Có thể nói, ‘Kẻ phản nghịch’ là tổ chức lớn thứ thế giới. Bất luận nội
tình hay biểu hiện bên ngoài đều có thể so với những cường quốc Mỹ,
Nga... Hơn nữa vì tình trạng Memes lan tràn nên tổ chức của bọn họ không bị các nước liên kết bài trừ, trái lại, đại đa số các quốc gia đều ủng
hộ hết mình. Minh chứng rõ nhất chính là các căn cứ xuất hiện trên khắp
thế giới, nếu không được bọn họ đồng ý thì đã sớm bị quân đội những nước đó tiễu trừ từ lâu rồi.
Song một mặt khác, Kẻ phản nghịch được
thành lập là để chống lại tổ chức C, các thành viên quan trọng cũng đều
đi ra từ tổ chức C nên ở một số phương diện bị ảnh hưởng nhất định,
chẳng hạn như không quá ‘thân mật’ với các nước lớn, vấn đề bảo mật được đề cao, thậm chí còn thành lập một bộ chuyên để thanh tẩy gián điệp.
Mỗi năm đều có một nhóm bị xử lý vì tội danh này. Tất nhiên khó tránh
khỏi chuyện hại nhầm người vô tội. Nhưng vì diệt trừ gián điệp của tổ
chức C và các nước khác thì trả giá thế cũng đáng. Từ đó có thể thấy Kẻ
phản nghịch và các nước giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau chống địch song quan hệ lại tương đối xá cách.
Chẳng qua bây giờ Sở Hạo đã vào thế
giới Luân Hồi, biết được thực lực thật sự của CX cùng vô số vị diện, sự
khủng bố của Memes...Tất cả những điều ấy khiến hắn tự đề ra cho mình
một nhiệm vụ, quay về thế giới thật rồi cố gắng thay đổi hình thức của
tổ chức. Bởi lẽ quy mô của Kẻ phản nghịch quá nhỏ bé, chớ nói gì đến
toàn bộ vũ trụ đa nguyên. Muốn chống lại CX ư, đúng là nói đùa. Bây giờ
nhỡ có bộc phát một hồi Memes siêu cường nào đó thì cả tổ chức Kẻ phản
nghịch lẫn thế giới này đều sẽ bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Cho
nên Sở Hạo hy vọng có thể thay đổi tổ chức Kẻ phản nghịch, chẳng những
phải duy trì được quan hệ thân mật với các quốc gia còn phải tăng cường
thực lực các thành viên cũng như cả thế giới. Ít nhất là khi đối mặt với những Memes cỡ nhỏ thì những quốc gia này phải đủ sức ứng phó.
Sở Hạo ngồi máy bay đáp xuống một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương. Điểm đặc
biệt của nơi này là nó không được ghi trên bất cứ tấm bản đồ nào. Hơn
nữa nếu nhìn từ trên không hoặc ngoài vũ trụ thì nơi này chẳng khác gì
một hòn đảo hoang, diện tích lại nhỏ, không thích hợp cho việc phát
triển xây dựng.
Nhưng thực tế tất nhiên không phải vậy. Diện tích của nó ít nhất phải gấp mười lần, các công trình xây dựng đều vô cùng
hiện đại. Bên trên thiết lập quân doanh, sân bay cùng một vài khu vực
quan sát nghiên cứu, sâu trong lòng đất tầm hơn nghìn mét chính là căn
cứ lớn nhất của tổ chức Kẻ phản nghịch. Hàng năm dừng lại đây có chừng
50,000 nhân viên nghiên cứu, quản lý, chiến sĩ. Cũng bởi vì nó lưu trữ
hầu hết các loại Memes được tìm thấy nên một khi bị phá hủy thì cả thế
giới sẽ sụp đổ trong vòng ba ngày.
Sở hạo, với tư cách là một
trong ba thành viên O6 của tổ chức Kẻ phản nghịch, hắn có đầy đủ quyền
hạn để tiến vào bất cứ nơi nào của tổng căn cứ, hơn nữa có thể tùy thời
tiếp quản quyền khống chế. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải là
dưới tình huống lão đại O6 Lăng Tân không thể xử lý sự vụ. Cho nên hắn
rất dễ dàng xuống tới tầng ‘dưới cùng’, còn như đi tiếp nữa thì là khu
vực tối mật, phải có sự đồng ý của cả ba O6 mới được phép tiến nhập, về
phần bên trong có cái gì thì ngay cả Sở hạo cũng không biết, chỉ mình
Lăng Tân nắm giữ bí mật này. Đã thế tên kia còn khư khư thái độ đánh
chết cũng không nói khiến Sở Hạo và Lý Cương Lôi đều bó tay hết cách.
“Về rồi à?”
Phòng họp dành riêng cho O6, Sở Hạo đang mải suy nghĩ thì một âm thanh quen
thuộc chợt vang lên. Hắn xoay người nhìn sang thì thấy Lăng Tân với bộ
đồng phục chiến đấu đơn giản cùng chiếc mặt nạ bạc đang từ từ tới gần.
Sở Hạo gật đầu: “Ừ, về rồi, suýt chút nữa thì nằm lại đó luôn, may mà có
đồng đội gánh. Bọn họ đều là người tốt đáng để tín nhiệm... Đề nghị của
tôi, anh cũng nghe qua rồi, thế nào, ý anh ra sao?”
Lăng Tần tìm
một cái ghế rồi ngồi xuống. Đôi mắt hắn rất kỳ lạ, một màu bạc thuần
túy, kết hợp với mống mắt trắng, thoạt nhìn khá dọa người. Nghe Sở hạo
hỏi, hắn đáp: “Uhm, nghe đề nghị của cậu rồi... Tăng cường trao đổi hợp
tác với các quốc gia phải không? Thế nhưng cần tăng cường tới mức độ
nào? Còn nữa, tôi đã xem mấy tập tài liệu cậu gửi về, đều là các bản
thiết kế khoa học kỹ thuật cao, ước chừng phải một trăm năm sau trái đất mới đạt tới tầm đó. Nếu chúng ta có thể hoàn toàn nắm bắt thì sẽ thu
hẹp được khoảng cách với tổ chức C... Nhưng quan trọng là ở hai chữ
“hoàn toàn’”.
Sở Hạo lập tức lên tiếng: “Đúng vậy, đấy chính là
nguyên nhân tôi đề nghị để các quốc gia trợ giúp chúng ta. Nhân lực, vật lực của tổ chức hiện giờ đều thiếu. Nếu như có thể tăng lên gấp mười,
thậm chí gấp trăm lần thì sẽ hiểu thấu tất cả trong thời gian ngắn.
Ngoài ra lấy những kỹ thuật đó làm trụ cột, nền khoa học công nghệ của
chúng ta sẽ đạt được bước tiến dài mà không lo để lại hậu hoạn gì...”
“Vẫn còn hậu hoạn đấy.” Lăng Tân nghiêm túc nói: “Theo sự tiến bộ của khoa
học kỹ thuật, đời sống sinh hoạt của người dân cũng sẽ tăng lên, cùng
với đó là chi phí, quan niệm đạo đức đều thay đổi - một thế giới mới.
Thử nghĩ về thời cổ đại, trung cổ... mà xem, quan niệm người dân lúc đó
so với bây giờ mâu thuẫn bao nhiêu? Nếu để người lúc đó sở hữu vũ khí
nóng, máy bay, xe tăng, thậm chí là đạn hạt nhân, cậu nghĩ hậu quả sẽ
thế nào? Không có quan niệm đạo đức tương ứng với lực lượng sở hữu thì
chẳng khác nào tự hủy diệt. Điều đó đã được lịch sử chứng minh vô số lần rồi.”
Sợ Hạo lập tức phản bác: “Đấy chẳng qua chỉ là nghịch
biện. Theo sự phát triển của khoa học kỹ thuật thì tập quán sinh hoạt
cũng như tư tưởng của con người cũng sẽ thay đổi, vấn đề đó chỉ là sớm
hay muộn mà thôi. Cái anh nói là văn minh trung cổ ngu muội, con người
hiện đại bây giờ chắc chắn phải khác xa thời đó. Chỉ cần không nhét cho
họ phương thức thành Thần hay thuốc trường sinh gì đó thì tin chắc chính phủ các nước vẫn tự khắc chế được. Nói cho cùng thì đó không phải vấn
đề. Tựa như lúc vừa phát minh ra bom nguyên tử, ai nấy đều lo sợ chiến
tranh hạt nhân diễn ra sẽ diệt tuyệt loài người. Song cái ‘chiến tranh’
đó có bao giờ diễn ra đâu, ngược lại vì sự uy hiếp của thứ vũ khí đó mà
các cuộc xung đột giảm đi trông thấy. Đặt trong trường hợp này cũng vậy
thôi. Cho nên tôi mới muốn tăng cường quan hệ cũng như mượn sự giúp đỡ
về nhân lực, tiền bạc từ các nước, còn chúng ta cung cấp khoa học kỹ
thuật.”
