Trên tường phòng hộ của Tiên Nữ tinh đã có người tinh mắt nhìn thấy, mà lúc này đại bộ phận người cũng đã nhìn
rõ. Trước đám yêu thú đang điên cuồng kia là một người đang chạy như bay về phía quảng trường Tiên Nữ tinh. Mà người này cũng chính là cao thủ
xếp hạng thứ tư trong mười đại cao thủ Tiên Thiên đã mất tích ở Tiên Nữ
tinh- Địch Tuyệt
Một người phụ nữ bừng tỉnh:
- Ta biết
rồi, là do Địch Tuyệt, nhất định là bởi vì Địch Tuyệt đã động phải thứ
gì đó không nên động ở Tiên Nữ tinh, kết quả chính là làm cho đám yêu
thú đó lâm vào điên cuồng. Địch Tuyệt lại còn dám đem đám yêu thú bạo
động này dẫn tới quảng trường Tiên Nữ tinh, cái này...
- Địch Tuyệt ngươi mau đổi hướng khác chạy ngay, ngươi có biết ngươi đang làm chuyện gì không?
Tằng Đông Lăng lạnh giọng quát.
Mọi người đều giận dữ nhìn chằm chằm Địch Tuyệt, Địch Tuyệt thực sự là quá
ích kỉ rồi, vì chạy trốn sự vây sát của mấy con yêu thú kia mà làm ra
loại chuyện vô sỉ như vậy.
- Được, ta đi chỗ khác...
Địch
Tuyệt nói xong mấy chữ đó liền đột nhiên nắm một thứ gì đó quẳng vào
tường phòng hộ của quảng trường Tiên Nữ tinh, sau đó trực tiếp bay lên,
nép qua bên sườn của đám yêu thú đang tức giận kia mà rời đi. Mà những
con yêu thú kia cũng không đuổi tận giết tuyệt y, vẫn điên cuồng nhắm
vào tường phòng hộ của quảng trường Tiên Nữ tinh.
- Y bay đi rồi
Mọi người ở quảng trường Tiên Nữ tinh đều dại ra. Vẫn thường nghe đồn ở
Tiên Nữ tinh có công pháp tu tiên, sau khi tu luyện đến cao thâm còn có
thể phi hành. Bây giờ, Địch Tuyệt ở ngay trước mặt bọn họ bay lên, quả
thật giống như là đang nằm mơ vậy.
Nếu như Địch Tuyệt không phải
là người đưa đến thú triều thì có lẽ bây giờ Địch Tuyệt trong lòng bọn
họ đã có thể sánh ngang với thần rồi.
- Hình như dưới chân y còn có một thanh phi kiếm.....
Lại có người nói thêm một câu nhưng mà không ai thèm để ý đến lời của người đó, bởi vì thú triều như che trời lấp đất đang chạy về phía tường phòng hộ của quảng trường Tiên Nữ tinh.
Tằng Đông Lăng thất thanh kêu lên:
- Mọi người toàn lực ra tay đối phó với đám yêu thú này. Tắc Gia Nhĩ
tướng quân, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt mấy máy bay Lượng Tử Không
Thiên kia, một khi xảy ra tình huống lập tức phá hủy nó.
Loại máy bay Lượng Tử Không Thiên này nếu như không hủy diệt đúng lúc, vậy cũng
có nghĩa sau khi đám yêu thú này tiêu diệt quảng trường Tiên Nữ tinh
xong sẽ dùng những phi cơ đó để tiến vào Địa Cầu.
Giọng nói của
Tằng Đông Lăng bị bao phủ giữa đàn thú triều, ánh sáng laser từ trên
tường bắn ra ngoài như che trời lắp đất, nhưng cũng không phải tất cả
yêu thú đều bị nó bắn chết. Có một ít yêu thú cường đại đã nhào lên
tường phòng hộ, thậm chí có con còn bò lên đến đỉnh của tường thành.
