như thế nào, hắn đều muốn biết một
cách tường tận.
Bất quá vẫn còn thời gian, từ nơi này đến Lonely
Moutain, hành trình ít nhất phải kéo dài năm mươi ngày, trong khoảng
thời gian đó, bất kể gã pháp sư này có ý định gì, hắn cũng nhất định sẽ
để lộ ra dấu vết, cứ chờ đến lúc đó rồi quyết định sau.
Cứ như
vậy, sau bữa tối, những người lùn và người Hobbit Bilbo Baggins tùy ý
nói chuyện, mấy thành viên Bắc Băng Châu đội cũng tụ tập thảo luận
riêng, lúc tất cả mọi người chuẩn bị ngủ, đột nhiên, trong bóng tối xa
xôi truyền đến tiếng sói tru. Bilbo Baggins là người phản ứng nhanh
nhất, hắn lập tức ngồi thẳng dậy nhìn về phía xa, đương nhiên, hắn không nhìn thấy thứ gì cả, cho nên vội vàng hỏi một người lùn bên cạnh:
- Tiếng gì vậy? Chẳng lẽ là sói? Có sói ngoài đó sao?
Người lùn đáp với vẻ bình thản:
- Là sói ma, thú cưỡi của quân Orc.
Một người lùn khác cũng tham gia vào chủ đề:
- Giống loài đồ tể, tại những vùng đất thấp, tại những vùng núi hoang vu, có rất nhiều, có thể nói là đầy rẫy khắp nơi. Chúng thường tấn công vào lúc rạng sáng, khi mọi người vẫn còn ngủ say, công kích của chúng nhanh lẹ và yên ắng, hầu như trước khi ngươi kịp có bất kỳ phản ứng gì, đầu
đã rơi xuống đất.
Toàn thân Bilbo Baggins lập tức run rẩy, mà cùng lúc đó, Thorin cũng đứng lên, trầm giọng quát:
- Các ngươi định cứ ngồi chờ quân Orc tập kích như vậy sao? Hay là các
ngươi cảm thấy rất thú vị khi bị quân Orc tập kích? Các ngươi căn bản
chẳng hiểu cái gì cả!
Nói xong, hắn liền đứng bên bờ vực tập
trung quan sát phía xa, mà hai người lùn vừa nãy cũng cúi đầu không nói
lời nào đứng lên theo Thorin.
Giờ phút này bốn người Sở Hạo,
Trương Hằng, Niệm Tịch Không và Auchi cũng đang đứng bên bờ vực. Trước
đó trong lúc thảo luận Sở Hạo đã phân tích qua về tình hình quân địch
cho tất cả thành viên Bắc Băng Châu đội, ngoại trừ các tiểu đội luân hồi khác, uy hiếp lớn nhất là Orc cấp cao, tiếp theo tất nhiên là Orc và
Goblin, sau đó mới đến Troll và các loại quái vật khác, hiện tại là lần
đầu chạm mặt với kẻ địch, tâm trạng mỗi người đều khó tránh khỏi có chút căng thẳng.
* Orc cấp cao: Orc captain, điển hình như Azog trong The Hobbit hay Gothmog trong The Lord of The Rings, chi tiết hơn tại: https://en.wikipedia.org/wiki/List_of_Middle-earth_Orcs
Sở Hạo yên lặng suy nghĩ một chút, sau đó liếc mắt ra hiệu với Auchi, tinh thần lực tảo miêu lập tức được phát động, dùng hắn làm trung tâm, tình
hình trong phạm vi mấy kilomet xung quanh nhanh chóng hiển thị trong đầu mỗi thành viên của Bắc Băng Châu đội. Số lượng quân Orc khoảng chừng
bốn năm trăm, căn bản không phải chỉ có trên mười tên Orc như trong
phim, may mà ở giữa hai bên là vực sâu, quân Orc căn bản không thể vượt
qua được, hơn nữa muốn đi đường vòng mà nói, không phải chỉ mất một
khoảng thời gian ngắn là xong, cho nên mọi người có thể xem như tạm thời an toàn. Nhưng mà số lượng này... quá dọa người rồi, hơn nữa dựa vào
tình tiết trong phim có thể đoán được, đám Orc này chẳng qua là quân
trinh sát tiên phong mà thôi, như vậy đại quân do Kẻ nhơ nhuốc Azog lãnh đạo sẽ có số lượng lớn đến mức nào?
