- Nghe nói hình như có thể đem nó đi luyện hóa......
Thụ Đệ mới
nói được vài chữ đã nhìn thấy ánh mắt không chủ ý tốt của Địch Cửu, nó
liền nuốt hết mấy câu còn lại vào trong bụng, rồi lại yếu xìu lên tiếng
- Còn còn có thể dùng tinh huyết nữa......
Ánh mắt Địch Cửu sáng bừng lên. Đúng rồi ha! Hắn không chút do dự phun ra
một ngụm tinh huyết lên trên tảng đá màu xám này, chờ đợi nửa ngày viên
đá màu xám vẫn cứ là viên đá màu xám, nó không hề có chút phản ứng gì
hết.
Địch Cửu có chút thất vọng cầm viên đá, theo tu vi của hắn
càng lúc càng cao, hắn càng cảm nhận được việc treo viên đá này ở trước
ngực cũng không phải chuyện tốt gì hết.
Lúc hắn dùng thần niệm
tiếp xúc với viên đá này đều có thể cảm nhận được một loại hơi thở mênh
mông, giống như một là một loại khởi nguyên cùng một loại trật tự đang
dung hòa với nhau. Nếu như sau này hắn gặp phải một cường giả, thần niệm của người ta đảo qua một cái, vậy thì hắn không còn bí mật nữa.
Loại đồ vật có thể giúp người ta suy diễn được trận pháp có giá trị bao
nhiêu, cho dù Địch Cửu hắn chưa từng lăn lộn qua giới Tu chân chân chính cũng có thể biết được, hắn cũng hiểu rõ nếu hắn mà cứ treo thứ này
trước ngực vậy chẳng khác nào treo một trái bom hẹn giờ cả.
Nó
không hề phản ứng với tinh huyết cho nên lần này Địch Cửu dùng thần niệm cường ngạnh xâm nhập vào bên trong viên đá. Lúc trước mỗi lần câu thông cùng với viên đá này đều là bởi vì gặp phải khó khăn trong việc suy
diễn trận pháp. Hắn chưa từng dùng thần niệm cường ngạnh câu thông với
nó giống như bây giờ.
Oanh!
Thần niệm của Địch Cửu vừa mới cường ngạnh nhét vào được một tia liền cảm nhận được một đạo khí tức
mạnh mẽ khủng bố đột nhiên nổ tung trong thức hải của hắn, giống như
toàn bộ trật tự của thiên địa lại bắt đầu tổ hợp lại với nhau lần nữa.
Không có lý nào, Địch Cửu vừa chạm đến quy tắc đáng sợ của vũ trụ, hắn
vừa há mồn liền phun ra một đạo huyết vụ.
Đại não Địch Cửu cảm
nhận được một trận đau đớn như bị xé rách, trước mắt hắn tối sầm, suy
nghĩ duy nhất hiện tại của hắn chính là, mình xong đời rồi.
Viên đá màu xám kia hóa thành một đạo ánh sáng màu xám chui vào bên trong ấn đường của Địch Cửu.
- Đại ca..........
Tiểu thụ nhân lúc nãy bị khí thế bàng bạc kia ép ra một bên lúc này mới kinh hoảng bò dậy, nhanh chóng chạy vọt đến bên Địch Cửu.
Nếu như Địch Cửu chết, vậy nó cũng phải chết theo đó.
Gần như là ngay lúc viên đá kia chui vào ấn đường của Địch Cửu, thì tuyệt
sắc nữ tử trong ngọc quan kia cũng động đậy, lông mi của nàng khẽ động,
hai tay cũng giật giật. Sau đó linh khí nhàn nhạt xung quanh bắt đầu tụ
lại bên nữ tử này, bị nàng hấp thu hết.
- Đại ca, ca không sao chứ.
Thụ Đệ vừa mới vọt tới bên cạnh liền thấy Địch Cửu mở mắt ra, nó thở phào nhẹ nhỏm.
Đá đâu rồi? Địch Cửu thấy hai tay trống trơn trong lòng liền quýnh lên.
Tác dụng của viên đá này đối với hắn rất lớn, nếu như viên đá mà biến
mất vậy hắn cũng chỉ là một tu sĩ bình thường mà thôi.
Mà một tu
sĩ bình thường thì đừng nói là ba năm, cho dù ba mươi năm đi nữa cũng
chưa chắc có thể trở thanh một trận pháp đại sư cấp bốn.
- Ca không sao......
Địch Cửu vừa mới nói xong ba chữ liền cảm giác được thức hải của mình nhiều ra thêm một món gì đó.
Viên đá có một tia chớp màu vàng kim, nó đang yên tĩnh nằm trong thức hải
hắn. Địch Cửu cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, Hắn không biết làm sao mà viên đá này lại chui vào trong thức hải của hắn, nhưng mà chỉ cần nó
còn là tốt rồi.
Trong lòng Địch Cửu càng nhẹ nhàng hơn một chút,
viên đá này đã nằm trong thức hải của hắn, vậy cho dù người khác có mạnh đến mấy cũng sẽ không thể nào phát hiện được đi? Trừ khi người đó phá
vỡ thức hải của hắn.
- Có thể rời khỏi chỗ này được rồi.
Địch Cửu đứng dậy
- Làm sao mà đi a?
Tiểu thụ nhân mờ mịt hỏi, hồi nãy Địch Cửu không xảy ra chuyện gì, nhưng mà
cái này cũng không thể đại biểu bọn họ có thể rời khỏi chỗ này a.
- Nhóc cứ đi theo ca là được.
Địch Cửu nghiên cứu trận pháp ba năm trời, chủ yếu là học những tri thức cơ
bản về trận pháp và mấy thứ trên ba mươi bốn cây cột trong đại điện.
Dựa theo những gì hắn lí giải, ba mươi bốn cây cột ở chỗ này với hai cây
bên ngoài kia vừa lúc hợp thành một Thiên Cương đại trận. Loại đại trận
này khỏi bàn tới vụ bố trí, cho dù là nghiên cứu hắn cũng không nghiên
cứu ra được.
Nhưng mà Địch Cửu cảm thấy bản thân hắn không cần
phải học cách bố trí hay là lấy nó nghiên cứu, hắn chỉ cần nghĩ cách
thoát ra khỏi cái đại điện này là được rồi.
Trong đại điện này
bày chính là Thiên Cương trận, mà Thiên Cương trận này lại được xây dựng từ trận văn của các loại khốn trận, sát trận.
Địch Cửu nghĩ hắn
chỉ cần phá hủy đi trận văn sát trận kia, sau đó mở ra của đại điện là
xong. Hắn không thể hiểu hết được đại trận nhưng mà chỉ tìm một cái trận văn sát trận xong rồi phá hủy nó thì hắn vẫn có thể làm được.
Hắn không bố trí được cái sát trận này cũng không có nghĩa hắn không phá được nó a.
Địch Cửu lại bắt đầu đi vòng vòng trong đại điện tiếp, mà ở vòng thứ sáu
Địch Cửu liền ngừng lại, hắn chắc chắn cột đá này chính là chỗ không chế sát trận trong Thiên Cương trận.
Địch Cửu lấy thái đao ra, thấy hắn đang bắt đầu ngưng tụ khí thế, Thụ Đệ nhanh chóng kêu lên:
- Đại ca, em đi trốn trong nhẫn nha.
Hồi ba năm trước lúc Địch Cửu đá bay Địch Tuyệt, sau đó Địch Tuyệt lại đ-ng vào vách tường Thiên Cương cung bị sát khi cuồng bạo đâm thành bụi phấn nó cũng xem rõ ràng.
Cho dù Địch Cửu chết đi nó cũng sẽ ngỏm theo luôn, nhưng mà nó vẫn không muốn chết thảm như vậy.
Cho dù Tiểu Thụ Nhân không nói thì Địch Cửu cũng không tính để cho nó ở bên ngoài. Nếu như sau khi phá hư sát trận xong lại xảy ra biến hóa khác
thường gì đó, thì việc Tiểu Thụ Nhân ở bên ngoài sẽ chỉ khiến hắn thêm
luống cuống mà thôi.
Sau khi để Thụ Đệ trở về, khí thế quanh thân Địch Cửu lại bắt đầu dâng cao, thái đao hóa thành một đạo đao mang bổ
xuống, thế đao đã thành hình trong một đoạn thời gian ngắn.....
Đao ý cuồng bạo vừa mới ngưng tụ ra xong, liền nghe được một thanh âm thanh thúy tràn đầy nổi kinh sợ kêu lên:
- Đừng........
Da đầu Địch Cửu tê rần luôn rồi, hắn vậy mà lại nhìn thấy cô gái đang nằm
trong quan tài kia đột nhiên vùng dậy, đang kinh hoảng muốn ngăn cản một đao của hắn.
Nếu như trước khi xuất ra Phong Tiêu đao Địch Cửu
còn có khả năng dừng lại đao thế của bản thân. Nhưng mà một khi hắn đã
bổ Phong Tiêu đao ra rồi, loại khí thế thẳng tiến không lùi này hoàn
toàn không có cơ hội quay đầu rút lui nữa. Lấy thực lực hiện tại của hắn vẫn chưa có cách thu phát tự nhiên Phong Tiêu đao.
Oanh!
Thái đao đã chém lên trên cột đá.
Theo như tính toán của Địch Cửu, hắn trước tiên dùng một đao hủy diệt trận
văn sát trận trên cột đá này, sau đó lại đi chém bay đại môn.