Vào thời khắc này trận huyết chiến bắt đầu bùng nổ, cũng tại thời khắc này
tử vong trở thành một điều bình thường. Trường hợp huyết tinh như vậy
làm cho không ít người chưa từng gặp qua phải ói mửa, nhưng mà không có
người sẽ đi để ý bọn họ. Bây giờ cho dù là học viên của của học viện Võ
Thuật cũng phải đi lên tường phòng hộ, cùng chém giết đám yêu thú với
mọi người, bảo hộ quảng trường Tiên Nữ tinh.
……
Khi một đám yêu thú cuối cùng vọt qua, Địch Cửu cũng quay đầu chạy ngược vào chỗ sâu bên trong Tiên Nữ tinh.
Dưới loại tình huống phải đối mặt với thú triều này, chút tu vi của hắn cho
dù có trở về cũng chỉ là đi chịu chết. Hơn nữa, tường laser kia một khi
đã mở ra, hắn có chạy trở về hỗ trợ thì cũng trở thành mục tiêu ngắm bắn của đám tia laser đó.
Địch Cửu cũng không có loại giác ngộ cao
thượng như là biết rõ đi về là chịu chết vẫn phải chạy trở về hiến thân, bây giờ hắn chỉ muốn đi tìm cái động phủ thần bí được nói đến trong hội đấu giá kia thôi.
Chờ đến tương lai tu vi hắn tăng cao mới có
khả năng ngăn cản một chút đám yêu thú kia xâm lấn Địa Cầu. Còn hiện
tại, hắn đành bất lực.
Bản đồ gồm có hai phần, một phần chính là
chỉ dẫn đi đường, phần này được vẽ trực tiếp lên phía sau, nhìn cũng rất trực quan rõ ràng. Còn một phần là đã có sẵn từ trước, nhìn có vẻ khá
cổ xưa.
Địch Cửu dễ dàng tìm được cột mốc tham chiếu trên bản đồ - cong câu thạch, phía dưới cong câu thạch là một con sông không biết đã
khô cạn bao lâu. Đi dọc theo con sông này tiến về phía trước, Địch Cửu
đi chừng nửa ngày, lúc này mới đi đến cột mốc được đánh dấu thứ hai – ba cây cổ thụ đan xen vào nhau.
Theo như bản đồ miêu tả, Địch Cửu
đứng ở chỗ khe hở của ba cây cổ thụ đan xen nhau kia nhìn xem qua bên
kia, quả nhiên nhìn thấy ở một chỗ xa có một ngọn núi cao ngất ẩn mình
trong mây.
Động phủ được bản đồ đánh dấu chính là ở dưới ngọn núi đó.
Có lẽ do phần lớn yêu thú vùng này đã chạy đi quảng trường Tiên Nữ tinh,
cho nên Địch Cửu cực kỳ dễ dàng đi tới dưới chân ngọn núi lớn kia.
Sau khi đến nơi Địch Cửu mới hiểu ra, vì sao không ai tiến vào trong động
phủ mà lại truyền trở về thông tin ở đây có một cái động phủ.
Cái động phủ này thật sự là rất rõ ràng, trước mặt hắn là một con đường đá
bằng phẳng rộng chừng ba bốn trượng. Bởi vì đã lâu không có đấu chân
người, trên con đường đá này có rất nhiều cỏ dại và bụi gai hoang mọc
lên.Cuối con đường là cánh cửa của động phủ trông vô cùng khí phái xa
hoa, trước cửa động phủ còn có hai cột đá thật lớn, trên cột còn khắc
đầy các loại tranh vẽ.
Hai bên con đường đá kia toàn là các loại
xương khô, Địch Cửu còn thấy rõ ràng một gốc cây mây đang quấn quanh một bộ xương, mà trên bộ xương đó còn đang mặc quần áo ngụy trang.
Địch Cửu than thầm, nhìn tình hình này, cái con đường đá này chính là con đường dẫn tới tử vong a.
Thân hình của Địch Cửu chợt lóe lên, dừng lại giữa một bụi cỏ mọc một bên,
đồng thời còn cho mình một cái cấm chế ẩn nấp đơn giản.
Nơi này
vốn rất nguy hiểm nên Địch Cửu luôn phóng thần niệm ra ngoài dò xét, bây giờ thần niệm truyền tới dao động, cũng có nghĩa là có một người tu
luyện đang đến đây.
Chỉ một hai phút sau, một nam tử thân hình
cao lớn liền đứng ở vị trí Địch Cửu mới vừa đứng, cũng chính là lối vào
của con đường đá kia. Mà làm cho Địch Cửu hoảng sợ chính là gia hỏa này
lại đạp kiếm bay tới. Cho dù Địch Cửu không dùng thần niệm đi rà quét
người này hắn cũng có thể nhìn được, đây là một tu sĩ ít nhất cũng có tu vi từ Luyện Khí tầng bốn trở lên, hơn nữa còn có được pháp khí là một
thanh phi kiếm.
Gương mặt nam tử vô cùng hung ác, trên cằm có một vết sẹo rất sâu. Y vừa rơi xuống đất đã chộp lại phi kiếm cầm lên tay,
thả thần niệm ra ngoài dò xét.
Thực hiển nhiên, gia hỏa này không có hiểu biết gì về cấm chế trận pháp, thần niệm của y lướt qua chỗ cấm
chế ẩn nấp đơn giản của Địch Cửu hoàn toàn không nhìn thấy Địch Cửu.
Trong lòng Địch Cửu nói thầm xem ra sau này phải ráng học thêm một ít thủ
đoạn về cấm chế và trận pháp mới được. Nam tử kiểm tra một vòng không
phát hiện được thứ gì mới cẩn thận đi về phía cửa lớn của động phủ. Ánh
mắt Địch Cửu dừng ở một cái túi màu xám được nam tử treo bên hông, hắn
nghi đó là một cái túi trữ vật.
Nam tử kia đi rất cẩn thận, bước
mỗi một bước đều dừng lại quan sát xong mới bước tiếp bước thứ hai.Nhưng mà nam tử đi không được tới mười mét đã có bảy tám cọng dây mây nhanh
như chớp quét lại, những cọng dây mây kia trong lúc quét đến thậm chí
còn mang theo mùi tanh tưởi.
Tình huống này Địch Cửu cũng đã dự
đoán từ trước, hắn đang muốn quan sát xem nam tử này sẽ đối phó như thế
nào, lúc này kiếm trong tay nam tử đã hóa thành hơn mười đạo kiếm quang.
Phốc! Phốc!
Kiếm mang lướt qua liền chặt đứt tất cả dây mây, chất lỏng màu xanh xám bay đầy trời, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc.
Nam tử nhanh gọn lẹ mà xử hết đống dây mây kia hừ lạnh:
- Đám súc sinh tăng động kia đã bị ta dẫn đi hết rồi, một vài cọng cỏ rác rưởi như các ngươi mà cũng dám cản đường Địch Tuyệt ta.
Chân mày Địch Cửu cau lại, sau đó mới phản ứng lại, giờ khắc này trong lòng hắn đã dâng tràn sát khí.
Hắn cuối cùng cũng hiểu ra mấy con yêu thú kia vì sao lại chạy tới quảng
trường Tiên Nữ tinh, thì ra là bị gia hỏa này dẫn tới, gia hỏa này tên
là Địch Tuyệt...
Địch Cửu nhớ tới lần ở hội đấu giá kia, nữ nhân
chủ trì cũng từng giới thiệu qua. Địch Tuyệt là người xếp hạng thú tư
trong thập đại tiên. Nghe nói y mất tích trong quá trình tìm kiếm cái
động phủ này. Không ngờ rằng gia hỏa này còn chưa chết, hơn nữa còn âm
độc như vậy, đúng là người cũng như tên a. Cũng không biết gia hỏa này
dùng thủ đoạn gì để dẫn dụ mấy con yêu thú kia đi tới quảng trường Tiên
Nữ tinh nữa.