- Đối phương đã lên tiếng khiêu khích, không đáp trả lại thì thật là thất lễ quá. Trương Hằng, khoảng cách này... Có thể không?
Sở Hạo quay người lại nói với vẻ lạnh nhạt.
Trương Hằng cười hắc hắc, hắn cũng không đáp lời, trong khi những người lùn
xung quanh và Gandalf đang quan sát chăm chú, Trương Hằng kéo căng thanh trường cung. Xung quanh trường cung và mũi tên có một luồng sáng màu
xanh nhạt bao phủ, trạng thái như vậy khiến cho Thorin và Gandalf đều
rất bất ngờ, chỉ có điều bất ngờ vẫn chưa dừng lại tại đó, giây lát sau
bọn họ lại thấy Trương Hằng bỗng dưng nhắm nghiền hai mắt, lập tức nét
mặt hai người hầu như cứng lại, nếu như mũi tên này mà bắn trúng, vậy
đây chính là đã vượt xa cả đẳng cấp của thiện xạ.
Sở dĩ Trương
Hằng nhắm mắt lại, nguyên nhân là do trong bóng tối dày đặc như thế này
hắn không thể nhìn thấy gì cả, thay vì căng mắt ra cố gắng xác định mục
tiêu, chẳng thà nhắm mắt lại dựa vào góc nhìn ba trăm sáu mươi độ của
quét hình tinh thần lực để nhắm bắn. Trong sự hồi hộp theo dõi của những người xung quanh, Trương Hằng vừa mỉm cười vừa bắn ra một mũi tên.
Ánh mắt tất cả đều tập trung hết sức chăm chú vào đường bay của luồng sáng
màu xanh nhạt, một trăm mét, hai trăm mét, năm trăm mét, một nghìn
mét... Tất cả những người lùn có mặt tại hiện trường đều há hốc miệng
không nói nên lời, giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy,
đối với bọn họ lúc này, Trương Hằng đã có thể tự tin dán ba chữ “ngoài
hành tinh” lên người... Mũi tên bay vút qua cự li mấy nghìn mét, nhìn có vẻ như chậm rãi, nhưng thực tế lại nhanh như điện, giây lát sau từ phía xa bỗng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, sau đó thì không còn bất
kỳ tiếng động nào nữa, cả tiếng sói tru cũng biến mất. Rất rõ ràng, mũi
tên vừa rồi của Trương Hằng thật sự đã bắn trúng, thậm chí có khả năng
đã bắn chết một tên Orc.
- Không thể nào, từ đây đến bờ bên kia, ít nhất cũng phải từ bốn đến năm nghìn mét a?
Một người lùn há to miệng, ngây ngốc hỏi đồng bọn bên cạnh. Một người lùn khác cũng nói:
- Đâu chỉ có vậy, cái chính là hiện tại đang là đêm tối, giơ tay không
thấy được năm ngón, làm sao hắn có thể nhìn thấy quân Orc được?
Những người lùn xung quanh lập tức ồn ào bàn luận, chỉ có Thorin và Gandalf
là mặt mũi tràn đầy thần sắc phức tạp, bọn họ lại một lần nữa xác nhận
mức độ cường đại của đội lính đánh thuê này. Nhưng mà đội ngũ mạnh mẽ
như vậy, tại sao lại muốn tham gia vào cuộc hành trình của người lùn?
Nguyên nhân là gì? Chuyện này thật sự khiến cho người khác phải suy ngẫm một cách cẩn thận.
Cứ như vậy, lộ trình tiếp theo gần như không
có bất kỳ khó khăn nào đáng nói, nơi này vẫn nằm trong phạm vi của vùng
Shire, trên cơ bản mà nói có thể coi là khu vực toàn nhất đại lục Middle Earth. Vì thế sau hai ngày đi đường, đội ngũ của Thorin và Sở Hạo không bị bất cứ chuyện gì quấy nhiễu, điểm khác biệt duy nhất so với trong
phim là mọi người phải đi ngang qua một số thị trấn và thành phố của
nhân loại, cần phải mua một lượng lớn các vật phẩm cần thiết, phải tu bổ trang bị và vũ khí... cho nên muốn tới được Lonely Moutain, thực sự vẫn còn một quãng đường dài.
