“Trong vòng ba mươi giây, tiến vào cột sáng. Mục tiêu truyền tống đã khóa: The Hobbits....”
Cảm giác nửa tỉnh nửa mê quen thuộc ùa tới... Khi hồi phục tinh thần, Sở Hạo phát hiện ra mình đang ở trong một gian đại sảnh rộng lớn, cơ mà hơi thấp, nếu đứng thẳng lên thì có khi bục trần nhà mất. Vừa thấy vậy
hắn liền đoán ra đây là nơi nào.
Nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh, Sở Hạo cúi đầu nhìn đồng hồ, càng xem sắc mặt hắn càng ngưng trọng.
“Đoàn chiến ba đội. Sau khi Bắc Băng châu đội tới ba ngày thì tới
lượt Ấn Châu đội. Sau khi Bắc Băng Châu đội tới ba mươi ngày, Thiên Thần đội hàng lâm...”
“Giết chết một thành viên chưa mở cơ nhân tỏa của đối phương được 2k
điểm, thưởng một chi tiết C. Giết một thành viên đã mở cơ nhân tỏa của
đối phương được 7k điểm và một chi tiết B. Đội viên phe mình bị giết thì trừ 1 điểm, giết đội viên phe đối phương được cộng 1 điểm, cuối cùng
nhân với 2k ra điểm thưởng cho các thành viên còn sống trong đội. Người
nào âm điểm – Delete.”
“Bất kỳ đội nào hoàn thành một trong ba nhiệm vụ sau đây thì cả ba đoàn
sẽ quay về Chủ Thần không gian. Một, tiêu diệt hỏa long Smaug. Hai, thu
được Heart of the Mountain. Ba, thu được The Ring.”
“Đi theo vương tử người Lùn Thorin Khiên Sồi tới vùng đất bị che giấu đằng sau Erebor.”
Đây là tất cả tin tức được ghi trên đồng hồ. Tình hình xem ra nghiêm
trọng hơn những gì Sở Hạo dự liệu. Lần đoàn chiến này có vẻ vô cùng khó
khăn...
Quy tắc đầu tiên của đoàn chiến, đội càng yếu thì vào phim càng sớm.
Thực lực chênh lệch tỷ lệ thuận với thời gian xuất hiện trong phim. Từ
đó có thể thấy Bắc Băng châu đội là đoàn kém nhất, chẳng qua so với Ấn
Châu đội thì không chênh nhiều lắm. Với thời gian ba ngày, bọn họ có thể tìm hiểu trước địa hình cùng bố trí một số mai phục, căn bản không
chiếm được yếu tố quyết định gì.
Song đáng lo là đội ngũ còn lại, Thiên Thần đội... Cách biệt nhau tận ba mươi ngày thì...
Với ba mươi ngày thì có thể làm được những gì đây? Theo năng lực cùng
tính toán của Sở Hạo, hắn tự tin sẽ thu được sự tín nhiệm cùng trợ giúp
của một chủng tộc, thậm chí nắm quyền phát động, chỉ huy liên quân. Xem
ra chênh lệch giữa Bắc Băng châu đội và Thiên Thần đội phải dùng cả một
đội quân để san lấp, có khi nhiều hơn. Thời gian ba mươi ngày, nói không chừng Chủ Thần đưa ra là để người ta có cơ hội thoát thân, chứ còn
chênh lệch thực lực thì đã không thể dùng số lượng để đền bù...
Sở Hạo còn đang mê mải trầm từ, những người khác đều lần lượt tỉnh
lại. Mà người đầu tiên không ngoài dự liệu, chính là Niệm Tịch Không.
Hiện giờ nhìn nàng càng thêm linh hoạt kỳ ảo, mọi cái giơ tay nhấc chân
đều phiêu hốt chẳng dính chút khói lửa nhân gian. Ngoại trừ... vừa dậy
là Niệm Tịch Không lại bắt đầu ‘gặm’ trái cây – một loại thiên tài địa
bảo dùng cho nấu ăn.
“... Cô không phải đã trúc cơ thành công rồi à? Sao bây giờ tôi lại
thấy cô ăn nhiều hơn trước nhỉ?” Đầu Sở Hạo phình to nhìn cô nàng mỹ nữ
cung trang này, bất đắc dĩ hỏi.
Niệm Tịch Không nhìn đồ ăn trên tay rồi liếc Sở Hạo một cái: “Trúc Cơ
chẳng qua chỉ là bước đầu tiên trong việc thay đổi hình thái sinh mệnh,
là khởi đầu của Tu Chân. Sau khi Trúc Cơ, mỗi ngày ta đều có thể hấp thu số năng lượng nhiều hơn, cho nên...”
