- Ta ở đây tiếp tục tu luyện một đoạn thời gian sẽ rời đi. Sắp tới ta
muốn đi ra ngoài khu vực hồng tuyến, cho nên các ngươi không thích hợp
đi theo. Hai người cũng đã tới nửa bước địa cấp rồi, nếu như tu luyện
không có tiển triển gì thêm, ta khuyên các ngươi nên đi ra ngoài mài
giũa thêm một đoạn thời gian đi, chứ cứ ngồi tu luyện mãi cũng không có
hiệu quả gì.
Địch Cửu nghiêm túc nói.
Hắn cũng biết bông
hoa nhỏ màu xanh này lợi hại bao nhiêu, Bàng Phàm và Hà Thai chỉ mới lên tới nửa bước địa cấp, còn chưa đạt đến địa cấp nữa, như vậy có thể
khẳng định rằng hai người bọn họ vẫn chưa luyện hóa xong lực lượng tinh
hoa bên trong hoa nhỏ đó.
Bàng Phàm và Hà Thai nhìn thoáng qua
nhau rồi gật đầu. Địch Cửu nói không sai, bọn họ cứ tiếp tục tu luyện
nữa cũng không có chút hiệu quả gì.
Tu võ và tu đạo cũng có điểm
khác biệt, tu võ yêu cầu không ngừng ma luyện mới có thể tiến bộ, tu đạo lại yêu cầu dùng nhiều thời gian để bế quan. Nhưng mà tu đạo nếu chỉ bế quan không cũng là những tu sĩ khổ tu bình thường mà thôi, không có
nhiều không gian để trưởng thành. Một đạo tu chân chính, trừ bỏ dùng
nhiều thời gian để bế quan ra còn cần phải đi du lịch khắp nơi, sau nữa
cũng phải mài dũa giống như võ tu vậy. Chỉ như vậy mới có được thực lực
cường đại, hiểu biết đối với thiên địa cũng càng thêm sâu sắc.
Mấy thứ này đều là Địch Cửu nhìn thấy được ở trong ngọc giản tu chân kia,
tuy rằng chỉ có một câu ngắn ngủi nhưng Địch Cửu cảm thấy nó rất có đạo
lý.
- Cửu ca, vậy chúng ta trở lại nơi đóng quân. Sau này nếu Cửu ca cần Hà Thai ta hỗ trợ chuyện gì, chỉ cần nói một câu là được.
Hà Thai lập tức nói.
Bàng Phàm cũng lớn tiếng nói theo:
- Ta cũng giống với Hà Thai, Cửu ca kêu ta đi hướng Đông, ta tuyệt đối sẽ không chạy qua hướng Tây.
Hai người có thể trong thời gian ngắn đạt được thành tựu như vậy có thể nói toàn bộ đều nhờ công lao của Địch Cửu, cho nên phi thường cảm kích Địch Cửu.
- Ta thấy trên Tiên Nữ tinh rất nguy hiểm, cho dù tu vi
được đề thăng nhưng không có thủ đoạn cũng không được. Lúc trước ta đã
nói sẽ chỉ cho các ngươi một ít đao pháp, đó là mấy đao pháp tổ truyền
của Địch gia. Các ngươi lấy điện thoại ra chụp lại đi, sau đó ta sẽ giải thích rõ một chút.
Địch Cửu vốn đã tính truyền đao pháp Địch gia lại cho Bàng Phàm.
Bây giờ Hà Thai cũng ở chỗ này liền đơn giản mà dạy luôn cho cả hai. Dù sao cái đao pháp kia hắn cũng không phải chỉ dạy cho một người, một khi đã
vậy, vậy cứ dạy cho nhiều người đi, đem đao pháp này phát dương quang
đại. Còn việc lão tổ Địch gia có mắng hắn là bại gia tử hay không hoàn
toàn bị hắn bỏ qua. Đời sau của hắn tu luyện cũng không phải Địch Gia
Thất Đao kia mà là tu luyện công pháp đạo tu.
- Cảm ơn Cửu ca.
Bàng Phàm nghe xong lời Địch Cửu nói liền kích động tới nói chuyện cũng run
rẩy. Một đao chặt đứt đầu của con sư tử có sừng kia hắn cũng xem rõ
ràng, trong ấn tượng của Bàng Phàm đao pháp kia quả thực là kinh thiên
động địa.
Hà Thai cảm thấy bản thân là hưởng ké Bàng Phàm, trong
lòng tự nhủ sau này phải tiếp cận hắn nhiều một chút, như vậy mới chiếm
được sự thưởng thức của Cửu ca.
Bàng Phàm ở lớp rất không được
người khác yêu thích, cố tình hắn lại có thể làm quen được loại cao nhân như Cửu ca. Điều này chừng minh, người thật lòng luôn có thể kết giao
được bằng hữu chân chính.
……
Địch Cửu tiễn Bàng Phàm cùng
Hà Thai đi, hắn cũng rời khỏi động phủ, ra ngoài săn một con thỏ hoang
đem đi nướng ăn xong mới trở lại động phủ tiếp tục tu luyện.
Lại
qua thêm ba ngày nữa, Địch Cửu cảm thấy tiến độ tu luyện của mình bị
chậm lại, hắn liền trực tiếp ăn thêm một đóa hoa nhỏ nữa.
Tốc độ tu luyện vốn đã thong thả dần lãi lần nữa tăng lên như bão táp.
Sau khi tới Luyện Khí tầng sáu, cho dù tốc độ tu luyện nhanh chóng, Địch
Cửu vẫn dừng việc tu luyện lại. Hắn nếu như đem mấy đóa hoa màu xanh này ăn hết có lẽ sẽ đạt đến Luyện Khí tầng bảy.
Nhưng mà Địch Cửu
lại không tính là như vậy, loại hoa màu xanh này lúc ăn đóa thứ nhất
hiệu quả là tốt nhất. Từ Luyện Khí tầng bốn tăng lên Luyện Khí tầng năm
hoàn toàn không có tí chướng ngại nào. Luyện Khí tầng năm lên Luyện Khí
tầng sáu, tuy rằng có chút tốn thời gian nhưng cũng coi như thuận lợi.
Ăn xong đóa hoa thứ hai, tốc độ tuy rằng tăng nhanh nhưng hiệu quả lại
không bằng đóa hoa thứ nhất. Có đôi khi, tốc độ tu luyện mau cũng không
đại biểu cho việc có thể tiến vào tầng cấp bậc khác. Muốn từ Luyện Khí
tầng sáu tu luyện đến Luyện Khí tầng bảy sợ phải ăn thêm mấy đóa hoa nhỏ nữa mới giải quyết được. Huống chi, hắn luôn có cảm giác mấy bông hoa
này rất quan trọng...
Có gì đó hắn không nhớ ra sao?
Địch
Cửu xoa xoa trán, đột nhiên nhớ tới lần trước ở hội đấu giá mua được một tờ đan phương. Tờ đan phương kia hắn cũng không nhìn kỹ, chỉ lướt sơ
qua rồi thôi. Tờ đan phương kia có một cái hình ảnh của linh dược, hình
như nó cũng có màu xanh lá...
Địch Cửu nhanh chóng lấy tờ đan phương kia ra, đó là đan phương của Trúc Cơ đan.
Lúc ánh mắt Địch Cửu dừng lại trên hình ảnh của Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo
hắn liền hiểu được. Cái gốc cây này vậy mà lại là một trong ba linh thảo chủ chốt để điều chế Trúc Cơ đan, Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo.
Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo bất kể là lá hay hoa đều là một màu xanh lá
Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo sau khi thành thục sẽ có bảy đóa hoa nhỏ màu xanh
biếc, mà gốc hắn đang có vừa vặn có đủ bảy đóa. Nói cách khác đây chính
là một gốc Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo thành thục.
Đồng thời hắn
cũng hiểu ra, hai con yêu thú kia đánh nhau cũng không phải để tranh
giành địa bàn, mà là vì tranh nhau cái gốc cây này.
Có thể nhìn
ra, hai con yêu thú kia đều đã đạt tới Luyện Khí viên mãn rồi. Bọn chúng tranh nhau Thanh Hoa Thanh Diệp Thảo là vì muốn tiến thêm một bước nữa.
Dựa theo giới thiệu trong ngọc giản tu chân kia, Trúc Cơ đan vô cùng trân
quý, trân quý đến nỗi ngay cả đệ tử đại tông môn cũng không có được. Mà
sở dĩ Trúc Cơ đan trân quý là bởi vì thiếu thốn những linh thảo chủ
dược. Mà hắn lại có thể ngây ngốc ăn nó để tu luyện, thực sự là đạp hư
đồ quý a.
Nếu muốn tu luyện từ Luyện Khí tầng bốn đến Luyện Khí
tầng sáu chỉ cần đủ linh khí đủ thời gian thì sớm hay muộn gì cũng có
thể tu luyện đến. Nhưng mà nếu như không có Trúc Cơ đan, có lẽ sẽ có rất nhiều tu sĩ vĩnh viễn dậm chân ở cửa ải Luyện Khí kỳ.
Địch Cửu
quyết định chấm dứt bế quan, hắn nếu như muốn đột phá Luyện Khí tầng
bảy, tuyệt đối không thể ngồi bế quan như trước nữa, hắn cần phải đi ra
ngoài thí luyện giống như Bàng Phàm và Hà Thai vậy.
Thanh Hoa
Thanh Diệp Thảo thật sự là quá quý hiếm, Địch Cửu lấy cái hộp ngọc đựng
linh thạch ra, bỏ ba đóa hoa còn dư vào trong hộp. Không chỉ vậy, Địch
Cửu còn đem cả gốc cây đã bị ngắt hết hoa kia đào lên đóng gói tốt rồi
bỏ vào túi đeo sau lưng, sau đó nhảy ra khỏi hố, chuẩn bị rời đi.