Lăng Tân, Sở Hạo mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau. Hai
người đều có thế giới quan riêng, đều hiểu biết tri thức và trí tuệ của
nhau, nên giờ có cãi vã cũng vô dụng, muốn thuyết phục người kia nghe
theo mình là rất khó. Mãi lâu sau Lăng Tân mới thở dài: “Tôi vấn tin
tưởng chân lý ‘nhân tính vốn ác’, người sở dĩ thiện là vì chịu trói buộc của đạo đức, năng lực, quy tắc. Muốn con người ‘thiện’ thì phải tăng
thêm trói buộc. Cách làm của cậu chỉ tổ khiến những sự trói buộc đó giảm bớt. Mục đích của chúng ta là bảo vệ thế giới này khỏi tổ chức CX. Tôi
không hy vọng nó lại kết thúc trong tay chúng ta. Đây cũng là lý do lúc
đầu chúng ta đề ra tiêu trí phải giữ bí mật chuyện Memes với bên ngoài.
Bởi rất nhiều Memes nếu dùng cho mục đích chiến tranh thì thế giới này
coi như xong!”
Sở Hạo cũng thở dài: “Anh sao vẫn cứ bi quan như
vậy... Lăng Tân. Tôi không đống ý quan điểm ‘nhân tính vốn ác’ đó đâu.
Tôi cho rằng ‘nhân chi sơ, tính bổn thiện’. Con người mất phương hướng
là do quyền lực, dục vọng chi phối, thậm chí sợ hãi tử vong cũng khiến
bọn họ sa ngã. Cách nhìn nhận của tôi và anh trái ngược nhau. Khoa học
kỹ thuật phát triển chẳng những không làm loại người độc ác đi mà trái
lại, điều kiện sinh hoạt tiến bộ sẽ thúc đẩy sự thiện lương trong lòng
mỗi người. Lịch sử cũng đã xác nhận điều đó rồi. Cho nên chúng ta thật
sự cần ngồi lại suy nghĩ phương hướng phát triển mới cho tổ chức.”
Lại một lần nữa hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau... Lăng Tân rốt
cuộc đứng lên: “Như vậy đi, chúng ta mỗi người đều lui một bước, tôi
đồng ý việc tăng cường quan hệ với các quốc gia, nhưng trao kỹ thuật thì phải tiến hành theo lộ trình. Mỗi năm chỉ cung cấp một lượng kỹ thuật
trụ cột nhất định, trình độ không được cao quá. Ngoài ra cần thiết lập
một số trụ sở ngoại vi để chúng ta tiếp xúc liên lạc với nhân viên của
bọn họ. Còn Các bộ phận hạch tâm quan trọng sẽ không đưa ra bên ngoài.
Nếu cậu đồng ý thì chúng ta cứ thế mà làm. Đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi đó.
Sau khi nghe xong, Sở Hạo không nói gì mà yên lặng
tính toán sự chênh lệch thời gian giữa nơi này và Chủ Thần không gian
cũng như tốc độ tích lũy điểm thưởng. Hơi gật đầu, hắn nói: “Ừ, tuần tự
mà tiến cũng tốt, dù sao tôi cũng cần thời gian chuẩn bị... Đúng rồi,
lấy cho tôi một đám nỏ hợp kim, uy lực càng lớn càng tốt, khoảng tầm
3000 cái... Mỗi cái chuẩn bị cho 50 mũi tên. Ngoài ra cần 3000 thanh mã
tấu, thuốc nổ C4, áo chống đạn loại mới. Danh sách đấy, anh chuẩn bị
giúp tôi đi.”
Ánh mắt Lăng Tân chợt lóe hỏi: “Dùng làm gì thế? Mà chở thế nào? Máy bay hay chiến hạm? Cả thùng chứa nữa...?”
Sở Hạo không quan tâm mà nói thẳng: “Không cần, tôi có phương thức chuyên
chở đặc biệt, cứ chuẩn bị những thữ trong danh sách là được rồi. Tôi cần dùng gấp nên cố gắng hoàn thành trong tám ngày nhé.”
Lăng Tân
cười cười vỗ vai Sở Hạo, ý vị thâm trường: “Cần nhiều thứ như vậy thì
hẳn ‘phương thức chuyên chở’ của cậu hẳn có sức chứa rất lớn... Đi, thực lực của tổ chức thế nào thì cậu cũng biết rồi. Kiếm được những thứ đó
chẳng khó khăn gì. Cơ mà tôi rất muốn biết sao anh không lấy vũ khí nóng mà chỉ cần đao nỏ?”
Sở Hạo lắc lắc đầu: “Cụ thể thế nào thì tôi
không tiện nói, chẳng qua chiến trường tôi sắp tới xem chừng không dùng
được vũ khí nóng, hoặc là uy lực của những thứ này bị hạ thấp gì gì đó,
tóm lại cứ chuẩn bị đao với nỏ là hơn.”
“Vậy à? Ừ, yên tâm đi, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị...”