“Cho nên ăn được càng nhiều hơn, quả nhiên đã thành ‘cái máy ăn
hàng’, ha ha...” Trương Hằng bấy giờ cũng đã tỉnh lại, thấy Niệm Tịch
Không bỏ lửng câu sau liền chêm vào.”
Niệm Tịch Không liếc Trương Hằng một cái nhưng không nói gì, chỉ hai
ba nhát cắn đã ăn xong. Kỳ thật còn nhiều việc nàng chưa nói ra. Nếu là
kiếm tu bình thường thì không thể xa xỉ đến mức coi thiên tài địa bảo là đồ ăn, cũng không thể xây dựng được một thân thể hoàn mĩ như nàng. À mà hẳn cũng có, song tỷ lệ chắc chắn sẽ nhỏ tới thương cảm. Một đại phái
dốc toàn lực cũng chỉ đủ cung cấp cho một hai người. Còn Niệm Tịch Không thì sao, dám coi thiên tài địa bảo ngàn năm vạn năm là đồ ăn....?
Với những kiếm tu bình thường hoặc những người tu luyện khác, bọn họ
thường dựa vào thời gian để tích lũy năng lượng trong nội thể rồi mới
Trúc Cơ. Thông qua công pháp của mỗi môn phái để luyện hóa thức ăn, ánh
sáng mặt trời, linh khí từ thiên điạ hòa nhập vào bản thân. Chẳng qua
mức độ chuyển hóa tương đối thấp. Thứ nhất do công pháp mạnh yếu, thứ
hai nhìn vào tư chất cá nhân... Cơ mà những công pháp ấy không phải thứ
gì quá trân quý, thậm chí một số bản yếu nhược còn lưu truyền tới dân
gian. Sau đó được vô số nhân sĩ tu luyện, cuối cùng hình thành lên trụ
cột của giới võ thuật.
Thời gian hao phí cho quá trình này chừng từ mười đến hai mươi năm,
ngưng tụ chân khí đến một mức nào đó thì bắt đầu đề luyện cho tinh
thuần, cuối cùng Trúc Cơ. Song một số tiểu thuyết, truyền thuyết có nhắc tới việc hiệp khách dân gian ăn phải cái gì mà linh chi vạn năm, nhân
sâm ngàn năm, công lực đột tăng mãnh tiến. Đó là vì cách sử dụng của họ
đã hấp thu được số năng lượng khổng lồ từ thiên tài địa bảo khiến quá
trình ‘tích lũy’ kia rút ngắn lại kha khá.
Đối với Niệm Tịch Không cũng vậy, nếu không phải do tiến vào Chủ Thần không gian thì bây giờ hẳn đang vất vả góm góp năng lượng. Hơn nữa một
khi rơi vào thế giới ‘Vô Ma’ hoặc ‘Hạ Ma’ thì chỉ có thể dựa vào ăn để
hấp thu năng lượng chứ mong chờ vào thiên địa linh khí thì chắc phải
chừng ba mươi, năm mươi năm mới Trúc Cơ, thậm chí nhiều lần chuyển thế
trước đây còn gặp phải cảnh chưa kịp Trúc Cơ đã chết rồi. Không những
thế, do chân khí trong người không đủ cả chất lẫn lượng khiến nàng dù đã Trúc Cơ thành công nhưng thân thể lại quá kém, không thể tiến thêm.
Còn bây giờ đã tới được Chủ Thần không gian, thiên tài địa bảo hiếm
có gì cũng thấy, Niệm Tịch Không lại chẳng phải tiểu cô nương không hiểu sự đời tất nhiên biết chúng trân quý cỡ nào. Cho nên ngoại trừ lúc đầu
đổi lấy một cái phôi kiếm, tất cả điểm số cùng chi tiết phụ tuyến còn
lại đều đổ vào thiên tài địa bảo. Quả nhiên mất công bỏ sức, thành quả
thu được không tệ! Mấy chục năm tích lũy để lên Trúc Cơ đã bị nàng rút
gọn lại còn hơn mười ngày. Song đây vẫn chưa phải điểm cuối, trước khi
ngưng tụ Nguyên Thần thì các loại Thiên Tài địa bảo vẫn giữ vai trò quan trọng trong việc đề thăng thực lực. Bởi càng đột phá lên cao, số năng
lượng cần thiết lại càng lớn, muốn có ‘năng lượng lớn’, vậy phải ăn thật nhiều, đồ càng bổ càng phải ăn...