Cùng lúc đó, sau khi Bắc Băng Châu đội
tiến vào thế giới The Hobbit ba ngày, tại thủ đô Rivendell của người
Elf, mười hai người cả nam lẫn nữ đột nhiên xuất hiện trong một căn
phòng, phần lớn trong số đó mặc quần áo và trang sức truyền thống của Ấn Độ.
Không bao lâu sau, người tỉnh lại đầu tiên là một ông lão,
quần áo hắn mặc chính là trang phục điển hình của hòa thượng, áo choàng
cũ nát, mặt đầy nếp nhăn, thần sắc sầu khổ. Sau khi tỉnh lại lập tức
chắp tay trước ngực, thấp giọng niệm Phật, cứ như vậy ngồi tại chỗ, đợi
những người còn lại thức tỉnh. Một lát sau, những người khác cũng đều
lần lượt tỉnh dậy, ngoại trừ năm người có vẻ không hiểu chuyện gì đang
diễn ra, tất cả những người còn lại đều quay mặt về phía lão hòa thượng, chắp tay trước ngực cung kính thi lễ.
- Các ngươi thật là đáng thương a, rõ ràng cũng tiến vào đến nơi này.
Mặt mũi lão hòa thượng tràn đầy sầu khổ, chắp tay trước ngực nói với năm người đang mờ mịt:
- Nơi này là địa ngục, nơi này không có hi vọng, nhưng mà ta sẽ cho các ngươi hi vọng...
Lão hòa thượng bắt đầu giảng giải về thế giới luân hồi, sau khi nghe xong
vẻ mặt của năm người vẫn rất mờ mịt: bán tín bán nghi, dứt khoát không
tin, hoặc là chần chờ. Có điều lão hòa thượng căn bản không có cho bọn
họ thời gian suy nghĩ, trước khi năm người kịp có phản ứng, hắn đã tiếp
tục lên giọng:
- Hiện tại ta cho các ngươi một hi vọng duy nhất,
thế giới này chính là dục vọng, là khảo nghiệm của Phật tổ đối với các
ngươi, cần phải có thử thách thì ta mới có thể cứu rỗi các ngươi. Hiện
tại ta đang cần một số người làm Kim cương hộ pháp, vấn đề này cần các
ngươi phải cam tâm tình nguyện thì mới được. Chỉ cần quỳ lạy ta, thành
kính tin tưởng ta, ta sẽ truyền sức mạnh vào cơ thể các ngươi, cho các
ngươi trở thành hộ pháp, tương lai khi ta chính thức trở thành Bồ tát,
sẽ có thể cho các ngươi Kim thân chính quả. Hiện tại các ngươi quyết
định đi.
Yêu cầu thì dễ, chứ quyết định thì sao có thể nhanh như
vậy, trước tiên thì khỏi cần phải nói, tin tưởng hay không đã là một vấn đề rồi, trong năm người có người lớn tiếng gọi cảnh sát, có người lên
tiếng báo động, lão hòa thượng đau khổ lắc đầu, quay lại nói với mấy
người sau lưng:
- Đều là những kẻ hồ đồ, không tin vào phật, vậy
chính là tà ma ngoại đạo. Vòng bảo vệ tùy thời sẽ biến mất, không có dư
hơi nhiều chuyện với bọn hắn. Giết chết hai người, sau đó hỏi ba người
còn lại có chịu hay không, nếu như không chịu... vậy thì cùng nhau đến
gặp Phật tổ đi.
Sau khi nói xong, vẻ mặt lão hòa thượng lại trở nên rất từ bi, thật sự giống như cao tăng đức độ.
Sáu người sau lưng lão hòa thượng lập tức bước về phía trước, thi hành theo mệnh lệnh, có điều kỳ lạ là sắc mặt mấy người này đều rất cứng nhắc, di chuyển hết chân này lại sang tay khác, không có vẻ linh động của người
bình thường, nhìn có chút giống như rối gỗ.
Sau đó, trong tiếng hét thảm thiết của một nam một nữ, ngân vang từng câu niệm phật.