Nhưng mà sau khi chém xuống một đao này Địch Cửu liền cảm thấy có gì đó sai
sai, hắn hình như làm bậy rồi. Tiếp theo đó toàn cơ thể giống như không
còn do hắn điều khiển nữa, không gian xung quanh bắt đầu vặn xoắn xoay
tròn. Cho dù Địch Cửu đã tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy rồi nhưng mà
vẫn cứ bị loại quay vòng vòng này quay tới bay lên trời, sau đó liên tục đ-ng vào vách tường đại điện.
Tiếng xương cốt vỡ vụn cứ vang lên hết đợt này tới đợt khác, máu tươi văng ra tùm lum, Địch Cửu chỉ có thể dựa vào ý chí để bảo tồn một tia tư tưởng cuối cùng.
Cái ngọc
quan nằm ở giữa đại điện kia cũng bị bay lên trời, cô gái ở bên trong
cũng bị quăng ra ngoài, sau đó cũng ở trong không gian này quay mòng
mòng đ-ng vào vách tường ở đại điện.
Hộ trận ở sâu bên trong Tiên Nữ tinh xuất hiện tiếng nổ lớn, sau đó xuất hiện mấy đạo quang mang phá tan hộ trận. Mấy đạo quang mang này xé rách hộ trận phía bên ngoài hình thành một lỗ đen đáng sợ vô cùng lớn.
Cái tinh cầu màu xanh biếc từng làm hàng xóm nhiều năm với Địa Cầu đã phá tan trói buộc của bản
thân đi vào bên trong lỗ đen to lớn kia.
Sau khi Tiên Nữ tinh
biến mất trong lỗ đen, lỗ đen lại khôi phục trở lại như cũ. Thái Dương
hệ cũng bắt đầu khôi phục lại bộ dáng ban đầu của nó, Tiên Nữ tinh đột
nhiên xuất hiện lại đột nhiên biến mất.
……
Những người
còn đang ở trên Tiên Nữ tinh đột nhiên cảm giác được nó rung lắc dữ dội, giống như chỉ một lát nữa thôi nó sẽ phân giải thành từng mảnh nhỏ vậy.
Việc duy nhất mà bọn họ có thể làm chính là ôm chặt lấy thân cây hay là vật gì đó được cố định trên mặt đất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, cô gái trong quan tài kia cuối cùng cũng
tóm được một cột đá, sau đó nhanh chóng lấy từ trong nhẫn của mình ra mộ cái bia ký.
Nàng liên tục đánh ra từng cái thủ thế, đại điện đang quay vòng kia tốt cuộc cũng chậm rãi dần, cuối cùng ngừng hẳn lại.
Vẻ mặt tuyệt sắc của cô gái có chút tức giận đi đến chỗ Địch Cửu, Địch Cửu đã sớm hôn mê mất, khóe miệng còn tràn vết máu tươi.
Không cần sử dụng thần niệm thì cô gái cũng có thể nhìn ra toàn thân xương
cốt của Địch Cửu đều nát bét hết rồi hơn nữa kinh mạch cũng đứt gãy vỡ
nát.
Vốn định dùng một tát để đập Địch Cửu thành từng mảnh nhỏ, nhưng mà lúc này nữ tử lại lẩm bẩm nói:
- Coi như nhờ ngươi mà ta mới tỉnh lại sớm như vậy, đợi lát nữa sẽ ném
ngươi ở tinh cầu nào đó để ngươi tự sinh tự diệt đi...... Ớ, sao mấy tên tới thí luyện vẫn còn ở đây vậy?
Thần niệm của nữ tử quét ra
ngoài, rất nhanh liền hồi phục tinh thần lại, những tên lúc trước muốn
tới đây tìm kiếm Luyện hóa bia, muốn cướp đi tinh cầu này đều đã chết
hết rồi. Bây giờ, mấy tên đang thí luyện ở đây đều là mấy tên yếu như
kiến, không phải mấy tên năm đó.
Không đúng, trước khi mấy con
kiến yếu ớt này tới đã có một ít con kiến hơi mạnh tới chỗ này thí luyện rồi. Thần niệm của nàng quét đến mấy cái động phủ của mấy tên tu sĩ
thậm chí còn chưa đạt đến Trúc cơ kia, rốt cuộc chuyện gì vậy nè? Mình
ngủ say bao nhiều năm rồi?
Cô gái tuyệt sắc nhíu mày, rất nhanh
đã dẹp mấy suy nghĩ đó sang một bên. Nàng xoa xoa vết máu nơi khóe miệng đi tới bên cạnh ngọc quan, giơ tay lên thu hồi nó về. Lam gia nàng đã
trả giá quá nhiều cho cái tinh cầu này rồi. Năm đó, nơi đây chính là
tinh cầu của mẹ nàng, mà mẹ nàng cũng đã chết ở chính chỗ này.
Hôm nay, Lam Như nàng sẽ thu hồi lại tinh cầu này vì mẹ. Từ nay về sau,
Thiên Cương tinh sẽ không có liên quan gì tới đám người ngoài kia nữa.