Cứ như vậy, bọn họ lẳng lặng đợi các thành viên khác thức tỉnh. Sau
Sở Hạo, Niệm Tịch Không, Trương Hằng là Tom, Sterry, Auchi, John Loupe,
Tier... Và tất nhiên ngoài các lão binh, trên mặt đất còn nằm bốn người
mới, ba nữ một nam, tương đương với độ khó 12 người.... Cơ mà ‘độ khó’ ở đây là nói về phim, còn khoản đoàn chiến thì chưa tính.
Bốn người này sau khi tỉnh dậy, phản ứng hết sức bình thường, nam
trầm mặc, nữ túm tụm la hét... Ba cô gái này đều mặc cùng một loại trang phục học sinh, tuổi ước chừng mười tám mười chín, xem ra là bạn học và
cùng tiến vào đây.
Gã nam tử thoạt nhìn ba mươi tuổi, trầm mặc ổn trọng, mặc dù vừa tỉnh lại liền phát hiện ra mình xuất hiện ở một nơi lạ hoắc nhưng vẫn bảo
trì được bình tĩnh. Hắn đứng lên quan sát xung quanh và mọi người.
Sở Hạo khẽ ho một tiếng thu hút sự chú ý của tất cả rồi bắt đầu giảng giải các thứ về thế giới Luân Hồi, Chủ Thần không gian, tiểu đội Luân
Hồi... đến khi có được thông báo đã hoàn thành nhiệm vụ ‘hướng dẫn’ của
Chủ Thần hắn mới dừng lại: “Xin hãy giới thiệu qua về tên và nghề nghiệp của các vị. Thật xin lỗi nhưng chúng tôi sẽ dựa theo năng lực cùng giá
trị của các vị mà cung cấp mức độ bảo hộ tương ứng.”
Ba cô gái tuy đã dừng khóc lóc, song nét mặt vẫn còn vương vẻ không
tin. Gã nam tử trầm ổn mở miệng: “Tôi cảm thấy trong lời nói của anh có
điều dấu diếm.”
Sở Hạo thoáng sửng sốt, tò mò nhìn gã nam tử trước mặt, đợi hắn nói rõ.
Gã nam tử không chút hoang mang nhìn xuống đồng hồ: “Tôi không biết
thế giới Luân Hồi với Chủ Thần không gian có phải là thật hay không,
ngay cả thế giới The Hobbits... À mà lúc trước tôi có xem cả ba phần The Hobbits, sách cũng đọc qua rồi, dựa vào hoàn cảnh xung quanh thì đây
rất có thể là căn phòng của gã Hobbit. Tất nhiên điều kiện tiên quyết
phải là những gì anh nói không giả. Song mặc kệ là thật hay giả thì
trong lời nói của anh có một câu khiến tôi nghi ngờ.”
“Hả?” Đến lúc này thì ngay cả Trương Hằng và Tom cũng bị thu hút.
“Trước xin tự giới thiệu, tôi là một luật sư nổi tiếng người Pháp.
Theo những gì anh nói và thông tin ghi trên đồng hồ, tôi phát hiện ra
hành vi lừa gạt ẩn trong đó... Đó là, an toàn của bốn người chúng tôi
ảnh hưởng trực tiếp đến cả đoàn đội. Chỉ cần chết một người là cả đội bị trừ 1 điểm. Trừ phi anh đủ tự tin có thể giết chết thành viên đối
phương. Chẳng qua xem chừng điều này rất khó, đúng không nào? Dù sao thì tất cả người mới của bọn họ cũng đều được lão binh bảo vệ. Bởi vậy, mặc kệ chúng tôi có giá trị hay không thì anh vẫn sẽ cố giữ an toàn cho
chúng tôi. Còn như anh ban đầu nói như vậy là nhằm khiến bốn người mới
chúng tôi sinh ra sự ỷ lại vào anh. Sau này mỗi một mệnh lệnh anh đưa
ra, chúng tôi đều phải tiếp nhận, và vị trí lãnh đạo kia chắc chắn chẳng còn ai phản đối nữa. Anh định áp dụng hội chứng Stockholm lên chúng tôi ư? Đây chính là hành vi lừa gạt mà tôi phát hiện ra trong lời nói của
anh.” {*}
Nói đến đây, gã nam tử này nở nụ cười sáng bóng, thoáng sửa sang lại
bộ âu phục vốn không có vết nhăn nheo nào: “Một lần nữa xin tự giới
thiệu, Connaught Han Biscay, Luật sư cao cấp, xin chào anh, đội
trưởng.”
{*}Hội chứng Stockholm: con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi,
căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển
phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc