- Tôi thật sự chạy không thoát, nếu như tôi có thể đi được tôi đã
sớm rời khỏi rồi. Tôi không có bản thể, bây giờ không ngưng tụ thân
thể trước thì không thể rời khỏi nơi này.
- Đáng tiếc tôi không tin cậu, chỉ có biến cậu thành tro tôi mới có thể yên tâm.
Hỏa cầu trong tay Địch Cửu chậm rãi hạ xuống.
Tiểu Thụ Nhân vội vàng la lên:
- Không không, đại ca, tôi có một biện pháp, anh có thể khống chế tôi...
Trong lúc vội vàng Tiểu Thụ Nhân gọi luôn hắn là đại ca.
- Biện pháp gì?
Địch Cửu thu hỏa cầu lại, mặc dù hắn là luyện khí tầng sáu viên mãn nhưng
không có thủ đoạn gì có thể khống chế Tiểu Thụ Nhân đứng bất động.
- Đại ca, tôi có thể dạy anh thủ đoạn cấm chế, anh có thể giam tôi lại.
Cấm chế là một nhánh trong trận đạo, có lúc so với trận đạo tác dụng
còn lớn hơn, rất nhiều người khi bố trí trận pháp đều dung hợp cấm chế
và trận pháp vào cùng nhau.
Địch Cửu cũng không có tâm tư lải nhải với Tiểu Thụ Nhân, đi tới giơ tay vỗ vào đầu nó:
- Bớt dài dòng đi, nói nhanh trọng điểm một chút.
- Vâng, đúng vậy...
Tiểu Thụ Nhân luôn miệng nói đúng, sau đó bắt đầu kể cặn kẽ về thủ đoạn
cấm chế và nhập môn trận pháp. Tiểu Thụ Nhân lấy được ký ức rất lợi
hại của một thiên tài trận pháp, cho nên nó miêu tả trận pháp và cấm
chế cho Địch Cửu từ cạn tới sâu, từ từ nói rõ ra.
Địch Cửu chưa bao giờ tiếp xúc qua phương diện này, cộng thêm việc hắn liên tục mong chờ Trận Pháp, theo Tiểu Thụ Nhân giải thích hắn đắm chìm trong trận
đạo mênh mông vô biên, ngay cả chuyện đi tìm chuyện trữ vật giới chỉ
cũng quên luôn.
Dục vọng muốn biết của Địch Cửu quá mức mãnh
liệt, thời gian học tập trôi qua quá nhanh. Tiểu Thụ Nhân nói tới đắng
miệng khô lưỡi, Địch Cửu vẫn đang nghiêm túc nghe không có ý định yêu
cầu nó dừng lại.
Địch Cửu không kêu dừng Tiểu Thụ Nhân có gan
to bằng trời cũng không dám ngừng. Địch Cửu lợi hại ra sao nó đã sớm
kiến thức, lỡ không cẩn thận thì nó sẽ bị hỏa thiêu chết.
Hai ngày qua đi rất nhanh, cảm giác giày vò còn không riêng gì Tiểu Thụ Nhân mà Du Tiệp cũng bắt đấu gặp phải.
Chân của Du tiệp đã có thể đứng lên, nàng rất đói bụng. Mấy ngày không ăn đồ ăn, mỗi lần đi bộ nàng đều cảm thấy có chút bồng bềnh.
Nàng
đi tới bên cạnh Địch Cửu, thấy Địch Cửu vẫn đắm chìm trong trong trận
pháp không thể tự thoát ra được, thậm chí không khoa tay múa chân làm
thủ pháp cấm chế. Nàng không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm Tiểu
Thụ Nhân sau đó chỉ vào bụng của mình.