Điều tiếc nuối duy nhất của Địch Cửu bây giờ là không thể đem cái cục đá
tròn vo kia đi, cái cục đá kia chắc cũng là đồ tốt. Chờ sau này hắn có
được thiết bị trữ vật rồi nhất định phải trở lại đây đem nó đi.
Địch Cửu lại có chút nhớ thương cái nhẫn kia rồi, nếu cái nhẫn lần trước trong đấu giá hội để hắn đấu giá được thì....
Lắc lắc đầu, Địch Cửu rũ bỏ tham niệm mới nãy sinh trong đầu, việc này là
phúc hay họa còn không thể nói rõ đâu? Lúc trước nếu như hắn được tới
tay cái nhẫn kia, chỉ sợ ngay thời khắc tiến vào quảng trường Tiên Nữ
tinh đã bị một đống cao thủ vây công rồi.
Lấy thực lực hiện tại
của hắn đương nhiên không sợ nữa, nhưng mà lúc đó hắn mới đạt đến Luyện
Khí tầng bốn, nếu như bị vây công, sợ là chỉ còn cách giao ra cái nhẫn
hoạc là nộp mạng mà thôi.
............
Mười mấy phút sau,
Địch Cửu đóng cửa động lại như cũ, thực lực của mấy con yêu thú khác kém xa cá sấu yêu và sư tử có sừng, Địch Cửu hiện tại đã đạt đến Luyện Khí
tầng sáu, vô cùng nhẹ nhàng giải quyết hết một đám yêu thú kia.
Tiếc là hiện tại Địch Cửu không có nhẫn trữ vật, dù cho có chém giết được
nhiều bao nhiêu đi nữa hắn cũng không thể thu thập tài liệu trên người
bọn chúng. Chuyện này làm Địch Cửu tiếc đứt ruột, thêm một lát nữa, hắn
liền quyết định không thèm chém giết nữa cắm đầu cắm cổ lên đường.
Năm ngày sau, Địch Cửu mở thiết bị định vị lên, lúc này hắn mói phát hiện
ra, chạy suốt năm ngày trời, hắn đã sớm rời khỏi phạm vị tơ hồng rồi.
Trên thiết bị định vị chỉ có một cái chấm đỏ, hình như thí luyện đã kết
thúc, các học viên tinh anh ban cũng đã rời khỏi nơi này, vị trí của
điểm đỏ này tự nhiên là vị trí của chính bản thân hắn.
Địch Cửu
đang tính tắt thiết bị định vị, đột nhiên bên lề của thiết bị định vị có một điểm đỏ xuất hiện lóe lên một cái. Sau khi nó chớp tắt được vài cái lại biến mất lần nữa.
Còn có một đệ tử tinh anh ban ở đây? Ý
nghĩa của việc điểm đỏ chớp tắt như vậy Địch Cửu cũng biết, đó chính là
tín hiệu cầu cứu. Nếu như sau khi gặp được nguy hiểm, ấn nút cầu cứu, vị trí của người đó sẽ ở những thiết bị định vị khác không ngừng chớp tắt.
Nhìn vị trí của điểm đỏ kia, người kia cũng giống như hắn, rời khỏi phạm vi tơ hồng, tiến vào sâu bên trong Tiên Nữ tinh.
Đi cứu người hay không đây? Địch Cửu do dự một lát thì cũng quyết định đi xem thử.
Cũng không hẳn là vì đi cứu người không, hắn vốn tính ở lại Tiên Nữ Tinh để
tìm kiếm cơ duyên, vốn cũng không có mục đích rạch ròi. Nếu như đã gặp
vậy giúp đỡ một tay cũng không sao.
Tuy rằng có thể bay nhưng vì
lí do an toàn, Địch Cửu cũng không dùng thái đao. Đi theo vị trí của
điểm đỏ, hắn chạy nhanh hai giờ, điểm đỏ trên thiết bị định vị lại lóe
lên lần nữa.
Vị trí của điểm đỏ kia đã rất gần hắn, chắc là ở bên cạnh đây thôi. Địch Cửu dừng chân thả thần niệm ra ngoài rà quét.
Rất nhanh, thần niệm của Địch Cửu đã xác định được vị trí, đó là ở rể cây
của một gốc cây lớn đã khô héo. Không tính những rễ cây bò ra chung
quanh, chỉ nhìn chu vi của cái cây ở trung tâm thôi cũng đủ để phán đoán ra tiết diện của cái cây này, nó ít nhất cũng lớn cỡ một cái sân bóng.
Trong những bột phấn xung quanh rễ cây kia, Địch Cửu nhìn thấy được một vài dấu vết mơ hồ.
Địch Cửu có thể khẳng định vị trí của điểm đỏ kia là ở giữa những cái rễ cây này, cũng chính là trung tâm của cái cây. Nhưng mà cho dù là hắn dùng
mắt hay dùng thần niệm cũng có thể thấy rõ ràng chung quanh đó chỉ có
một ít bột phấn mà thôi, không có người, càng không có thiết bị định vị.