Mục đích y dẫn đám yêu thú kia tới quảng trường Tiên Nữ tinh hiển nhiên là vì cái động phủ này.
Một cái động phủ có lẽ là rất quan trọng, nhưng mà gia hỏa này lại có thể
vì một cái động phủ lại làm ra loại chuyện khiến thiên nộ dân oán đi quá giới hạn như vậy. Phải biết rằng nếu như những yêu thú kia hủy diệt đi
quảng trường Tiên Nữ tinh, rất có khả năng sẽ tìm được Địa Cầu.
Trên con đường đá này không ngừng có các loại thực vật lao ra ngăn cản bước
chân của Địch Tuyệt. Địch Tuyệt vẫn cứ sử dụng một chiêu kiếm kỹ đem tất cả thực vật đều chém gãy.
Hơn nữa tiếng đồng hồ sau, Địch Cửu thấy Địch Tuyệt đi qua hai cái cột đá khắc đầy hình ảnh kia tiến vào trong động phủ.
Địch Cửu cũng đứng dậy đi theo, tuy rằng hắn biết được một ít trận pháp đơn
giản nhưng đáng tiếc là hiện giờ hắn không biết luyện chế trận kỳ, không cách nào bày ra không trận. Chỉ đành lập ra một ít cấm chế trên đường
đi tới để tránh cho Địch Tuyệt chạy thoát.
Lúc nãy khi Địch Tuyệt đi trước đã chém rất nhiều thực yêu, Địch Cửu theo sao y nhẹ nhàng hơn
rất nhiều. Chỉ vài phút sau, Địch Cửu đã đến phía trước hai cột đá rồi.
Đánh thêm mấy cái cấm chế ở giữa hai cột đá xong mới bước vào bên trong
động phủ to lớn này.
Lúc đứng ở bên ngoài, thần niệm của Địch Cửu không thể rà quét vào bên trong động phủ, bây giờ sau khi hắn xuyên qua hai cột đá đi vào trong, liền gặp phải một cảnh tượng mà hắn chưa bao
giờ tưởng tượng đến.
Nói nơi này là động phủ còn không bằng nói
nó là một cái đại điện thì đúng hơn. Địa điện này rất lớn, xung quanh nó toàn là những cột đá to lớn. Mà chính giữa đại điện chính là một cái
ngọc quan (quan tài bằng ngọc)
Cũng không biết đã trải qua bao
nhiêu năm tháng nhưng ngọc quan vẫn sạch sẽ không có một hạt bụi nào.
Cho dù Địch Cửu còn cách ngọc quan kia một khoảng cách khá xa, cũng có
thể nhìn thấy rõ ràng có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang nằm bên
trong ngọc quan.
Hai tay cô ấy đặt giao nhau ở trước ngực, chân
để trần, trên người mặc cũng rất ít, bụng dưới của nàng có một dải lụa
màu hồng nhạt quấn quanh rũ xuống bên gối.
Hai mắt nàng nhắm chặt được hai hàng lông mi thật dày kia che đi, giống như đang nằm ngủ. Chỉ
là cô gái này hình như nhìn hơi quen... Suy nghĩ trong đầu nhanh chóng
xẹt qua, Địch Cửu liền hiểu ra vì sao lại cảm thấy quen rồi, vì cô gái
xinh đẹp đến cực hạn kia vô cùng giống với pho tượng bị ngã trên Tiên Nữ tinh.
Lúc này Địch Tuyệt cũng đã đứng bên cạnh ngọc quan, trên
mặt chỉ còn mỗi vẻ kinh ngạc, y cũng giống với Địch Cửu, không ngờ rằng
lại có môt cái ngọc quan nằm ở đây.