Du Tiệp cũng biết, Tiểu Thụ Nhân là ác nhân tự có ác nhân trị, à không... Cũng không thể nói
Địch Cửu là ác nhân, dù sao Tiểu Thụ Nhân bị Địch Cửu khống chế là
được. Nhìn Tiểu Thụ Nhân bây giờ ngoan ngoãn như cháu nội không ngừng
kính cẩn miêu tả trận đạo cùng cấm chế với Địch Cửu, nếu như nàng hỏi
Tiểu Thụ Nhân về thức ăn hẳn không có vấn đề gì.
Vẻ mặt Tiểu
Thụ Nhân đau khổ, một bên khô miệng khô lưỡi nói với Địch Cửu kiến thức
của Cấm Chế và trận Đạo, còn vừa phải lấy đồ cho Du Tiệp ăn.
Tiểu Thụ Nhân ném cho du tiệp một món đồ màu xanh chỉ lớn chừng quả trứng
gà, du tiệp nắm trong tay thấy có chút mềm mại, nàng rất hoài nghi vật
này có thể ăn được hay không. Chỉ có điều bụng của nàng quả thực đang
đói, hơn nữa vật mềm mại màu xanh trong tay này hình như thoang thoảng
vị thực vật.
Du Tiệp khẳng định Tiểu Thụ Nhân không dám đắc tội Địch Cửu, dứt khoát nhắm mắt lại đem thứ màu xanh này bỏ vào trong miệng.
Một nhiệt độ nhu hòa lan tràn ra thân thể của Du Tiệp, sau một lúc Du Tiệp
cảm giác được khắp toàn thân mình đều tràn đầy một loại năng lượng khó
mà miêu tả. Nàng mau ngồi xuống vận chuyển công pháp của mình, tu vi ban đầu bị ngưng lại đang có dấu hiệu dãn ra.
Gần như trong thời
gian rất ngắn Du Tiệp vui mừng kinh ngạc phát hiện mình đã bước vào địa
cấp hậu kỳ. Tu vi của nàng vẫn đang không ngừng tăng lên, dù không biết
đó là cái gì những Du Tiệp cũng chắc chắn vật màu xanh của Tiểu Thụ Nhân cho nàng là đồ tốt.
Thứ màu xanh này chẳng những làm cho thực lực nàng nhanh chóng tăng lên còn làm cho nàng không có một chút cảm giác đói bụng.
Du tiệp trông thấy Địch Cửu còn đang nghiên cứu cấm chế cùng pháp trận,
làm sao không biết bây giờ nàng cần phải nắm chặt cơ hội tu luyện?
......
Địch Cửu bị đói nên tỉnh lại, bây giờ hắn không có tu luyện, thiếu linh khí
vận chuyển vòng quanh hắn không duy trì nổi mười ngày nửa tháng. Chỉ
đúng năm ngày hắn đã mở mắt.
Lúc này Tiểu Thụ Nhân đã sớm ngừng
giải thích, nó đang bất động. Địch Cửu trông thấy Du Tiệp bên cạnh đã
khôi phục dáng vẻ đầy đặn, chẳng những thế nguyên lực khắp người Du Tiệp ba động, rõ ràng là dấu hiệu tu vi lại tiến lên một bước.
Đang xảy ra chuyện gì? Trước đó Du tiệp gầy yếu như khúc củi khô, mới mấy
ngày làm thế nào nàng khôi phục được như trước? Trước khi chưa khôi phục Du Tiệp gầy yếu y hệt cây gậy trúc. Sau khi khôi phục lực hấp dẫn kinh
người của Du Tiệp thể hiện một cách rõ rệt.
Trước đó dưới cái cổ
trắng nõn là bộ quần áo rộng thùng thình, vậy mà bây giờ bên trong bộ
quần áo rộng thùng thình đó có lộ ra một bộ ngực trắng như tuyết, điều
này khiến người ta có một loại dục vọng trỗi dậy.
Bởi vì nàng đang tu luyện, nên xung quanh Du Tiệp nguyên lực nhàn nhạt ba động, làm tăng thêm mấy phần mị lực.
Địch Cửu không phải là Trư ca ca, nên hắn thu hồi ánh mắt của mình, đem tầm
mắt hướng về phía Tiểu Thụ Nhân đang khẩn trương nhìn mình:- Tiểu Thụ, tại sao cậu không tiếp tục giải thích?
Tiểu Thụ Nhân gần như muốn khóc
- Đại ca, tôi giải thích mấy ngày mấy đêm rồi, nói thêm nữa tôi sẽ trở thành câm mất thôi.
Nghe giọng Tiểu Thụ Nhân quả thật có chút khàn khàn, Địch Cửu gật đầu:
- Đã như vậy, tôi đây cũng không so đo với cậu. Tại sao đột nhiên nàng lại khôi phục?
Tiểu Thụ Nhân lấy lòng nhìn Địch Cửu nói
- Tôi thấy anh rất để ý cô em gái này, cho nên cố ý cầm cổ thụ sinh cơ cho nàng.
Khóe miệng Địch Cửu giật một cái, thứ đồ tốt này không cho mình lại cho Du
Tiệp, người không liên hệ nhau chút nào với hắn, ngay sau đó hắn liền
nói:
- Còn bao nhiêu cổ thụ sinh cơ đưa toàn bộ đây cho tôi.
- Vâng...
Tiểu Thụ Nhân không dám nói không với Địch Cửu, vội vàng lấy ra một đoàn sinh cơ lớn chừng quả đấm màu xanh đưa cho Địch Cửu:
- Tất cả đều ở nơi này.
Hiểu biết của Địch Cửu hiển nhiên không phải Du Tiệp có thể so sánh, hắn bắt lấy vật màu xanh này, cảm nhận được sinh cơ bừng bừng trong đó, đây
tuyệt đối là đồ tốt.
- Không tệ, coi như cậu có lòng.
Địch Cửu lúc đang nói chuyện giơ tay lên đánh từng đạo thủ quyết ra ngoài.
Thủ đoạn cấm chế và kiến thức Tiểu Thụ Nhân mạnh hơn nhiều so với Địch Cửu, thủ thế này của Địch Cửu nó làm sao có thể không biết. Mặc dù bây giờ
nó có thể thông qua nhiều loại thủ đoạn để cấm chế của Địch Cửu không
đánh nổi lên người nó, nhưng nó cũng không dám làm bậy, chỉ có thể mặc
cho cấm chế Địch Cửu trói buộc bao lấy nó làm nó không nhúc nhích được.
Ủy khuất trong lòng giống như nước sông cuồn cuộn, miệng nó nói liên tục
chỉ giáo thủ pháp cấm chế cho Địch Cửu. Bây giờ đối phương học được cấm
chế rồi dùng cấm chế đầu tiên chính là để giam nó lại. Ta có lòng mà kết quả lại như thế chính là, chắc là ta đã tính nhầm rồi.
Du Tiệp lâm vào tu luyện trong vô thức, Địch Cửu sau khi cấm chế Tiểu Thụ Nhân mới đi về cái hố phía trước.
Mấy ngày nay, trận đạo cùng cấm chế của hắn cũng mới vừa nhập môn thôi.
Nhưng chỉ gần mấy ngày thi hắn đã cảm nhận được mênh mông vô biên của
trận đạo. Kể cả Tiểu Thụ Nhân cũng chỉ tiếp xúc đến một góc của trận đạo mênh mông vô biên.
Chờ lúc nhàn rỗi hắn nhất định phải bỏ thời
gian dài ra nghiên cứu trận đạo. Còn có ba cái ngọc giản trước kia bị
Eddie lấy đi, trong đó có một cái là ngọc giản luyện Kỳ của Xích Hải
Trận Tông, cái ngọc giản bị hắn cho là rác rưới nên lúc trước đã cho
Eddie. Hiện tại xem ra, ngọc giản đó vẫn rất có giá trị. Chờ lúc hắn trở về nhất định phải thu hồi lại ngọc giản từ tay Eddie.
...
Trong hố toàn bộ đều là hài cốt, Địch Cửu nhặt hai cái túi đeo lưng lên rồi
vứt sang một bên, hai cái ba lô này trong đó một cái của Du Tiệp, cái
còn lại rất có thể là của vị tu sĩ thiên tài kia.
Thần niệm của
Địch Cửu lặp đi lặp lại không ngừng tác động lên chút ít hài cốt ở nơi
này, hơn một tiếng trôi qua Địch Cửu không trông thấy bất kỳ vật gì có
giá trị.
Xem ra Tiểu Thụ Nhân này khi nuốt người tiến vào vẫn rất có tính lựa chọn, một loại cường giả phỏng chừng dù ngủ ở phía trên rể
cây Tiểu Thụ Nhân cũng sẽ không phát động khốn trận. Chỉ khi nào Tiểu
Thụ Nhân cảm thấy có thể đối phó kẻ đó mới bị nó bắt xuống làm lương
thực.
Đúng một tiếng nữa trôi qua Địch Cửu vẫn không tìm thấy bất kỳ thứ nào có tác dụng, hắn có chút tức giận. Không lẽ Tiểu Thụ Nhân
lừa hắn? Theo lý thuyết một tu sĩ có thể tiện tay bắt một gốc cây khô
thụ linh tinh hoa đi thì chắc chắn không phải người tầm thường mới đúng.
Nếu không phải người bình thường, vậy làm sao có khả năng đến một dụng cụ
làm trữ vật cũng không có? Cho dù không có nhẫn trữ vật, có một cái túi
đựng đồ cũng rất là bình thường chứ?
Bây giờ cái gì cũng không có, không phải gạt hắn thì là cái gì?
Ngay lúc Địch Cửu muốn đi về tìm Tiểu Thụ Nhân tính sổ, thần niệm hắn nhìn
thấy một đoạn xương trên ngón tay dường như dầy đi một tí.
Thần niệm Địch Cửu đang lúc dò xét, đoạn ngón tay đó rơi vào dưới chân của hắn.
Địch Cửu cúi người xuống, lần này hắn thấy rõ rồi. Trên đoạn xương ngón tay
có một chiếc nhẫn rất nhỏ, là chiếc nhẫn có màu xám trắng giống hết màu
sắc của xương ngón tay, vì điều này nên lúc nãy hắn không nhận ra.
Chẳng lẽ đây đúng là nhẫn trữ vật? Địch Cửu đưa tay lấy xuống chiếc nhẫn
giống như xương bình thường từ trên xương ngón tay nhìn hồi lâu, cảm
thấy hơi nghi hoặc một chút, nếu như đây đúng là nhẫn trữ vật, vậy nhẫn
trữ vật này ngay cả ngón tay út hắn cũng đeo không vừa.
Cái gã bị Tiểu Thụ Nhân giết chết chẳng lẽ còn đem nhẫn trữ vật đeo vào xương?
Thần niệm của Địch Cửu truyền vào cái nhẫn nhỏ trong xương, hắn lập tức chạm tới cấm chế tầng một.
Sau khi cảm nhận được cấm chế tầng thứ nhất, trong lòng Địch Cửu vui mừng.
Đừng nói là hắn trước đây luyện hóa thái đao đã tiếp xúc qua cấm chế,
hiện tại hắn lại có thể tiện tay bố trí sơ cấp cấm chế và trận đạo nhập
môn. Có cấm chế thì đồng nghĩa với Tiểu Cốt Giới này đúng là pháp bảo,
hắn vẫn có thể luyện hóa pháp bảo.
Cất chiếc nhẫn vào, cầm hai
cái bao quay trở lại, Địch Cửu quyết định sau khi rời khỏi nơi đây lập
tức dành thời gian để bản thân luyện hóa Tiểu Cốt Giới rồi tính sau.